Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đúng là tôi đã từng nghe qua tên của người, nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi. Chỉ biết người này là vị học giả rất vĩ đại…”
Hạ Mạt cũng không nói rõ ràng gì cả, hơn nữa cô cũng không lừa ai cả. Một đời cô chỉ nghe tên chứ có gặp ông ta bao giờ đâu. Nghĩ thế nên cô rất thoải mái mỉm cười nói với ông.
Khố Nhĩ Ba nhìn Hạ Mạt, trong hõm mắt sâu không có bất cứ thứ gì khác. Hạ Mạt không thể nhìn thấy được biểu hiện rõ ràng của ông ta, cũng không cách nào phát hiện ra được một chút cảm xúc nào trên gương mặt đã biến dạng. Cô chỉ có thể nhìn thấy ông gật gật đầu, xem như là đã chấp nhận lời cô nói. Ông hơi ngẩng đầu lên, chuyển đề tài.
“Sao ngươi lại đi đến nơi này?”
“Tôi cần đi Bình Hưng Trấn, nhưng đường chính thì quá nguy hiểm…vì vậy…”
Hạ Mạt nhún nhún vai, ý của cô ông nghe xong đã hiểu. Vì vậy cũng gật đầu, thế nhưng ông ta dường như vẫn còn hơi hiếu kỳ.
“Hồ Lạp Sâm chưa chắc so với đường chính an toàn hơn, ngươi sợ đường chính nguy hiểm… vậy không sợ sẽ bỏ mạng nơi này sao?”
“Mạo hiểm cũng chia thành nhiều loại, một loại là mạo hiểm chính đáng, một loại là vô nghĩa. Cũng là mạo hiểm, tôi chọn mạo hiểm chính đáng vẫn hơn”
Hạ Mạt nảy giờ đều rất thành thật.
Lúc này Khố Nhĩ Ba nghĩ gì đó rồi nghiêng đầu, sau đó lầm bầm nói:
“Chưa đến phút cuối cùng, ai cũng không thể biết được cái gì là có ý nghĩa, thứ gì là vô nghĩa…”
Hạ Mạt chỉ lẳng lặng nghe, không hề có ý kiến gì với những lời của Khố Nhĩ Ba. Sau khi ông lầm bầm xong, lại nhìn về hướng Hạ Mạt nói tiếp:
“Nếu như ngươi có thể đến được tận đây, vậy xem ra ngươi là người vừa cẩn thận lại tỉ mỉ. Cũng có phần dũng cảm.”
Ông liếc nhìn Hạ Mạt, khuôn mặt biến dạng không còn khiến cô sợ như lúc vừa gặp nữa. Thế nhưng cô vẫn phải cố gắng bình tĩnh khi nhìn vào. Ông tiếp:
“Ta cần sự trợ giúp của ngươi, cô gái”
Khố Nhĩ Ba tuy nói ra, nhưng cô lại không đáp ứng nhanh chóng. Tuy ông là NPC cao cấp, vấn đề ông ta đặt ra không cho phép người chơi từ chối. Thế nhưng đáp ứng như thế nào có một chút kỹ xảo. Bởi vì Bụi Trần có nhiệm vụ phát động. Vì vậy nếu muốn đơn giản từ NPC lấy được phần thưởng phong phú thì phải hiểu tính cách của NPC, phải chú ý làm họ vui lòng thì mới có thể đạt được nhiệm vụ tốt. Sống qua một đời, Hạ Mạt và những nhiệm vụ phát động là hoàn toàn xa lạ. Sau khi cô bị thiệt thòi trong những lần giao tiếp với NPC, thì cô bao nhiêu chủ đề, báo gì đó đều đọc hết. Vì vậy đối phó với những NPC này hiểu rất rõ.
Mặc dù đã qua nhiều năm, cô không thể NPC nào cũng đều thuộc lòng tính cách của họ. Thế nhưng những NPC đẳng cấp thế này thì lại rất rõ.
Ví dụ đơn giản chính là Khố Nhĩ Ba. Tính cách của ông là cố chấp và rất đa nghi. Không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác. Hơn nữa tính cách của ông ta rất cổ quái, ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người không cần gì mà vẫn đi giúp đỡ người khác. Vì vậy, trong mắt ông, tất cả những người vì lợi ích mà nhanh chóng đáp ứng là tiểu nhân. Chỉ có những người quang minh lỗi lạc mới là anh hùng. Những người mà không trọng lợi ích trước mặt thường được lòng ông ta hơn. Hừ, như thế là lừa gạt người khác chứ có gì hay đâu chứ!
