Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 113 : MỆNH TỰ
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 113 : MỆNH TỰ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Sở giáo úy, lần này mang binh của ngươi đi tiên phong.” Nghiêm Luân đứng trên thành cao nhìn về dãy Mộc Lương mà đanh giọng thốt lên. Ánh mắt nghiêm nghị không chút dao động chợt tối rồi quy về bình thường. Nàng xoay người hướng về Xuyên Vân thành phía xa, tay cầm kiếm siết chặt đến run lên.

Đứng phía sau nghe điều lệnh, Sở Lan Tâm chỉ cung kính đáp lời rồi tiếp tục trầm mặc. Hiện tại quân tình dao động, vì sao thái nữ còn muốn công thành đâu? Nhìn vùng trời tối tăm bao phủ, chỉ có ánh sáng dạ minh châu cùng các đạo năng lượng dẫn lối, cơ bản Thương Khung hiện giờ chẳng khác nào vùng đất của tử thần. Sở Lan Tâm thở dài một hơi.

“Điện hạ, bây giờ phải bảo vệ linh mạch mà không phải tiếp tục tiến công. Tịch diệt trận bất cứ lúc nào cũng sẽ khởi động, chúng ta…” Tô Mạch Tuệ ngập ngừng thốt lên. Bọn họ hiện đã chiếm được thành Lương Châu, xem như Xuyên Vân thành chẳng mấy chốc cũng có thể thu về. Chỉ là không ngờ lại gặp phải hạo kiếp giáng lâm.

Nghiêm Luân mệt mỏi khép mắt lại không đáp. Nàng biết hiện giờ chẳng còn quốc gia nào muốn tiếp tục chiến sự nhưng là… Vươn tay xoa nhẹ lồng ngực, Nghiêm Luân mở mắt đầy lo âu. Lấy từ ngực áo ra một mảnh giấy rồi mở nó ra, nàng càng thêm giữ vững quyết tâm của mình. Trận này không đánh không được.

Nhất định phải hủy trấn tháp Xuyên Văn thành.

Nghiêm Thần.

“Sở Lan Tâm, ngươi nhất định phải hủy được trấn tháp của Xuyên Văn, càng nhanh càng tốt!”

“Rõ!”

—————————–

—————————–

“…hãy thương lượng với Thiên đạo Thương khung che đi đế vận của ngươi, chỉ có như vậy ngươi mới bình an trưởng thành.”

“…đây là thử thách dành cho ngươi, bởi vì ta và Ma giới chính nguyên chọn ngươi vào vị trí Đại Đế tiếp theo.”

“…hắn đã từng là Ma Hoàng Đại Đế thuở sơ khai, Ma Lam Duật. Mà ngươi sau ngần ấy năm sẽ khiến phong ấn ở Mộng Vực tan biến. Tàn hồn thoát, tâm vực hiện, sinh linh đồ thán, Mệnh tự sinh thành. Nếu đúng như vậy, ngươi sẵn sàng hy sinh sao?”

Bóng hình nam nhân mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mặt Nghiêm Thần. Cô gắng gượng mở mắt, tuy nhiên cũng chỉ thấy được chút thân ảnh nhạt nhòa như sắp tan biến.

“Năm đó đáp án của ngươi là: Chấp nhận.” Ma Tịch Dạ khẽ cười rồi thở dài. “Ma Lam Duật quân thượng truyền lại năng nguyên cho ngươi khiến ngươi đi lên bước đường này, có hận không?”

“Không.” Nghiêm Thần thì thào.

“Trong năm hậu duệ của các vị quân thượng, dù chọn ai thì kết quả cũng tương tự như vậy. Bởi vì ngươi có hai kiếp tương liên, cho nên chúng ta chọn ngươi. Có hận không?”

“Không.”

Ma Tịch Dạ vươn tay chạm vào mi tâm của Nghiêm Thần khiến nó hiện lên một ấn văn ngũ tinh huyền bí rồi nói tiếp: “Lợi dụng tình cảm của họ để đạt được sức mạnh, hy sinh tìm cảm của bản thân để chuộc lỗi với thương sinh vạn vật, nếu không giết được họ cũng không cứu được Thương Khung, ngươi mãi mãi lưng đeo thiên tội. Có hận không?”

Nghiêm Thần thản nhiên đáp: “Không.”

“Cuối cùng, ngươi gọi ta một tiếng sư phụ được không?”

