Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu nói về quái ở trong rừng, liệt kê ra thì toàn là những loài thú dữ chiếm chủ yếu.
Tuy rằng những thú hoang ở ngoài đời thật sợ lửa, nhưng dù sao đây cũng là trong trò chơi thôi. Vì vậy boss nhỏ ở bản đồ dã ngoại sẽ không quá sợ lửa. Dù chúng vẫn giữ bản chất đó, nhưng cũng sẽ không như những con thú bình thường nhìn thấy lửa vẫn không dám đến gần. Tóm lại, quái rừng ở trong trò chơi tiến hóa hơn rất nhiều so với thế giới thật.
Hạ Mạt nằm nghỉ trên một cành cây, dù vậy vẫn không quên quan sát động tĩnh của bên dưới mặt đất. Không lâu sau đó, cô nhìn thấy một con hồ ly chậm rãi từ trong bụi đi ra. Nó xuất hiện cũng là lúc cô vừa mới leo lên cây đại thụ này. Thế mà vẫn không phát hiện ra ngoài nó vẫn còn có Hạ Mạt. Cô quan sát con hồ ly khi nó dừng lại trước tàn tro của đám lửa trại mà cô đã đốt. Nó nhe răng, dùng lưỡi cảm nhận hơi nóng của lửa. Ngoài bộ lông mượt mà, sâu trong miệng có một cái lưỡi dài đỏ thắm. Thoạt nhìn rất đáng sợ. Bấy giờ, Hồ ly mới uyển chuyển xoay đầu quan sát xung quanh.
Nó không di chuyển quá nhanh, cũng không gấp gáp muốn rời đi. Nó đi vòng vòng quanh lửa trại, dường như là chỉ muốn biết là ánh sáng dịu dịu mà ấm áp này là từ thứ gì ra mà thôi. Bỗng nhiên, hồ ly phát hiện ra bên trên than vẫn còn thịt nướng còn sót lại. Mùi vị của thịt nướng tỏa ra thơm phức. Kì thật chính là vì hương thơm này làm nó bị hấp dẫn đến đây. Chỉ là khi nó vừa định đến gần món thịt béo bở kìa, nó lại thận trọng đánh hơi. Hình như đã phát giác ra điều gì đó, nhanh chóng lùi lại mấy bước. Lúc này mới cẩn thận quan sát xung quanh thêm lần nữa.
Hạ Mạt vốn định dùng Xuy Châm công kích con hồ ly này. Khi cô nhìn thấy bộ lông vừa mượt vừa dày tạo thành một lớp phòng vệ chắc chắn thì từ bỏ ý định này. Xuy Châm thật sự là không có lực công kích gì cả, nếu với da người thì còn có thể dùng. Nhưng nếu dùng nó để hạ hồ ly thì thật sự là lực bất tòng tâm. Cô lấy ra chất độc bôi lên lưỡi kiếm, cẩn thận di chuyển không để phát ra một chút tiếng động nào rồi quan sát hồ ly. Cô chờ đợi, nếu có thể tiếp cận hồ ly. Hoặc nó vào trong phạm vi công kích của cô,cô sẽ từ trên cây nhảy xuống, đánh bất ngờ để nó không kịp phản công.
Cô nheo mắt lại, khẽ liếm môi. Con hồ ly này vừa lớn, lại có bộ lông trên người rất đẹp. Lông màu đỏ tươi, nhìn như một ngọn lửa đang cháy. Nếu có thể dùng nó để làm thành một trang bị, chắc chắn trang bị so sánh được với nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hồ ly phát hiện ra thịt nướng trên than là đồng loại của mình thì trở nên nóng nảy. Nó ở gần lửa trại tức giận cứ đi tới đi lui. Trong miệng phát ra những tiếng gầm nhẹ. Lông lúc này cũng dựng đứng lên, khắp toàn thân đều phát ra một sự nguy hiểm.
Hạ Mạt vẫn còn đang chờ thời điểm thích hợp để đến gần nó, thế nhưng hồ ly lại đột nhiên ngẩng đầu lên. Hướng về phía cô đang nấp rồi gầm nhẹ. Trong ánh mắt nó có một ánh sáng sắc bén như muốn xuyên thủng cô. Khóe miệng vì vậy ngày càng rộng, nhe ra hàm răng trắng noãn. Nó vòng qua lừa trại, ngay khi ở trong phạm vi công kích của cô thì dừng lại. Nó trừng mắt với cô, rồi bỗng nhiên ngồi xuống. Ngẩng đầu về phía bầu trời gầm gừ vào tiếng.
Hạ Mạt vốn là đang định cân nhắc xem nên công kích thế nào để có thể giết chết hồ ly vừa dễ dàng lại ít tốn sức lực. Thế nhưng khi nhìn thấy động tác như vậy, trong lòng chìm xuống. Cô nghiến răng… Nó là…
Cô quan sát thân hình, đây không phải là một con hồ ly bình thường. Nó có thể là một boss. Cũng không thể trách được vì sao nó lại có IQ cao như vậy. Đang quan sát để nhẩm tính thực lực của mình với boss, nó còn gọi đồng bọn đến. Một mình cô đối phó với nó đã mệt lắm rồi, nếu như lúc này có nhiều hồ ly đến nữa thì cô chết chắc.
