Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 100 : THIÊN BIẾN
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 100 : THIÊN BIẾN

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Ngồi trên bệ rồng, Vũ Đình Thiên Thanh liếc mắt nhìn xuống triều thần. Hắc y lịch lãnh thêu hình long thần uốn lượn uy vũ, tơ vàng chạy dài theo vạt áo dệt thành đồ văn đặc trưng của Đông Ly quốc, tay áo rộng khẽ lay, tựa như chốn mây mù âm u bừng lên kim sắc. Nàng cất lời, thanh âm ôn dịu cũng không che giấu được sự uy nghiêm sắc bén: “Các ái khanh hãy bình thân.”

“Tạ hoàng thượng!”

Kết thúc lễ thức, triều thần đứng thẳng người dậy rồi tản đều ra hai bên sân chầu. Đứng đầu bên trái là Nghiêm Luân trong bộ triều phục dành riêng cho thái nữ, huyền y tinh gọn với đồ văn điểm nhấn ở cổ áo và ống tay, hình long thần uy nghiêm trên thân áo nhưng chỉ có một giác và tứ trảo. Phía sau nàng ấy là Diệp Phong, tả thừa tướng với phục sức đỏ thẫm của quan nhất phẩm. Theo sau lần lượt là các quan văn xếp thành hai hàng đứng nghiêm túc theo tước vị giảm dần.

Bên phải, Nghiêm Thần dẫn đầu võ tướng. Hôm nay cô khó được mặc một bộ triều phục cho đúng nghĩa Diệu vương. Huyền y tinh tế ôm gọn như võ phục, giáp khải màu bạc mang trên ngực, cổ tay, eo và chân tô điểm thêm phần uy phong. Đồ đằng Đông Ly thêu dài trên vạt áo, hình long thần chìm trong từng đường tơ dệt ẩn dấu khí phách vĩ đại. Phía sau cô là Tô Mạch Tuệ, hữu thừa tướng, vẫn phục sức đỏ của quan nhất phẩm nhưng kiểu dáng đơn giản và tinh gọn hơn của quan văn. Kế tiếp là Trầm Duy Thắng và các quan lại đứng nghiêm cẩn giảm dần về sau theo tước vị.

“Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện bạo loạn ở Tô Mậu châu, thần kính xin cho điều thêm quân từ Thạch Kỳ huyện lên trấn giữ.” Tô Mạch Tuệ mở đầu bước ra khỏi hàng mà tấu trình. Vẻ mặt nàng nghiêm lại, ánh mắt bức thiết nhìn Vũ Đình Thiên Thanh ngồi trên cao. “Mật thám liên tục đưa tin về, vùng biên giới ở Tô Mậu liên tục xuất hiện sơn tặc với hành tung quỷ dị, ngoài việc giết người cướp của thì chủ yếu là dò xét khắp nơi. Dù chưa thể xác định là người phương nào nhưng đoán chừng là Trung An quốc.”

Nghe vậy, Sở Hằng lập tức bước ra khỏi hàng cung kính lên tiếng: “Khởi bẩm hoàng thượng, điều quân từ Thạch Kỳ sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, như vậy chỉ càng khiến các nước khác có cơ hội đưa quân đến biên giới để bố cục.”

“Hoàng thượng, hiện giờ nhiều nước đã chuyển vùng quân sự, chúng ta điều binh cũng không gây ảnh hưởng gì. Hơn nữa mọi người đều biết rõ, thế cục Thương Khung đã lay động, khai chiến chỉ là chuyện sớm muộn.” Tô Mạch Tuệ liếc mắt nhìn Sở Hằng một cái rồi mới phản bác. Nữ nhân này từ lúc có được tân thiên tài là Sở Lan Tâm thì hành xử ngày càng… chướng mắt. Dù vẫn trong chừng mực thậm chí biết điệu thấp nhưng nàng vẫn chẳng ưa nổi. Quan văn suốt ngày cứ bo bo giữ mình, một đám cổ hủ.

“Hoàng thượng, vi thần lại thấy để quân phòng tuyến và đội trị an Tô Mậu châu giải quyết việc này là được. Thạch Kỳ cách Tô Mậu không xa, chỉ cần giữ vững liên lạc và các truyền tống trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể cứu giúp kịp thời. Như vậy sẽ không kinh động mật thám các nước cũng không làm rối loạn cứ điểm phòng tuyến của ta.” Lần này là là Công bộ Thượng thư lên tiếng. Nàng ta vừa nói hết câu thì Tư mã đại nhân đã vội phản bác.