Nghiêm Thần có chút dại ra, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thốt lên: “Sư phụ.”

Bóng hình Ma Tịch Dạ càng thêm mờ nhạt, nhưng lúc này bất cứ ai cũng đều cảm nhận được hắn đang rất vui sướng. Tuyệt học cả đời của hắn đều truyền cho nữ hài này, coi như là sư phụ của nàng ấy cũng không có gì sai. Tông giọng ấm áp và nhu hòa vang lên trong lôi ngục, khiến Nghiêm Thần an tường nhắm mắt lại.

“Một nửa tu vi ta dùng để tìm ái nhân, một nửa tu vi còn lại giờ sẽ trao cho ngươi. Đồ nhi, sư phụ chúc con bình an kiếp đời.”

“Ngài tìm được rồi sao?” Nghiêm Thần chậm chạp đặt câu hỏi.

Đáp lại là nguồn năng lượng nhu hòa ấm áp bao bọc toàn thân, Nghiêm Thần cong khóe môi cười nhẹ. Cô khàn giọng thốt lên câu ‘chúc hạnh phúc’ rồi hoàn toàn ngất lịm đi. Bên trong lôi ngục giăng đầy lôi ti trói quanh toàn thân Nghiêm Thần, kèm theo đó là thiên phạt không ngừng đánh xuống, khung cảnh hoang tàn mà âm trần tựa như một vùng tru sát tiên ma. Cái đau thấu tận tâm can, đau như xé rách thân xác và linh hồn lan tràn liên hồi, tuy vậy Nghiêm Thần vẫn không hề nhíu mày hay có chút mảy may tỉnh lại nào cả. Trong giấc mộng không có hồi kết này, chỉ cần cô tìm ra mảnh ghép đạo cảnh cuối cùng thì sẽ kết thúc hoàn toàn hạo kiếp. Nếu không, hãy để mình cô thực hiện nhiệm vụ của Mệnh tự, không cần thiết liên lụy thêm người vô tội nữa.

Lục giới chính nguyên, mệnh tại vũ trụ, sinh thành từ mộng, biến chuyển hư vô. Tâm một chữ tín, hồn một chữ trung, thể một chữ diệt, đều là tạo lập. Ân nghĩa thương sinh, thế gian vô thường, tự giả tự minh.

Mỗi một Đại Đế đều phải đưa ra sự lựa chọn đúng đắn cho bản thân về mảnh ghép đạo cảnh cuối cùng. Như vậy, Nghiêm Thần ta sẽ chọn…

Bên ngoài, Tịch diệt trận rực sáng bắt đầu lan rộng ra mọi hướng, chẳng mấy chốc đã phủ hết toàn bộ một vùng lãnh thổ lớn của Đông Ly, Trung An, Cơ La, Thanh Hồng và Ứng Hòa. Theo đó, một trận văn phức tạp hiện ra bao bọc lấy lôi ngục, ngũ giác tinh văn sáng lên mang theo năm thân ảnh xa lạ. Ngay lập tức, cả sáu tâm vực bị đánh tan trước đó bắt đầu hội tụ thành thực thể lớn mạnh lao thẳng về phía trận văn, nhiễm đen hoàn toàn ánh sáng thánh khiết của nó.

Lúc này, các tướng lĩnh bị vây trong mắt trận đồng loạt bị lực đạo vô hình đánh văng ra ngoài. Đợi khi họ lảo đảo đứng lên thì các mắt trận đã bắt đầu biến ảo nối thẳng về phía lôi ngục. Văn ti cổ tự chạy dài khiến mọi người có cảm tưởng vùng đất mình đang đặt chân thực sự có sinh mệnh. Trong lúc mọi người hoang mang khi chủ soái hai phương đều tự rời khỏi, một chi hắc kỵ lạ thường bỗng hiện ra dồn cả bọn ra khỏi khu vực trung tâm Tịch diệt trận.

Nhiều tướng lĩnh chống chế đều bị đàn áp. Thậm chí có người còn điều động sức mạnh muốn phá tan vòng vây. Đột nhiên, người dẫn đầu hắc kỵ giơ tay lên trước, tấm lệnh bài tinh xảo khắc chữ Diệu trên nền văn hoa Đông Ly hiện ra làm binh sĩ ngỡ ngàng rồi ngoan ngoãn lùi về sau. Các tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía trung tâm, cuối cùng cắn răng chỉnh đốn lại quân ngũ mà xoay người bước đi.

