Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lễ kỷ niệm 60 năm của Tập đoàn Đế An là một trong những sự kiện quan trong của công ty trong năm nay, ngoài các nhân viên cấp cao công ty và các cổ đông sẽ tham gia, ít nhất bên ngoài cũng gửi hàng trăm tấm thiếp mời, tất cả đều là khách hàng và đối tác kinh doanh quan trọng mấy chục năm nay với tập đoàn Đế An.
Cũng không có thiếu hào môn quyền quý, nói cách khác buổi dạ tiệc này tương đương với một buổi hợp mặt của các tài phiệt, có thể may mắn tham gia buổi dạ tiệc, coi như câu không được rể rùa vàng ít nhất cũng có cơ hội được nhìn thấy danh môn quý tộc. . . . . .
Thấy thế nào đều là nơi vô cùng có hời.
Ba người Lương Tinh, Chu Thiến và Hứa Vi đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho buổi dạ tiệc, mặc dù chỉ có thể đảm nhiệm phục vụ nho nhỏ, nhưng có thể tham gia cũng là vinh hạnh của các cô rồi.
Giang Ánh Tuyết đã sớm lên kế hoạch vì hôm nay lâu rồi, cô ta biết tối nay mình là bạn gái Hoắc Tứ thiếu, đồng thời có hàm ý tối nay lấy được công nhận của tất cả mọi người, muốn gả cho Kỷ Thành vẫn là tâm nguyện nhiều năm qua của cô ta.
Tối nay cô ta mặc một bộ dạ phục màu trắng lộ vai, có ruy băng làm đẹp khiến cho chiếc váy càng bắt mắt, buộc vòng quanh đường cong lộ liễu lưu loát của cô ta.
Đoan trang ưu nhã!
Cô ta đi đôi giày cao gót mười phần ôm lấy tay áo tây trang màu đen của Hoắc Kỷ Thành, hai người nghiễm nhiên chính là trai tài gái sắc!
Mới vừa vào hội trường, liền khiến mọi người không ngừng thổn thức, không ít các trưởng bối nhà họ Hoắc có quan hệ tốt với nhà họ Giang đều rất coi trọng một đôi này.
Hoắc Kỷ Thành bẩm sinh khí chất vương giả, vừa hiện thân liền bắt sống một đống tim của fan nữ, mọi người lộ ra ánh mắt đào tâm với anh, với vóc người và khí thế ngay cả các nam model trên trang bìa tạp chí cũng không sánh bằng nữa!
Giang Ánh Tuyết không kìm lòng được vẫn dính chặt bên cạnh người đàn ông này, trong lòng dâng lên ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ, người đàn ông này chỉ có thể là của cô ta!
Ai cũng không thể giành được!
Vừa mới bắt đầu, lúc Tần Lạc đến tổ ba, cô ta còn tưởng rằng Kỷ Thành có hứng thú với cô, kết quả từ từ tiếp xúc cô ta phát hiện căn bản cũng không phải như mình tưởng tượng, mặc dù Kỷ Thành chợt có biểu hiện để cho mình xem không hiểu, nhưng căn bản không có bất kỳ quan hệ tiếp xúc thân mật nào với cô, cũng không có đặc biệt chăm sóc đối với cô. . . . . .
Ngay cả lần này công ty tổ chức buổi tiệc kỷ niệm trong 60 năm, Kỷ Thành lại sắp xếp cho cô đi làm việc vặt, thật ra thì trong lòng cô ta rất rõ ràng, lần này Tần Lạc được sang Hongkong thì có cũng được không có cũng được. . . . . .
Xem ra, căn bản là Kỷ Thành không có bất kỳ ý tứ gì đối với cô.
Nghĩ tới đây, cô ta liền an tâm.
Tối nay ông cụ nhà họ Hoắc và ông cụ nhà họ Giang đã đến đây, gặp được anh là cả hai đều cười ha hả trêu ghẹo, “Kỷ Thành, con chuẩn bị lúc nào thì cưới Ánh Tuyết làm vợ! Hai đứa tuổi không còn nhỏ, nói chuyện này nhiều năm, cũng nên quyết định.”
Giang Ánh Tuyết đứng ở một bên thẹn thùng, lời nói do hai ông cụ nói ra là thích hợp hơn hết, mình coi như muốn hỏi cũng không hỏi được .