Chính vì ông ta có tính cách này nên cô mới không đáp ứng yêu cầu của ông ta. Cô biết nếu lúc này cô cung kính đáp ứng ông, không những không được khen thưởng tốt gì, mà còn có thể bị ông ta nghĩ rằng mình là một kẻ tiểu nhân dối trá. Vì vậy cô chỉ khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn Khố Nhĩ Ba.
NPC thấy mình cầu viện không hề được đáp lại trong lòng có chút tức giận. Ông vốn là Đại học giả. Có rất nhiều người sẵn sàng bán mạng vì ông. Đối với yêu cầu của ông sẽ không ai từ chối. Nhưng bây giờ lại bị một nhân vật bình thường không danh tiếng từ chối. Điều này khiến ông rất tức giận. Âm thanh phát ra cũng không che giấu được.
“Sao? Vì ngươi và ta là người lạ nên không muốn giúp ta?”
Hạ Mạt khẽ mỉm cười.
“Tôn kính Khố Nhĩ Ba tiên sinh. Người luôn nói tôi và người là người xa lạ. Vậy người cho rằng đây là giọng điệu nên có khi nhờ vả một người xa lạ sao?”
Khố Nhĩ Ba dừng lại, trong lòng dù không vui nhưng vẫn tiếp tục nói với cô:
“Người muốn gì?”
“Không phải là tôi muốn gì, tiên sinh, người vốn là người nổi danh, có thể đưa ra yêu cầu với một người bình thường như tôi thì có thể là bất đắc dĩ, đi vào đường cùng rồi. Nếu ngài có biện pháp khác tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ vả tôi làm gì. Không chỉ như vậy, vấn đề của ngài cầu viện. Nhất định không phải là chuyện bình thường”
Hạ Mạt nói đến đây thì khẽ mỉm cười.
“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, đến đây cũng chỉ muốn sống sót tiếp mà thôi. Nhưng tôi linh cảm, chuyện người nhờ sẽ khiến cho điều này khó mà tiếp diễn được. Nếu đã nguy hiểm như vậy, người cũng nên khiến cho tôi yên tâm đi làm việc cho người chứ? Nếu không tôi đâu thể bỏ cuộc sống an nhàn tự tại đi chui đầu vì nguy hiểm chỉ vì một câu nói của người. Nếu không có đảm bảo, tôi sẽ không làm!”
Khố Nhĩ Ba trầm mặc rất lâu, suy nghĩ rất kĩ rồi mới ngẩng đầu lên. Ông nhìn cô rất kĩ, muốn xem thử lời nói của cô là thật hay là giả. Thế nhưng ông chưa suy nghĩ được bao lâu thì lại nói tiếp:
“Nếu như nửa chừng ngươi chết thì sao?”
“Vậy tôi sẽ mang chuyện này đưa cho người mà tôi tin tưởng nhất làm tiếp chuyện của ngài”
Cô nói đến đây thì nhìn thấy Khố Nhĩ Ba cười lạnh. Ông tất nhiên sẽ xem thường đề nghị này của cô. Nhưng cô nói chưa hết, nên cũng không để ý thái độ của ông.
“Huống hồ, tôi không cảm thấy tôi sẽ chết”
Khố Nhĩ Ba hừ lạnh một tiếng.
“Ngông cuồng!”
Thế nhưng ông vẫn xoay người về phía gia sách rồi tiến lại gần. Vừa đi vừa chậm rãi nói với cô:
“Nhưng ta thích người cuồng vọng!”
Ông đi đến gia sách bên cạnh, đưa tay với lấy những quyển sách, khươ cho bớt mạng nhện rồi lấy sách xuống. Ông đưa cho Hạ Mạt:
“Những vật này xem như là tiền đặt cọc. Nếu như ngươi có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng của ta như lời ngươi vừa nói ta sẽ có thêm rất nhiều khen thưởng cho ngươi”
Hạ Mạt đánh đá lửa để đốt nến, cô lau hết bụi bặm trên sách rồi phát hiện ra sách rõ ràng đề những từ như sau. [Công trình học Khố Nhĩ Ba sơ cấp] [Công trình học Khố Nhĩ Ba trung cấp] [Công trình học Khố Nhĩ Ba cao cấp] [Công trình học Khố Nhĩ Ba đại sư cấp]
Cô hơi sững sờ, sau đó kích động đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Bụi Trần vốn là lấy bối cảnh thời đại vũ khí lạnh. Công trình học này nếu so sánh ngành học tại thời đại này là ngành học cao cấp nhất và có phần nghịch thiên! Nếu muốn học ở NPC bình thường là chuyện không thể nào. Chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ cao cấp, đến tìm thành chủ hoặc một sẽ NPC đặc biệt có thể học được một chút. Trong đó là bao nhiêu gian khổ và tiền bạc chỉ e người thường không thể tưởng tượng được!