Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
  3. Chương 91 : Chăm sóc cô một đêm
Trước /282 Sau

[Dịch]Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 91 : Chăm sóc cô một đêm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe được cha nói xong, Hoắc Gia Tinh vui mừng không ngớt, "Cha, chị gái sẽ giao cho cha đó! Nhất định cha phải đưa chị gái về nhà an toàn!"

Hoắc Kỷ Thành xoa đầu con trai, "Ừ, sau khi cha trở lại muốn nhìn thấy cô đã ngủ."

Đôi mắt Hoắc Gia Tinh cong lên cười híp mắt, "Vâng"

Tần Lạc nhìn hai cha con bọn họ hỗ trợ nhau, trong lòng không nói ra là cái gì cảm giác. . . . . .

Trên đường trở về, Tần Lạc không nhịn được nói: "Thật ra thì anh có thể không cần đưa tôi về"

Giọng Hoắc Kỷ Thành thản nhiên, "Đây là ý nguyện của con trai tôi."

Tần Lạc: ". . . . . ."

Hoá ra là như vậy, nếu không chắc chắn anh sẽ không đưa mình đi!

Nghĩ tới đây, cô không hề nhiều lời nữa, quay đầu nhìn về phía cảnh đêm xa hoa ngoài cửa sổ. . . . . .

Một đường không nói.

Hoắc Kỷ Thành còn đang suy tư tới câu nói kia của Tần Lạc -- tôi muốn chính là một phần tình yêu chân thành lâu dài, những thứ này Hoắc tổng không cho tôi được.

Tình yêu?

Rốt cuộc cái gì mới là tình yêu chân thành lâu dài?

Cứ như vậy làm người phụ nữ của anh không được sao?

. . . . . .

******

Ngày cứ lặng yên không tiếng động trôi hơn hơn một tuần lễ, cuộc sống Tần Lạc đã khôi phục yên tĩnh, mặc dù ở công ty, cũng không có gặp lại Hoắc Kỷ Thành.

Từ lúc đầu mất mác cũng chầm chậm điều chỉnh thành tâm trạng bình tĩnh. . . . . .

Buổi tối ngày nào đó, đàn anh tổ ba Chu Thần sinh nhật mời mọi người ăn cơm, trong bữa tiệc cô cũng uống nhiều hai ly rượu, bởi vì cảm thấy thân thể không thoải mái liền nói rút lui trước.

Vừa đi tới ngưỡng cửa liền nhìn thấy một chiếc Spyker màu đen quen thuộc, cô nhận ra được chiếc xe này, là xe của Đại Ma Vương.

Nghĩ tới không nên có bất kỳ dính líu gì với anh, liền chuẩn bị đi đường vòng. . . . . .

Kết quả, đi chưa được mấy bước đã bị người kéo lại. . . . . .

"Cô uống rượu?"

Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu chặt, người phụ nữ đáng chết! Lúc này mới mấy ngày không gặp, lại ra ngoài uống rượu!

Tần Lạc bĩu môi, "Đàn anh Chu sinh nhật, uống hai chén mà thôi."

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhếch môi, "Mà thôi? Xem ra tửu lượng của cô cũng không tệ lắm."

Tần Lạc xoay mặt không để ý tới anh, nghĩ lại, cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cô cho là mới vừa rồi uống rượu a nên dạ dày lạnh, liền không để ý, nhớ khi trở về uống chút nước nóng là được.

"Tôi đi về trước đây."

Tần Lạc nói xong liền chuẩn bị đi. Đồng thời, cảm giác không thoải mái ở bụng càng ngày càng lớn, cô không nhịn được đè bụng lại, tại sao càng ngày càng không thoải mái, hơn nữa cô có loại cảm giác xấu, sẽ không phải là dì cả tới chứ?

Cô nhớ cách tháng của mình còn 5 ngày! Tại sao lại bị trước nhiều như vậy!

Ông trời ơi! Ông trời phù hộ cái này nhất định là mình ảo giác, mỗi lần tới dì cả cô đều giống như là đi một vòng sinh tử quan, thượng thổ hạ tả, cả người đổ mồ hôi lạnh, bụng với đùi đau khiến cô chết đi sống lại. . . . . .

Cho nên, vạn lần không được chọn vào lúc này viếng thăm.

Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, nhưng bụng dưới mang cho cô cảm giác thật sự là quá giống. . . . . .

Hoắc Kỷ Thành thấy sắc mặt cô không tốt, "Tôi đưa em về."

Tần Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng bụng càng truyền tới không thoải mái, nếu quả thật bị đoán đúng, vậy lát nữa lái đi được nửa đường nhất định sẽ không chịu nổi. . . . . .

"Tự tôi có thể đón xe đi về."

"Tôi đưa cô về!"

Thái độ Hoắc Kỷ Thành rất kiên quyết, sau đó mạnh mẽ nhét Tần Lạc vào trong xe của mình.

Tần Lạc không lực phản kháng, chỉ có thể lên xe của anh.

. . . . . .

Dọc theo đường đi, Tần Lạc như ngồi bàn chông, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, sẽ không phải bởi vì tối nay uống rượu chứ?

Sau khi đến chung cư, cô cũng không lập tức đi xuống, Hoắc Kỷ Thành nghi ngờ đi tới mở cửa xe cho cô, "Thế nào đấy?"

Tần Lạc vẫn ôm bụng bất động như cũ.

Hoắc Kỷ Thành nhìn bộ dáng của cô có cái gì không đúng, "Rốt cuộc làm sao đấy?"

Hai tay Tần Lạc nắm thật chặt nắm đấm, Mẹ nó! Hình như thân thích nhà cô tới thật, phải làm sao đây? Quần cô có thể bị thấp rồi không, còn có ghế ngồi. . . . . .

( ̄_ ̄)

Cô thật là muốn tìm một cái lỗ chui vào. . . . . .

"Tôi. . . . . ."

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn cô chằm chằm mấy giây, không biết cô đang diễn tuồng gì. . . . . .

Mình bỗng nhiên bộc phát suy nghĩ đưa cô trở lại hoàn toàn không giải thích được! Sau đó không chút suy nghĩ đưa tay trực tiếp kéo cô từ trong xe ra ngoài.

Đồng thời Tần Lạc đột nhiên bị động sợ đến không hề phòng té ngửa ra ngoài, thật may là có Hoắc Kỷ Thành cản trở ở trước mặt, bằng không cô trực tiếp ngã xuống mặt đất rồi.

"Khốn kiếp! Anh làm gì thế!"

Cô vừa mắng vừa thận trọng nhìn một cái vị trí mình ngồi, bởi vì ánh đèn mờ ảo, không thể thấy rõ có vết máu dính hay không.

Thật xấu hổ!

"Cô ngồi ở đó không xuống không phải là muốn tôi giúp một tay sao?"

Hoắc Kỷ Thành lạnh giọng vểnh môi, khóe môi nâng lên đường cong không có nửa điểm tươi cười.

Tần Lạc tức giận muốn bỏ tay của anh ra, lại bị anh bóp chặt hơn, đồng nhất kịch liệt tranh đấu khiến cho bụng cô càng khó chịu hơn, không có băng vệ sinh cô chỉ cảm thấy giữa hai chân đặc biệt không có cảm giác an toàn, đến đi bộ cũng cảm thấy cố hết sức, nhưng người nào đó còn đáng ghét như vậy. . . . . .

"Buông tôi ra!"

Tần Lạc không vui nói.

Có lẽ là sắc mặt của cô không được bình thường, lúc này Hoắc Kỷ Thành mới buông cánh tay cô ra, Tần Lạc nhất thời không có đứng vững thiếu chút ngã nhào trên đất, đau đến cô hít vào một hơi, cảm giác đau đớn trong bụng mờ mờ ảo ảo cũng càng ngày càng kịch liệt.

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nhìn cô một cái, "Không thể uống rượu còn nhất định uống..., bây giờ biết khó chịu?"

Tần Lạc không vui nói: "Không có liên quan tới nó."

"Thật sao?"

Hoắc Kỷ Thành gian manh híp mắt, cô gái nhỏ đáng chết! Từ lần trước hưởng qua mùi của cô, liền không dừng lại được. . . . . .

Tối nay, anh cực kỳ muốn. . . . . .

Mỗi lần anh đến gần một bước, hô hấp Tần Lạc liền khẩn trương cứng lại, nơi bụng quặn đau khiến trên trán cô thấm ra dày đặc mồ hôi, thật khó chịu!

