Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cà Rốt Kapie
“Nhi tử tới ăn cái này, cái này ngon nè.” Trên bàn lớn đầy thức ăn, Mộc Tâm không ngừng đúc thức ăn vào miệng Mặc Tử Khanh. Lần đầu tiên đúc một đứa bé ăn cơm, nàng hoàn toàn không có phát hiện Mặc Tử Khanh khác hẳn với người thường, vô luận nàng lấy bao nhiêu thức ăn nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, hắn cũng sẽ dễ dàng một hớp nuốt vào.
Nhìn Mộc Tâm không ngừng động tác, Mặc Tử Khanh âm thầm bĩu môi. Thức ăn của loài người đối với hắn mà nói chỉ là thỏa mãn miệng lưỡi chi dục, căn bản không có thứ nào cần thiết. Nếu như nữ nhân này hi vọng hắn có thể sống được khỏe mạnh, nên bắt mấy tên Tu Tiên Giả cho hắn ăn mới đúng. Mặc dù bất mãn trong lòng, Mặc Tử Khanh cũng không có bày tỏ thái độ cự tuyệt Mộc Tâm.
Máy móc nuốt thức ăn, nhưng mắt Mặc Tử Khanh lại cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Tâm, nàng cũng được tính là mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy, suy nghĩ của hắn bắt đầu ngưng tụ ở như thế nào thu hồi nội đan. Nếu như muốn thu hồi nội đan có hai loại phương pháp, một loại chính là cùng với nàng miệng đối miệng, lợi dụng đầu lưỡi được cấu tạo đặc hữu của Xà Tộc đem nội đan từ trong bụng nàng hút ra, loại thứ hai chính là cùng Mộc Tâm Âm Dương Hòa Hợp, thu hồi được một chút yêu lực của nội đan, phải biết khi cùng Tu Tiên Giả giao hợp có thể lấy đi rất nhiều linh lực của đối phương, bất quá hắn cũng rất ít đối với nữ nhân nhân loại xuống tay, chỉ là hắn thỉnh thoảng muốn nếm một chút…
Dù sao người và yêu bất đồng, thông thường nữ nhân là nhân loại căn bản không cách nào chịu đựng nổi khi hắn đụng chạm, cùng với âm hàn yêu khí tập kích. Trong quá khứ, tất cả nữ nhân cùng hắn quan hệ không phải là bị hắn vô ý hút hết dương khí mà chết, thì cũng là chịu không nổi bị yêu khí ăn mòn mà nổ banh xác.
Chỉ là hắn bây giờ muốn lựa chọn loại phương pháp thứ hai cũng làm không được. Có chút hận hận nhìn cánh tay nho nhỏ, bắp chân nho nhỏ của mình, không cần suy nghĩ cũng biết, hắn mà cùng nữ nhân quan hệ thì tiểu JJ o0o cũng đi không được đến nơi đâu, căn bản là không có cách nào lợi dụng giao hợp phương thức hút lấy yêu lực. Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn phương pháp thứ nhất, hắn muốn tìm được thời cơ tốt, lợi dụng đầu lưỡi thu hồi nội đan.
Chuyện này nói thì dễ chứ làm thì thật sự không đơn giản, chẳng lẽ muốn hắn bất chấp tất cả xông lên hôn miệng Mộc Tâm một cách mãnh liệt? Cho dù hắn là nhi tử của nàng đi nữa, xưa nay cũng không có nhi tử nào cùng mẫu thân miệng lưỡi dây dưa. Vò đầu bứt tai, sắc mặt của Mặc Tử Khanh bắt đầu thay đổi đến đỏ bừng.
“Nhi tử, ăn quả nho nè.” Mộc Tâm chăm chỉ đúc cho tiểu hài tử ăn đến miệng đầy dầu mỡ, căn bản không nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của hắn. Về phần Mặc Tử Khanh ngồi đối diện nàng lúc này đang tận lực tiến hành hạn chế YY.
Ăn quá nhiều thịt kho, lại ăn thêm mấy quả nho này nữa, lớp mỡ trên môi Mặc Tử Khanh lại càng thêm bóng nhuận, mượt mà, phát ra mùi thơm trong veo trong vắt. Mộc Tâm tham lam một hớp một khỏa không ngừng hít vào bụng. Không biết có phải hay không là do nàng cảm giác sai, dường như trong bụng nàng có vật gì đó đang thiêu đốt, chỉ là nhiệt độ này thật giống như gió xuân ấm áp, thật sự ấm ấm áp áp, cũng không có làm cho nàng cảm thấy khó chịu, cho nên Mộc Tâm cũng không có quá mức để ý.
Cô nương trước mắt cứ không ngừng múa võ miệng giống như là đang quyến rũ Mặc Tử Khanh, cái lưỡi nho nhỏ còn thỉnh thoảng liếm qua cánh môi, liếm lấy chút ngọt mà quả nho còn lưu lại. Đôi mắt trong như ngọc nhìn Mộc Tâm trong phút chốc bị nàng quyến rũ, loé thấy một tia dục vọng. Tu Tiên Giả khi phát tán linh lực đối với Yêu Tộc như Mặc Tử Khanh mà nói là có sức hút vô cùng lớn, hơn nữa từ trong miệng nàng lại không ngừng tản mát ra tư vị yêu lực của hắn, ý chí còn lại của hắn cuối cùng cũng tan rã.
Phát hiện Mặc Tử Khanh ánh mắt của có chút ngốc trệ, Mộc Tâm còn tưởng rằng tiểu tử này lại muốn ăn quả nho.
“Nhi tử qua đây, mẫu thân giúp ngươi bóc quả nho.” Đầu ngón tay trắng muốt lướt qua màu tím của quả nho, từng mớ thịt quả ướt át như Phỉ Thuý liền lộ ra. “Nhi tử… nói a~~” Mộc Tâm vừa nói vừa há to miệng cho tiểu hài tử bắt chước.
Cơ hội tốt! Không thể chờ đợi được nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo chợt giữ chặc lấy gương mặt Mộc Tâm, mềm mại đôi môi nhanh chóng chạm lên môi của nàng.
“Ưmh!” Sự việc quá vội vàng, không kịp chuẩn bị, nàng bị Mặc Tử Khanh đánh lén thành công, quả nho trong tay bị rơi xuống lăn vòng tròn trên đất. Dùng sức nháy hai mắt to, Mộc Tâm trong lòng nghĩ rằng nhất định là do mình thường ngày quá tham lam, hay đem Mặc Tử Khanh đến hôn môi hình thành thói quen cho hắn. Cơ mà lúc đó, nàng hôn Mặc Tử Khanh có duỗi đầu lưỡi vào trong miệng hắn sao?