Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 110 : MẢNH GHÉP
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 110 : MẢNH GHÉP

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghiêm Thần lạnh lùng siết chặt cái cổ của Lý Chiến Dã ấn hắn ngã xuống đất. Nhíu mày do đầu bị đập mạnh, hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô sau đó nhanh như chớp rút thanh dao găm đeo bên đai kề lên sát cổ Nghiêm Thần. Cảm nhận lưỡi dao sắt lạnh trên cổ, thậm chí Nghiêm Thần đoán chắc đã có đường máu chảy trên đó nhưng cô vẫn chỉ nhếch môi cười lạnh.

“Thử xem, là ta bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này trước hay là ngươi cắt đứt động mạch cổ của ta trước?”

Lý Chiến Dã mím môi không nói, tay càng ấn sâu lưỡi dao vào cổ Nghiêm Thần. Song đó, bàn tay đang bóp chặt cổ của hắn cũng dần siết chặt. Cả hai không ai nhường ai, đều muốn thử xem giới hạn cuối cùng của đối phương là gì. Đột nhiên, Nghiêm Thần thấp giọng cười. Điều này làm thần kinh của Lý Chiến Dã căng lên như dây đàn, cả người lâm vào cảnh giác cao nhất.

Chỉ trong chớp mắt, con dao găm của Lý Chiến Dã bị ném ra xa, mà hắn thì bị Nghiêm Thần điểm huyệt không thể nhúc nhích cũng chẳng nói được tiếng nào. Kế đó là màn vác bao tải mà Nghiêm Thần vẫn thường làm. Nói thật, cái cảnh ôm kiểu công chúa cô thấy sao sao ấy, mặc dù nam nhân ở đây toàn là mỹ nhân.

Nghiêm Thần vừa đi vừa cầm một viên ngũ sắc linh châu khác mà nói: “Kha tướng quân, động thủ đi. Nhớ, một tên bất lưu.”

“Rõ!”

Đôi mắt Lý Chiến Dã mở to, hắn ra sức cựa quậy thân mình muốn thoát khỏi Nghiêm Thần. Thấy vậy cô chỉ cười cười mà nói: “Nằm yên đi, ta mà trượt tay là ném ngươi xuống vách núi đó. Bảo toàn mạng mà nhìn xem ta khiến quân doanh Bắc Chiến nhuộm huyết sắc như thế nào.”

Nghiêm Thần nói vậy càng khiến Lý Chiến Dã thêm nôn nóng, bất chấp năng lượng đường về rối loạn trong kinh mạch mà vẫn vận hành để cố phá tan huyệt đạo bị điểm.

“Đừng bức xúc, đây là giao kèo giữa ta và tỷ của ngươi đấy. Xuôi nam lần này có Trác Nhậm Y và Tạ Vấn, ngươi biết rõ mà. Ơ…” Hơi bất ngờ nhìn sườn phải của mình bị cắt sâu một đường, mà cái “bao tải” đang vác thì đã đứng cách bản thân một đoạn khá xa, Nghiêm Thần chớp mắt vài cái rồi than nhẹ. Phản ứng càng lúc càng chậm rồi. Hôm nay đúng là gặp huyết quang tai ương mà.

“Vũ Đình Nghiêm Thần! Mặc kệ thỏa thuận giữa ngươi và hoàng tỷ nhưng sinh mệnh con dân Bắc Chiến không phải là rối gỗ để ngươi muốn làm gì thì làm. Người như ngươi vì tư lợi mà bất chấp tất cả thì sao đáng làm chủ soái nắm giữ toàn quân. Một tướng lĩnh không vì thiên hạ là đồ cặn bã!”

Nhìn nam nhân kia dù trọng thương nhưng vẫn cố đứng thẳng lớn tiếng chất vấn mình, Nghiêm Thần cảm thấy người này sinh ra chính là thuộc về nơi sa trường nhiệt huyết. Thâm cung tăm tối thật không thích hợp với hắn chút nào. Ah, tướng soái vì thiên hạ, đáng tiếc, đáng tiếc,…

Nghiêm Thần vươn tay, hai quả cầu năng lượng lại xuất hiện. Sau đó, theo hướng chỉ tay của cô, chúng lao nhanh tới chỗ Lý Chiến Dã. Thấy vậy, hắn bất chấp đang trọng thương mà điều động sức mạnh trong người tạo ra một phòng hộ ánh lên sắc hoàng kim. Ngay khoảnh khắc tưởng chừng sẽ có va chạm mạnh, Lý Chiến Dã bất ngờ khi thấy hai quả cầu kia đột nhiên bay về bảo hộ quanh Nghiêm Thần.