Bọn họ là quân nhân, tuân thủ quân lệnh là nguyên tắc bất biến.

“Lui quân!!!”

Trong khi bên Đông Ly nhẹ nhàng chấp hành lệnh thì quân Bắc Chiến lại bị hắc kỵ và cả một binh đoàn mặc trang phụ có thêu ký hiệu của Thất Sát đàn áp dã man không chút lưu tình. Dù không có thương vong nhưng tổn hao sĩ khí và sức lực là khó tránh khỏi. Chờ khi vùng Mộc Lương hoàn toàn được ‘dọn sạch’, Tịch diệt trận run lên rồi phân tầng bay lơ lửng giữa không trung. Vạn vật khắp nơi bắt đầu héo mòn, mặt đất đứt gãy, sông ngòi nghịch lưu, đất trời đọa lạc. Ánh sáng từ lớp phòng hộ nối tiếp nhau bừng sáng, nơi nơi hoang mang trong cảnh tận diệt không hề có dấu hiện báo trước.

Trận văn tiếp tục lan rộng, đến cuối cùng đã phủ toàn bộ Thương Khung.

Trận văn bán nguyệt đen tuyền hiện ra, Lam Phượng Khuynh chậm rãi đi đến ngũ giác tinh văn. Dung nhan tuyệt mỹ yêu mị ngày nào giờ chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch, cả đôi mắt hoa đào luôn ngập tràn ý cười cũng thu về bình lặng. Hắn chạm tay lên lớp màng bên ngoài, ngay tức thì xua đi hắc vụ của tâm vực đang không ngừng ăn mòn trận văn.

“Tiểu Phượng Phượng nhi!”

Nghe giọng nói của chính mình vang lên, Lam Phượng Khuynh khó chịu nheo mắt lại mà cất tiếng: “Tiểu Lam Lam nhi, ngươi vốn nên chết sớm mới đúng.”

“Ah, dù gì ta cũng là ngươi, có cần nói lời tuyệt tình vậy không?” Đứng ở giữa một tinh văn, Ma Lam Duật bật cười đáp lại.

“Nếu không phải ngươi, bảo bối phải chịu thiên phạt sao? Nếu không phải ngươi, bảo bối đã thuận lợi trở thành Đại Đế mà không phải bị chọn làm Mệnh tự. Nếu không phải ngươi, bảo bối sẽ không do dự khi quyết tâm giết chết các ngươi. Nếu không phải ngươi, bảo bối sẽ không bỏ mặc chúng ta!” Lam Phượng Khuynh càng nói càng phẫn nộ, đến cuối cùng gầm lên giận dữ mà đánh mạnh vào lớp màng bên ngoài.

Nhìn chính bản thân mình như vậy, Ma Lam Duật cười khổ không nói được lời nào. Đúng là tất cả đều tại hắn. Nếu không phải hắn tùy hứng làm bậy, Ma giới chính nguyên cũng sẽ không buộc bảo bối phải đi lên con đường này. Tâm vực là hạo kiếp của chính nguyên giới, mà Mệnh tự chính là đại diện cho cả một thế giới trực thuộc gánh chịu hạo kiếp này.

“Phượng Phượng, ngươi đừng trách hắn.” Bỗng nhiên một giọng nữ ngọt ngào cất lên, nghe vào tai có chút non nớt. Lam Phượng Khuynh giương mắt nhìn về phía trái, hiện mờ ảo sau màn hắc vụ, hắn thấy được thân ảnh của một thiếu nữ nhỏ nhắn.

Giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Lam Lam vì luyến tiếc Du Du, chúng ta cũng vậy, cho nên cam nguyện để Thần nhi lợi dụng. Mà hiện tại, chúng ta sẽ làm tất cả để bảo vệ Thần nhi. Đây là chúng ta nợ con bé.”

“Ngài là Yêu Tịch Sa quân thượng?” Lam Phượng Khuynh nghi vấn.

“Đúng a, thật vui khi ngươi nhận ra ta.”

Ầm! Đùng!

Thêm nhiều lôi điện thiên phạt phủ xuống, cõi lòng Lam Phượng Khuynh đau xót khôn nguôi. Hắn tự nhủ không được nhìn về trung tâm trận văn, không được để cảm xúc làm cản trở thậm chí gây nguy hại cho nữ nhi của mình. Hít một hơi thật sâu, hắn khàn giọng nói: “Bảo bối sẽ không sao, đúng chứ?”

