Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biệt thự nhà họ Hoắc.
Kể từ sau khi Hoắc Gia Tinh trở lại vẫn cáu kỉnh với cha, không muốn để ý tới anh, thật là quá đáng! Sáng sớm lại không cho nó và chị gái chào hỏi thì đã mang mình về nhà.
Sau đó mấy ngày nay trong nhà liền có gấp đôi người giúp việc, nó là phạm nhân sao?!
Bên trong thư phòng.
Một bóng lưng lạnh lùng cô tịch to lớn đang đứng hướng mặt ra ngoài sửa sổ, anh đốt một điếu thuốc cho mình, mặc cho làn khói lượn lờ ngay trước mắt, vẻ mặt u ám khó hiểu.
Trợ lý Trình gõ cửa đi vào, "Boss, đã có báo cáo kiểm tra sức khỏe của tiểu thiếu gia, không có bất kỳ thuốc gì xâm hại, thân thể rất khỏe mạnh, chận bị xe làm chầy da cũng chỉ là vết thương ngoài nhẹ."
Trong mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua vẻ nghi ngờ, ngón tay gảy nhẹ tàn thuốc, "Tiểu Tinh đâu? Vẫn còn cáu kỉnh?"
Trình Sâm gật đầu, "Tiểu thiếu gia khóa mình trong phòng không chịu ra ngoài."
Hoắc Kỷ Thành dụi điếu thuốc, sải bước đi ra ngoài cửa, Trình Sâm theo sát phía sau.
. . . . . .
Cửa gian phòng Hoắc Gia Tinh, Hoắc Kỷ Thành gõ cửa, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, "Tiểu Tinh, mở cửa!"
Không có trả lời.
"Nếu không mở cửa, cha tìm người cạy khóa cửa đấy."
Vẫn không có đáp lại.
Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhăn lại, Tiểu Tinh lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nóng nảy làm lớn với mình như vậy, rốt cuộc cô gái kia chuyền cho Tiểu Tinh cái tư tưởng gì? Để cho nó nghe cô ta như vậy?
"Cha, chị gái là người rất tốt, chị ấy không có bắt cóc con, là con chủ động yêu cầu tới nhà chị ấy."
"Cha, cha dẫn con đi tìm chị gái một lần có được hay không? Buổi sáng hôm đó vội vàng rời đi như vậy cũng không có nói lời từ biệt với chị ấy."
"Cha, từ nhỏ cha dạy con đứa bé phải hiểu lễ phép, nhưng cha lại hướng dẫn con làm một đứa trẻ hư không có lễ phép! Con không thích cha!"
. . . . . .
Lời tức giận trẻ con của con trai vẫn quanh quẩn bên tai như cũ, tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành dần dần híp lại, càng thêm chán ghét đối với cô gái kia.
Chẳng lẽ cô ta nhớ ra cái gì đó?
Rốt cuộc cô ta đến gần Tiểu Tinh có mục đích gì?
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành nhanh chóng tràn đầy âm u tàn bạo, trầm giọng phân phó người giúp việc, "Trông chừng tiểu thiếu gia, giờ cơm tối không ra thì cạy khóa cửa."
Người giúp việc vội vàng gật đầu, "Dạ, tiên sinh."
Sau khi nghe được bước chân của anh rời đi, Hoắc Gia Tinh bên trong căn phòng thở phì phì cong môi thầm nghĩ: nhất định nó phải nghĩ biện pháp gặp lại chị gái!
*****
Trên đường đi tới công ty, Hoắc Kỷ Thành vuốt ấn đường, "Tìm được bảo mẫu thích hợp chưa?"
Trình Sâm lắc đầu, "Còn chưa có."
Hoắc Kỷ Thành chợt cảm thấy nhức đầu, từ đầu đến cuối Tiểu Tinh đã đổi hơn năm mươi người bảo mẫu rồi, dài nhất ở bên cạnh nó ngây người không tới một tháng, ngắn nhất mới nửa giờ đã khóc rời đi. . . . . .
Ở phương diện chăm sóc đứa trẻ, anh thật đúng là không có kinh nghiệm gì, thật ra thì anh cũng rất muốn gần con trai, nhưng luôn lực bất tòng tâm, ở phương diện khác Tiểu Tinh cùng rất giống bản thân, hơn nữa phương diện tính tình cực kì bướng bỉnh, không thích thì chưa bao giờ chịu thỏa hiệp.
Mấy năm này công việc của anh bận rộn, đã sớm từng bước từng bước âm thầm nắm trong tay tập đoàn Đế An, khó tránh khỏi có ít quan tâm tới Tiểu Tinh. Dần dà, anh càng không biết chung sống cùng con trai thế nào.
"Tiếp tục tìm."
"Vâng"