Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối hôm sau.
Đứng ở cách xa cửa nhà đã lâu, trong lòng Tần Lạc rất phức tạp, không lâu trước kia, cái nhà này rõ ràng là của họ Tần, ông ngoại, bà ngoại và mẹ đều ở đây...
Bây giờ, bọn họ đều đã mất, chỉ còn lại một mình mình, ba cũng không là người ba mình quen biết kia, giống như mình không phải con gái của ông.
Đưa tay lên, gõ cửa.
Nghênh đón cô là Đồng ngữ Phỉ, vẻ mặt cô ta nói cười ríu rít: "Chị, chị đã trở về, em với ba mẹ chờ đã lâu."
Vẻ mặt mẹ kế Lý Thúy Như không cam lòng nói: "Để cho cả nhà chúng tôi chờ một mình cô, cũng không biết rốt cuộc cô lấy mặt mũi ở đâu ra! Vong ân phụ nghĩa gì đó!"
Đồng Thắng Lợi trừng mắt nhìn vợ một cái: "Hôm nay Tiểu Lạc rất không dễ dàng về nhà một chuyến, bà bớt tranh cãi cho tôi!"
Lý Thúy Như vốn còn muốn nói tiếp, kết quả cô gái liếc mắt ra hiệu cho bà ta, bà đành phải thôi.
Đồng Ngữ Phỉ giống như gái hồng lâu* (nghĩa là gái chuyên tiếp khách ở các quán bar hiện nay) suy nghĩ đến cảm xúc của Tần Lạc: "Chị, mẹ em cũng đã lâu không gặp chị, nói chuyện ngay thẳng, chị đừng để trong lòng."
Tần Lạc cười lạnh ra tiếng: "Ở đây không chào đón tôi, tôi cũng không lạ gì cái nhà này, các người tìm tôi đến cùng có chuyện gì, nói thẳng đi!"
Đồng Thắng Lợi vội vàng hoà giải: "Tiểu Lạc, con hiếm khi trở về một lần, đương nhiên phải ở nhà ở một đêm, phòng của con ở trên lầu đều đã dọn dẹp xong."
Tần Lạc lạnh giọng cự tuyệt: "Chuyện ở một đêm tôi cũng không dám nghĩ đến, vẫn nên nói vấn chính đề đi!"
Cô chắc chắn bọn họ tìm mình trở về nhất định là có chuyện gì, nếu không thì sẽ không vô duyên vô cớ chuẩn bị một hồng môn yến...
Nếu chỉ đơn giản gọi mình trở về ăn cơm tình thân kia thì tuyệt đối không có khả năng!
Đồng Ngữ Phỉ bước lên phía trước kéo tay cô: "Chị, sao bây giờ chị trở nên không có kiên nhẫn như vậy hả? Người một nhà chúng ta đã rất lâu chưa từng ngồi cùng ở một chỗ ăn cơm, chị nói chuyện với ba tốt một chút! Dù sao chị là con gái của ba."
Ngược lại cô ta biểu hiện có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Tần Lạc lạnh lùng hất tay cô ta ra, người một nhà này thật kỳ lạ!
Trước đối xử với mình không bằng cả người làm! Mẹ kế Lý Thúy Như động một tí tìm mình bới móc, chỉ cần mình làm sai chút chuyện sẽ tố cáo với ba...
Sau đó ba sẽ không phân biết đúng sai đánh cô một trận.
Về phần đồ chơi của cô, tất cả đều bị Đồng ngữ Phỉ cướp đi, hết lần này đến lần khác mình vẫn không thể cướp về, ba sẽ nói: "Phỉ Phỉ là em gái con, chơi một chút thì đã sao? Từ khi nào con trở nên ích kỷ như vậy?"
Chỉ cần nhớ lại cuộc sống năm thứ hai trung học kia, đó là bóng tối vô tận cùng áp lực...
Cô bị bắt nạt chỉ có thể vụng trộm trốn ở trong chăn khóc, còn phải chọn lúc đêm khuya yên tĩnh, mỗi lần như vậy, cô mong muốn mẹ từ trên Thiên đường trở về dẫn mình đi...
Ba năm trung học, tất cả trí nhớ đau khổ đều bắt nguồn từ cái nhà này, từ ba người ở trước mắt, bọn họ chưa từng coi mình như người nhà.
Ngay cả ba ruột của cô, đối xử với cô cũng lạnh lùng...
Cô đã từng lấy hết can đảm hỏi ông ta: "Tại sao đối xử với con như vậy? Con cũng là con gái ruột của ba mà!"
