Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 108 : CHINH CHIẾN
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 108 : CHINH CHIẾN

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kính ải, biên quan phía bắc ngăn cách Đông Ly và Cơ La, địa hình dốc ở sườn tây, thoải dần về đông nam. Nơi đây rừng mọc cao um tùm, vách đá gồ ghề, có nhiều đồi dốc giấu mình trong thâm sơn cùng các cánh núi trút xuống như thác đổ.

Rạng sáng mồng một năm Thập Nguyên nhất tinh thứ bảy (*), đại quân Bắc Chiến xuôi nam qua Cơ La tiến vào Đông Ly.

Mở đầu cho Kính ải là Loan câu (**), thượng nguồn của sông Bình Thiều, phía bắc uốn lượn quanh Kính sơn rồi xuôi dần về nam đổ xuống tạo thành năm nhánh sông Trệ Nguyên nuôi dưỡng cho cả vùng Trệ Nguyên châu. Cánh quân Đông Ly do tướng Mạch Kiến dẫn đầu mai phục tại Loan câu tạo thành trận địa vững chắc, hai bên sườn núi còn cho năm ngàn cung thủ giấu mình cùng ba ngàn kị binh yểm hộ. Mặc khác, dưới vùng trũng của là trận địa chủ lực do bộ binh đảm nhiệm, khinh binh(***) của mỗi đội chỉ đeo đao xếp đan xen nhau chờ đón quân địch.

Ẩn mình sau sườn dốc, Mạch Kiến nhe răng trợn mắt nhìn lên trời. Nàng mắng thầm trong lòng rồi nói khẽ: “Lũ khốn! Giờ này mà còn gặp tâm vực.”

“Tướng quân, ngài bình tĩnh.” Đoàn trưởng Lương Hồng Tứ đổ mồ hôi lạnh vội cất lời. Nàng sợ bản tính nóng nảy của tướng quân nhà mình trỗi dậy thì nguy.

“Truyền lệnh xuống, ẩn đi!”

“Rõ!”

Ngay lập tức, toàn bộ khí tức quân Đông Ly đều tiêu thất. Trên vùng trời Kính ải, những mảng khói đen lượn lờ khắp nơi, đôi khi còn quy tụ thành tâm vực nhỏ rồi tản ra chỗ khác.

Mắt thấy đội quân Bắc Chiến đã vào địa phận Loan câu, Mạch Kiến càng thêm nôn nóng. Nhận ra đạo cảnh lượn lờ quanh quân địch, nàng biết rõ có danh luyện đạo theo cùng để bảo hộ cho họ. Hàm răng Mạch Kiến nghiến lại kêu ken két.

Đông Ly chia ra ba hướng quân ứng phó ở ba mặt trận, danh luyện đạo hơn phân nửa phải ở lại trấn các vị trí then chốt trên toàn quốc, đưa ra sa trường lại tập trung chủ yếu đánh với Trung An. Hơn nữa, cánh quân hiện giờ của họ chủ yếu tập kích, nếu có đạo cảnh che chở chẳng khác nào bại lộ vị trí. Thật tức chết mà!

“Gọi Nhất Đồng tới đây.” Mạch Kiến ra lệnh.

Rất nhanh sau đó, một nam nhân mặc y phục dạ hành đã cung kính đứng phía sau Mạch Kiến.

“Khi có hiệu lệnh, các ngươi toàn lực giết chết bốn danh luyện đạo kia. Mặc kệ quân đội, chỉ cần giết họ.”

“Rõ!” Nam nhân đáp lời rồi nhanh chóng trở về vị trí của mình.

“Tướng quân…”

“Bằng mọi giá phải loại kị binh của họ.” Mạch Kiến siết chặt nắm tay, đôi mắt hung ác trừng về phía cánh quân Bắc Chiến ở phía xa. “Tinh binh Đồng Cổ vừa giải quyết lũ phá đám kia, lập tức cho tử chiến!”

Đúng như những gì Mạch Kiến định liệu, quân tiên phong Bắc Chiến do Chương Lục Các dẫn đầu, nhìn thấy quân Đông Ly dàn trận trước mặt thì khinh khỉnh cười lạnh. Người này tính tình cao ngạo, sinh ra là con nhà tướng, lúc trước từng tham chiến ở Bắc Mạc dẹp loạn phiến quân, có thể coi là một danh lão tướng. Tuy nhiên tính tình ngày càng kiêu ngạo, nhất là khi biết được thống lĩnh bắc Đông Ly lần này chỉ là một ranh con mới mười sáu tuổi. Do đó, nàng ta một mặt cho thám báo trở về đưa tin, mặc khác chẳng thèm chờ lệnh đã tiến quân lên trước.

