Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 101 : TÂM VỰC
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 101 : TÂM VỰC

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bước chân hối hả đặt nặng xuống nền đất, người người chen nhau chạy loạn khắp nơi. Phía sau họ là đoàn khói đen kì dị tỏa ra tử khí nặng nề theo sát không bỏ. Từng dòng năng lượng đủ màu sắc phát ra, tuy nhiên chẳng mấy tác dụng với đoàn khói đen đó. Nhịp thở ngày một rối loạn, khí sắc mọi người tái đi khi thấy liêm đao tử thần đang cận kề. Bọn họ đa phần đều chỉ ở cảnh giới luyện thể, có thể chống đỡ lâu như vậy đã là vạn hạnh lắm rồi.

“A!”

Một nam nhân không may vấp ngã, tức thì khói đen vồ tới vây chặt lấy hắn. Tiếng gào thét thê lương làm những người chạy phía trước rùng mình ớn lạnh. Quay đầu lại nhìn, dù không phải cảnh tượng huyết tinh như tưởng tượng nhưng tình cảnh cũng đủ đánh sâu vào tâm lý của mỗi người.

Vẻ mặt nam nhân xấu số kia vặn vẹo liên tục, sự thống khổ bao trùm cả người của hắn cứ như đang chìm trong giằng xé nội tâm đến đẫm máu. Và chỉ trong vài cái chớp mắt, đôi đồng tử của nam nhân kia mở to rồi tối đen lại, vô bi, vô ai. Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình của hắn ngã xuống đất, bất động. Máu từ trái tim của hắn nhiễm đỏ y phục, tựa như đóa bỉ ngạn hoa chốn hoàng tuyền bất tận.

“Là tâm vực, chạy mau!”

Không biết ai hét lên nhưng đủ để cảnh tỉnh mọi người. Họ tiếp tục chạy.

Cũng vào lúc này, bốn phía vang lên nhịp chân đều đều. Những người đang chạy bỗng chốc mừng rỡ. Là quân đội. Và để chứng minh cho phán đoán của họ, những bộ giáp khắc hình quốc kì của Đông Ly đã hiện ra trong tầm mắt.

Người dẫn đầu đoàn quân lập tức lớn tiếng: “Đến bắc ngoại thành!”

“Cảm tạ quân gia!”

“Cảm tạ!”

Người dân ríu rít tạ ơn rồi chuyển hướng về bắc ngoại thành, vẻ mặt cũng buông xuống lo âu.

Thấy vậy, binh lính lập tức nhìn về đoàn khói đen trước mặ, tất cả đều ở vào thế sẵn sàng. Binh giáp trên người họ đã nhiễm niêm trù hắc sắc, so với huyết sắc càng khiến lòng người run rẩy.

Khói đen vẫn không dừng lại mà đổi hướng tấn công binh lính. Không thanh âm, không uy áp, nó hoàn toàn là một luồng hư vô nhiễm hắc sắc. Tuy nhiên nếu bị tiêu diệt thì nó lập tức hóa thành thực thể, những chất dịch đen đúa tanh hôi như những cám dỗ sa đọa.

“Khai trận!”

Theo tiếng la to của chỉ huy, các binh lính lập tức đứng vòng cô lập đoàn khói đen. Xa bên ngoài là những đội nhỏ có nhiệm vụ xử lý cá lọt lưới.

Mặt đất sáng lên, cổ ngữ do năng lượng vẽ thành bắt đầu chuyển động xoay vòng. Từng bức tường sáng được lập nên, mang theo năng lượng tinh thuần không ngừng nghiền ép đoàn khói đen. Vùng vẫy liên hồi, nó biến đổi hình dạng liên tục mà tập kích các binh lính. Mỗi một lần va chạm là một lần khiến trận pháp dao động. Trên gương mặt các binh lính xuất hiện sự thống khổ, dù vậy họ vẫn cố giữ vững tâm trí để hoàn thành trận pháp. Ngay khi có người ngã khụy, lập tức người phía sau vào thế chỗ mà đưa người bị thương ra ngoài. Cứ như vậy giằng co cho đến khi trận pháp yếu đi, ánh sáng nhạt dần, đoàn khói đen cũng chỉ còn một mảng nhỏ thì mới thôi.