“Bẩm Hoàng thượng, khó có thể đảm bảo đường liên lạc giữa Tô Mậu và Thạch Kỳ không bị quấy nhiễu nếu tình thế có biến, cho nên theo thần vẫn là hợp quân của hai nơi lại.”

“Hoàng thượng, Thạch Kỳ là phòng hộ của xưởng khí ngầm Việt phủ, không thể tách quân hợp với Tô Mậu.”

“Hoàng thượng, có thể suy xét việc hợp quân của Tô Mậu châu và Trệ Nguyên châu.”

“Hoàng thượng, Trệ Nguyên là vùng bảo tồn linh thú, thời điểm cuối năm như hiện tại không thích hợp bị quân binh quấy nhiễu.”

“Hoàng thượng…”

Vũ Đình Thiên Thanh bình thản ngồi nhịp tay trên bệ rồng, ánh mắt lướt nhìn triều thần của mình bàn cãi rôm rả. Quan văn và võ tướng của Đông Ly vốn nhìn nhau chướng mắt, luật lệ hà khắc cũng giúp họ chẳng sợ chức tước của đối phương lộng quyền chèn ép nên mỗi lần thượng triều, chỉ cần ý kiến bất đồng là chẳng ai nhường ai. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng có thể nắm rõ hơn tình hình quốc gia cũng như tính cách mỗi người. Ngày nào cũng vậy nhìn riết rồi quen, chờ họ cãi đủ thì tự nhiên im lặng thôi.

Quả nhiên không lâu sau, từ việc náo loạn biên giới cãi vã tới văn hóa thi cử rồi nông nghiệp công thương thì các quan lại mới hồi thần lại mà xấu hổ cúi đầu đứng vào chỗ của mình. Mỗi lần thượng triều đều như vậy, quen rồi nên toàn bỏ quên hoàng thượng, thật… hổ thẹn?!

Lúc này, Vũ Đình Thiên Thanh mới chậm rãi cất lời: “Việc của Tô Mậu châu cứ để bọn phiến loạn đó tìm hiểu, Thạch Kỳ vẫn sẽ yểm trợ cho Tô Mậu như ban đầu. Thông báo cho Tri phủ nơi đó bí mật liên kết các châu rồi báo về cho Giáng Bắc đạo Đô ty.”

“Hoàng thượng, ngài muốn khoanh vùng khu bắc và tây bắc sao?” Diệp Phong bước ra khỏi hàng rồi cất lời. “Như vậy ở Thừa Tuyên đạo cũng sẽ thực hiện tương tự?”

Theo đó, Trầm Duy Thắng cũng cau mày bước ra khỏi hàng bẩm tấu: “Hoàng thượng, chuyện này phiêu lưu hơi lớn. Nếu khoanh vùng các cứ điểm, dù bảo mật được tuyến phòng thủ nhưng sẽ khó khăn trong việc ứng biến.”

Vũ Đình Thiên Thanh nghe vậy chỉ cười nhẹ rồi cất lời: “Thái nữ, ý kiến của ngươi đâu?”

Bị điểm danh, Nghiêm Luân cung kính cất lời: “Bẩm hoàng thượng, thần cho rằng vẫn cần khoanh vùng khu cứ điểm, còn phải thiết lập lại toàn bộ truyền tống trận, nhất là các truyền tống dân sự. Các châu ở biên giới như Tô Mậu hay Trệ Nguyên, ngoài việc liên kết quân sự còn cần chiêu mộ dân quân tự vệ. Mặc dù nếu khai chiến sẽ đánh phòng tuyến trung tâm, thậm chí chiến phi thuyền cũng điều động nhưng có thể tận dụng sức dân gây rối cho khu tác chiến địch cũng là một cách không tồi.”

Các quan lại nhìn nhau rồi Lại bộ Thượng thư đứng ra lên tiếng: “Vậy xin hỏi Thái nữ, nếu chiến phi thuyền xuất động đánh úp trên bình diện rộng, các khu tác chiến sẽ phải mở phòng hộ, vậy người dân không thể rời khỏi phạm vi bảo hộ đó, nếu không sẽ rây rối loạn trận hình. Ngoài ra, chúng ta khai chiến không chủ yếu dựa vào số lượng quân binh, việc thành lập dân quân tự vệ không có mấy tác dụng.”

