Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
  3. Chương 93 : Tâm tư nảy mầm
Trước /282 Sau

[Dịch]Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 93 : Tâm tư nảy mầm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Lạc trở về công ty đi làm thoáng cái đã đến buổi trưa đều ở trạng thái tự do, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra một màn tối hôm qua và buổi sáng hôm nay...

Làm cho cô không có cách nào yên tâm làm việc.

Lương Tinh trêu ghẹo nói: "Trạng thái hôm nay của cô rất không thích hợp! Giống như sa vào trong tình yêu cuồng nhiệt, thỉnh thoảng ngẩn người, rồi đỏmặt..."

Tần Lạc cả kinh sờ má: "Có sao?"

Lương Tinh cười tít mắt gật đầu: "Đương nhiên là có!"

Tần Lạc vội vàng uống một hớp: "Từ giờ trở đi, quẳng đi hết tạp niệm, làm việc cho giỏi."

Lương tinh cười nói: "Nghĩ đến bạn trai mình là chuyện bình thường! Có phải hai ngày nay anh ta làm chuyện gì rất cảm động cho côđúng không, cho nên..."

Tần Lạc không muốn trả lời vấn đề này của cô ấy: "Có thể con người của tôi có vẻ dễ dàng cảm động!"

Lương Tinh thấy cô không muốn đề cập đến bạn trai cũng không nhiều lời nữa, dù sao mỗi người đều có mình *.

Sau khi cô ấy rời đi, Tần Lạc hít một hơi thật sâu, xong rồi, hiện ở trong đầu cô đều nghĩ đến Đại Ma Vương, trước còn thề son sắt nói không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh, trải qua tối hôm qua …

Sợ rằng không phải do mình nữa.

Ài - -

Tâm tình phức tạp Tần Lạc đên phòng trà nước một chuyến, định ở trên sân thượng nán lại một lúc, kết quả lại gặp Hoắc Cẩm Dương rất lâu chưa từng nhìn thấy.

Cô vừa định rời đi, anh ta lùi bước ép sát.

"Đây là công ty, tôi muốn trở về phòng làm việc."

"Em đã có bạn trai rồi hả?"

"Không liên quan gì với anh!"

"Tần Lạc, em nói thật nói cho anh biết, có phải em với chú ba ..."

"Hoắc Cẩm Dương! Anh có thể ngừng phán đoán về tôi được không! Giữa chúng ta sớm đã không còn quan hệ, anh sống cuộc sống tốt của anh, tôi sống cuộc đời an nhàn của tôi, đừng có bất kỳ dính líu gì nữa!"

Tần Lạc tức giận nói.

Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày Hoắc Cẩm Dương sẽ như âm hồn bất tán nhìn chằm chằm mình, lại còn thỉnh thoảng nói một chút lời rất khó hiểu!

Thật sự không thể giải thích được!

Coi như mình với chú ba anh ta thật có quan hệ gì! Mình đã sớm chia tay anh ta, cô có quyền tự do quan hệ.

Hoắc Cẩm Dương nhướng mày âm trầm: "Trong công ty đều đang loan truyền cô với Đường Triều, thật ra hai người cũng không có gì đúng không? Đường Triều hoa hoa công tử như vậy vốn không phải đồ ăn của em, ngược lại là chú ba anh, anh đã nghe qua lúc em đi du lịch Thái Lan đúng lúc chú ấy cũng đi."

Tần Lạc không dám tin nhìn anh ta, người này có bệnh sao?

Lại có thể đi theo dõi mình?

"Hoắc Cẩm Dương, rốt cuộc anh là ai của tôi? Dựa vào cái gì khoa tay múa chân trong cuộc sống của tôi? Anh có tư cách gì? Hoặc là nói, anh hi vọng những thứ này bị bạn gái anh biết?"

Tần Lạc không chút khách khí phản kích.

Hoắc Cẩm Dương cũng không biết mình làm sao, vốn anh chỉ đến phòng phiên dịch tổ một làm ít chuyện, kết quả trong lúc vô tình từ cuộc nói chuyện của Lương Tinh với Chu Thiến nghe thấy Tần Lạc có bạn trai, trong lúc nhất thời thì không nhịn được...