Vừa được giải thoát, đoàn khói đen còn sót lại tập tức vồ tới các binh lính suy yếu. Song đó, những đường kiếm phủ đầy năng lượng tinh thuần đã hoàn toàn chặn ngang chúng. Những binh lính còn sức lực lao vào làn khói, kiếm ghim thẳng vào hạch tâm mờ sáng của nó ở vị trí lơ lửng vô chừng. Chờ đến khi hạch tâm hoàn toàn tan rã, họ mới dám nhấc kiếm lên mà quay sang tiêu diệt những phần khác.

Niêm trù nhiễm đen mặt đất, nhiễm bẩn giáp y, lại không nhiễm được tâm trí của những binh lính kia.

“Nhanh chóng ăn dược, chúng ta còn phải đến nơi khác.” Nữ nhân dẫn đầu thở hắt một tiếng mà cất lời, tay cầm một lọ ngọc trút thẳng đan dược vào miệng. Cau mày nhìn giáp y của mình chẳng còn ra “hình người”, nàng thầm rủa vài tiếng rồi tập kết lại đội hình.

Đúng lúc này, một tiếng hốt hoảng mang lên: “Đội trưởng, trên cao!”

Mọi người lập tức ngẩn đầu lên trời, sau đó sắc mặt tái lại. Một đoàn khói đen khác đang hướng đến chỗ họ, so với đoàn mới vừa rồi lớn gấp ba lần.

“Hợp khải!”

Dứt lời, ánh sáng thánh khiết hiện ra đủ màu sắc rồi hé lộ cả một đội quân lính trong hình dạng hợp khải với Ấn của bản thân. Đồng thời, đoàn khói đen to lớn kia cũng đổ ập xuống vị trí của họ.

Tâm trí như bị vô vàn côn trùng gặm nhắm, hàng loạt các hình ảnh tà ác liên tục quấy nhiễu lý trí của mọi người. Từng tiếng rên khe khẽ phát ra từ cuống họng của họ, đè nén là sự quật cường đến tận cùng.

Khi binh sĩ cuối cùng ngã khụy xuống đất, đoàn khói đen đột ngột liên kết lại với nhau tạo thành một thực thể rõ ràng hơn. Vô số hạch tâm mờ ảo phủ đầy bóng đen, nhìn cứ như bức màn vũ trụ tuyệt đẹp, đẹp đến chí mạng. Hình dạng bàn tay dài lều khều vươn ra trước, bóng đen muốn nuốt trọn các binh lính.

Ngay khoảnh khắc ấy, một đường kiếm dài bỗng xuất hiện cắt ngang bóng đen. Nó hốt hoảng lùi về phía sau, cơ thể vặn vẹo một cách không ổn định. Niêm trù trào ra từ vết cắt, nhiễu xuống đất nhầy nhụa như máu độc.

“Là… ngươi…” Thanh âm ‘xiêu vẹo’ vang lên, ồ ồ như hỗn tạp của rất nhiều giọng nói khác biệt. Bóng đen thu nhỏ kích thước lại, vết cắt do kiếm gây ra đang dần được kết dính.

“Tâm vực của nơi nào?” Nghiêm Thần hờ hững cất lời, tay siết chặt thanh kiếm được ngưng tụ từ ma khí.

Bóng đen chậm chạp đáp lời, ‘cái đầu’ lắc qua lắc lại một cách không ổn định. “Tiên… giới… chính… nguyên…”

Nghiêm Thần nhìn chằm chằm vào bóng đen không nói gì, mà nó cũng ngoan ngoãn đứng một chỗ đối diện nhìn lại cô.

“Vương gia!”

