Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 125 : Trăm năm tan vỡ
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 125 : Trăm năm tan vỡ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Hóa ra... ta đoán đúng rồi. Sở Lan Tâm là người cho ta nương nhờ nhân sinh."

"Hài tử!" Đoàn sáng kinh hỉ thốt lên. Nhưng đến khi thấy người trong tháp băng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nó chậm rãi cúi đầu nghẹn ngào: "Là Thiên Túng sao?"

"Đúng vậy, cảm tạ ngài để cho Thiên Túng trở thành bản mạng khế ước của ta. Nếu không ta hiện giờ chẳng còn chút ý thức nào cả."

Xung quanh lại lâm vào tĩnh lặng. Thật lâu sau đó, giọng nói của Nghiêm Thần lại vang lên.

"Ta hận ngài."

Đoàn sáng run rẩy, nắm tay siết chặt.

"Lần đầu tiên ta hận một người, vậy mà người đó lại là người sinh thành ra ta."

"Hài tử..."

"Biết không, cả đời ta luôn đặt nặng nghi vấn: ta rốt cuộc là ai? Hai mươi bảy năm ở Trái Đất, sáu mươi năm trong trúc mộng, mười lăm năm ở Thương Khung, hơn một trăm năm đời người ta vẫn luôn đi tìm đáp án. Cuối cùng ta cũng tìm được."

Giọng nói của Nghiêm Thần nhẹ thoảng, nhẹ đến nỗi mang theo đau thương bao trùm cả không gian.

Cha mẹ ở Trái Đất từng dạy cho cô rằng phải biết tự hỏi chính mình, có như vậy mới có thể tiếp tục phát triển, tiếp tục đột phá giới hạn của bản thân. Cô vẫn luôn làm theo lời dạy đó. Hai mươi bảy năm cô làm tất cả chỉ để hỏi vì sao không có được tình yêu của cha mẹ, vì sao trụ trì đại sư năm đó lại tặng cho mình chiếc vòng tràng hạt, vì sao bản thân luôn tính trước đoán sau vẫn liên tục lâm vào hiểm cảnh, vì sao không có một người đàn ông nào thật tâm yêu cô,...? Cô tự hỏi nhiều lắm, đến cuối cùng cũng biết được.

Thế nhưng sự thật của nghi vấn này lại là chìa khóa che đi lừa dối khác. Trở về Thương Khung, cô gặp sư phụ.

Cô lại tiếp tục hỏi, vì sao trao ma nguyên cho cô? Vì sao bản thân lại có sát niệm, vì sao phải che giấu Thiên Túng, vì sao chọn cô làm Ma Hoàng Đại Đế, vì sao phụ thân lại là chuyển sinh của Ma Lam Duật phụ thân, vì sao cô và Sở Lan Tâm lại có chung thế vận, vì sao những nam nhân cô yêu thương đều là tinh duyên phận của nàng ấy, vì sao Sở Lan Tâm lại đến Thương Khung, vì sao, vì sao.... Rất nhiều câu hỏi vây chặt tâm trí của cô, khiến cô nhiều lúc cho rằng bản thân điên loạn mất rồi.

Bản thân điên loạn mất rồi.

"Ta chẳng có gì cả." Nghiêm Thần thê lương thốt lên. "Mọi thứ ta có đều là Sở Lan Tâm nhường lại cho ta, đều là ngài sắp đặt cho ta, đều là ta cướp đoạt của kẻ khác. Ta hận ngài, càng hận chính mình!"

Đoàn sáng khóc nấc lên, cả người quỳ xuống trước tháp băng. Từng giọt lệ bị vây trong quang minh rơi xuống, tựa như sao sa lụi tàn trong đêm vắng cô tịch.

"Ngài vì sao không yêu thương ta? Ta mong muốn chỉ có thế tại sao ngài không làm được? Có vô vàn cách thức để ta trưởng thành, vì sao ngài cứ chọn con đường khiến ta thống khổ?"

"Hài tử..."

