Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 97 : TÌNH THẾ CHUYỂN BIẾN
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 97 : TÌNH THẾ CHUYỂN BIẾN

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Năng lượng thủy linh tràn ngập bao quanh Sở Lan Tâm dần dần tạo thành một lĩnh vực nhỏ. Vô số hình ảnh mộng ảo đầy áp bức chèn ép tâm linh mỗi người thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian, mảnh vỡ Thiên đạo luân phiên chuyển động trong lĩnh vực. Thở dốc liên tục mà cố đứng vững, Sở Lan Tâm nương nhờ Khinh Ưu chống đỡ năng lượng quá sức đang xâm nhập vào cơ thể của mình. Thôi dẫn đạo cảnh, mặc dù bản thân không đủ sức thừa nhận nhưng đây là cơ hội tốt nhất để cô thoát khỏi tình trạng hiện tại. Nếu không chạy thoát được vậy thì đánh đi, chết thì thôi.

Cô đã từng thề phải trở nên mạnh mẽ để không ai có thể coi thường bản thân. Cô nhất định làm được.

Đối diện, cả Mạc Tà lẫn Tề Dự đều kinh ngạc nhìn Sở Lan Tâm. Nữ nhân này… tiềm năng thật đáng kinh ngạc. Thôi dẫn được đạo cảnh lớn tới vậy, hoàn toàn ngang sức với đại đạo của họ. Dù chưa dùng hết toàn lực nhưng nhiêu đó thôi cũng để họ phải nhìn nàng ta bằng một con mắt khác.

Từng tiếng vỡ vụn vang lên đánh dấu cục diện giằng co hiện tại. Lớp băng tuyết mỏng do Tề Dự tạo thành đã bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi nhanh chóng tan rã theo gió. Năng lượng thủy linh càng lúc càng lớn mạnh, đến nỗi nhiều lúc bạo động năng lượng nhỏ liên tục hình thành gây ra chấn động nguy hiểm.

Mạc Tà trầm tư nhìn Sở Lan Tâm, sau đó vỗ nhẹ lên cái cây đang tựa lưng khiến nó biến về hình dạng một bóng đen nhỏ đứng trên vai của hắn. Nếu bây giờ ngừng đánh có phải là quá… mất mặt không? Nhưng nếu đánh, không may giết chết họ thì hắn lại gặp phiền toái. Thật đau đầu a!

Cảm nhận cơ thể như sắp vỡ vụn, Sở Lan Tâm cố nén cơn đau mà giữ bình tĩnh quan sát tình hình. Đúng lúc này, Vũ Thi đứng phía sau cô chợt lên tiếng: “Sở Lan Tâm, dùng ngôn linh đi.”

Ngạc nhiên hướng mắt nhìn Vũ Thi, Sở Lan Tâm có chút khó hiểu.

“Ngươi chưa đủ sức khống chế đạo cảnh, cũng không cách nào khiến nó dung hòa trong cơ thể, sớm muộn gì cũng chống đỡ không nổi mà tự bạo. Dùng tinh thần lực của ngươi câu thông với Thiên đạo, từ đó kiên kết với đạo cảnh để phát ra ngôn linh làm môi giới dẫn phát năng lượng, đánh bại họ.” Vũ Thi nghiêm túc tiếp lời, ánh mắt sâu thẳm như có ma lực làm tâm hồn người nhìn dịu lắng lại.

Bên cạnh, Doãn Tuyết Dao gật đầu mà nói: “Làm theo lời hắn đi. Tựa như thế này.” Dứt lời, khí tràng cả người nàng biến đổi, trở nên thâm thúy khó nắm bắt hơn bao giờ hết. Một chút dao động khác thường chợt hiện rồi quy về tĩnh lặng, Doãn Tuyết Dao khẽ thốt lên: “Linh lực, triệt!”

Lập tức, nguồn linh lực đang vây bọc lấy Tề Dự và Mạc Tà biến mất. Điều này làm mọi người đều mở to mắt mà nhìn. Nhưng ngay sau đó linh lực lại quay trở về, mà sắc mặt Doãn Tuyết Dao lúc này cũng tái nhợt đi rất nhiều.