Hình như Hoắc Kỷ Thành đã sớm ngờ tới tối nay sẽ có tình cảnh này, lạnh nhạt nhếch môi, “Cha, bác Giang, con à Ánh Tuyết thương lượng qua, chờ đến cơ hội thích hợp tất nhiên sẽ công bố tin vui với mọi người.”
Ông cụ Hoắc và ông cụ Giang liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên là rất hài lòng với câu trả lời của Hoắc Kỷ Thành, hai nhà luôn luôn tương giao rất tốt, nếu như tiểu bối có thể kết thân, đương nhiên không thể tốt hơn.
Ông cụ nhà họ Giang là bác cả của Giang Ánh Tuyết, DDLQD cha cô ở nhà xếp hạng thứ 6, tất cả anh họ chị họ phía trên cô ta đều đã kết hôn có con rồi, con trai của chị họ cả còn lớn hơn so với cô ta.
Lại nói, người lợi hại nhất trong nhà họ Giang là nhà bác cả, chỉ cháu gái của bác cả quá nhỏ, vừa mới học lớp mười.
Cho nên mới khiến cô ta có cơ hội biết Kỷ Thành, mặc dù anh có một con trai năm tuổi, nhưng cô ta cũng không để ý những thứ này, chỉ cần mình có thể gả cho anh, đến lúc đó lại sinh con trai cho anh, chẳng nhẽ mình không ngồi yên được cái vị trí nữ chủ nhân sao?
Sau khi cùng các trưởng bối chào hỏi xong, Hoắc Kỷ Thành liền đi xã giao với và vị khách đối tác quan trong trên thương trường.
Giang Ánh Tuyết cũng biết ý đi làm việc của mình, vừa mới xoay người, liền thấy mấy vị tiểu thư nhà danh giá thường vây ở bên cạnh mình bây giờ lại đang vậy quanh một cô gái mặc váy màu hồng trễ ngực.
Bất ngờ chính là em gái ruột của mình Giang Ánh Thần!
Hôm nay con bé muốn giành danh tiếng của mình sao?
Cô bưng ly rượu thướt tha đi tới, mỉm cười nói: “Ánh Thần, em cũng tới rồi.”
Giang Ánh Thần đã sớm thấy chị hai, liền vội vàng cười chào hỏi, “Chị hai, cái chị nói vậy là có ý gì? Tối nay là buổi dạ tiệc quan trong, làm sao em có thể không đến!”
Mấy cô tiểu thư bên cạnh thấy tình thế không đúng, liền rối rít kiếm cớ rút lui.
Giang Ánh Tuyết liếc mắt nhìn trang phục lộng lẫy tối nay của em gái, Ánh Thần, em đã nghĩ xong?”
Ánh Tuyết che miệng cười, “chị hai, nghĩ xong cái gì? Em có chút không hiểu chỉ đang nói gì.”
Giang Ánh Tuyết uống cạn một ly sâm banh, “Em lựa chọn Hoắc Cẩm Dương, không phải là muốn đứng ở vị trí đối địch với chị sao? Biết rõ không có nửa phần phần thắng, em còn muốn làm như vậy?”
Giang Ánh Thần vừa cười, “Chị hai, chị không khỏi quá tự tin chứ? Ai nói Cẩm Dương của em không có phần thắng? Bây giờ anh ấy là có tiềm lực trong nhà họ Hoắc, mặc kệ là năng lực hay là tuổi tác. . . . . .”
Cô ta nói lời này tràn ngập mùi thuốc súng.
Giang Ánh Tuyết cười lạnh thành tiếng, “Thật sao? Nhưng hình như em đã quên bây giờ tập đoàn Đế An do ai nắm quyền!”
Nói tới chỗ này, đúng là khiến Giang Ánh Thần đau đớn, mặc kệ nói thế nào, người nắm quyền tập đoàn Đế An là Hoắc Kỷ Thành, chứ không phải là Hoắc Cẩm Dương.
Cô cũng không tức giận, “Chị hai, vật đổi sao dời! Chuyện của tương lai người nào nói rõ ràng được đây? Ngược lại em thấy không dám tin, chị thật sự đồng ý làm mẹ ghẻ của một đứa bé năm tuổi.”