"Ta ghen tị với Minh Đế, ghen tị đến oán hận. Minh giới chính nguyên bảo vệ nàng ấy bao nhiêu, yêu thương nàng ấy bao nhiêu, ôn nhu với nàng ấy bao nhiêu thì ngài lại tàn nhẫn với ta bấy nhiêu. Vì sao Thánh Minh Liên Tử giúp Minh Đế nương nhờ nhân sinh lại có thể khiến nàng ấy bình an trưởng thành, trong khi Thiên Linh Tâm Chủ giúp ta nương nhờ nhân sinh lại phải trải qua uất ức như vậy? Ngài nói cho ta biết tại sao!!!"

Cuối cùng, Nghiêm Thần cũng khóc. Tiếng nấc nơi cuống họng thê lương đau xót. Bao nhiêu oán hận từ trước tới giờ đều hòa cùng nó mà bộc phát. Đã bao lâu rồi cô không khóc được như vậy? Tự nhủ với lòng nước mắt chỉ khiến bản thân yếu đuối nhưng khi ở trước ngài ấy, cô lại không kìm lòng được.

Bản thân đã làm sai cái gì? Bản thân cô rốt cuộc đã làm sai cái gì!!!

"Ta rốt cuộc là ai? Không phải Phạm Thanh Nghiêm cũng chẳng là Vũ Đình Nghiêm Thần. Ngài nói cho ta biết, ta rốt cuộc là thứ gì!" Nghiêm Thần thét lên đầy phẫn nộ. "Cho ta ký ức của hai kiếp tương liên, để ta dung hòa ký ức của năm vị quân thượng, cuối cùng còn muốn ta đoạt lấy tâm vực, ngài xem ta là thứ gì. Giống như hung thần Thao Thiết tham lam nuốt trọn mọi thứ sao? Ta cảm thấy mình thật ghê tởm, đâu là ý thức của chính mình cũng không biết, chỉ như một mớ hỗn độn cất chứa mọi thứ của sinh linh vạn vật."

"Không phải, con là hài tử của ta, là linh thức thuần khiết nhất."

Nghiêm Thần nghe vậy thì bật cười chế nhạo. Thuần khiết? Cô làm sao xứng với hai từ đó. Kể từ lúc dùng linh thức của bản thân gánh chịu oán hận của tất cả sinh linh ngã xuống vì tâm vực, khi đó tâm thức của cô đã không còn là một màu thuần khiết nữa rồi.

Đoàn sáng ưu thương thốt lên, giọng lạc hẳn đi: "Hài tử, Minh Đế chỉ cần thấu hiểu luân hồi, rèn giũa tâm tính công chính nhưng con thì khác, thứ con cần phải thấu hiểu chính là tâm cảnh, là tâm ma, rèn giũa tâm hồn kiên định."

"Ha ha ha..." Nghiêm Thần bật cười. Tiếng cười vang vọng rồi nhỏ dần, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài phiêu miểu. "Ta mệt mỏi lắm rồi, rất muốn ngủ một giấc thật dài."

"Con cứ việc hận ta nhưng là... con buông xuống họ sao?"

"Họ?" Nghiêm Thần thì thào, thanh âm mang đầy hoang mang. "Không thuộc về ta... cần gì phải chấp nhất. Ta cướp mất thân phận Phạm Thanh Nghiêm, vậy thì trả lại. Ta chiếm lấy thân phận Vũ Đình Nghiêm Thần, vậy thì trả lại. Ta đoạt đi duyên phận của Sở Lan Tâm, vậy thì... buông tay."

Nghiêm Thần khóc trong câm lặng. Đau thương tựa như xiềng xích trói chặt tâm thức của cô. Cơ thể trong tháp băng cũng dần mờ ảo.

"Ta từ đầu tới cuối chẳng có gì cả. Dù biến mất thì ngài vẫn lại có thể dựng dục ra một người khác. Ta là gì thì ai mà nhớ đến nữa, hư vô cuối cùng cũng hóa hư vô. À, ta còn chưa trả lại tự do cho Thiên Túng... ta..."

"Hài tử!" Đoàn sáng bi phẫn thốt lên, sức mạnh vô thức bộc phát càn quét khắp nơi, phá đi một phần của tháp băng sừng sững. "Nếu con chết, ta khiến lục giới chính nguyên táng theo con."

