Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hành Liên Uyên vừa phóng ra kim châm xong liền thu tay, phần lo lắng trong lòng tan đi trái tim đập mạnh dần ổn định.
Hắn nâng mắt đen nhìn nàng, ánh mắt hắn đặt lên người nàng quan sát động tác trừng phạt người đơn giản của nàng, trong đầu hơi nghi hoặc, hắn biết sức lực nàng khỏe hơn bình thường như người tập luyện, giờ thấy nàng đánh người có chút mê đắm như giờ hắn thấy mình dường như bị nàng lừa rồi!
Lần chó đuổi trước kia sao nàng không ra tay? Với tính cách không kiêng dè và để ý của nàng hắn không ngại cho mọi người thấy đâu... trừ phi là nàng tính toán hắn nên mới không động thủ, giờ nghĩ hắn nhận ra rằng chuyện giữa hắn và nàng hơi nhiều sự trùng hợp, vừa gặp nàng, nàng nói sau này còn gặp rồi hắn nghe tin nàng xin Thái Hậu ban hôn, gả cho hắn...
Là duyên phận nàng tạo hay là trời ban?
Suy nghĩ tới đây Hành Liên Uyên khẽ lắc đầu, hắn dù sao đã chấp nhận rồi... rung động, thích nàng như hiện tại.
Hình Hoa Hoa ở tư thế cảnh sát giữ tội phạm cực ngầu, mắt nàng nhìn Diệu Hạ đang giãy giụa phản kháng, nàng đột nhiên buông Diệu Hạ ra, bàn tay nàng rơi ra nắm nhỏ tóc dài, nàng phủi tay lẫn y phục, phủi xong nàng cao ngạo nói: "Ngày vui của ta vừa qua thấy máu không may nên ta tạm tha cho ngươi." Chờ tích đủ câu chửi của ngươi dành cho ta, ta lại đánh tiếp! Động vào người hẹp hòi là Tiểu Xinh Đẹp ta? Kết quả người đầy hoa cỏ to nhỏ.
Đừng thấy ta hiền lành mà tưởng ta thiện lương và rộng lượng bỏ qua cho cái miệng nhọn gai nhà ngươi!
Không có đâu nhá!
Diệu Hạ một bộ dạng chật vật nằm bẹp trên đất, ả ta nhìn nắm tóc theo gió thổi bay trước mặt đôi mắt tràn ngập hận ý.
Tóc của ả ta!
Tiện nhân này đánh từng chỗ trên cơ thể ả ta cả tóc cũng không tha!
Đáng chết! Thù này ả ta nhất định trả gấp bội!
Hình Hoa Hoa dưới ánh mắt căm hận của Diệu Hạ bước đi tới trước mặt Nhược Oải Phi, khóe miệng nàng nhếch lên: "Để Nhược tiểu thư cười chê rồi. Mà ta rất cảm kích vì lời chúc phúc vương gia và ta của Nhược tiểu thư~ Ta cũng chúc Nhược tiểu thư sớm gặp được ý trung nhân của mình, cùng người đó một đời an ổn." Nàng dừng một chút nói tiếp: "Nhược tiểu thư, cũng đã không sớm, để ta sai người đưa Nhược tiểu thư về nhé!" Chưa chờ Nhược Oải Phi kịp phản ứng thì một nô tài bước đến khom lưng hướng tay mời Nhược Oải Phi.
Nhược Oải Phi hết nhìn Hình Hoa Hoa rồi đến Hành Liên Uyên và dừng lại ở Diệu Hạ nằm trên đất, Nhược Oải Phi quyết định chạy đến nâng Diệu Hạ dậy và nói: "Vương gia, vương phi, tiểu nữ có một thỉnh cầu, tiểu nữ muốn mang Diệu Hạ đi cùng." Giọng mong muốn của Nhược Oải Phi lọt tai Diệu Hạ, Diệu Hạ khẽ kêu tên Nhược Oải Phi: "Phi Phi..."
Nhược Oải Phi lắc đầu, ý bảo Diệu Hạ không cần nói gì.
Nàng ta hiểu rõ, rồi Diệu Hạ cũng bị trục xuất khỏi đây... Diệu Hạ vì nàng ta nên mới thế nên nàng ta không thể làm ngơ được, ít nhất nàng ta có thể đón nhận Diệu Hạ...
"Được." Hành Liên Uyên một bên lên tiếng, hắn bước lên nhìn một chút vào ánh mắt trong suốt của Nhược Oải Phi rồi rơi xuống Diệu Hạ: "Diệu Hạ, từ nay ngươi không còn là người của Uyên vương phủ nữa, ngươi được giải thoát rồi. Chúng ta đi." Câu sau hắn nói với nàng.
Hình Hoa Hoa vâng một tiếng, tự nhiên nắm tay Hành Liên Uyên, cùng nhau quay lưng cất bước đi chung bước chân. Nói cười, vui tươi, trêu chọc ngọt ngào, sánh đôi bên nhau là một đôi uyên ương thật sự sinh ra chỉ dành cho nhau vậy, dù là không có nhiều trắc trở, dù là an ổn đi nữa cũng đủ để xây đắp tình yêu.
[Bình chọn (ĐỀ CỬ) và Cmt nhận xét để ta có động lực ra truyện tiếp nhé! À, chúc các tỉ muội, chị em, cô dì bác 20/10 vui vẻ và hạnh phúc! Moaz!]