Kị binh Bắc Chiến nổi danh thiện chiến, dũng mãnh, lướt qua Loan câu như bão táp cuồng nộ. Bụi mù lẫn cát vàng bao trùm không trung, tiếng vó ngựa rầm rập chấn động tâm hồn.

Đón đầu trận chiến, bộ binh Đông Ly chuyển động xoay vòng, giáo mắc sắc nhọn xuất hiện bất ngờ trong binh trận hướng thẳng về kị binh Bắc Chiến. Lao đi với tốc độ rất nhanh, binh lính Bắc Chiến không thể dừng lại đành chính diện hướng vào bẫy rập sắc nhọn, người ngựa náo loạn, đủ màu sắc của năng lượng vận dụng loạn đảo khắp nơi.

Bộ binh vừa nhiễu loạn đã lùi sang hai bên tử chiến, nhường đường cho kị binh phía sau xông lên ứng phó. Song đó, từ sườn núi, hàng loạt mũi tên đổ xuống như thác giết chết cánh quân Bắc Chiến đi phía sau. Kị binh hai sườn vây xuất động đánh úp, ngăn không cho cánh quân của địch đào thoát.

Thấy tình thế không ổn, Chương Đào Các ra lệnh lui quân, đồng thời tự mình xông lên giết chết rất nhiều binh lính Đông Ly. Huyết sắc nhuộm đỏ mặt đất, đao gươm va chạm trong tiếng hò hét ngất trời. Những đôi mắt đỏ sọc chiến ý cùng đao quang múa lượn in bóng trên vùng Kính ải hoang vu.

Vừa nhận được tin bốn danh luyện đạo của địch đã chết, Mạch Kiến chỉ huy cánh quân còn lại tràn xuống Loan câu chém giết. Đang lúc đổ quân Bắc Chiến ra khỏi Kính ải, đột nhiên một nhánh quân cung tiễn từ sườn tây bắc xuất hiện yểm trợ cho Chương Đào Các. Tên bay như vũ bão đâm chính xác vào trái tim của binh lính Đông Ly, trong nhất thời khiến tình thế lật chuyển.

Biết bị quân địch vây bọc, Mạch Kiến hét to: “Giết! Vì Đông Ly quyết tử!!!”

“Quyết tử!!!”

Quân lính Đông Ly đáp lại tướng quân của họ, tay cầm đao kiếm ra sức đoạt mạng. Mặc kệ khí sức đã cạn, ánh mắt cũng lu mờ nhưng cánh tay huy động vẫn không ngừng nghỉ chút nào. Hai cánh tả hữu cung thủ của Đông Ly chuyển sang trận thế, lùi vòng ra sau Kính ải về Mậu sơn dưới sự che chở của kị binh, một lần nữa so tài cao thấp với cánh quân cung thủ của Bắc Chiến.

Đến giờ tỵ cùng ngày, cánh quân đầu tiên của hai nước cơ bản thảm trọng, giằng co nhau tại vùng biên quan Kính ải. Bên cạnh đó, luôn đe dọa sinh mệnh của họ còn có từng đoàn khói đen lượn lờ trên đầu.

***

“Bắc Chiến đột nhiên cử quân bọc hậu sau Mậu sơn, người dẫn đầu là Lý Chiến Dã.” Lê Cẩm bỏ tin mật xuống bàn, tay lướt trên bản đồ từ Loan câu vòng về trái đến vị trí Mậu sơn.

Mậu sơn hoang vu hiểm trở, còn là địa bàn của khá nhiều linh thú, nếu đi vòng qua đó không cẩn thận là chết ngay lập tức.

“Như vậy, trạm gác ở Mậu sơn đã thất thủ.” Nghiêm Thần trầm tư cất lời: “Hiện tại cánh quân của Mạch tướng chắc đã tổn thất hơn nửa. Bảo họ lùi về liên quân với Kha tướng quân, dàn trận ở dãy Mộc Lương.”

“Vương gia, dựa theo tính cách của Mạch tướng, dù bị vây cũng sẽ đảo đội hình mà chủ động tiến công. Đằng này ngài ấy lại tử chiến, thật khó tin.”

“Là do tâm vực.” Nghiêm Thần chăm chăm nhìn vào bản đồ mà đáp. Tâm vực một khi định hình sẽ có khả năng thao túng tâm trí, không cần thiết phải áp sát người như trước đây nữa.