Vẻ mặt Đồng Thắng Lợi nhìn cô rất chán ghét: "Đúng! Mày là con gái ruột của tao, nhưng tao không yêu mẹ mày, từ sau khi đến ở rể nhà họ Tần, tao cũng chỉ có thể làm người đàn ông sau lưng bà ấy, bị mọi người ghét bỏ là vô dụng, ngay cả bà ta tình nguyện cười nói với người đàn ông khác cũng không muốn nói nhiều với tao một câu..."
"Tao ở nhà họ Tần giống như một tượng gỗ, chuyện công ty bà ta nắm trong tay, tao chỉ có thể chạy ở phía sau lưng bà ta, làm chút việc vặt vãnh. Về phần ông ngoại mày, lại càng khinh thường tao, giống như tao chỉ có tác dụng cùng mẹ mày thai nghén ra mày, sau đó tao bị gạt sang một bên cái gì cũng không phải! Mày có biết hơn mười năm nay tao sống có bao nhiêu kìm nén không? Mày có chút oan ức có thể so sánh sao?"
Tần Lạc mười sáu tuổi nghe mà trợn mắt há hốc mồm, ở trong ấn tượng của cô, tình cảm ba mẹ rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau, không giống một số bạn học trong lớp, nói nửa đêm đều nghe thấy ba mẹ cãi nhau...
Gia đình đã từng cho rằng tốt đẹp trong nháy mắt nổ tung sụp đổ, thì ra mình không phải là kết tinh tình yêu của ba mẹ, trong lòng ba chán ghét mẹ mạnh mẽ...
Đồng Thắng Lợi nói tiếp: "Cũng chỉ có ở trên người Thúy Như, tao mới có thể tìm được lòng tự trọng với cảm giác thỏa mãn của người đàn ông, ở trong mắt bà ấy, tao có thể là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất; nhưng mẹ mày? Ở trong mắt bà ta tao là người đàn ông yếu đuối, chỉ biết đứng phía sau lưng bà ta khúm núm, bà ta chưa từng hỏi tao có thích cuộc sống như vậy không."
Dừng một chút: "Bao gồm kết hôn, cũng là bà ta tình nguyện. Khi đó chúng tao là bạn học cùng lớp, bà ta là công chúa kiêu ngạo nhất trong lớp chúng tao, là nữ vương, tất cả mọi người bằng lòng khuất phục bà ta, tao lại không quan tâm đến bà ta, một lòng một dạ tập trung vào học tập, bởi vì nhà tao nghèo, ba mẹ tao đưa tao đi học đại học vì muốn có một ngày có thể ngẩng đầu lên..."
"Cho tới bây giờ tao không nghĩ mình sẽ làm cho bà ta chú ý, lại còn để cho bà ta coi trọng tao nhiều hơn, về sau cũng là bà ta ép tao, mặc dù khi đó tao là một cậu nhóc nghèo, nhưng được một tiểu thư nhà giàu theo đuổi cũng là chuyện rất có mặt mũi, ban đầu tao không đồng ý, về sau chuyện này càng nháo càng lớn, tao lập tức thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, bạn bè bên cạnh đều khuyên tao đồng ý sự theo đuổi của mẹ mày, cho đến đêm sinh nhật mẹ mày, chúng ta uống hơn nhiều..."
Nghe đến đó, Tần Lạc chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ.
Thì ra giữa mẹ với người đàn ông này còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, nói vậy khi đó mẹ nằm mơ cũng không nghĩ đến người đàn ông mà bà coi trọng lại có bộ mặt này, căn bản không xứng với tình yêu của bà...
Mẹ là cô gái có tính cách mạnh mẽ, nhận định người đàn ông kia đã nghĩ cùng ông qua cả đời, sao lường trước không như mong muốn, trong quá trình hôn nhân ở chung, hai người càng lúc càng xa, cuối cùng không quay đầu lại được...
"Cho nên, ông chưa bao giờ có yêu mẹ sao?"
Tần Lạc nghe giọng nói của mình, có lẽ, cô muốn một câu chứng thực cuối cùng.
Đồng Thắng Lợi lắc đầu: "Bà ta quá rực rỡ chói mắt, cuộc sống vĩnh viễn ở trong tòa lâu đài công chúa, chúng tao không phải là một loại người, bà ta vĩnh viễn cũng không hiểu tao, giữa chúng tao không thể nào sinh ra tình yêu..."
Tần Lạc dường như nghe thấy tiếng kim đâm trong lòng.