"Cần gì như thế." Nghiêm Thần than nhẹ. "Thật sự mệt mỏi lắm rồi! Chờ ta khởi động tinh văn thứ hai tiêu hủy hạo kiếp thì hãy để ta ngủ say trong Mộng Vực này. Lần đầu tiên ta cầu xin ngài đấy!"

Đoàn sáng chấn động không thốt lên được lời nào.

"Lấy tinh nguyên của các vị quân thượng ra khỏi người ta đi, đưa cho Minh Đế, nói ta thật tâm xin lỗi nàng ấy. Về phần Thiên Linh Tâm Chủ, bảo nàng ta không cần làm gì nữa cả, ta tính kế nàng ấy chỉ là muốn xác nhận thân phận thật sự của nàng ấy thôi. Sau đó, để mọi người... quên ta đi."

Những lời nhắn cô để lại vì muốn mọi người không quên bản thân. Nhưng nếu vậy thì quá tàn nhẫn với họ. Quên, có lẽ là cách tốt nhất.

Ta sống cả đời trong hư ảo, nhân sinh thêu dệt bằng giả tạo, chỉ biết lấy trách nhiệm gánh lên vai để chứng minh rằng mình vẫn tồn tại. Ta muốn mọi người nhớ đến ta đã từng hiện diện trong cuộc đời của họ. Nhưng rồi như thế có ý nghĩa gì, chính ta lại hoang mang. Cho nên, quên mọi thứ đi.

Ngăn chặn hạo kiếp xem như là điều cuối cùng ta làm cho thế gian này, cảm tạ nó cho ta được sống với những yêu thương quý báu như vậy, dù biết rằng chúng vốn dĩ không thuộc về ta.

"Tâm vực cũng đến lúc trở về với ta rồi có đúng không?"

Đoàn sáng dõi mắt nhìn về hai thiếu nữ giống hệt nhau trong tháp băng, lưỡng lự hồi lâu rồi 'ừ' nhẹ một tiếng.

"Song sinh tử, tâm linh quy nhất. Ma giới chính nguyên vốn là khởi nguồn của tâm ma, không có lý do gì phải phong ấn hay tiêu diệt nó cả." Nghiêm Thần than thở.

Bởi vì tâm vực cũng là chính bản thân cô, thay thế cho cô nhận toàn bộ hắc ám của thế gian này.

"Con nên gọi ngài là mẫu thân hay phụ thân?"

"Tùy ý con."

Khẽ cười, Nghiêm Thần thì thào: "Mẫu thân, tên của con là gì?"

Ôn nhu chạm tay vào tháp băng, đoàn sáng nhỏ nhẹ đáp lời: "Ma Thanh Nghiêm, tự một chữ Thần. Ta mong muốn con xinh đẹp đoan trang, cả đời cẩn trọng hành xử mà bình yên vui vẻ, liêm khiết làm người. Thần nhi, một tiếng gọi chạm tới cõi lòng của bất cứ ai, tựa như quang minh soi sáng."

...

"Phụ thân, vì sao đặt tên cho con là Nghiêm Thần? Có phải muốn con sau này luôn tạo ra thần tích không?"

"Xú nha đầu, con bớt mơ tưởng đi! Thần tích? Chỉ bằng con?"

"Phụ thân!"

"Ha ha, bảo bối... Nghiêm Thần, nhũ danh Thần nhi. Ta mong muốn con kinh tài tuyệt diễm, dung mạo đoan trang, khí phách hơn người, cả đời thận trọng hành xử, vang danh thiên hạ, uy nghiêm liêm khiết. Thần nhi, tiếng gọi yêu thương chạm tới cõi lòng của chính con, mang theo của yêu thương của mọi người trưởng thành bình an, không oán không hối."

...

Mãi một lúc sau, Nghiêm Thần mới đáp lời: "Cảm tạ!" Thanh âm nhu hòa, xa xăm như cung bậc huyền cầm du dương.

Cảm tạ ngài luôn cho con sống với chính tên thật của mình.

*****

Tận sâu nơi hỗn độn của vũ trụ, khởi nguồn của cả thế gian này, đi xuyên qua nó sẽ đến được hư vô.