“Ngôn linh, tinh thần lực của ngươi chỉ miễn cưỡng quá quan mà thôi.” Tề Dự nhàn nhạt cất lời. “Ít nhất cũng phải như thế này. Những ai dưới luyện tâm, đau đớn tới chết!”

Lúc này, toàn bộ bọn người Sở Lan Tâm đồng loạt thống khổ ôm chặt lấy cơ thể của bản thân, mồ hôi tuôn như mưa trên gương mặt. Cơn đau từ tận cõi lòng lan tràn, bóng ma đè nặng trong tâm trí, cứ như luôn có âm thanh nào đó không ngừng thúc giục họ phải chết đi, đến nỗi… họ chỉ muốn chết để giải thoát hiện trạng lúc này của bản thân.

[Chủ nhân, đừng bỏ cuộc.] Khinh Ưu từ tốn lên tiếng. Chủ nhân của nàng không phải là loại người dễ dàng khuất phục trước ngôn linh, càng huống chi chính bản thân ngài ấy đã có một tâm hồn rất kiêng cường.

Bấu chặt hai cánh tay đến rướm máu, Sở Lan Tâm thở dốc liên tục, đôi đồng tử tràn ngập tơ máu mang theo sự ngoan cường tột cùng. Cô sẽ không chịu thua. Lúc trước bản thân nhờ có vận của Diệu vương mà luôn gặp dữ hóa lành, nhưng hiện giờ thì không. Ngài ấy đã tới luyện tâm cao nhất, một cảnh giới quá xa để cô có thể theo kịp, một cảnh giới mà ngài ấy đã hoàn toàn làm chủ vận mệnh của chính mình. Cho nên, cô sẽ không khuất phục. Sở Lan Tâm cô sẽ cường đại bằng chính thực lực của mình, sẽ không bao giờ thua kém Diệu vương. Không bao giờ!

“Ngôn linh, phá!!!”

Không hề báo trước, lực đánh vô hình mang theo cả đại đạo của Thương Khung hướng thẳng về phía Tề Dự và Mạc Tà. Giống như lưỡi kiếm sắt bén cắt ngang hư không, khí thế mãnh liệt tựa sóng trào đại hải cuồn cuộn kéo tới. Mặc Tà và Tề Dự ngạc nhiên nhìn Sở Lan Tâm dùng ngôn linh đem đạo cảnh phá vỡ sức mạnh của họ, phá nát luôn kết giới rồi vẫn còn hơi sức mà phá tiếp vùng bình địa xung quanh. Chờ dư ba tán đi, cả hai người họ vẫn lông tóc vô thương mà đứng tại nguyên vị, càng thêm hiếu kì nhìn Sở Lan Tâm.

“Ngươi quả nhiên là kì tài a!” Mạc Tà lại bật mở chiết phiến cười khúc khích nhìn Sở Lan Tâm. “So với Thần Thần nhi chẳng kém chút nào.”

Thần Thần nhi?

Một loạt dấu chấm hỏi hiện trên đầu của bọn người Sở Lan Tâm. Thần… sẽ không là Thần trong Nghiêm Thần… đi? Nghĩ tới đây, cả bọn lập tức ác hàn, quên mất cơn đau như đòi mạng vừa lúc nãy. Đồng thời trên trời cao, Nghiêm Thần cũng lạnh run một cái.

“Thôi, không chơi nữa. Các ngươi đi đi.” Mạc Tà nhún vai lười nhát nói.

Bên cạnh, Tề Dự liếc xéo Doãn Lưu Nguyệt một cái cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lãnh đạm quay đầu bước đi. Cảnh cáo vậy là đủ rồi, bọn họ đều thuộc lòng cái luật Khiêu chiến đấy. Điều 15: Đến thế giới khác với tư cách là ứng viên khiêu chiến chức tước, cấm sát phạt.

Thấy hai nam nhân kia lần lượt bỏ đi, sáu người bọn Sở Lan Tầm mới thở phào một cái. Nhưng chưa kịp để họ thả lỏng thì lại vài tiếng nổ đinh tai nhứt óc vang lên. Cả bọn họ lẫn Tề Dự và Mạc Tà đều nghi hoặc hướng mắt về phía đông và bắc của đầm lầy Sương trắng, nơi đó hiện đang bị khói mù bao bọc, huyết sắc thải quang không ngừng lan tỏa trên khung trời. Một khung cảnh nặng nề tử khí.