Nghiêm Luân vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn mà đáp lời: “Lại bộ Thượng thư nói phải, nhưng giữ nước là công việc của toàn bộ con dân Đông Ly, chúng ta tu luyện không phải vì tránh né trách nhiệm của mình. Nếu có cơ hội, vì sao không cho họ rèn luyện? Dân thường có thể về hậu phương yểm trợ, nhưng nếu toàn bộ đều về hậu phương thì nhiệt huyết của binh sĩ còn bao nhiêu?”

“Thái nữ nói có lý a.”

“Nhưng ta thấy vẫn cần xem xét lại.”

“Tuy nhiên…”

Vũ Đình Thiên Thanh lại một lần nữa buồn cười nhìn bọn người bên dưới tiếp tục khắc khẩu. Bất chợt đưa mắt sang nhìn Nghiêm Thần, nàng chỉ muốn đi xuống cốc mạnh vào đầu con bé một cái. Vẻ mặt thì chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt vô thần thì đã phiêu du tới phương nào rồi, cũng chẳng biết con bé đang nghĩ cái gì nữa. Đây có thể là vị vương gia nhàn rỗi mà công trạng và uy danh cao nhất trong lịch sử của Đông Ly a.

Chờ các quan lại đồng loạt im lặng, Vũ Đình Thiên Thanh mới khẽ cười cất lời: “Diệu vương, ngươi có ý kiến gì không?”

Đột nhiên nghe tên mình bị xướng lên, Nghiêm Thần buộc miệng nói: “Hiện giờ là cuối năm, nên thống kê doanh thu nông nghiệp và mức tăng trưởng của công thương nghiệp, so với năm trước chúng ta thu hơn mười vụ lúa trái mùa, điều này cần khích lệ các xưởng dược ngầm của Tuyên phủ. Chuẩn bị cho lễ hội mùa đông các vùng nhất là về mặt trị an, không thể để phiên bang thừa cơ vào gây rối loạn như năm trước; kiểm soát việc người dân vẫn còn giao dịch ngầm ở vùng biên giới. Rà soát lại bảng kê hộ dân để thuận tiện cho khoa thi xuân tới. Khoa thi sau Thái học viện có chủ ý mở rộng, thần đọc nội dung trình tấu thấy rất tốt, hoàng thượng và các vị đại nhân có thể xem xét. Cống phẩm các nước chư hầu đang được đưa đến, cần tổ chức tiếp đón ổn thỏa…”

Mọi người: “…” Uy, nãy giờ ngươi có nghe chúng ta nói gì không vậy?

Thao thao bất tuyệt một hồi mới nhận ra chỉ có một mình mình độc xướng, Nghiêm Thần vội ngừng lại mà cười khan vài tiếng, sau đó mới hiên ngang lẫm liệt cung kính tiếp lời: “Bẩm hoàng thượng, bây giờ lo chuyện khai chiến có phải là quá trễ không?”

Nhướng mày nhìn Nghiêm Thần, Vũ Đình Thiên Thanh hài lòng gật đầu ý bảo nói tiếp.

Thấy vậy, Nghiêm Thần mới chậm rãi nói: “Đông Ly ta và Trung An quốc chỉ là ổn thỏa ngầm, các xung đột biên cảnh không phải bây giờ mới diễn ra mà đã kéo dài từ lâu. Cả hai đều hiểu rõ khai chiến là chuyện sớm muộn, chuẩn bị lực lượng đã hoàn thiện cả rồi. Điều còn thiếu chính là cơ hội.”

“Và Diệu vương ngài chính là cơ hội đó.” Nghiêm Luân cong khóe môi thốt lên, đón nhận lại chính là cái trừng mắt của Nghiêm Thần. Thấy vậy, nàng vẫn rất vô tư mà nhún vai một cái, còn không quên nhìn khiêu khích trở lại. Chỉ có ở buổi thiết triều nàng mới được thỏa thích phản kháng tỷ tỷ, phải tranh thủ a.

“Đúng rồi, chúng ta còn chưa chúc mừng ngài a, Diệu vương.”

“Phải phải, Diệu vương thật vĩ đại, là niềm tự hào của Đông Ly ta.”