Mặc dù chia tay bởi vì anh bên ngoài trước..., nhưng sau khi Tần Lạc nói chia tay anh có chút không cam lòng, hơn nữa người phụ nữ này là mình thật lòng thích, thích đến nỗi mỗi lần anh đều không dám không tôn trọng cô.

Nhưng hôm nay cô lại không rõ ràng với chú ba của mình!

Điều này làm sao anh nuốt nổi cơn giận này?

"Anh vì muốn tốt cho em, chú ba anh không phải người tốt lành gì, chú ấy chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của em."

"Cảm ơn lòng tốt của anh! Tôi có thể đi được rồi chứ!"

Tần Lạc thật sự nghe không nổi nữa, nếu như không đi nữa bị những người khác nhìn thấy cô thật sự có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch rồi...

Hoắc Cẩm Dương đưa tay kéo cô lại, kết quả bị cô hung hăng đánh một bạt tai.

"Bốp —— "

Hoắc Cẩm Dương không dám tin che mặt, đây là lần thứ hai.

Tần Lạc không vui nói: "Hoắc Cẩm Dương! Nếu anh còn dây dưa với tôi thì lần sau không chỉ là một cái tát, nếu anh thích bị coi thường như vậy tôi thật không lời nào để nói!"

Cô thừa dịp lúc Hoắc Cẩm Dương không chú ý nhanh chóng rời khỏi phòng trà nước, cũng may ở bên ngoài không ai, nếu không thị phi trên người cô hoàn toàn rửa không sạch rồi...

Sau khi cô rời đi, Hoắc Cẩm Dương hung hăng nắm thành quyền, nếu Tần Lạc thật sự có quan hệ không rõ ràng với chú ba, anh nhất định sẽ bắt được cái đuôi của bọn họ!

Bên ông nội tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ không có thân phận như Tần Lạc tiến vào nhà họ Hoắc, đồng thời, nếu chú ba thật sự có ý gì với Tần Lạc, thì sẽ là cái đuôi để ba nắm ở trong tay...

*****

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương không thoải mái, buổi tối hẹn mấy người bạn tốt đi uống rượu, kết quả Giang Ánh Thần gọi điện thoại tới, hoàn toàn không có khe hở nào.

Lý Thắng cười nói: "Vợ gọi điện thoại đến?"

Vẻ mặt Hoắc Cẩm Dương có chút không nhịn được: "Mỗi ngày không có tự do có thể nói."

Một vị công tử Đàm Dương khác uống một hớp rượu: "Quản quá chặt chẽ?"

Hoắc Cẩm Dương kéo kéo cà vạt, buồn bực nhấp một ngụm rượu, không nói gì, vốn anh cho rằng Giang Anh Thần là cô gái khóe hiểu lòng người, nhưng kể từ sau khi đi lại, cô ta hoàn toàn không cho mình bất kỳ tự do có thể nói, động một chút là điện thoại giám sát, còn phải video...

Cứ như vậy, anh khó tránh khỏi sẽ so sánh với bạn gái Tần Lạc trước đây, tính tình hai người hoàn toàn không giống nhau, Tần Lạc khoan dung độ lượng, chưa bao giờ sẽ quấn mình, cũng rất hiểu anh, cho anh tự do.

Đồng thời, lúc gặp mặt cũng rất quan tâm, giống như cô gái nhỏ làm nũng với mình...

Làm cho mình rất có cảm giác thành tựu.

Nhưng Giang Ánh Thần hoàn toàn chính là chiếm đoạt quá mãnh liệt, hận không thể mỗi ngày mình ở chung một chỗ với cô ta không chia cách, chỉ cần vừa rời đi liền gọi điện thoại đến.

Nếu như không nhận chính là liên hoàn call, vừa mới bắt đầu anh ta còn không cảm thấy gì, cho rằng cô ta quan tâm mình, nhưng lâu ngày anh cảm thấy nhàm chán...

Hơn nữa cô ta luôn nghi thần nghi quỷ, mình hoàn toàn chỉ có thể theo ý của cô ta làm việc...

Suy nghĩ một chút, anh ta cũng bực tức không thôi.

