Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trói Buộc Linh Hồn
  3. Chương 98 : YÊU HOÀNG ĐẠI ĐẾ
Trước /142 Sau

[Dịch]Trói Buộc Linh Hồn

Chương 98 : YÊU HOÀNG ĐẠI ĐẾ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gió độc lan mạnh khắp nơi chẳng mấy chốc đã khiến nhiều người ngã gục. Vội ăn giải độc hoàn hoặc vận khí bảo hộ quanh người, các cao thủ tọa trấn các nước lập tức tấn công bọn người Chiến Hỏa Ca.

Diệt hồn tiên lướt dài như vũ động, từng đường kim sắt nhọn tủa ra quét ngang đám người, lấy đi máu của họ mà nuôi ẩm cho Diệt hồn tiên càng thêm nhiễm huyết sắc. Một màu đỏ tuyệt mỹ lan rộng, thứ vũ khí vốn tao nhã đầy dã tính giờ càng khiến người nhìn thêm rùng rợn.

Song song đó, Tề Dự, Mạc Tà, Kỷ Vô Song cũng đồng loạt ra tay, phụ giúp cho họ có cả Bạch Diệc Phi, Tích Đào Vy, Hạ Ngân và Diệp Phàm.

Hỗn chiến lan rộng.

“Này, chúng ta hiện đang phạm pháp đấy.” Bạch Diệc Phi một bên đánh lui bốn người, một bên cười nói.

Nghe vậy, Tích Đào Vy cười khẽ đứng một chỗ liên tay quăng độc dược ra ngoài mà đáp: “Tiền bối chẳng lẽ không được linh trí của Thương Hoa nhắc nhở sao? Linh trí của Thương Lan chúng ta có nói: nếu không hạ được Vũ Đình Nghiêm Thần thì cũng phải khiến nàng ta bị phiền toái quấn thân.”

Tới tận đây, toàn bộ những người còn lại đều gật đầu ý bảo có được nhắc nhở như vậy. Cho nên hiện tại, bọn họ đang thực hiện “ý nguyện của linh trí thế giới mình”. Cũng chẳng biết là do Vũ Đình Nghiêm Thần ăn ở quá ác hay là do linh trí của Thương Khung sống không tích đức nữa.

Đúng lúc này, Chiến Hỏa Ca dồn lực chuyển hướng tấn công vào Hách Liên Tân Kỳ. Người của Yên Khê đảo lập tức bảo hộ xung quanh anh mà ngăn chặn đòn tấn công, đồng thời bức lui Chiến Hỏa Ca ra xa. Lợi dụng tình hình hỗn loạn, Diệt hồn tiên của Chiến Hỏa Ca lao nhanh như tia chớp, dưới sự mở đường của Diệp Phàm nhanh chóng phá tan vòng vây của người Yên Khê đảo, đánh nát kết giới mà hướng thẳng về trái tim của Hách Liên Tân Kỳ.

“Thiếu chủ!!!”

Bình tĩnh nhìn thứ vũ khí rùng rợn kia hướng đến, Hách Liên Tân Kỳ chỉ biết cười khổ. Chẳng lẽ phải chết thêm lần nữa sao? Kiếp này anh mới có mười chín tuổi thôi, chết trẻ quá thật là không cam tâm mà.

Đột nhiên, một vòng tay nhanh chóng kéo cả người Hách Liên Tân Kỳ ra sau làm anh mất thăng bằng một chút. Đến khi hoàn hồn trở lại, Diệt hồn tiên đã bị đánh chệch hướng. Tiếng vang trầm đục đột ngột này làm mọi người lập tức chuyển mắt lại mà nhìn.

Để Hách Liên Tân Kỳ tựa vào người của mình mà đứng vững, Nghiêm Thần còn có tâm trạng mà cười nói: “Anh không cảm ơn chút gì sao?”