Hư vô, không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, không tồn tại cũng chẳng mất đi. Hư vô, nơi thế gian sinh thành, nơi hạo kiếp bắt nguồn.

Lục tinh thủ hộ trận liên tục kéo dài, liên tục biến ảo để có thể có thể bao trùm đến mức tối đa toàn bộ hư vô. Tại trung tâm trận văn, một nguồn năng lượng cường đại không thể diễn tả bằng lời, tựa như có thể hủy diệt bất cứ thứ gì. Xung quanh, năm vị Đại Đế đứng tại tinh văn của mình, cơ thể bao trùm trong sức mạnh linh nguyên tinh thuần nhất nhằm áp chế nguồn năng lượng khủng khiếp kia.

Bỗng nhiên, tinh văn thứ hai luôn ảm đạm chợt lóe sáng, ánh sáng mỗi lúc cường thịnh rồi lấn áp toàn bộ không gian. Chờ đến khi ánh sáng tắt lịm, một bóng người quen thuộc đã xuất hiện tại tinh văn đó.

"Nghiêm Thần!" Mọi người kinh hỉ thốt lên.

"Ngươi..." Bất chợt, Thiên Du mở to mắt, vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thần mà cất lời: "Ngươi... Ma Đế!"

Hai chữ 'Ma Đế' lập tức như cơn bão táp càn quét tâm trí những người nơi đây.

Vì sao Thiên Du được gọi là Minh Đế? Đó là bởi vì nàng ấy do chính Minh giới chính nguyên dựng dục mà thành.

Thế mà bây giờ nàng ấy lại gọi Nghiêm Thần là Ma Đế, như vậy chỉ có thể nói: Nghiêm Thần... là do Ma giới chính nguyên dựng dục sinh thành.

Điều này sao có thể?

"Bây giờ không là lúc quản chuyện này." Nghiêm Thần cười nhạt cất lời: "Ta không còn nhiều thời gian. Bắt đầu đi!"

Biết Nghiêm Thần nói đúng, năm người còn lại đành dẹp nghi vấn sang một bên mà đầu nhập tinh thần vào việc tiêu hủy hạo kiếp. Lục tinh thủ hộ trận đã hoàn thành, thế thì bắt đầu thôi.

Tinh văn thứ nhất đại diện cho Thần giới chính nguyên, khởi nguồn cho nguyên tắc thế gian, đạo cảnh thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Sáng Thế Thần Huyền Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Thần Dĩ Huyền sáng lên, sau đó hòa tan vào tinh văn.

Tinh văn thứ hai đại diện cho Ma giới chính nguyên, khởi nguồn của tâm thức thế gian, tâm ma thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Ma Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Nghiêm Thần sáng lên, tiếp đó hòa tan vào tinh văn.

Tinh văn thứ ba đại diện cho Minh giới chính nguyên, nơi trung hòa giữa Thần và Ma, cân bằng giữa Yêu và Tiên, khởi nguồn cho thẩm phán và luân hồi thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Minh Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Thiên Du sáng lên, cuối cùng hòa tan vào tinh văn.

Tinh văn thứ tư đại diện cho Yêu giới chính nguyên, khởi nguồn của khát vọng thế gian, nghịch cảnh thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Yêu Hoàng Đại Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Yêu Liên Cốt sáng lên, theo đó hòa tan vào tinh văn.

Tinh văn thứ năm đại diện cho Tiên giới chính nguyên, khởi nguồn của trách nhiệm thế gian, niềm tin thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Ngọc Hoàng Đại Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Tiên Kỳ Ngọc sáng lên, chậm rãi hòa tan vào tinh văn.

Tinh văn thứ sáu đại diện cho Nhân giới chính nguyên, nơi trung hòa giữa Yêu và Tiên, cân bằng giữa Thần và Ma, khởi nguồn của sinh cơ và tử vong thế gian. Tự nguyện hiến dâng tinh nguyên của Nhân Hoàng Đại Đế, thủ hộ thế gian này.

Cả người Trần Doãn Phong sáng lên và rồi hòa tan vào tinh văn.

Lục tinh thủ hộ trận thành lập! Khởi động!

Hư vô bất tận bừng sáng, mang theo sức mạnh của cả thế gian này bộc phát.

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nắm Trong Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net