“Yên tâm, chỉ cần Nghiêm Thần không chọn sai đạo cảnh, năm người chúng ta chắc chắn hộ được nàng ấy.” Một giọng nam khô khốc vang lên, “Mà dù có chọn sai, chúng ta còn có tiểu tử Ma Tịch Dạ cũng có thể bảo toàn được linh hồn của con bé.”

“Tiên Việt Đình quân thượng?”

“Tính ngươi còn có kiến thức.”

Khí trời mỗi lúc một lạnh đi, năng lượng vạn vật đang kiệt quệ. Dù khắp nơi đều được các vị quốc chủ trấn giữ, thậm chí năm vị quốc chủ ngũ đại cường quốc cũng bỏ qua tư lợi mà bảo hộ toàn đại lục nhưng cũng không tránh được sự suy tàn đang ngày lan tràn. Khác với lúc gặp tâm vực, giờ phút này cư dân mọi nơi lại im lặng đến kỳ lạ, hoàn toàn thuận theo mọi chỉ đạo của người thống trị. Họ liên tục nhìn về phương xa, nơi có ánh kim quang rực rỡ tựa thái dương, hai tay chạm vào ngực trái thành kính nguyện cầu.

Mặc dù biết rõ trách nhiệm của toàn thể Thương Khung nhưng nếu có cơ hội sinh tồn, họ nhất định sẽ tranh thủ đến cùng, thậm chí nguyện cùng Mệnh tự hy sinh để bảo toàn tương lai của Thương Khung.

Các thế giới trong vũ trụ được phân thành các cấp khác nhau để thuận tiện cho việc quản lý gồm: các thế giới mới sinh, thế giới cấp tiềm năng, thế giới cấp văn minh, thế giới cấp hợp đạo, thế giới cấp trực thuộc. Trong các thế giới cấp trực thuộc luôn duy trì cố định hai mươi tám thế giới trực thuộc cao nhất nằm dưới sự cai quản của lục giới chính nguyên, tức là linh trí của các chính giới mà không phải là các vị Đại Đế. Hai mươi tám thế giới này được ban cho sức mạnh lớn nhất, nhân quả tốt nhất, thương sinh đẹp nhất và đạo cảnh hoàn thiện nhất chỉ để đảm đương một nhiệm vụ duy nhất: khi lục giới chính nguyên lâm vào hạo kiếp, thế giới trực thuộc cao nhất được chọn phải hy sinh để bảo vệ chính giới.

Trong đó, dấu hiệu cho biết thế giới được chọn chính là Mệnh tự sinh thành.

“Kỳ lạ…” Lam Phượng Khuynh lẩm bẩm bất an. Dường như không gian đang chuyển động rất quái dị. Không chần chờ lâu, hắn cầm một viên ngũ sắc linh châu ra rồi nói: “Vụ Tình, cứu hai tên tiểu tử kia ra được chưa?”

“Vẫn chưa thưa điện chủ. Thiếu chủ điều động cả hắc kỵ, binh đoàn lẫn tử sĩ chỉ để ngăn cản họ, trước mắt mới thoát khỏi tử sĩ và binh đoàn.”

Khóe mắt Lam Phượng Khuynh giật giật, hắn cười đến quái dị mà thốt lên: “Con bé bỏ được điều động hắc kỵ? Còn có, ta hiện tại bị Thất Sát bỏ rơi sao?” Toàn bộ mệnh lệnh của hắn đều không được thực hiện, thật đủ đắng lòng.

Đầu liên lạc bên kia không biết ngẫm nghĩ cái gì, tóm lại hồi lâu mới đáp lời bằng giọng điệu rất ư là khiếm đánh: “Ngài quá sủng ái thiếu chủ, từ ba năm trước đã giao hơn nửa quyền lực Thất Sát cho ngài ấy. Hiện tại, mệnh lệnh của thiếu chủ mới là cao nhất.”

Lam Phượng Khuynh: “…” Hắn chỉ có một thân sinh nữ nhi, sủng ái thì có gì là sai?

Bất chợt, vài tiếng cười khùng khục vang lên khiến Lam Phượng Khuynh trừng mắt nhìn về ngũ giác tinh văn.

Đứng cười ôm bụng, Ma Lam Duật thốt lên: “Tiểu Phượng Phượng nhi, ngươi làm điện chủ thất bại quá.”