Bĩu môi một cái rồi thở nhẹ, Hách Liên Tân Kỳ đáp: “Lúc trước tôi cứu cô nhiều lần rồi, bây giờ cô chỉ là đang trả ơn thôi.” Anh biết rõ cục diện rối rắm này đều xuất phát từ Thanh Nghiêm, cô ấy xuất hiện cứu anh cũng không có gì là lạ.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu hiện thân.” Thu hồi vũ khí, Chiến Hỏa Ca nhìn chằm chằm Nghiêm Thần mà cất lời. Những ứng viên xung quanh cũng dừng chiến đấu mà tụ lại cùng nhau. Thấy vậy, bọn người trấn thủ các nước cũng cau mày mà liếc nhìn Nghiêm Thần. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về mình, nếu không phải tâm linh đủ mạnh mẽ, Nghiêm Thần khẳng định bản thân sẽ cảm thấy bất an trước hàng trăm con mắt ‘hung ác’ như vậy.

“Các bằng hữu, lâu quá không gặp.” Nghiêm Thần cười rạng rỡ với bọn người Sở Lan Tâm và Lý Chiến Dã rồi quay sang tặng thêm một nụ cười khác cho những người còn lại: “Các vị tiền bồi, lần đầu gặp mặt, vãn bối là Vũ Đình Nghiêm Thần.”

Chào hỏi đầy đủ, lễ nghĩa chu toàn.

Một đám người lập tức lạnh sống lưng.

Cười xinh đẹp như vậy làm người nhìn có cảm giác… rùng rợn!?

“Nữ oa, ngươi đừng cười nữa. Thật lạnh!” Bạch Diệc Phi chà chà cánh tay lên tiếng. Hắn có cảm tưởng nếu còn nhìn nha đầu này cười chắc bản thân sẽ sớm đến Minh giới uống rượu quá.

“Được thôi.” Nghiêm Thần thu hồi nụ cười, bất thình lình vẻ mặt trầm xuống, hàn khí vô hình bỗng chốc lan tràn. Cô hướng mắt về Chiến Hỏa Ca mà cất giọng từ tốn: “Vì sao đả thương hắn?”

Chiến Hỏa Ca cười xuy một tiếng mà đáp: “Thử xem một mạng của hắn có đủ khiến ngươi hiện thân không? Nếu không vậy tiếp tới hắn.” Nàng chỉ tay vào Lý Chiến Dã rồi lướt một vòng sang bọn người Sở Lan Tâm. “Rồi tới bọn họ. Xem ra, ta chọn người không sai thôi.”

“Như vậy họ tới đây là vì ngươi, Diệu vương của Đông Ly quốc?” Hắc y nữ nhân của Trung An quốc đột nhiên mở lời khiến sự chú ý của mọi người lần nữa tập trung vào Nghiêm Thần. Có thể khiến người của các thế giới khác đến đây, lại nhìn quan hệ giữa họ chẳng mấy hảo hữu, như vậy chỉ có khiêu chiến chức tước. Ý nghĩ này vừa hiện khiến hô hấp của mọi người có chút dồn dập, có nghi hoặc, có ghen tị càng nhiều hơn là bất an. Nếu Diệu vương chiến thắng trong khiêu chiến chức tước, mặc kệ đó là chức trước gì thì địa vị của nàng ta đã được xác định ở chính nguyên giới, khi đó Thương Khung chắc chắn sẽ biến chuyển. Sự thiết lập quyền lực có nguy cơ thay đổi, nhất là… lãnh thổ.

Nghiêm Thần lạnh mặt không đáp. Cô biết một khi chuyện này công khai, thế gọng kìm giữa các nước sẽ bắt đầu lung lay. Lúc đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của Nghiêm Thần, cô liếc mắt nhìn sang. Hách Liên Tân Kỳ đạm cười nói khẽ: “Sợ không?”

Cong khóe môi, ánh mắt Nghiêm Thần trở nên sâu thẳm như vạn trượng. Cảm giác áp lực đè nặng trên vai, cảm giác trách nhiệm của bản thân bị khuếch đại lên cả trăm lần, cảm giác bị mọi người dè chừng cảnh giác… đã bao lâu rồi mới thấy lại đâu? Nếu sợ, cô đã không đi tới ngày hôm nay rồi.