Giang Ánh Tuyết tức giận đến toàn thân phát run, cô không có bị người khác chọc giận, ngược lại bị chính em gái ruột của mình chọc tức hộc máu, nói ra cũng mất thể diện!
“Không sai, Hoắc Cẩm Dương còn trẻ, nhưng vậy thì thế nào? Khi Kỷ Thành còn trẻ đã sớm đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc rồi? Nhưng Hoắc Cẩm Dương thì sao? Cậu ta vẫn là một chi được người ta coi là có tiềm lực mà thôi! Từ điểm đó mà nói, chú ba của cậu ta đã toàn thắng!”
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Giang Ánh Tuyết hung hăng phản kích nói.
Không chút lưu tình!
Giang Ánh Thần đã sớm không nhịn được siết chặt nắm đấm, ngay sau đó lại cười duyên nói: “Chị hai, mới vừa rồi người ta chỉ là đùa với chị thôi! Dù sao hai ta cũng là chị em thân thiết, tương lai cũng sẽ trở thành người một nhà, cho nên đoàn kết nhất trí mới đúng. . . . . .”
Đối với việc cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, Giang Ánh Tuyết cũng không có cho sắc mặt tốt, hừ lạnh một tiếng, bưng ly rượu rời đi.
Cô ta đối với cô em gái này, hồi nhỏ đã thích cùng mình tranh búp bê, tranh thủ tình cảm, ý định cũng so với mình nhiều, khi đó lơ đễnh, hôm nay nghĩ đến, thật đúng là lạnh cả sau gáy.
******
Phi trường.
Tần Lạc mới vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của tài xế tiểu Vũ, cô vội vã nói anh ta tới cửa ra số 3 chờ, từ lúc lên máy bay đến bây giờ, đều phải tranh giành từng giây từng phút thời gian.
Cô thấy hơi mệt bóp bóp bắp chân mòi nhừ, trong lòng hiểu rõ là làm nhân viên sẽ đều như vậy, nơi nào cần mình thì cũng sẽ bị gọi đi tới đó. . . . . .
Tài xế tiểu Vũ nhìn thấy cô qua kính chiếu hậu, “Tần tiểu thư, cái hộp chỗ ngồi phía sau là dạ phục chuẩn bị cho cô, cô muốn đi đâu thay trước?”
Tần Lạc có chút hoảng hốt liếc mắt nhìn cái hộp ở ghế sau, “Còn phải thay quần áo sao?”
Tiểu Vũ gật đầu, “Mặc dù cô là người phiên dịch đi theo tiên sinh Uy Nhĩ Tư, nhưng dù sao có mặt cũng là dạ tiệc, đương nhiên phải ăn mặc chính thức.”
Tần Lạc hiểu ngầm trong lòng, “Vậy trước tiên về công ty một chuyến đi!”
. . . . . .
Thay xong lễ phục đi tới dạ tiệc đã là 8 giờ, lúc đó tiên sinh Uy Nhĩ Tư cũng vừa tới, Tần Lạc mặc một chiếc váy ngắn màu đen tới gối, ưu nhã tài trí, mái tóc dài màu hạt dẻ gợn sóng xõa ra, vừa lúc lộ ra đường cong cần cổ đẹp đẽ của cô. . . . . .
Cô khiêm tốn đi theo phía sau tiên sinh Uy Nhĩ Tư, gặp phải người chào hỏi liền nhỏ giọng phiên dịch giúp ông ta.
Cô vẫn là lần đầu tiên được tham gia buổi tiệc lớn như vậy, hiện trường bố trí rất xa hoa, hình như tân khách có mặt cũng không cóo một nhân vật bình thường nào.
Nhưng cô cũng không chú ý tới mấy cái này, cô chỉ chú ý tới điểm tâm mỹ vị trên bàn ăn. . . . . .
Chạy một đường từ Hongkong trở về, ở trên máy bay cô chỉ ăn một cái bánh mì mà thôi, bây giờ đã sớm bụng đói, hận không được nhào tới bàn ăn.
Vừa đúng lúc tiên sinh Uy Nhĩ Tư đụng phải một người bạn già, DDLQD liền bảo Tần Lạc tự mình đi qua một bên chơi.
Tần Lạc liền mừng rỡ, chạy tới chỗ đồ ăn.