“Diệu vương, ngài bây giờ đã có thành tựu thế này, nên thừa thắng xông lên.”

“Hiện tại thiếu niên kì tài xuất hiện lớp lớp, Diệu vương ngài có hợp ý với ai không?”

“Diệu vương…”

Nội dung thảo luận một lần nữa chuyển hướng rôm rả.

Nghiêm Thần đầu đầy vạch đen nhìn hàng chục cái miệng lao nhao hỏi thăm bản thân. Bởi vậy cô mới lười lên triều mỗi sáng. Thật là đày đọa mà!

*****

Véo gò má của Nghiêm Luân thật mạnh, Nghiêm Thần hầm hừ cất lời: “Xú nha đầu, muội không thể yêu thương thân tỷ của mình thêm chút nào sao?”

Vội dùng sức đẩy ma trảo của Nghiêm Thần ra, Nghiêm Luân nhăn nhó thốt lên: “Tỷ phải giữ hình tượng cho muội a, còn chưa ra khỏi chính điện đâu. Hơn nữa, chính tỷ mới không yêu thương thân muội của mình. Đám người tỷ mang về toàn là rắc rối, đem mọi nước bẩn hắt lên người muội.”

Bọn người kia mặt dày mày dạn định cư trong hoàng cung còn chưa nói, nhất là tên Tề Dự suốt ngày lẽo đẽo theo sau phiền toái phụ thân, phiền không được thì quay sang phá rối nàng. Đã thế, nam nhân quái gở tên Mạc Tà kia còn hùa theo làm loạn, với gương mặt của hắn rồi trùm áo choàng bên ngoài thì khó ai phát hiện không phải cư dân Thương Khung, báo hại bản thân bị gắng ác danh phong lưu ong bướm. Về phần bọn người Kỷ Vô Song với Chiến Hỏa Ca, cái này biên chuyện còn khí thế hơn, nào là nàng phụ tình đệ đệ nào đó của họ nên bị họ đến đây đòi công đạo, nào là yêu hận tình thù không chia rẽ được uyên ương nên bắt nhốt cả hai vào hoàng cung đày đọa, nào là… nói chung loạn thất bát tao.

Chỉ vì hình tượng lãnh khốc vô tình của tỷ tỷ, nên mọi lời đồn đều đổ lên đầu của nàng. Thật là oan uổng mà!

Nghiêm Thần xấu hổ xoa xoa cánh mũi, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Nghiêm Luân mà an ủi: “Vì tỷ tỷ phân ưu cũng là trách nhiệm của muội mà. Cố chịu thêm vài ngày nữa là bọn họ bị tống cổ đi hết thôi.”

“Muội muốn thanh Tịch Quang kiếm làm bồi thường.” Nghiêm Luân hạ giọng đàm phán.

“Được.” Nghiêm Thần gật đầu. Thứ này có ở bảo khố của Thất Sát điện, đơn giản.

“Thêm một lọ định tâm đan và bách độc giải hoàn đan.”

Nghiêm Thần tiếp tục gật đầu. Chịu khó đi tìm dược liệu về năn nỉ nhị phụ thân luyện chế là được, đơn giản.

“Thêm cơ quan khí Linh Lung mới vừa được Đấu trường đại lục đem áp trục dành cho người chiến thắng ở đấu trường tử chiến.”

Nghiêm Thần ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu. Đàm phán một chút với bên Đấu trường đại lục chắc là được thôi, còn không thì cài người vào thi đấu giật giải, khá đơn giản.

“Thêm…”

“Muội đừng có được nước lấn tới!”

“Tỷ keo kiệt quá!”

“Muội vốn biết mà.”

Nghiêm Thần và Nghiêm Luân cứ một đường cò kè mặc cả mà rời khỏi Thái Hòa điện, bỏ xa văn võ bá quan ở phía sau. Những người đó nhìn bóng dáng hai người dần xa mà cảm khái trong lòng. Tình cảm của thái nữ và Diệu vương thật tốt a. Chỉ cần rời khỏi Thái Hòa điện, bỏ xuống quân thần lễ nghĩa nghiêm ngặt thì hai người họ chẳng khác nào đôi tỷ muội bình thường bên ngoài cấm cung kia, thật là hiếm thấy. Lúc trước hoàng thượng của bọn họ còn phải tranh đi đấu lại với các hoàng tỷ của mình, nào có như hai người kia, đến trữ vị còn chướng mắt mà đá qua đá lại.