Hai bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh Mạc Tà và Tề Dự.

Bạch Diệc Phi thổi râu trừng mắt nhìn Tề Dự rồi giáng một cú đấm vào đầu đồ đệ của mình mà nói: “Xú tiểu tử, ngươi đi tới đâu là gây chuyện tới đó. Chỉ một nữ oa mà thôi, so đo tính toán làm gì?”

“Hảo, là đồ nhi thiển cận, sư phụ bớt giận.” Tề Dự xoa xoa đầu cười trừ với sư phụ của mình.

Nhìn thấy cảnh này, bọn người Sở Lan Tâm, nhất là Doãn Lưu Nguyệt đều có cảm giác như gặp quỷ. Trở mặt thế này, cứ như hai người hoàn toàn khác vậy, thật là giống… người nào đó?!

Mạc Tà đứng một bên bĩu môi hỏi: “Lão tiền bối, nãy giờ người ở đâu vậy?”

“Trên kia.” Bạc Diệc Phi chỉ chỉ tay lên trời mà đáp. Đừng trách hắn không chịu khuyên nhủ Tề Dự, thằng nhóc này mỗi lần nổi khùng là chẳng ai khuyên được cả, lão già hắn mà còn xen vào chỉ khiến nó giết nữ oa kia càng sớm thôi. Cho nên, hắc hắc, cứ đứng ngoài xem là được rồi. “Đồ đệ, nữ oa hung tàn kia nhuộm máu rồi.”

Hơi cau mày lại, Tề Dự liếc mắt ra vùng huyết sắc kia mà hỏi lại: “Nàng ta giết người?”

“Chưa, nhưng cũng sắp rồi.”

“Vậy bên kia là Kỷ Vô Song?” Mạc Tà chỉ về hướng bắc lên tiếng.

“Là, vương tôn. Hắn có xích mích với người của hoàng thất Bắc Chiến quốc.” Hạ Ngân đứng phía sau cung kính đáp lời.

“Kia, đi xem t…”

Mặc Tà còn chưa nói hết câu thì trên trời cao, hàng chục người đột ngột xuất hiện bao vây cả bọn. Uy áp phủ xuống, đè ép cõi lòng đến nghẹt thở.

Đứng một bên nhìn tình hình, Doãn Tuyết Dao thở hắt một tiếng khẽ nói: “Là cao thủ tọa trấn của Trung An quốc.”

“Bên kia, là cao thủ tọa trấn của Bắc chiến quốc.” Ngọc Nhật Bách tiếp lời khiến mọi người nhìn ra xa ở khung trời ảm đạm phía bắc.

“Vậy còn bên kia?” Âu Cẩn Hiên rụt rè chỉ tay về hướng đông của vùng trời đầy huyết sắc.

Vũ Thi trầm ngân suy nghĩ rồi mới đáp lời: “Không giống người của đại lục, hẳn là Yên Khê đảo.”

Đúng lúc này, túi đeo của Doãn Tuyết Dao và Sở Lan Tâm run nhẹ phát ra ánh sáng nhạt. Cả hai giật thót vội lấy từ trong túi ra một ngọc bài rồi bất an nhìn nhau.

“Là Đông Ly tới.”

“Bên ta cũng vậy, Tây Vệ tới.”

Toàn bộ thế lực lớn của Thương Khung đều đã hội tụ ở Trung An quốc, đầm lầy Sương trắng.

Trên trời cao, hắc y nữ nhân cầm đầu hờ hững nhìn xuống Mạc Tà và Tề Dự, ánh mắt rét lạnh mà bình thản như nhìn vật chết vô giá trị. Nàng cất lời: “Thương Ngạn, Thương Linh từ khi nào lại không biết quản giáo người của nó như vậy? Phá hủy cả một vùng lãnh thổ Thương Khung, các ngươi chưa học luật sao?”

Cười xuy một tiếng, Mạc Tà nhếch môi mà nói: “Lão bà bà, từ khi nào Thương Khung lại có loại người xấu như vậy? Ăn nói hàm hồ, chưa nghe qua tiếng người sao?”