Thông qua nét mặt Nghiêm Thần, Hách Liên Tân Kỳ cũng biết được đáp án của cô ấy. Cảm nhận được năng lượng đã được bù đắp trong cơ thể, anh khẽ động rồi tách ra khỏi Nghiêm Thần mà đứng bên cạnh cô. Người tọa trấn của Yên Khê đảo sẽ không xen vào chuyện của tiểu bối, cho nên hiện giờ anh không thể nhờ họ giúp gì được rồi.

“Họ đến đây để cùng ta tranh chức tước cao quý của chính nguyên giới. Cho nên, các vị tiền bối có thể an tâm rằng họ sẽ không làm ra thêm chuyện gì quá phận nữa.”

Có chút bực tức khi nghe Nghiêm Thần trả lời, song bọn người trấn giữ các nước vẫn lục tục rời đi, trước đó còn không quên liếc mắt nhìn cô vài lần, điển hình vẫn là người của Trung An quốc. Dù sao bị tổn hại là quốc gia của họ, cam lòng rời khỏi tất nhiên là không rồi. Chẳng thể can thiệp vào chuyện khiêu chiến, họ can thiệp vào chuyện của Diệu vương còn không được sao? Chẳng hạn như, Đông Ly quốc…

Chẳng mấy chốc xung quanh chỉ còn lại vài người ban đầu, Kỷ Vô Song mới nhàn nhạt cất lời: “Ngươi đi cáo trạng tiếp rồi hả?”

“Chậc, các ngươi hiểu rõ ta thế?”

Kỷ Vô Song và Tích Đào Vy đồng loạt dè bỉu trong lòng. Những ứng viên còn lại nghe vậy cũng đoán ra được mọi chuyện.

“Vậy không khiêu chiến nữa. Ta có thể đến hoàng cung Đông Ly chơi vài ngày không?” Tề Dự đột nhiên mở lời, cười vô cùng ‘hiền hậu’.

“Ta cũng đi nữa.” Mạc Tà tiếp lời.

“Cả ta nữa.” Chiến Hỏa Ca nói.

“Bọn ta nữa.” Lần này là Kỷ Vô Song.

Nghiêm Thần nheo mắt lại nhìn bọn người ‘trở mặt thành bạn’ trước mắt mình mà tính toán trong lòng. Bọn người này làm bại lộ chuyện khiêu chiến khiến cô lâm vào phiền toái giờ lại muốn giở trò gì nữa đây?

Chẳng biết cao thủ tọa trấn Đông Ly đâu mất tiêu rồi, tự nhiên chạy đến đứng bên ngoài rồi bỏ về, không lẽ mẫu thân “vứt bỏ” cô?!

[Thiên Túng, cùng lúc đánh bọn họ có bao nhiêu phần thắng?]

[Hai phần.] Thiên Túng nhanh chóng đáp.

Được đến câu trả lời, Nghiêm Thần nhanh chóng bày ra bộ mặt công thức hóa mỗi khi lầm triều mà nói: “Hoan nghênh chi tới! Đông Ly quốc sẽ khiến các vị có khoảng thời gian khó quên.”

Tập thể một lần nữa ác hàn!

Khi tưởng chừng mọi chuyện dàn xếp xong xuôi thì đột nhiên một thân ảnh lập tức hiện ra bên cạnh Nghiêm Thần. Chưa kịp để mọi người lấy lại tinh thần thì giọng nói ngọt như rượu hoa lê cất lên say lòng người.

“Tiểu Thần nhi, ta đến thăm ngươi nè!”

Mọi người: “…” Nam nhân cao lớn cường tráng kia có cần bày ra vẻ mặt e thẹn đáng xấu hổ như vậy không?

Khóe mắt rút gân nhìn Yêu Liên Cốt ôm chầm lấy bản thân không buông, một dự cảm bất an mãnh miệt sôi trào trong cõi lòng Nghiêm Thần. Cố gắng đẩy hắn ra xa, cô nghiến răng lên tiếng: “Buông ra! Ngài có chừng mực chút đi.”

Cười hì hì nhìn Nghiêm Thần, Yêu Liên Cốt híp mắt lại giả vờ ‘nũng nịu’ vùi đầu vào cánh tay của cô mà nói: “Xấu hổ gì chứ, đều là người nhà cả thôi. Đúng không, hai vị mỹ nhân?”