Mấy người trong phòng bao đều nhìn ra Hoắc Cẩm Dương rất buồn bực, liền đề nghị: "Nếu không tìm mấy cô gái đi vào vui đùa một chút? Giải quyết tâm tình?"

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoắc đại công tử, hỏi ý kiến của anh ta.

Hoắc Cẩm Dương phiền não lại uống một ngụm: "Tùy mấy người."

Những lời này rất hiển nhiên chính là đồng ý.

Rất nhanh, bên trong phòng bao có bảy tám cô gái vóc người tuyệt diệu *** tiến vào, Lý Thắng nháy mắt, có hai mỹ nữ nhanh chóng đi đến bên cạnh Hoắc Cẩm Dương ngồi xuống.

Một giúp anh ta rót rượu, một giúp anh ta xoa bóp.

"Đại thiếu, anh thấy thế nào?"

"Đại thiếu, nếu anh không vui chúng tôi cũng không vui."

Trong đó có một mỹ nữ làm nũng nói, còn thay đổi phương pháp làm cho Hoắc Cẩm Dương vui vẻ, điều này làm cho chân mày anh nhíu chặt hơi giản ra.

Sau đó, một mỹ nữ khác thì bưng ly rượu của anh ta lên uống một ngụm, sau đó chuẩn bị dùng miệng mớm cho anh ta.

Hoắc Cẩm Dương vui vẻ tiếp nhận.

Trước kia anh ta chưa bao giờ thích đến chỗ như thế này, bởi vì công việc rất nhiều anh ta không thể chờ đợi hẹn với bạn gái, ít chơi đùa với đám công tử này.

Bây giờ, sau khi anh đến tạm giữ chức ở tập đoàn Đế An, công việc càng ngày càng nhàn hạ, hơn nữa áp lực cuộc sống, khiến cho anh ta đến đây giải tỏa.

Khi mọi người ở đây chơi đùa rất vui vẻ, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra- -

Khi thấy người vào, sắc mặt cả đám trở nên rất cổ quái.

Sắc mặt Giang Ánh Thần âm trầm nhìn cảnh tượng bên trong phòng xa hoa lãng phí, tức giận đến mức ngực lên xuống dữ dội: "Hoắc Cẩm Dương! Anh không nhận điện thoại của em là vì loại phụ nữ thấp hèn này? Anh không sợ làm ... em thất vọng sao?"

Hoắc Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đứng dậy lôi kéo cô ta ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa lớn, thì Giang Ánh Thần hung hăng hất tay anh ta ra: "Từ lúc nào thì anh học tật xấu? Đến nơi bẩn thỉu chơi đùa? Phụ nữ thấp hèn như vậy anh cũng xuống tay được?"

Hoắc Cẩm Dương đau đầu không thôi: "Giang Ánh Thần, em có thể đừng náo loạn được không! Anh chỉ ra ngoài uống hai chén với bạn bè, em không thể cho anh chút tự do sao?"

Giang Ánh Thần hừ lạnh: "Tự do? Anh muốn tự do là cùng lêu lổng với loại phụ nữ này?"

Giọng điệu Hoắc Cẩm Dương có chút không kiên nhẫn: "Bọn anh không phát sinh cái gì! Chỉ uống rượu mà thôi!"

Giang Ánh Thần tự nhiên không tin: "Uống rượu? Chỉ sợ em không đến là có ảnh cấm rồi ! Bọn Lý Thắng em không biết sao! Lúc trước em coi trọng anh là vì anh khác với bọn họ! Kết quả? Anh thật sự làm cho em rất thất vọng!"

Giọng Hoắc Cẩm Dương như không có việc gì: "Giang Ánh Thần chừng nào thì em có thể xem lại bản thân một chút? Mỗi ngày em ngoại trừ gọi điện thoại cho anh thì không có chuyện gì để làm sao? Cần phải trông coi anh chặt chẽ? Ngay cả nói cũng không để cho anh thở!"

Giang Ánh Thần tức giận đến nói cũng không nói ra được: "Anh "

Hoắc Cẩm Dương cũng vô cùng tức giận, trực tiếp đi thẳng.

Để lại một mình Giang Ánh Thần đứng tại chỗ dậm chân.

Quảng cáo
Trước /282 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Rơi Đợi Người

Copyright © 2022 - MTruyện.net