“Tiếc thật, tạm tha cho ngươi lần này. Về nói với Dung Diệp Kỳ, nếu còn vi phạm quy tắc, bản Đế sẽ khiến nàng ta tới Thánh Sơn đoàn tụ với Dung Diệp Họa đấy.”

Lời vừa dứt, người đã chẳng còn hiện diện.

***

Mồng năm tháng chạp năm Thuận Thiên thứ 111, quân Đông Ly phía bắc chia làm ba đường cô lập toàn thể quân Bắc Chiến. Cứ lấy hai ngũ nhập một làm thành trận theo hướng tinh anh, mở đường như vũ bão đánh úp từ mọi hướng. Được lệnh trước đó, quân Bắc Chiến không hề nao núng đánh trả, quân Đông Ly thảm bại rút về sau cánh nam dãy Mộc Lương.

Mồng sáu tháng chạp, tướng lĩnh Trác Nhậm Y thừa thắng xông lên không nghe can gián đã lọt vào mai phục ở Hổ khẩu khe sâu. Ba ngàn tinh binh tử trận. Trác tướng sợ tội tự sát.

Chiến giáp bạc loang lổ vết máu, Nghiêm Thần từ trên cao nhìn xuống nữ nhân sắp điên loạn kia. Xung quanh là xác chết của binh lính Bắc Chiến, hoàn toàn không hề có một quân Đông Ly nào ngã xuống. Mùi máu tanh nồng trong mùi đất già của thâm sơn, gió rít qua khe sâu vù vù như tiếng khóc đưa tang, cờ xí đứt gãy, thê lương thay một chi tinh binh uy vũ đã ngã xuống.

“Ha ha ha! Khá khen cho ranh con nhà ngươi có thể thao túng tâm vực giết toàn bộ tinh binh của ta, ha ha ha ha ha…” Trác Nhậm Y cười như điên loạn, tóc tai bù xù, người đầy thương tích. Nàng ta gắng gượng cầm chặt trường kích, đôi mắt đỏ ngòm giăng đầy tơ máu nhìn về phía Nghiêm Thần. “Lời đồn thổi không sai, ngươi quả là hung tinh. Chỉ có giết ngươi, Thương Khung mới trở về bình an. Vũ Đình Nghiêm Thần, chịu chết đi!”

Trác Nhậm Y hét to, cả người dần sáng lên hội tụ toàn bộ năng lượng vào trong cơ thể. Thấy vậy, Nghiêm Thần chỉ hờ hững bước tới, tay rất tự nhiên điểm vào mi tâm của nàng ta. Ngay sau đó, Trác Nhậm Y như một cái xác vô hồn ngã rầm xuống đất.

“Muốn tự bạo? Đâu dễ vậy được.”

“Vì… vì… sao…”

Đối với người chỉ còn một con đường chết, Nghiêm Thần rất khoan dung mà ngồi xổm xuống nói bên tai nàng ta: “Năm xưa ngươi trợ Thiệu quý quân hãm hại Nhã hoàng quân, giờ đây nữ nhi của ngài ấy mượn tay bổn vương gán cho ngươi cái tội danh vi phạm quân lệnh, bán nước cầu an, sợ tội tự sát.”

Trác Nhậm Y mở to mắt sòng sọc nhìn về vô định, miệng thì thào: “Nhã… hoàng quân… ân… nhân…”

“Đúng vậy, ngươi vì quyền lợi tiếp tay người hại chết ân nhân của mình. Sống tới ngày hôm nay là đủ lắm rồi.” Nghiêm Thần cười hết sức dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ phiêu miểu đầy dụ hoặc. “Đây, trường kích ngươi vẫn cầm chặt chứng tỏ không phải kẻ tham sống sợ chết. Dùng nó kết thúc sinh mệnh vẫn tốt hơn bị bổn vương giết, có đúng không?”