Theo hướng nhìn của Yêu Liên Cốt, mọi người mới hoàn hồn phát hiện có thêm hai người nữa vừa xuất hiện ở đây. Bọn người Sở Lan Tâm ngửi được mùi nguy hiểm vội vàng lùi về sau vài bước. Bên cạnh, Doãn Tuyết Dao trầm ngâm đánh giá xung quanh rồi lại hướng mắt về Nghiêm Thần. Ngày hôm nay biết quá nhiều chuyện không nên biết, có lẽ nàng nên thay đổi đối sách mới được. Liếc nhìn hoàng muội của mình luôn cúi đầu từ khi Diệu vương xuất hiện, biết bóng ma năm đó vẫn còn chưa thoát khỏi nàng ấy nên Doãn Tuyết Dao cũng không nói gì. Nếu hôm nay Lưu Nguyệt còn không nhìn ra được cục diện và thay đổi bản thân, vậy thì không còn giá trị gì nữa.

Nhìn ai cũng im lặng, Yêu Liên Cốt nhàm chán liếc mắt sang Hách Liên Tân Kỳ. Thấy hắn đang thụt lùi về sau tránh xa rắc rối, Yêu Liên Cốt bỗng thốt lên: “Tiểu Thần nhi, hắn là tân hoan của ngươi sao? Mỹ nhân nha, không tệ chút nào.”

Nghiêm Thần: “…” Tên này đúng là đến kéo cừu hận cho cô mà.

Hách Liên Tân Kỳ: “…” Đã trốn rồi sao còn bị lôi ra trúng đạn thế này?

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên kéo dòng suy nghĩ loạn thất bát tao của mọi người về. Đi đến trước mặt Nghiêm Thần, Doanh Chính và Vệ Tường Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yêu Liên Cốt. Nam nhân này, nhìn cách Nghiêm Thần ứng đối là biết hắn là trưởng bối rồi, cho nên không cần ghen tị. Chỉ là, cách hắn ôm lấy Nghiêm Thần rồi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bọn họ thật sự là quá gai mắt, chỉ muốn một chưởng chụp chết hắn thôi. Lại đưa mắt nhìn về Hách Liên Tân Kỳ, cả hai càng thêm rối rắm. Quan hệ giữa hắn và Nghiêm Thần quá thân thiết đi, dù không phải là người yêu nhưng hiểu biết và lo lắng cho nhau còn hơn tri kỷ, bọn họ đây mới là ghen tị.

Hách Liên Tân Kỳ rùng mình ớn lạnh. Đón nhận hai luồng ánh mắt soi mói của Doanh Chính và Vệ Tường Lâm, anh chỉ muốn hô to oan uổng. Anh với Thanh Nghiêm là trong sáng a, so với kim cương còn sáng lấp lánh tinh khiết hơn nhiều, đừng lôi anh vào tình cảm tay n ở đây.

Nghiêm Thần lúc này bị Yêu Liên Cốt định trụ, chỉ biết trơ mắt nhìn mọi người đấu võ mồm, trong đầu tính toán liên tục. Để giải quyết Yêu Liên Cốt, ngoài mấy vị quân thượng chắc chỉ còn duy nhất một người làm được thôi.

“Các ngươi còn định ôm tới khi nào?” Doanh Chính cười gượng gạo lên tiếng. Nhìn cảnh này thật quá chướng mắt mà.

Nghe hỏi, Yêu Liên Cốt đã nhanh miệng đáp: “Làm sao ngươi lại nhỏ nhen như vậy? Chỉ là một cái ôm thôi mà, tiểu Thần nhi sẽ không nỡ đẩy ta ra đâu.” Nói rồi, Yêu Liên Cốt còn nháy mắt một cái với Nghiêm Thần. Nếu để nàng ta đẩy hắn ra được thì hắn lập tức thoái vị. Hứa danh dự đấy!

“Tốt, vậy là ngươi muốn trở thành người của nàng ấy. Thế thì đến gặp Đế lam đại nhân thôi.”