Mặt Hoắc Kỷ Thành đã cách cô gần trong gang tấc, vừa mới chuẩn bị hôn lại nghe cô yếu đuối thì thầm một tiếng, "Thật là đau. . . . . ."

Anh không kiềm hãm được cau mày, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt cô tái nhợt như tuyết, không khỏi đưa tay sờ sờ trán cô, lạnh lẽo một mảng.

"Bị thương ở đâu?"

"Bụng."

"Bụng?"

Hoắc Kỷ Thành có chút không thể hiểu được vì sao cô lại chợt bị đau bụng, còn đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy . . . . . .

Tần Lạc cảm thấy phía dưới tràn ra chất lỏng càng ngày càng nhiều, không khỏi muốn nhanh trở về, có thể đi mấy bước lại nghĩ đến hình như là băng vệ sinh của mình bị Tử Ninh tới dùng hết rồi. . . . . .

Thật là nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm!

Hoắc Kỷ Thành kéo cô, "Không thoải mái phải tới bệnh viện."

Sắc mặt Tần Lạc chợt tái nhợt, "Tôi không sao, bây giờ tôi phải đi một chuyến ra ngoài siêu thị."

Nói xong, liền lê bước chân nặng trịch đi ra phía ngoài.

Hoắc Kỷ Thành kéo cô, "Bộ dạng cô như này còn đi siêu thị làm gì? Muốn mua cái gì tôi mua giúp cô!"

Sắc mặt Tần Lạc hồng lên, ê a nửa ngày, "Thôi, vẫn là tự mình đi thôi. . . . . ."

Hoắc Kỷ Thành tức giận không thôi, "Cái người phụ nữ nào sao lại phiền toái như vậy!"

Tần Lạc khó sử thật muốn độn thổ, giọng nói nhỏ yếu như ruồi muỗi, "Tôi muốn mua. . . . . . Băng vệ sinh."

Trong nháy mắt đại não Hoắc Kỷ Thành dừng lại mấy giây. . . . . .

Băng vệ sinh? Thứ con gái hay dùng vào mấy ngày đó?

Mặt anh lập tức tối lại, "Trong nhà của cô không có sao?"

Tần Lạc lắc đầu, "Không rồi."

Ba giây sau, Hoắc Kỷ Thành xoay người rời đi.

Đi về phía siêu thị, đi vài bước lại không yên lòng nên kêu Tần Lạc trước ở trong xe chờ mình. . . . . .

Ngồi trên xe, tâm tư Tần Lạc khó dằn. . . . . .

*****

Hoắc Kỷ Thành dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, mặt đen lại đi vào tìm băng vệ sinh, cũng không có kinh nghiệm anh tìm nửa ngày cũng không tìm được, bị nhân viên thấy vậy lập tức nhiệt tình nghênh đón, "Tiên sinh, anh cần gì? Tôi có thể tìm giúp anh."

"Băng vệ sinh."

Nói ra ba chữ này đối với Hoắc Kỷ Thành mà nói hoàn toàn chính là một loại khảo nghiệm, nhân viên bán hàng nữ nhịn cười không được, "Tiên sinh, anh là vì bạn gái mà mua sao? Thật thân mật! Nhất định bạn gái của anh rất hạnh phúc!"

Hoắc Kỷ Thành: ". . . . . ."

"Bạn gái của anh thích lấy loại nào đây?"

Cái vấn đề này thật đúng là hỏi kho anh, bình thường cơ bản anh không hề quan tâm tới Tần Lạc, một chút yêu thích và thói quen của cô anh đều không biết. . . . . .

"Loại nào tốt nhất?"

"Có mấy loại cũng không tệ."

"Vậy thì mỗi loại lấy mấy cái."

"Được, vậy là anh muốn có cánh hay là không có cánh đây?"

". . . . . ."

Trong nháy mắt mặt Hoắc Kỷ Thành đen thành đít nồi, mua một cái băng vệ sinh mà phải phiền toái như vậy? Không chỉ có phân chia nhãn hiệu còn có cánh hay không có cánh?

Con gái đúng là phiền toái!

Trong lòng anh căm hận thầm nghĩ, ngay sau đó mở miệng, "Lấy mỗi loại mỗi nhãn hiệu vài cái."