Xoay người rời đi, bóng lưng Nghiêm Thần đổ dài trên mặt đất. Phía sau, thân xác một nữ nhân bị chính trường kích của mình đâm xuyên qua trái tim, gương mặt già nua chảy dài hai hàng huyết lệ.

You May Like by Nguyên nhân chính dẫn đến hôi miệng! Có những tư lợi trước mắt làm người lầm đường lạc lối.

Có những quyền lợi viễn vông làm người đánh mất lương tri.

Tự hỏi nhân sinh thế gian này

Ai vì ai gieo nhân chẳng thấy

Ai vì ai nhận quả đắng cay

Ai vì ai ngậm ngùi mộng say…

___________________________

“… Ngày đó tâm vực phủ dày đặc trên Hổ khẩu khe sâu, tiếng kêu la từ tận linh hồn các binh lính như đang trăn trở giữa chốn địa ngục hỏa luyện. Xác chết ngã rạp như cây cỏ sau cơn giông bão, máu nhiễm đỏ tươi như huyết trì hiện thế, hai vách núi cao của Hổ khẩu hằn sâu những vết tích cuối cùng của những người lính, những bận tâm mà họ không còn cách nào để lo lắng và bảo vệ… Quân Đông Ly dưới sự dẫn dắt của Diệu vương dù trọng thương nhưng vẫn bảo tồn được toàn bộ lực lượng, trước khi rời khỏi Hổ khẩu đã thành tâm dùng lễ nghi cao nhất của đất nước họ cho những binh lính đã tử trận kia, dù đó là quân địch vừa mới cùng họ một trận tử chiến.

Sau này khi được hỏi, một người lính từng tham gia trận đánh ở Hổ khẩu cho biết: “Ngày hôm đó, chúng tôi đánh đổi bằng lương tâm của mình.”

Câu nói này đến giờ vẫn không ai khác hiểu chính xác ý nghĩa của nó, có lẽ chỉ những người trong cuộc mới biết được mà thôi.”

-[Đông sử – Hành trình chiến chinh]-

___________________________

Nghiêm Thần trở về quân doanh đã là xế chiều. Mỗi bước đi của cô là người người xung quanh lại run lên vội cúi gằm mặt xuống. Nghiêm Thần tự giễu trong lòng, mặc kệ mọi người mà đi thẳng vào doanh trướng.

“Còn biết đường mà quay về?” Nam nhân mặc trang phục chính thống của thần đàn Yên Khê, màu thâm lam với mực văn múa lượn như sóng, trên người đeo vài món trang sức đặc trưng của Hải tộc. Hắn đặt cuốn sách đang đọc xuống bàn quay đầu nhìn Nghiêm Thần, nước da trắng đến tái nhợt hiện ra cùng đôi mắt mà xám tro vô cùng đặc biệt. “Sao ngươi không chết ở ngoài luôn đi? Để một nam nhân làm bị thương thành như vậy? Ta đã nói ngươi hiện không thể vận khí mà.”

“Tiền bối khi nào cũng ăn nói khó nghe rồi? Chỉ dùng năng nguyên, không vấn đề gì lớn, còn lại toàn là ngôn linh thôi.” Nghiêm Thần lắc đầu cười tự đến bên bàn rót cho mình một tách trà mà uống.

“Người như ngươi ăn nói nhỏ nhẹ sẽ toàn bỏ ngoài tai, tựa như hai tên tiểu tử kia khuyên bao nhiêu lần mà ngươi có làm theo?”

“Khụ, ta vẫn nhớ kỹ lời họ nói đó thôi.”

Nam nhân thở dài, sau đó đứng lên đi đến cạnh Nghiêm Thần. Hắn vươn tay đặt trên đỉnh đầu của cô, mà Nghiêm Thần cũng không sợ để lộ điểm yếu của mình cho nên cứ đứng im một chỗ. Một nguồn năng lượng tươi mát lan tỏa khắp doanh trướng. Từng tia năng lượng màu thâm lam chuyển động vây xung quanh Nghiêm Thần. Được một lúc sau, nam nhân mới thu tay về.

Nghiêm Thần cúi đầu cất lời: “Cảm tạ tiền bối.”