Các quan thôi không chú ý hai vị thiên chi kiêu nữ kia mà bắt đầu tụm ba tụm bốn bàn tán việc công, lục tục rời khỏi Thái Hòa điện. Đi chậm ở phía sau là các quan đại thần, họ đang chờ lệnh đâu. Quả nhiên rất nhanh sau đó, An đại tổng quản thiếp thân của hoàng thượng đã đi đến cung kính cúi chào họ.

“Các vị đại nhân, thỉnh dời bước đến Ngự thư phòng.”

“Làm phiền An tổng quản.”

Chính sự bây giờ mới thực sự đề điểm.

Nghiêm Thần và Nghiêm Luân quay đầu nhìn các quan đại thần chuyển hướng về Ngự thư phòng thì ngầm hiểu rồi tiếp tục bước đi.

Nghiêm Luân mở lời đầu tiên: “Tỷ đi không?”

Nghiêm Thần lập tức lắc đầu đáp: “Có mẫu thân và muội là đủ rồi, ta kh…”

Đột nhiên, cả Nghiêm Thần và Nghiêm Luân đều hướng mắt nhìn lên trời cao. Chẳng biết tự lúc nào, bầu trời trong xanh kia đã ‘loang lổ’ rất nhiều mảng đen. Không có tử khí, không có uy áp, không cảm giác một chút nặng nề, tất cả diễn ra tự nhiên đến nỗi giống như vùng trời kia chỉ đơn giản là bị ô uế. Chẳng mấy chốc, dương quang dần nhạt đi, cuối cùng bao phủ là một ánh sáng nhạt nhòa đầy ám trầm như cõi chết.

“Luân nhi, thời gian tới tăng cường ám vệ cho muội, đại ca và Khánh nhi, tốt nhất nên ở bên cạnh mẫu thân và các vị phụ thân. Nếu bọn người Tề Dự phiền muội thì cũng đừng đuổi họ đi, siêu cấp bảo tiêu đấy.” Nghiêm Thần hạ giọng nói một mạch rồi xoay người biến mất. Chỉ còn một mình, Nghiêm Luân thu lại vẻ mặt ôn hòa mà đăm chiêu nhìn về trời cao, sau đó thở dài tiếp tục bước đi. Tỷ tỷ, phải bảo trọng.

***

Cạch!

Hộp xúc xắc bị vỗ mạnh xuống bàn, Bạch Diệc Phi hào hứng lên tiếng: “Đặt đi, đại vẫn là tiểu!”

Bọn người Mạc Tà nhìn nhau rồi đồng loạt đặt tay lên vùng đặt cược mà mình muốn, linh khí bắt đầu lưu động. Chỉ cần cái nắp kia vừa mở, bên nào nhanh tay tráo đổi xúc xắc trước thì coi như bên đó thắng, khi đó quản ngươi là đại vẫn là tiểu. Đây là cách chơi bài gian lận trắng trợn nhất được phổ biến ở tầng trời mười chín – Thiên Tiếu. Mỹ danh viết: rèn luyện sự khống chế và đối kháng sức mạnh.

Ầm!

“Đại! A ha haha, đồ đệ, Tích Đào Vy, Mạc Tà, Diệp Phàm, các ngươi thua.”

Bốn người thua cuộc chán nản giao ra một trăm xu vàng trong ánh nhìn đói khát của những người còn lại rồi tiếp tục ván mới.

Chăm chú nhìn Bạc Diệc Phi lắc xúc xắc, Kỷ Vô Song đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ba người các ngươi thật sự không muốn tranh chức Đại Đế sao?”

Nghe vậy, Mạc Tà cười khinh khỉnh mà đáp: “Đại Đế không phải muốn là làm được a. Ở Thương Ngạn người đuổi giết nhiều quá, nên ta đến Thương Khung lánh nạn.”

Tề Dự nhún vai mà nói: “Luyện dược sư ở Thương Hoa không ai chịu nhận ta làm đồ đệ, cho nên đành đến Thương Khung bái sư.”

Chiến Hỏa Ca thì đáp lời bâng quơ: “Công việc ở Thương Linh nặng quá, đến Thương Khung cho giải khuây tâm trạng.”