Một mình cô mừng rỡ tự tại nếm một chút điểm tâm, chợt, lơ đãng ngước mắt, thế nhưng thấy được bóng dáng một người để cô không tưởng tượng được.
Lần này, cô không có nhìn lầm!
Tối nay Cẩm Dương một thân tây trang màu xanh, đẹp trai ưu nhã, bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu hồng, cô gái thân mật kéo cánh tay của anh. . . . . .
Hai người. . . . . . Rất xứng đôi.
Trong nháy mắt, đôi chân của cô giống như bị gắn đinh ở đó, cũng không di động chút nào.
Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?
Làm sao Cẩm Dương lại xuất hiện tại buổi dạ tiệc chúc mừng kỷ niệm công ty tròn 60 năm?
Rốt cuộc cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là ai?
Tại sao không có nghe anh nói sẽ tham gia dạ tiệc tối nay?
Bỗng dưng, cô nghĩ tới anh từng hỏi cô có tham gia buổi tiệc hay không. . . . . .
Chẳng lẽ --
Cô lại không dám nghĩ tiếp, trong đầu không kìm hãm được nổi lên bóng lưng lần trước vô tình thấy được ở trong phố thương mại, thật sự là Cẩm Dương sao?
Tại sao anh lại làm như vậy?
Tại sao anh phải lừa gạt mình?
Anh một bên lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, một bên lại thân mật lui tới với cô gái khác sao?
. . . . . .
Trong đầu Tần Lạc u mê, cô dụi dụi con mắt, hy vọng một màn mà mình thấy được chỉ là ảo giác, chỉ là giả. . . . . .
“Tần Lạc? Thật sự là cô!”
Chợt, giọng nói quen thuộc kéo mạch suy nghĩ của cô trở về, cô nhìn người tới một cái, là Lương Tinh.
Ngay sau đó che giấu tâm tình gẩy tóc của mình, “Ừ.”
Lương Tinh nhìn cô kỳ lạ một cái, “Không phải cô đi Hongkong sao?”
Tần Lạc gật đầu, “Tạm thời bị điều trở lại phiên dịch cho tiên sinh Uy Nhĩ Tư, vừa tới một lúc.”
Lúc này Lương Tinh mới thoải mái, “Hoá ra là như vậy! Hẳn nào vừa rồi tôi không có gặp cô.”
Cô nói xong liền phát hiện Tần Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào cháu trai trưởng của ông cụ Hoắc, không khỏi trêu nói: “Tần Lạc, cô sẽ không coi trọng thiếu gia Cẩm Dương người ta chứ?”
Tần Lạc sững sờ nhìn về phía cô, “Cô gọi anh ấy là gì?”
Lương Tinh không nghi ngờ gì nói: “Thiếu gia Cẩm Dương! Cháu trai trưởng của ông cụ Hoắc, cũng chính là cháu trai của boss chúng ta.”
Dưới chân Tần Lạc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Cẩm Dương lại là cháu trai của Hoắc Kỷ Thành sao?
A! Tại sao mình chưa từng hoài nghi anh ấy và nhà họ Hoắc có quan hệ chứ?
Chẳng lẽ họ Hoắc nhất định chính là con cháu nhà họ Hoắc tiếng tăm lừng lẫy?
Vốn là cô không tin lần này cũng không thể không tin. . . . . .
Cẩm Dương là tráu trai trưởng nhà họ Hoắc, nói cách khác anh ấy biết rõ mình làm ở tập đoàn Đế An lại không nói vài lời về thân thế của mình
Cũng khó trách lúc trước anh biết mình bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc lại kích động như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì
Giờ phút này, Tần Lạc chợt có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang, cô hy vọng dường nào Hoắc Cẩm Dương mình biết cũng không phải là Hoắc Cẩm Dương trước mắt.
Có lẽ, chỉ là trùng tên trùng họ bộ dạng tương tự thôi sao?
Lương Tinh thấy cô ngẩn người không khỏi đặt câu hỏi lần nữa: “Cô làm sao đấy?”
Tần Lạc hít vào một hơi thật sâu, “Tôi không sao, tôi đi vào phòng rửa tay một chút.”
Bây giờ cô vội vàng muốn chạy khỏi nơi này, cô có chút sắp không thở được, chỉ cần vừa nghĩ tới bạn trai lừa gạt và phản bội mình, cô đã cảm thấy mình như đứa ngốc
Rõ ràng dịu dàng quan tâm đối với mình như vậy, cho mình một sinh nhật lãng mạng như vậy, tại sao chỉ trong chớp mắt liền sánh đôi có cặp với một cô gái khác?
