Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cà Rốt Kapie
Làm cho nàng một trận mê muội chính là cái miệng nhỏ nhắn kia đang dán chặt môi nàng mà mút, cái lưỡi vẫn còn vương mùi trà hương cũng không như chủ nhân nó mềm mại đáng yêu, mà là bá đạo ở trong miệng nàng xông ngang đánh thẳng, phảng phất như vật gì đó bị giam cầm được đột phá ra, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
Mộc Tâm ở kiếp trước dù là Dong Binh vương giả, điệp máu bá vương, cũng bị tình hình giờ phút này làm cho kinh sợ đến đầu đơ ra.
Nàng, nàng, nàng, nàng bị cưỡng hôn …… trời ạ, đời trước tay nhỏ bé của nam nhân cũng chưa từng nắm qua, đời này nàng lại bị người cưỡng hôn? Tại sao nàng có cảm giác muốn khóc a? Này nha tuyệt đối không phải là cảm động, mà là nàng đặc biệt bi kịch chỉ muốn khóc rống, sống hai đời, thật vất vả mới bị người cưỡng hôn, thế nhưng người hôn nàng lại là tiểu nhi tử! Chính là một nam hài năm tuổi ngay cả cọng lông cũng không đủ dài!
Nhi tử a, ta coi như là ngươi bụng đói ăn bậy, nhưng cũng không cần coi mẹ ngươi thành thịt cá thịt gà mà xuống tay, bằng thân thể này của ngươi để mẹ nhét kẽ răng cũng không đủ. Cố gắng đè xuống nước mắt sắp xông ra, Mộc Tâm bắt được bả vai nhỏ của Mặc Tử Khanh mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Ưmh! Không được, thời gian quá ngắn, hắn không với tới chỗ nội đan. Mặc Tử Khanh gương mặt phấn nộn vì tức giận mà phiếm hồng làm người ta chết mê chết mệt, bộ dáng hắn lúc này thật giống như nụ hoa chớm nở mê người, thiếu chút nữa khiến Mộc Tâm ngất xỉu.
Không đúng không đúng, bây giờ không phải là lúc phát tiết sắc tâm xấu xa đối với Mạc Tử Khanh, Mộc Tâm nhanh chóng lắc lắc đầu, cố gắng để cho mình nở nụ cười dịu dàng.
“Nhi tử, sau này cùng mẫu thân hôn, không thể duỗi đầu lưỡi vào miệng mẫu thân, có biết không?”
Nữ nhân trước mắt vẻ mặt cứng ngắc, con ngươi đen sì tản ra tà ác quang mang -.-. Mặc Tử Khanh vẻ mặt vô tội bĩu môi, làm bộ dáng gương mặt ưu thương nhìn Mộc Tâm, bộ dáng kia tựu thật giống bị thiên đại uất ức.
“Tại sao không thể?”
Bởi vì ngươi sẽ bị ta lột da rút gân, ăn được liền thịt xương tan bột phấn đều không chừa! Thiếu chút nữa hô lên lời trong tim của mình, Mộc Tâm miệng to hô hấp hai cái, cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng, tiếp tục nói: “Bởi vì loại chuyện này chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm. Ngươi hiểu không?” Sợ con trai của mình sẽ biến thành Tiểu Sắc Lang, Yêu Râu Xanh Thúc Thúc, về sau nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền tới cưỡng hôn, nàng kia biết sống thế nào?
“Người yêu nhau? Như vậy ngươi không yêu thích ta sao?” Nước mắt tựa như ở trong hốc mắt đảo quanh, chỉ cần Mộc Tâm dám nói chữ không, lệ châu kia sẽ mãnh liệt tuôn xuống. Uất ức lắc lắc đầu ngón tay, Mặc Tử Khanh nghẹn ngào rũ đầu xuống.
“Thích, mẹ làm sao sẽ không thích con trai ngoan của ta!” Tại sao nàng lại chọc bảo bối của mình chảy nước mắt? Nhìn Mặc Tử Khanh khóc thút thít, Mộc Tâm chỉ cảm thấy tâm can đều muốn nát, một tay ôm hắn vào trong ngực, Mộc Tâm hòa giải nói: “Tử Khanh về sau muốn hôn liền hôn, không phải chỉ là hôn lưỡi thôi sao? Nhiều nhất là ăn nước miếng con trai mình, cũng sẽ không mang thai. Đến đây, mẹ cho Tử Khanh thân ái ~”
“Không cần!” Đáy mắt cười gian, âm mưu đã thực hiện được, Mặc Tử Khanh không được tự nhiên xoay người đi không để ý tới Mộc Tâm, bộ dáng hờn dỗi.
“Đừng nha, mẹ cũng chuẩn bị xong tư thế rồi, ngửa đầu vểnh mông cũng thật mệt mỏi nha.”
[ Vô sỉ -.- nữ nhân này quá vô sỉ -.-]
“Ta, không cần!”
“Nhi tử, nhi tử, mẹ sai rồi, mẹ cho ngươi hôn vẫn không được sao ~”
Vốn là giáo dục con trai mình không được tùy tiện đem đầu lưỡi nhét vào trong miệng của nàng, kết quả lại là Mộc Tâm vội vàng đuổi theo Mặc Tử Khanh, cầu xin tiểu tổ tông này hôn nàng.
“Tiểu mỹ nhân, coi như ngươi chạy thế nào cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay của bản đại gia ~” hắc hắc cười tà, Mộc Tâm từng bước một đến gần Mặc Tử Khanh đang co lại đến góc tường. Nàng sắp bắt được bả vai Mặc Tử Khanh, thời điểm muốn đem hắn ôm lấy, này hai mảnh cánh môi mềm mại lại lần nữa tập kích tới.
“Mộc tâm.”
“Hả?”
“Miệng ngươi, rất ngọt. . . . . .”
[ Vô sỉ -.- một cặp đôi vô sỉ -.- ]