Lê Cẩm dù khó hiểu nhưng không hỏi thêm nữa. Mỗi lần nhắc đến tâm vực, Diệu vương đều trả lời cho có lệ. Nàng biết ngài ấy có toan tính riêng nhưng như thế này chẳng khác nào đẩy thêm nhiều con dân của mình vào tình trạng nguy cấp. Lê Cẩm thở dài.

“Lê đại nhân trở về nghỉ ngơi đi. Cảm phiền gọi Phùng tướng quân tới gặp bổn vương.”

“Vâng.”

Chờ Lê Cẩm rời khỏi phòng nghị sự, Nghiêm Thần lập tức lảo đảo chống tay lên bàn. Một tia máu tươi chảy dài nơi khóe miệng, cô cười lạnh vươn tay lau đi.

Đột nhiên, một tiếng gió sắc nhọn vút qua, Nghiêm Thần lập tức lách mình né tránh. Đồng thời, Thiên Túng đã đứng ở một bên chặn lại đòn tấn công của kẻ đột nhập.

“Vũ Đình Nghiêm Thần! Nếu ngươi không khống chế tâm vực thì đừng trách ta giết chết ngươi.” Hoàng Phủ Luân Tang gầm lên giận dữ, tay giật mạnh thoát khỏi kiềm chế của Thiên Túng. “Hơn mười thế giới mới sinh đã chết, vô vàn oan hồn không thể đầu nhập luân hồi, Ma giới chính nguyên cùng mấy ngàn thế giới trực thuộc bị hủy linh mạch. Ngươi sợ chết thì đừng đảm nhận chức vị Đại Đế!”

“Hừ! Sợ chết?” Nghiêm Thần cười mỉa, đôi mắt hằn sâu tơ máu nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Luân Tang mà nói: “Ta từ lúc sinh ra đã chết rồi, còn sợ gì nữa.” Từ kiếp trước, cô sinh ra vốn không thể tồn tại, chẳng khác nào tử thi, nếu không phải cha mẹ ở hai thế giới tìm mọi cách bảo vệ thì còn có thể về Thương Khung mà tục mệnh sao? Cho nên, chết đối với cô chẳng là gì cả.

“Mười ngày! Chỉ cần các ngươi chống đỡ thêm mười ngày nữa, ta tự có cách cứu Ma giới chính nguyên cùng các thế giới trực thuộc, thậm chí phong ấn lại tâm vực.”

“Tốt! Mười ngày sau, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống.” Hoàng Phủ Luân Tang khàn giọng đáp lời, dù không cam lòng nhưng vẫn đặt niềm tin cuối cùng vào Nghiêm Thần. Mười ngày quyết định vận mệnh của Ma giới chính nguyên.

Hoàng Phủ Luân Tang biến mất, Nghiêm Thần lung lay người tựa vào Thiên Túng mà cười khổ. Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, lần nào cũng mang tin xấu đến cho cô, thật khó ưa.

“Chủ nhân.” Thiên Túng thấp giọng gọi, tay đặt sau lưng Nghiêm Thần điều hòa năng lượng rối loạn trong người của cô.

“Chậc, chỉ cần xử lý xong chuyện này, ta có thể thoải mái ngủ một giấc rồi.”

Thiên Túng mím môi không nói, chỉ chuyên tâm chữa trị nội thương cho chủ nhân của mình. Thật là, nàng sao lại chọn một vị chủ nhân chuyên đi liều mạng như vậy chứ?

Cảm thấy đã khỏe lại, Nghiêm Thần xoay xoay bả vai mà than thở: “Tiểu Thiên Túng nhi, chủ nhân ta chỉ còn nửa bước nữa là hoàn toàn vào luyện đạo, ngươi biết rõ ta không sợ chết nhưng lại rất muốn sống mà, đúng không?”

Trợn trắng mắt nhìn Nghiêm Thần, Thiên Túng kiêu ngạo vênh cằm nhìn cô, hừ một tiếng rồi biến mất. Nàng biết rõ, cho nên mới không ngăn cản chủ nhân của mình. Để hoàn toàn nắm giữ đạo cảnh cho một Đại Đế, cái giá phải trả chỉ có người trong cuộc mới biết. Mà đó là điều bắt buộc chủ nhân phải làm.

Cốc cốc!

Nghiêm Thần giương mắt nhìn ra cửa, chỉnh chu lại y phục mình một chút rồi mới nói: “Vào đi.”

Phùng Tiệp đẩy cửa bước vào. Tin từ Kính ải nàng đã biết, cho nên hiện tại đang buồn bực vô cùng. Lúc trước chính nàng đề nghị tập kích ở Loan câu, hiện giờ thất bại thì làm sao mà vui nổi.

“Vương gia.”

