Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào đêm.
Tần 59 cao ốc tập đoàn Đế An, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hoắc Kỷ Thành đứng ở trước cửa sổ thủy tinh xát đất ngắm nhìn thành phố trưng đèn rực rỡ, gần đây anh cả thường xuyên xuất hiện ở công ty, không phải là muốn lôi kéo một vài người cấp cao ủng hộ ông ta chứ? Còn phái đưa con trai ông ta yêu quý nhất đi Washington tham gia cái Phong hội gì đó.
Chỉ tiếc, ông ta tính toán lầm rồi.
Về phần anh hai, ngoài mặt anh ta cũng không có làm gì, lại vụng trộm đi thăm bao nhiêu nhà coi mình như một gương sáng. . . . . .
Nếu bọn họ thích dày dò, như vậy tùy bọn họ đi đi!
Trợ lý Trình Sâm gõ cửa đi vào, "Boss, Chu quản gia gọi điện thoại nói tiểu thiếu gia không chịu ăn cơm, ầm ĩ. . . . . . Tuyệt thực."
Hoắc Kỷ Thành bỗng dưng xoay người, "Tuyệt thực?"
Trình Sâm gật đầu, "Đúng, nói giữa trưa đưa đồ ăn vào tiểu thiếu gia cũng không có đụng lấy, buổi tối cũng không chịu ăn, tiểu thiếu gia còn nói. . . . . ."
Tròng mắt đen bén nhọn của Hoắc Kỷ Thành quét mắt nhìn anh ta một cái, "Nói gì?"
Trình Sâm dừng một chút, "Nói. . . . . . Không để cho nó thấy chị gái, liền tuyệt thực."
Hoắc Kỷ Thành từ từ kìm chặt nắm đấm, lông mày không ngừng nhảy lên, cô gái đáng chết! Rốt cuộc cô đã cho Tiểu Tinh thứ thuốc gì?
"Trở về!"
"Dạ, tôi đi kêu Đại Vệ chuẩn bị xe."
Sau khi Trình Sâm rời khỏi đây, trên mặt Hoắc Kỷ Thành vẫn còn bao một tầng sương lạnh, từ nhỏ con trai anh đã cực kì bướng bỉnh, điểm này không giống anh.
*****
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Trên ghế sa lon bằng da thật, một lớn một nhỏ đối mặt mà ngồi, không gian như đông cứng lại.
Người giúp việc đứng chung quanh trầm ngâm nín thở, thở cũng không dám thở mạnh, tiên sinh trở lại liền mặt lạnh sách tiểu thiếu gia từ trong phòng xách ra ngoài, nhưng tiểu thiếu gia cũng rất kiên cường, không cầu xin tha thứ chút nào.
Nay hai người giằng co lên. . . . . .
"Tiểu Tinh, cha nói qua bao nhiêu lần, cô gái kia là người xấu có ý đồ đầu độc con, con bị cô ta lừa gạt."
Sau khi im lặng Hoắc Kỷ Thành tận lực thả chậm giọng nói, cố gắng thuyết phục con trai.
Hoắc Gia Tinh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Chị gái không phải cô gái xấu! Ít nhất so đám bạn gái trước của cha còn tốt hơn nhiều, họ ngày ngày chỉ biết lấy lòng con, lại còn sờ tới sờ lui ở trên mặt con rồi phun nước bọt, đáng ghét chết đi!"
Hoắc Kỷ Thành nâng trán, mấy năm này ông cụ luôn tạo áp lực, anh thử cùng mấy thiên kim nhà danh tiếng xem mắt, đụng phải gia cảnh thích hợp, chỉ cần mang tới trước mặt con trai, tất cả nó đều không thích.
Dần dà, anh liền không có phần tâm tư này, phụ nữ với anh mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao!
Không nghĩ tới, thật không ngờ con trai lại cứ bảo vệ cô gái kia, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của anh!
"Rốt cuộc cô gái kia đã nói với con cái gì?" Hoắc Kỷ Thành ẩn nhẫn tức giận.
"Chị gái thật sự không nói gì với con, nhưng con rất thích chị ấy."
". . . . . ."
Trình Sâm ứng ở phía sau không kìm lòng được run lên, cũng chỉ có tiểu thiếu gia dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với boss, nếu là những người khác, chỉ sợ đã chết rất thảm!
Đàm phán thất bại.
Hoắc Kỷ Thành càng có ấn tượng kém hơn đối với Tần Lạc, thật không ngờ thủ đoạn đầu độc đứa trẻ lợi vậy!
. . . . . .
Mãi cho đến 10 giờ tối, Hoắc Gia Tinh không dính chỉ hạt gạo, đến nước cũng không uống, gấp đến độ người làm trong phòng không biết làm như thế nào cho tốt.
Hoắc Kỷ Thành ngồi ở trong thư phòng đốt một điếu lại một điếu thuốc, Editor: Mèo Hoang cái gạt tàn thuốc trước mắt gần như chất đầy, mỗi một lần người làm báo cáo cũng níu chặt lấy tim của anh.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia ngay cả nước canh cũng không uống."
"Tiên sinh, sắc mặt tiểu thiếu gia càng ngày càng trắng rồi."
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia nói ai dám ép mình ăn thì không bao giờ tha thứ. . . . . . Ngài."
. . . . . .
Gân xanh trên tay Hoắc Kỷ Thành nổi lên, đứng phắt dậy đi ra ngoài, "Trình Sâm, kêu Đại Vệ chuẩn bị xe."