“Hừ!”

Bất thình lình, từ trong lôi ngục phát ra gió xoáy kinh hồn. Đất đá cỏ cây bay loạn xạ trong không trung, từng tia năng lượng hắc ám xen lẫn ma khí bắt đầu tràn ra ngoài. Đồng thời, tâm vực đang bám lên trận văn lại tiếp tục lan tràn.

Thấy tình cảnh biến xấu, Lam Phượng Khuynh bất chấp căn trở mà vận sức mạnh muốn phá hủy trận văn. Đôi mắt đỏ ngòm như máu hiện ra mang theo bất an tột cùng.

“Phượng Khuynh, dừng tay!”

Một tiếng quát này làm Lam Phượng Khuynh bừng tỉnh dừng lại hành động của mình. Hắn cắn chặt răng không nói tiếng nào, cả người bao phủ trong áp lực đè nén.

“Ngươi phá hủy trận văn thì Thương Khung sẽ hủy theo, đồng thời sinh mệnh của Nghiêm Thần cũng kết thúc.”

“Thần Uyển Ly quân thượng?”

“Đúng.” Giọng nữ ôn hòa như có ma lực khiến lòng người tĩnh tâm, Thần Uyển Ly giấu mình sau lớp hắc vụ của trận văn lên tiếng: “Nhanh chóng tìm người có ràng buộc huyết chú với Nghiêm Thần tiến vào thức tỉnh nàng ấy.”

“Này dễ thôi.” Ma Lam Duật vui vẻ nói: “Lúc trước vì phòng ngừa xảy ra chuyện này, ta có hạ huyết chú cho tám tên nhóc ở đây, ngươi tùy ý tìm tên nào cũng được.”

“Đều bị bảo bối xóa hết rồi. Chính ngươi đưa giải dược còn gì.”

Ma Lam Duật: “…” Hắn hiếm hoi lắm mới nhận thân được với bảo bối, thấy con bé phiền lòng nên mới cho giải dược thì có gì là sai? Hơn nữa hắn tưởng bảo bối chỉ xóa huyết chú của mấy tên nhóc mình không để tâm thôi a.

Không hổ là cùng một người mà ra! Đây là nỗi lòng của các vị quân thượng còn lại.

Mãi lúc sau, Thần Uyển Ly mới khó nhọc tiếp lời: “Khế ước linh hồn cũng được.”

“Hai tên nhóc đó bị chặn lại rồi.” Lam Phượng Khuynh uể oải nói. Cả đời người chỉ có một lần ký khế ước linh hồn. Hơn nữa nếu muốn khế ước thành công thì cả hai bên phải có sự tin tưởng và không phòng bị lẫn nhau. Hiện giờ bảo bối như vậy thì làm sao mà lập khế ước mới được.

Bất ngờ, Lam Phượng Khuynh trợn tròn mắt nhìn về phía lôi ngục. Hắn xác định sẽ không nhìn nhầm trận văn của Hàm Trì tộc a. Chỉ là, người kêu gọi được Hàm Trì này sao nhìn có chút quen quen? Còn có, hắn ta làm thế quái nào vào lôi ngục được?

Giải đáp cho nghi vấn của Lam Phượng Khuynh, người cuối cùng trong trận văn mới chậc lưỡi lên tiếng, âm điệu khó che giấu được sự kinh ngạc: “Chú sư trẻ tuổi như vậy? Tiểu tử đó thật là có tài!”

Đứng bên trong, Ma Lam Duật mới mặc kệ chú sư chú quỷ gì đó, có người vào giúp bảo bối là được rồi. Bất chợt hắn quay đầu nhìn ra ngoài, thấy vẻ mặt của Lam Phượng Khuynh nhăn nhó vô cùng khó coi thì ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Có người vào giúp bảo bối ngươi phải vui mới đúng chứ?”

Đáp lại hắn là cái nghiến răng của Lam Phượng Khuynh: “Ta thà người vào đó là Lý tiểu tử còn hơn là xú tiểu tử tham tiền Đoan Mộc kia.”

Mọi người: “???”

“Chờ xem đi, khi bảo bối tỉnh lại, rất nhanh tiểu tử đó sẽ bị con bé lừa gạt mà tống cổ ra khỏi lôi ngục. Hừ, chẳng giúp ích được gì!”

“…”

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triệu Hoán Thần Binh

Copyright © 2022 - MTruyện.net