Doanh Chính gật đầu lên tiếng làm Yêu Liên Cốt có chút co rúm khóe miệng. Gặp Lam Phượng Khuynh? Sát thần kia đã khó chơi rồi, còn treo bộ mặt giống hệt Ma Lam Duật quân thượng, đã vậy bây giờ quân thượng còn hiện thế, chỉ cần hắn làm tên đó không vui chẳng phải là kéo mấy vị kia đến đây. Hắn còn nhớ rõ lời đe dọa của họ là không được gây phiền toái cho Nghiêm Thần a. Nam nhân này không hổ là người của nàng ta, tâm tư đen quá!

“Nếu ngươi không muốn vậy đến gặp Thuận Thiên Đế.” Vệ Tường Lâm nhìn vẻ mặt của Yêu Liên Cốt mà tiếp lời của Doanh Chính.

Gặp Vũ Đình Thiên Thanh? Cái này cũng đau đầu chẳng kém. Nàng ta mà đi cáo trạng là Dung Diệp Họa rời khỏi Thánh Sơn liền, còn có Vũ Đình Nguyên nữa, nếu biết mẫu thân mình còn sống khẳng định Vũ Đình Thiên Thanh sẽ phiền chết bọn họ a. Yêu Liên Cốt ảo não. Hắn làm Đại Đế có phải quá thất bại không đây?

Có chút hả hê nhìn Yêu Liên Cốt, Nghiêm Thần lặng yên liên hệ với Ma giới chính nguyên. Có loại liên kết tâm linh này thật là thuận tiện, giết người cướp của chẳng ai phát hiện. Để xem Thánh minh Liên tử có rảnh không nhỉ?

Trong bầu không khí nặng nề quỷ dị này, đoàn người bọn ứng viên tụm lại một chỗ bàn tán.

“Nhìn hắn thật quen mắt.”

“Hình như đã gặp ở chính nguyên giới.”

“Cụ thể là Yêu giới chính nguyên.”

“Trường bào đỏ thêu hình liên hoa đặc trưng.”

“Nốt chu sa nơi khóe mắt.”

“Dung mạo yêu mị, tính cách quỷ dị.”

Cả bọn lập tức câm nín rồi đồng loạt lùi ra xa giống như bọn người Sở Lan Tâm, nội tâm cuộn trào mãnh liệt. Yêu Hoàng Đại Đế Yêu Liên Cốt, nổi danh một trận chiến nhuộm đỏ Yêu giới chính nguyên bằng máu tươi để lên làm Đại Đế chỉ vì muốn cứu sống một người. Hung danh này đến giờ còn chưa có ai phá vỡ đâu. Nói thật ngoại trừ Minh Đế, các vị Đại Đế còn lại trước khi nhậm chức đều có một quá khứ vô cùng huy hoàng. Đột nhiên cả bọn hướng mắt về phía Nghiêm Thần, khóe mắt không khống chế được mà giật giật vài cái. Nữ nhân này tương lai… sẽ không theo bước đường huy hoàng đó đi?

Trong lúc này, đứng lặng người một bên, Lý Chiến Dã trầm mặc nhìn Nghiêm Thần. Gương mặt tinh tế góc cạnh thoáng qua nét đượm buồn rồi quay về lạnh nhạt. Cau mày nhìn thương tích trên người, hắn nhẹ nhàng xoay người rời khỏi. Nơi này không có chỗ dành cho hắn, càng huống chi vẫn còn một cuộc chiến lớn đang chờ hắn trở về. Những người tọa trấn quốc gia hẳn đã thông báo chuyện ở đây cho mẫu hoàng, tốt nhất vẫn là về hội hợp với tỷ tỷ.

Đột nhiên bấu chặt lấy vai phải, Lý Chiến Dã cắn răng chịu đựng cơn đau bỏng rát, mồ hôi tuôn ướt đẫm trên gương mặt. Tuy vậy bước chân của hắn vẫn không chậm đi chút nào cả. Rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, chỉ cần không bận tâm Diệu vương, hắn sẽ không có vấn đề gì cả.

Từng bước chân hạ xuống nền đất đổ nát, thoáng bỏ lại phía sau vết máu mờ nhạt trải dài.

Quảng cáo
Trước /142 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Copyright © 2022 - MTruyện.net