“Nói mới nhớ, ứng viên mạnh nhất lần này là Hoàng Phủ Luân Tang và Ngô Cảnh. Hoàng Phủ Luân Tang thì lặn mất tăm; Ngô Cảnh do trước lúc đến Thương Khung đã dạo qua Long tộc, sau đó bị Long công chúa đuổi giết tới tận giờ. Nghe nói hắn vét sạch bảo khố của Long tộc, tình trạng cử thảm, hình như đang thoi thóp.” Tích Đào Vy đột nhiên nghĩ ngợi rồi cười nói.

“Ứng viên có tiềm năng nhất là của Tây Châu, đáng tiếc nửa đường toát ra ý tưởng ‘nhân sinh người thắng’ gì đó làm vỡ mất đại đạo Đại Đế.” Bạch Diệc Phi cảm thán.

“Những ứng viên có dã tâm nhất hình như bị vị đại năng nào đó đánh trọng thương, hiện giờ còn đang hôn mê đâu.”

Mọi người cứ như vậy bỏ qua cược xúc xắc mà bàn tán hào hứng.

Kỷ Vô Song: “…” Đột nhiên hắn nhận ra, ứng viên cho chức Ma Hoàng Đại Đế lần này đều là bọn người không đáng tin.

Bất chợt, mười vị này đều ngưng tiếng nói mà hướng mắt về khung trời, sau đó cau mày lại.

“Vì sao đến nhanh như vậy? Vũ Đình Nghiêm Thần còn chưa tới luyện đạo mà?” Kỷ Vô Song nghi hoặc nói khẽ.

“Không chỉ thế, các vực khác đều lan đến Thương Khung. Thật quái lạ! Xem chừng ba mươi ba tầng trời cũng bị liên lụy rồi.” Chiến Hỏa Ca cất lời.

“Kỳ này mệt lớn, trong vòng bảy ngày không thể rời khỏi Thương Khung. Từ khi nào mà tòa Chấp pháp có hiệu suất làm việc nhanh tới vậy?” Mạc Tà chán nản thốt lên, ánh mắt u oán nhìn về mấy tờ giấy chói lóa đặt ở một bên bàn. Sáng nay ba người họ vừa nhận được bản án của tòa Chấp pháp, đọc xong là hết cười nổi. Lý lẽ hùng hồn đanh thép trong bản án làm hắn cảm thấy bản thân thật sự đã làm ra chuyện tày trời không thể dung tha, cũng mệt bọn người đó biên soạn được văn chương tốt tới vậy.

“Ngươi đi hỏi Vũ Đình Nghiêm Thần là biết.” Tề Dự nhàn nhạt nói.

“Nàng ta giờ chắc đang đại khai sát giới, đến đó lao dịch miễn phí sao?”

Cũng trong lúc này, ở mọi nơi, cư dân Thương Khung đầy bất an quan sát diễn biến. Các cao thủ lánh đời đồng loạt hiện thân, dõi theo dị tượng mà suy nghĩ sâu xa.

Đứng ngoài hiên nhìn lên cao, thân ảnh khuất trong ám tối của vách tường nhẹ cong vành môi lên tiếng: “Tung tin đi, nói là ‘Thiên biến dị tượng, phúc vận suy, hung tinh hiện. Tất sát!'”

“Là.” Tiếng ứng thanh vang lên trong không gian rồi quy về tĩnh lặng.

Mà tại một nơi khác, vài thân ảnh đứng trên lầu cao nhìn về phương xa, rồi người đứng đầu bật cười vài tiếng.

“Các ngươi nói xem, nên tiến đánh hay kết đồng minh, vẫn là bàng quan?”

“Ngài thích là được.”

Tiếng cười văng vẳng vang lên, trầm trầm như cung nhạc mê hoặc chí mạng.

Trên đài cao lộng gió ở nơi khác, nữ nhân tựa người vào tường thành dõi theo thiên không, ánh mắt sâu thẳm tối đen lại. Mãi một lúc sau, khi từng vết loang lổ kia đã che phủ hoàn toàn nhật quang, nữ nhân mới xoay người rời đi. Trong không gian chỉ còn lưu lại thanh âm khàn khàn đầy ý cười.

“Hiện tại cũng chỉ có chức vị cao quý còn bỏ trống kia mới kinh động tới khiêu chiến và vực tỏa. Cho nên, cướp đế vận của nàng ta là được.”

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Địa Cầu Thượng Tối Hậu Nhất Tràng Lâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net