Cô không phải vì bản thân, mà là người mẹ đã qua đời...
Sau lần nói chuyện này, trái tim Tần Lạc như tro tàn, không ôm bất cứ hy vọng gì với người ba trên danh nghĩa, cô một lòng đâm đầu vào học tập, chỉ muốn thi đậu vào một trường đại học thật lớn sau đó hoàn toàn thoát khỏi cái nhà này.
Nếu có thể, cô thật sự tình nguyện cùng bọn họ cả đời không qua lại với nhau!
...
Ký ức dừng lại, vẻ mặt Tần Lạc luôn lạnh lung: "Các người chưa từng nói chuyện dễ nghe với tôi? Đồng Ngữ Phỉ bây giờ cô ở trước mặt tôi giả vờ làm người tốt có ý gì? Ba năm trung học cô đối với tôi như thế nào? Hễ là đồ của tôi cô đều phải giành giật! Động một chút là tố cáo tôi ức hiếp cô, nghỉ đông năm tôi học lớp 11 ấy, cô lại càng khoa trương sử dụng khổ nhục kế lăn từ trên cầu thang xuống, ngược lại cô ngã rất có kỹ xảo không bị thương, nhưng tay của tôi lại bị ba đánh cho nở hoa, còn bị phạt dọn dẹp vệ sinh một tuần. Ha ha... Cho đến bây giờ, mùa đông mỗi năm đều bị nứt nẻ."
Ánh mắt cô rét lạnh quét về phía ba người trước mắt, không có một người dám trực tiếp nhìn thẳng cô.
Lý Thúy Như nói thầm: "Cô nói bừa cái gì đó? Phỉ Phỉ đơn thuần như vậy làm sao có thể sử dụng khổ nhục kế! Con bé lăn từ trên cầu thang xuống không có việc gì đó là con bé may mắn, làm chị độc ác như vậy cũng chỉ có một mình cô, đã qua bao nhiêu năm còn không biết xấu hổ mà nói ra..."
Bà ta vừa mới nói xong thì gặp phải ánh mặt lạnh lùng của Tần Lạc, giống như tảng băng, lạnh lẽo làm cho người ta phải rùng mình...
Đồng ngữ Phỉ vội vàng giả vờ oan ức: "Chị, khi đó em thật sự không biết ba sẽ xử phạt chị nghiêm trọng như thế, mỗi năm đều bị nứt nẻ sao? Hôm nào chúng ta đến bệnh viện khám xem sao? Bây giờ nứt nẻ có thể chữa khỏi."
Đồng Thắng Lợi cũng nói tiếp: "Đúng vậy! Y thuật bây giờ phát triển, vết thương nhỏ này có thể chữa khỏi."
Khóe môi Tần Lạc cong lên nụ cười lạnh mỉa mai, Đồng Ngữ Phỉ a Đồng Ngữ Phỉ! Kỹ thuật diễn của cô ngược lại càng ngày càng tốt, không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc rồi!
"Thời gian của tôi rất quý giá, có chuyện gì nói nhanh lên."
Cô nhìn đồng hồ một chút, ý tứ rất rõ ràng.
Đồng Ngữ Phỉ với Đồng Thắng Lợi liếc mắt nhìn nhau một cái, Đồng Ngữ Phỉ cười duyên nói: "Chị, em chuẩn bị tốt nghiệp, chuyên ngành học chính là HR, em ở trên mạng nhìn, bộ phận nhân sự của tập đoàn Đế An có tuyển nhân viên phiên dịch, cho nên em muốn chị giúp em, yêu cầu này rất đơn giản chứ?"
Tần Lạc biết bọn họ gọi mình trở về chẳng có chuyện tốt gì: "Thật xin lỗi! Tôi với bộ phận nhân sự không quen!"
Đồng Thắng Lợi cũng cầu xin nói: "Tiểu Lạc, con giúp Phỉ Phỉ đi? Hai chị em các con đều đi làm trong một cái công ty thì thật tốt, còn có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau."
Nghe nói như thế, làm Tần Lạc ghê tởm thiếu chút nữa ói ra...
Có việc cầu chính mình thời điểm liền biết thảo hảo bản thân, chỉ tiếc bọn họ nhầm rồi, việc này, cô tuyệt đối sẽ không giúp! Cũng không giúp được!
"Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không có quyền lớn như vậy, cô muốn tiến vào tập đoàn Đế An thì phải nhờ bản lãnh thật sự của mình, bảo tôi giúp việc này cô đã đánh sai chủ ý rồi."