“Phùng tướng quân, ngài mang một đạo quân xuống Mậu sơn rồi đóng tại Kim Ô, chờ bên ta cắt đường quân Bắc Chiến dồn họ về hai cánh, ngài được toàn quyền quyết định đạo quân của mình.”

Phùng Tiệp mở to mắt nhìn Nghiêm Thần vội nói: “Vương gia muốn làm gì? Hiện hai bên đang giằng co ở Kính ải, ngài muốn để họ xuôi theo Loan câu đổ về thành Trệ Nguyên sao? Điên rồ! Cánh quân Bắc Chiến xuôi nam có ba đạo quân, chưa kể chiến phi thuyền còn đang ngủ đông, kị binh cung thủ vào hạng nhất lưu, hiện tại ước chừng có sáu ngũ luyện đạo theo cùng, ngài dựa vào đâu cho rằng bản thân có thể cắt đường họ dồn về hai cánh?”

“Dựa vào việc chuyển truyền tống trận của họ. Ngươi nắm rõ địa hình ở đây, thủ tại Kim Ô của Tô Mậu là hợp nhất. Chuyện còn lại tự ta lo liệu.”

“Ngài muốn dẫn binh?” Phùng Tiệp thở dốc.

Nghiêm Thần nhướng mày hỏi ngược lại: “Không thể sao? Đàm tướng quân sẽ ở lại trấn thành, Lê đại nhân cũng vậy, họ đều là lão binh dày dạn kinh nghiệm, không có gì lo lắng. Mà ta sẽ tự mình nghênh đón quân Bắc Chiến. Nghĩ đi, một thống lĩnh mới mười sáu tuổi, sẽ có mấy ai coi trọng? Ha ha…”

Mồng hai năm Thập Nguyên nhất tinh thứ bảy, một đạo quân do Phùng tướng quân dẫn đầu bí mật rời khỏi thành Trệ Nguyên trong đêm.

Sáng mồng ba, Diệu vương dẫn theo một đạo quân rời khỏi thành Trệ Nguyên hướng về phía bắc.

Lúc này, quân Bắc Chiến đã vượt qua Kính ải, chính thức bước vào địa hạt Đông Ly. Đồng thời ở mặt trận Thừa Tuyên, quân Đông Ly đang từng bước ép sát về Xuyên Vân thành của Trung An quốc. Mà ở phía tây nam, cánh quân của Đông Ly và Nam Hà đang ở thế cân bằng vô cùng quỷ dị.

______________________________

“Sau đêm giao thừa, loạn chiến bùng nổ toàn lục địa Thương Khung. Bắc Chiến gồm hai hướng quân tấn công Trung An và Đông Ly. Đông Ly gồm ba hướng quân tấn công Trung An, Nam Hà và phòng thủ Bắc Chiến. Nam Hà gồm ba hướng quân tấn công Trung An, Đông Ly và phòng thủ Tây Vệ. Tây Vệ gồm hai hướng quân tấn công Trung An và Nam Hà. Trung An gồm bốn hướng quân tấn công tứ quốc, binh lực vượt xa về mọi mặt.

Đến rạng sáng mồng ba năm Thập Nguyên nhất tinh thứ bảy, loạn chiến chính thức bước vào tranh đấu.

Từ sau năm Cửu Nguyên thứ chín mươi tám, trong vòng chưa đầy trăm năm, Thương Khung một lần nữa bùng nổ chiến tranh cường quốc. Thiết lập bài danh sau hơn hai trăm năm lại tái hiện.”

_ [Biên niên sử Thương Khung] _

____________________________

Chú thích:

(*): Lịch dùng cho toàn Thương Khung. Mỗi một ngàn năm đổi sang Nguyên lịch mới, đến thời điểm của Nghiêm Thần là dùng tới Nguyên lịch thứ mười: Thập Nguyên. Mỗi Nguyên lịch chia 100 thứ ứng với mỗi thứ 10 năm, mỗi thứ chia 10 tinh ứng với mỗi tinh 1 năm.

Năm Thập Nguyên nhất tinh thứ bảy = năm 10071.

Năm Cửu Nguyên thứ chín mươi tám = năm 9980 (số năm tròn 10 tinh thì không cần ghi tinh)

(**) rạch nước, hào nước, rãnh nước.

(***) binh lính được trang bị gọn nhẹ.

Đôi lời:

Phần 5 này tác giả cũng tự biên tự diễn, kiến thức quân sự binh pháp có hạn, bạn nào đọc thấy phi logic, ảo tưởng hóa thì làm ơn nhắc giùm để mình sửa lại cho hợp lý. Cảm ơn!

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Copyright © 2022 - MTruyện.net