Không hề bị lời nói của Mạc Tà chọc giận, nữ nhân nhàn nhạt liếc mắt một vòng rồi lên tiếng: “Bên ngoài tầng tầng kết giới ngăn cản chúng ta không phải là các ngươi phá rối sao? Hoặc là rời khỏi Thương Khung, hoặc là chết.”

Lúc này, bọn người Tề Dự liếc mắt nhìn nhau mà nghi hoặc. Bọn họ không hề lập kết giới ở bên ngoài a. Còn có, nữ nhân kia nói là phá hủy cả một vùng lãnh thổ? Tính luôn Kỷ Vô Song và Chiến Hỏa Ca thì cộng lại cùng lắm chỉ hủy cái đầm lầy Sương trắng này thôi. Mấy chục mẫu đất thì làm gì đến nỗi tính vào ‘vùng lãnh thổ’ theo luật định mà phạt họ?

Trong lúc hai bên giằng co, hàng loạt tiếng vỡ nát vang lên liên tục, sắc tời dần tối lại và lan rộng ra xa, cả một vùng không gian dần bao trùm trong đêm lạnh. Mọi người quay quắt lại nhìn về phía trước, một vài bóng người dần diện ra, trên trời, các cao thủ tọa trấn cũng đồng loạt di chuyển về một hướng. Chẳng mấy chốc, tất cả đều hội tụ cùng nhau.

“Hách Liên Tân Kỳ!?” Sở Lan Tâm hốt hoảng thốt lên.

Nghe có người gọi mình, Hách Liên Tân Kỳ xoay người lại nhìn, sau đó khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Anh hiện giờ sắp chết tới nơi rồi, nếu không phải người của Yên Khê tới kịp chắc là lần nữa đi gặp Mạnh Bà quá.

Mà lúc này, đoàn người Doãn Tuyết Dao cũng kinh ngạc chẳng kém nhìn nam nhân phía xa kia mà thốt lên: “Lý Chiến Dã!?”

Lãnh đạm liếc mắt rồi gật đầu một cái, Lý Chiến Dã lại quay đầu nhìn Kỷ Vô Song và Tích Đào Vy. Ngày hôm nay phải nói là ngày xui nhất trong cuộc đời của hắn. Vốn đã thoát khỏi truy binh thế mà lại bị hai người này chen ngang quấy rối làm thu hút thêm một đoàn truy binh khác, thù mới nợ cũ tính luôn một lượt đi, hắn có chết cũng phải kéo theo hai người kia làm đệm lưng. Liếc nhìn người của Bắc Chiến quốc trên trời cao, Lý Chiến Dã rũ mắt xuống. Lần này lành ít dữ nhiều rồi. Không biết bên tỷ tỷ thế nào?

“Thương Khung các ngươi định lấy nhiều khi ít sao?” Chiến Hỏa Ca cười lạnh lên tiếng, tay vuốt ve Diệt hồn tiên mà nhìn xung quanh. Y phục đen bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng mảnh mai cũng không thể khiến bất cứ ai có cái nhìn kinh thường được, đơn giản vì nó đã nhuộm đỏ huyết sắc, mùi huyết tinh nồng đậm làm mọi người cau mày cảnh giác.

“Gây rối tại Thương Khung, các ngươi nên chịu như vậy.” Một nữ nhân trong y phục thâm lam của Yên Khê đảo cất lời, ánh mắt đảo qua Chiến Hỏa Ca mang theo sát ý. Chỉ chút nữa thôi là thiếu chủ của Yên Khê bị nàng ta giết rồi, quả thật là khinh người quá đáng.

Không khí hết sức căng thẳng, không ai nói thêm một lời nào cả. Trong lúc này, bọn ứng viên liếc mắt nhìn nhau mà trầm mặc. Có cái gì đó không đúng ở đây. Dường như bọn họ bị người tính kế rồi, và hiển nhiên đầu sỏ chỉ có một: Vũ Đình Nghiêm Thần!