Hồ ly không phải là động vật theo đàn…
Hạ Mạt chưa kịp suy tính gì nhiều, thì cô đã nghe trong rừng có rất nhiều tiếng kêu gào, đáp lại tiếng kêu của Hồ Vương. Không nghĩ được gì nữa, cô hít một hơi sâu, từ trên cây nhảy xuống. Trong lúc cô rơi xuống đất, Hồ Vương nhào tới, lực mạnh đến nỗi nếu trúng thì có thể bị xé toạc làm nhiều mảnh không chừng. Cũng may là Hạ Mạt đã tính trước chuyện này, vì vậy chưa tiếp đất đã ở không trung xoay người để lựa phương hướng rơi xuống. Ngay khi đáp xuống, cũng đúng là chỗ cô nhắm đến. Đó là dưới bụng Hồ Vương. Nơi có lông không nhiều, da thịt cũng rất mỏng manh…
Kiếm trong tay cô cũng không phải vật trang trí, ngay khi lướt qua đã để lại một lỗ hổng sâu trên bụng Hồ Vương.
Hồ Vương không ngờ được là người đến lại có tốc độ nhanh đến vậy. Không chỉ tránh được công kích của mình, mà còn gây cho mình một vết thương cực lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, nó vừa đau lại vừa tức giận. Nó ngẩng đầu cất tiếng gọi bầy đàn, tiếng thét làm cho người khác có phần sợ hãi. Không lâu sau đó có tiếng hồ ly đáp lại, tuy là khoảng cách này có thể còn xa lắm. Nhưng tốc độ của hồ ly phải nói là rất nhanh, đã vậy địa hình trong rừng chúng đều quen thuộc. Rất nhanh sẽ chạy đến được nơi này.
Bây giờ cô nghĩ lại, muốn chạy trốn khỏi Hồ Vương là điều không thể, chuyện duy nhất có thể làm là lúc bầy hồ ly chưa đến nhanh chóng giết chết đầu đàn. Nếu không thì cô không có cách nào thoát được.
Hồ Vương chính là con thú đầu đàn hồ ly. Tuy bị Hạ Mạt chém một vết sâu như vậy, trên kiếm của cô còn có độc. Nó dù có bị trúng độc nhưng vẫn có thể chống đỡ để công kích cô. Hồ Ly có nhanh nhẹn vô cùng cao. Đã vậy Hồ Vương sống lâu vừa lão làng lại càng cao. Động tác của nó không dễ mà nhìn thấy được, mặc dù có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu cô vẫn không thể dự đoán chính xác là tiếp theo nó sẽ làm gì. Dù sao thì thân thể cô không phải là thân thể kiếp trước, nhanh nhẹn cũng không cao như ý muốn. Tuy rằng cô cùng Hồ Vương đánh qua đánh lại hai bên đều bị thương, nhưng các đòn của cô không gây ra vết thương gì nhiều cho nó cả.
Phụ tử từ từ phát tác làm cho động tác của Hồ Vương các lúc càng chậm, nhưng sức mạnh của nó thì càng lúc càng lớn. Công kích ngày càng hung hãn, chỉ một hai phút chiến đấu mà cô đã phải dùng gần hết thể lực. Cô đứng một chỗ đầy mệt nhọc, giơ song kiếm lên quan sát Hồ Vương. Toàn thân mệt nhừ, cô đến cực hạn rồi. Thậm chí tay còn không còn đủ sức để nhấc song kiếm nữa.
Thanh kiếm trên tay cô nặng như chì, giơ lên cũng đã thấy được giới hạn. Cánh tay của cô đã chậm chạp run. Đó không phải là sợ mà là vì tay đã đạt đến giới hạn. Rất mỏi. Hạ Mạt thở dốc, cô nhìn chòng chọc vào Hồ Vương, như thể cảnh tỉnh bản thân mình. Cũng như nhắc nhở mình chưa được từ bỏ. Hồ Vương vẫn chưa đi. Miệng vết thương ở bụng không ngừng chảy máu, nó cúi xuống liếm liếm vết thương, máu dây ra nhuộm lốm đốm trên lông, máu như vậy khiến nó thêm phần hung bạo.
Nó ngẩng đầu lên, quan sát Hạ Mạt. Nó hơi lùi ra sau, lấy đà rồi chuẩn bị nhảy vọt lên. Hạ Mạt nheo mắt, cô nhìn thấy động tác của nó… ngầm hiểu là đây là đòn sau cùng. Sau khi thanh tỉnh đầu óc, cô giơ cao song kiếm, sẵn sàng đỡ đòn. Cũng vì vậy mà sức lực quay về không ít, song kiếm cũng đã vững vàng hơn…