“Đến, chơi với ta vài ván cờ.”

“Vâng.”

Hai màu đen trắng nối tiếp nhau dàn trải trên bàn cờ trống. Mỗi một nước đi đều ôn hòa nhẹ nhàng, không có chút hung hiểm nào hiện ra trong bàn giăng bố cục của cả hai. Đặt một quân đen xuống, nam nhân cất lời: “Bốn ngày nữa a.”

Nghiêm Thần cười cười, mắt vẫn chuyên tâm nhìn bàn cờ mà hạ nước đi.

“Chờ thông đạo chính giới mở lại, ta cùng A Họa về trợ uy cho ngươi.”

“Ngài tha cho ta đi.” Nghiêm Thần cười khổ lắc đầu. “Đến hôm đó, các vị phụ thân khẳng định sẽ tới giáo huấn ta, các vị quân thượng cũng phải trở về cạnh ta, chưa kể còn thêm bọn người rảnh rỗi kia thậm chí các vị Đại Đế có thể tham gia góp vui. Ngài còn cùng sư tôn đến trợ uy không phải loạn càng thêm loạn sao?”

“Vậy à, nhưng A Họa có thể kiềm chế được ngươi.” Nam nhân đặt xuống một quân cờ cắt đất của Nghiêm Thần mà đạm nhạt cất lời. Nếu không phải tại tâm vực khiến thông đạo các giới tạm đóng, hắn cũng sẽ không gặp lại nữ hài này để rồi phát hiện chuyện kinh thiên động địa. Lúc đầu là sững sờ, phẫn nộ nhưng cuối cùng chỉ hóa thành thương tiếc. Hắn xem nữ hài này tựa con cháu trong nhà, thật lòng không muốn thấy nàng ấy lưng đeo gánh nặng nhiều như vậy.

“Tiền bối, đạo cảnh của ta còn thiếu cái gì đâu?” Nghiêm Thần nói sang chuyện khác.

Cạnh!

Tiếng quân cờ đặt xuống vang dội, Nghiêm Thần chăm chăm nhìn theo nó. Không phải là một vị trí lý tưởng, công thủ khó xác định nhưng có lẽ là một bẫy ngầm nào đó.

“Thật ra đó là một nước cờ chết.” Nam nhân cười hòa ái mà nói: “Lòng ngươi chứa đựng nhiều lắm, nên thử một lần quên hết chúng đi. Đạo cảnh của ngươi vốn đã hoàn thiện, nhưng đôi mắt trần tục này lại chưa nhìn ra được nó sau lớp sương mù. Tĩnh tâm lại, ngươi sẽ tự nhận ra, mọi chuyện ngươi làm bấy lâu nay chính là mảnh ghép cuối cùng của đạo cảnh.”

Nghiêm Thần ngồi bất động, cả người lâm vào suy tư. Đối diện, nam nhân cũng không quấy rầy cô, chỉ vươn tay lấy hộp đựng quân cờ của Nghiêm Thần rồi tự mình ngồi đánh cờ với chính mình. Trong doanh trướng giờ chỉ còn nghe tiếng lạch cạnh nho nhỏ mỗi khi có quân cờ hạ xuống, bình lặng mà an tường.

Cho tới tận khi đêm đen bao phủ, Nghiêm Thần mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái ngộ đạo. Cô cau mày nhìn ra ngoài doanh trướng rồi lại nhìn xuống đôi tay của mình, vẻ mặt nặng nề vô cùng. Xoay người rời khỏi trường kỷ, Nghiêm Thần với tay lấy cái áo choàng phủ lên người rồi bước đi.

“Vãn bối có chút chuyện phải đi.”

“Nha đầu!”

Nghiêm Thần xoay người nhìn nam nhân đang ngồi nhìn vào bàn cờ kia, im lặng chờ đợi.

“Đừng để họ giống như ta và A Họa.”

Nghe vậy, vành môi Nghiêm Thần cong nhẹ. Cô cất bước đi thẳng ra khỏi doanh trướng. Trong không gian chỉ còn vươn lại những âm vang trầm thấp mà vững vàng.

“Nam nhân của ta, tự ta bảo vệ và trân trọng họ.”

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Copyright © 2022 - MTruyện.net