Nhân viên nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt đáp ứng, giúp anh cất vào hai túi, căng cả hai túi. . . . . .

Lúc trả tiền, bên ngoài lại có một đôi tình lữ đi vào, cô gái nhìn thấy trên tay Hoắc Kỷ Thành xách theo băng vệ sinh, lập tức hâm mộ nói với bạn trai: "Lần trước để cho anh giúp mua giúp em anh còn không chịu, anh xem người ta hào phóng như vậy, lập tức mua giúp bạn gái nhiều như vậy. . . . . ."

Hoắc Kỷ Thành nghe được khóe môi giật giật, xách theo túi bước ra ngoài.

Khi thấy hai cái túi lớn khoa trương như thế thì Tần Lạc kinh ngạc kêu một tiếng, "Anh mua nhiều như vậy làm gì? Mua một bọc là được."

Hoắc Kỷ Thành lập tức khó chịu, "Không cần thì ném."

(⊙o⊙). . .

Tần Lạc mới vừa dâng lên cảm giác tốt với anh thì trong nháy mắt tiêu tán không còn bóng dáng, thật là Đại Ma Vương cuồng vọng tự đại!

. . . . . .

Hoắc Kỷ Thành cũng không có lập tức rời đi, mà ôm cô lên lầu, còn là ôm công chúa!

Điều này làm cho Tần Lạc được sủng mà kinh, có loại. . . . . . cảm giác che chở. . . . . .

Chuyện thứ nhất về nhà chính là đi vào phòng vệ sinh thay băng, sau đó, ra ngoài thì phát hiện trên bàn để một ly nước nóng, bưng lên vừa uống một hớp đã cảm thấy có chút buồn nôn, cô vội vã để xuống, mồ hôi lạnh trên trán cũng nhỏ xuống, cô không kiềm chế được cuộn tròn trên đất

Hoắc Kỷ Thành cau mày hỏi "Uống chút nước không thoải mái một chút sao?"

Tần Lạc yếu đuối lắc đầu, "Đúng! Nhưng thấy hiệu quả không có nhanh như vậy. . . . . ."

"Còn khó chịu hơn?"

"Ừ."

"Đưa cô đi bệnh viện nhé?"

"Không cần, lần nào cũng vậy, đi cũng không tác dụng."

. . . . . .

Trong lúc, Tần Lạc còn chạy vào toilet nôn mấy lần, vừa lúc nôn ra toàn bộ bữa ăn tối nay, súc miệng xong ra ngoài, cô thoi thóp xụi lơ ở trên giường.

Hoắc Kỷ Thành nhìn bộ dáng của cô thật đáng thương, liền muốn ngày mai tìm thời gian hỏi Ước Hàn một chút mới được. . . . . .

Bởi vì thật sự không yên lòng về Tần Lạc, Hoắc Kỷ Thành cũng chưa có trở về , mà canh giữ ở bên người cô, thấy cô đau đến bộ dạng đáng thương trong lòng cũng đau thành một đoàn, dứt khoát ôm cô vào lòng, bàn tay cách quần áo cô giúp cô xoa dịu. . . . . .

Lúc này Tần Lạc đã không để ý tới ngượng rồi, toàn thân cô nhức mỏi dựa vào trong ngực Hoắc Kỷ Thành, bàn tay đến anh đều ấm áp, hình như có thể giảm bớt đau đớn của mình.

Đều nói con gái là nước, con trai là lửa, điểm này thật là không giả!

Tần Lạc cảm thấy ngực của anh giống như một lò lửa ấm áp, để cho thân thể lạnh như băng của cô dần dần ấm áp lên, còn có bàn tay to của anh, thật sự rất nóng. . . . . .

Đau càng về sau, cô liền ngủ thiếp đi ở trong ngực anh.

Hoắc Kỷ Thành cúi đầu nhìn qua cô gái nhỏ đã ngủ trong ngực, khẽ vẩy cánh tay phải tê liệt, vẻ mặt rất phức tạp.

Tần Lạc rốt cuộc bị sao thế? Làm sao lại đau thành như vậy? Trước kia cô cũng bị đau vậy sao?

Hay hoặc là nói, mỗi lần đều là Hoắc Cẩm Dương xoa bụng giúp cô?

Quảng cáo
Trước /282 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net