Đến thân phận thật sự cũng không tự nói với mình
Chẳng lẽ là sợ mình coi trọng thân phận đại thiếu gia của anh sao?
Ha ha!
Tần Lạc chỉ cảm thấy mỗi một bước đi giống như là giẫm ở trên thảm đinh, đâm đến tim cô đau, cô có loại kích động muốn trực tiếp đứng ở trước mặt của Hoắc Cẩm Dương, ngay mặt hỏi rõ ràng
Nhưng cô vẫn nhịn được.
*****
Từ phòng rửa tay ra ngoài, Tần Lạc không có ý nghĩ trở lại bữa tiệc chút nào, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được đi về phía Hoắc Cẩm Dương hỏi rõ ràng.
Cô cũng không phải một cô gái chịu ngậm đắng nuốt cay!
Lại chán ghét hơn khi bị người ta đùa giỡn tình cảm!
Nếu như anh không thích mình, hoàn toàn có thể nói thật tất cả, cần gì bằng mặt nhưng không bằng lòng?
Hoắc Kỷ Thành xã giao hết với khách khứa buôn bán, liền nháy mắt với trợ lý Trình Sâm, anh ta lập tức đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Một phút sau trở đã trở lại bên cạnh anh, “boss, Tần tiểu thư đã đến.”
Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt quét phòng bữa tiệc một vòng, vừa hay nhìn thấy tiên sinh Uy Nhĩ Tư đang cùng chuyện trò vui vẻ với người nào đó, lại không thấy bóng dáng Tần Lạc, lông mày không khỏi run sợ, DDLQD ”Cô đã thấy Hoắc Cẩm Dương sao?”
Trình Sâm lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, tối nay phòng bữa tiệc quá lớn, chia làm bốn khu vực a, b, c, d, hơn nữa khu vực a và khu vực d không nhìn tới nhau, có lẽ Tần tiểu thư đã ở khu d.”
Hoắc Kỷ Thành cau mày đi tới khu d, mới vừa đi mấy bước đã thấy vẻ mặt Tần Lạc thất hồn lạc phách, không khỏi chau mày.
Nhìn theo ánh mắt của cô sang, vừa hay nhìn thấy cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Cẩm Dương
Ngay sau đó sải bước đi tới bên cô, không chút suy nghĩ lôi kéo cô ra bên ngoài.
Tần Lạc đang do dự có nên đi chất vấn Hoắc Cẩm Dương hay không, kết quả là bị người ta dùng lực kéo rời khỏi phòng bữa tiệc, đợi thấy rõ người tới là ai thì cô không vui nói: “Anh làm gì thế! Buông tay!”
Hoắc Kỷ Thành mặt lạnh, “Những lời này nên do tôi hỏi cô mới đúng, thân là phiên dịch đi theo tiên sinh Uy Nhĩ Tư, bây giờ cô lại đang làm gì?”
Tần Lạc chỉ lchần chờ một chút, ngay sau đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh, “Anh cũng biết có đúng hay không?”
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Biết cái gì?”
Đáy mắt Tần Lạc lướt qua vẻ tức giận, “Anh biết Hoắc Cẩm Dương là bạn trai tôi!”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Hả? Bạn trai của cô cũng tên là Hoắc Cẩm Dương sao? Cái này tôi chưa nghe ai nói qua.”
Hoắc Kỷ Thành mang giọng điệu vô tội lại khinh bạc nghe cực kỳ ghét, Tần Lạc tức giận không thôi, cũng không bất chấp gì khác, trực tiếp phát tiết tất cả tức giận ở trên người của anh, vung đấm sang anh chào hỏi.
“Khốn kiếp!Nhất định anh đã điều tra qua!”
Tần Lạc liên tưởng đến mọi chuyện xảy ra, càng thêm chắc chắn Hoắc Kỷ Thành biết Hoắc Cẩm Dương là bạn trai mình, bằng không tại sao ngôn ngữ hành động của anh lại kỳ lạ như thế.
Cô không phải người ngu, cũng không ưa thích bị người ta coi kẻ ngu đùa giỡn!