*****

Mệt mỏi tựa lưng vào người của Thiên Túng, Nghiêm Thần hít thở thật sâu để bình ổn tâm trạng. Mượn Khởi Nguyên biết được vị trí những vết rách không gian do các bạo chấn gây ra, từ đó dùng sức mạnh của bản thân khuếch đại chúng ra toàn vùng lãnh thổ phía bắc của Trung An quốc thật là một công trình vĩ đại. Trong cơ thể cô hiện giờ chẳng còn bao nhiêu năng lượng tích trữ đâu, cả ma khí cũng cạn kiệt rồi.

Phía sau Thiên Túng cũng mệt mỏi chẳng kém. Chẳng những tạo tầng tầng kết giới ngăn cản đám người kia, còn phải che giấu hành động của chủ nhân để bọn ứng viên không phát hiện thật sự là đòi mạng mà. Đi theo chủ nhân đúng là không làm việc thì thôi, đã làm thì có là cao thủ luyện đạo cũng bị vắt sạch hết sức mạnh mà nằm bò ra đất thở hổn hển.

{Hai ngươi không sao chứ?} Khởi Nguyên quan tâm hỏi thăm. Nó thật lòng muốn giúp Nghiêm Thần giải quyết nhanh gọn nhưng chung quy làm vậy chẳng khác nào phá vỡ sự cân bằng của thế giới. Thiên vị bất cứ một ai cũng không tốt cho sự trưởng thành của người đó, càng huống chi loại người như Nghiêm Thần không hề muốn chuyện như vậy. Nàng ta có âm người khác thì cũng muốn dùng chính thực lực của bản thân để thực hiện. Cho nên nó chỉ đành ở một bên quan sát thôi.

{Chưa chết được.} Nghiêm Thần thở mạnh một cái mà đáp lời. {Ngươi có thể đi cáo trạng tới tòa Chấp pháp rồi. Nhớ, luật Khiêu chiến điều 22 ‘cấm phá hủy vùng lãnh thổ’, điều 67 ‘cấm ngăn chặn người thủ hộ vùng lãnh thổ’, điều 70 ‘cấm tổn hại đến người vô tội’, điều 113 ‘không được gây mất hòa khí giữ các thế giới’, điều 155 ‘hạn chế dùng bản mạng khế ước gây rối sự ổn định của thế giới’. Giao ước về các thế giới trực thuộc cao nhất điều 7…}

{Đừng nói nữa, ta nhớ không hết đâu. Chỉ cần thông báo là họ tự động truy tìm bằng chứng thôi.} Khởi Nguyên cắt ngang lời của Nghiêm Thần. Nó ngày nào cũng kiểm soát mọi thứ ở Thương Khung đã đủ mệt, còn nhớ thêm mấy thứ đó nữa chẳng khác nào thêm phiền.

Nghiêm Thần chán nản thở dài. Cô còn không phải là muốn nhanh chóng xử lý bọn ứng viên. Chờ tòa Chấp pháp truy bằng chứng thì nói cho họ trước có phải tiết kiệm thời gian hơn không?

{Ngươi mau nhìn, nam nhân của ngươi kìa.}

Nghe vậy, Nghiêm Thần kinh ngạc hướng mắt xuống đất. Cách vị trí tụ hợp của bọn ứng viên và các cao thủ Thương Khung không xa, Doanh Chính và Vệ Tường Lâm đang chậm rãi đi tới. Bên cạnh họ, nam nhân mặc trường bào đỏ thêu hình liên hoa bắt mắt kia cười tà nhìn khắp mọi nơi. Thấy cảnh này, mồ hôi lạnh của Nghiêm Thần tuôn như mưa. Yêu Liên Cốt, ngài đem bọn họ tới đây làm gì thế?

Ngay khi Nghiêm Thần định hiện thân tới chỗ của ba người họ thì cả người cô đột nhiên giật thót mà nhìn lại vùng ‘tử chiến’ kia. Đồng tử mở lớn, Nghiêm Thần hốt hoảng vội biến mất trên trời cao.

===================//

Tác giả lảm nhảm chút:

Khụ, chuyện là… lap lại bị nhiễm virus nữa rồi . Mấy ngày qua lay hoay mới cầm được cái mạng nhỏ của nó về xài tạm trong lúc nghỉ tết nên tới giờ mình mới ló mặt lên đây được, ahihi, ngại ghê.

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hỗn Nguyên Kiếm Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net