Liếc mắt về sau, thấy binh lính đều đã tập kết lại thành đội hình, Nghiêm Thần đanh giọng ra lệnh: “Trở về thành! Chỉ được phép ra xa cứu trợ khi có cao thủ luyện tâm theo cùng.”

Dù không cam tâm nhưng toàn bộ binh lính vẫn cung kính đồng thanh đáp: “Rõ!”

Dứt lời, họ lập tức xoay người trở về. Bọn họ biết bản thân không phải đối thủ của những bóng đen lớn như vậy. Đúng như lời Diệu vương nói, nếu không có cao thủ trên luyện hồn trấn giữ, họ không cách nào cứu dân chúng, ngược lại còn liên lụy người khác.

Cho đến khi đoàn lính khuất dạng, Nghiêm Thần và bóng đen vẫn đứng im một chỗ nhìn nhau. Được một lúc sau, bóng đen mới cất tiếng:

“Không… ngờ… Ma… Hoàng… đời… này… lại… là… một… nữ… hài…”

“Ngươi có thể nói nhanh thêm chút nữa không?” Nghiêm Thần cau có thốt lên.

Bóng đen đứng đơ ra như tượng. Trong ánh nhìn chờ đợi của Nghiêm Thần, nó từ từ lắc đầu. Nếu có gương mặt, khẳng định nó sẽ dùng cái nhìn khinh bỉ dành cho cô. “Ngu… ngốc… bảo… tồn… mệnh… hồn… của… Tiên… Việt… Đình…, cái… giá… phải… trả… là… an… nguy… của… những… người… ngươi…. yêu…”

“Ta biết, cho nên ngươi phải biến mất.”

Nói rồi, Nghiêm Thần như tia chớp lao nhanh tới bóng đen. Lưỡi kiếm sắc bén tỏa ma khí hừng hực hướng tới như vũ bão. Tức thì, bóng đen biến đổi hình dạng né đòn của Nghiêm Thần. Một tấm lưới màu đen mờ ảo kết chặt xung quanh, bóng đen vươn những ‘xúc tua’ của mình đâm thẳng về cô.

Vội xoay vòng trên không, hàng loạt sợi tơ năng lượng cuốn tròn cắt nát những xúc tua thành mảnh vụn. Mười đầu ngón tay của Nghiêm Thần chuyển động như múa lượn, thao túng các sợi tơ xuyên thủng các tâm hạch của bóng đen. Ngay lúc kích thước của nó dần nhỏ lại, trên trời cao đột nhiên bị một đoàn khói đen khác bao phủ. Chúng như gió xoáy lao thẳng xuống đất, nhập vào bóng đen làm nó một lần nữa to lớn như trước.

Đứng phía xa, Nghiêm Thần hạ sắc mặt thầm rủa một tiếng. Lập tức, năng lượng hắc ám và ma khí được giải phóng, theo kết ấn của Nghiêm Thần đánh thẳng về bóng đen.

Ầm! Ầm!

Nền đất bị đè ép mà rạn nứt thành từng khối. Từng tiếng ầm ầm vang lên chói tai, xen lẫn là khói bụi mịt mù trong các vụ nổ. Hắc vụ hình thành từ sức mạnh của Nghiêm Thần và bóng đen hỗn tạp trong không gian, ăn mòn đi phần lớn sinh cơ của vùng ngoại thành.

Ẩn trong bụi mù, bóng đen giờ chỉ còn là một mảng nhỏ lơ lửng giữa không trung. Lúc này, từng dòng khói đen liên tục ùa về từ mọi hướng đang chữa trị cho nó. Thanh âm ồ ồ một lần nữa vang lên: “Chỉ… cần… còn… nỗi… sợ… hãi…, tham… niệm…., ác… niệm,…mọi… mặt… trái… cảm… xúc… như… vậy… ta… vẫn… tồn…”

Rắc!

Đường kiếm xuyên qua tâm hạch lớn nhất của bóng đen, năng lượng tinh thuần lập tức khiến nó phong hóa. Vội vã tách ‘cơ thể’ ra từng mảnh nhỏ rồi hợp lại cách Nghiêm Thần một đoạn khá xa, bóng đen cất lời: “Tiên… Việt… Đình…, cả… Minh… Thiên… Du… cũng… không… tiêu… diệt… được… tâm… vực… Chỉ… bằng… ngươi?”

Xoay kiếm vung đi niêm trù gớm giếc bám trên đó, Nghiêm Thần cười lạnh mà nói: “Chỉ cần ngươi biết sợ, vậy là đủ rồi.”

Ngay khi Nghiêm Thần muốn đánh tiếp, trên trời cao lại xuất hiện thêm vài bóng đen khác. Chúng di chuyển rất nhanh rồi lao xuống tụ lại một khối bên cạnh bóng đen ban đầu. Đến hiện tại, trước mặt Nghiêm Thần đã hiện diện sáu cái bóng đen vô định hình.

“Hóa… ra… đây… là… người… sẽ… áp… chế… tâm… vực… ta.”

Theo hướng phát ra âm thanh, Nghiêm Thần liếc nhìn cái bóng đen lớn nhất ở ngoài cùng. Vẫn là hắc sắc tăm tối, các hạch tâm mờ ảo phủ đầy, tuy vậy nó so với các bóng đen khác càng khiến cô cảm nhận rõ rệt ác ý nồng đậm.

Mọi sinh vật đều là thực thể hội tụ của cảm xúc, khi cảm xúc tiêu cực sinh ra, đó chính là căn nguyên hình thành tâm ma. Nhiều tâm ma sinh thành sẽ cộng hưởng đến ý chí của thế giới mà tạo ra tâm vực. Nếu tâm vực ngày một lớn mạnh, thế giới sẽ sụp đổ.

Mỗi một đời Đại Đế là một chế độ mới, đi kèm sẽ là tâm vực mới. Có ánh sáng tức có bóng tối, có thiện tất có ác, tất cả đều là tính hai mặt. Cho nên, Đại Đế vì duy trì chính nguyên giới sẽ khiến nó phát triển theo hướng tốt nhất, mà những mặt tà ác còn lại sẽ bị kiềm chế trong tâm vực.

Tâm vực không thể bị tiêu diệt, bởi nếu như vậy cân bằng sẽ sụp đổ. Cực thịnh của ánh sáng hay thiện lương… đến một lúc nào đó sẽ phản nghịch lại, cho nên tâm vực tồn tại như một chìa khóa cho sự cân bằng. Nó bị áp chế, nhưng vẫn ảnh hưởng tới thế giới, chỉ là trong mức độ có thể kiểm soát được.

“Bảo… tồn… mệnh… hồn… của… họ… chẳng… khác… nào… bảo… tồn… tâm… vực… của… thời… đại… đó… Ha… ha… ngươi… muốn… thế… giới… này… sụp… đổ… đến… vậy… sao?”

Hừ lạnh một tiếng, Nghiêm Thần xoay người đứng giữa không trung. Đến cảnh giới luyện tâm là có thể ngự không phi hành, cô thích nhất điều này.

Cả một bình diện rộng sáng lên, cổ văn phủ khắp mặt đất, năng lượng hắc ám lan tràn trong không gian. Một kết giới màu lam dần dần hình thành vây trọn sáu bóng đen. Ngay sau đó, một cơn địa chấn kinh thiên vang lên, trong vùng kết giới hoàn toàn là cảnh tượng tan hoang đổ nát. Không dừng lại ở đó, Nghiêm Thần tiếp tục phong tỏa không gian kết giới kia thêm một lần nữa, và kế tiếp vẫn là một vụ bạo động năng lượng kinh hồn. Lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, đến lần thứ sáu khi Nghiêm Thần định cho nổ tiếp thì hàng loạt ám khí từ bốn phương tám hướng lao tới chỗ cô.

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Copyright © 2022 - MTruyện.net