Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
  3. Chương 77 :  ĐỀU ĐẾN XEM NÁO NHIỆT
Trước /83 Sau

[Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 77 :  ĐỀU ĐẾN XEM NÁO NHIỆT

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Du Tiểu Vãn vừa nhấc mắt lên liền có thể nhìn thấy cung nữ kia lén lúc nhìn mình. Nàng khẽ trầm ngâm, miệng cong lên có chút tươi cười, khẽ gật đầu một cái. Cung nữ hân hoan cười lên, quay sang rót trà cho các tiểu thư trong phòng khách một vòng, làm xong liền đi ra cửa, đứng ở cạnh cửa lặng lẽ liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái.

Du Tiểu Vãn buông chén trà, chậm rãi đi thong thả ra ngoài, đi theo sau cung nữ. Lúc quẹo qua hành lang, nàng phát giác nơi này đối diện một bức tường hoa, là chỗ yên tĩnh không người. Du Tiểu Vãn liền dừng chân lại, cười nói: “Thỉnh chờ.”

Cung nữ đành phải đứng lại, nhìn trái nhìn phải một hồi mới quay trở lại bên cạnh Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã của Du Tiểu Vãn thoáng nhuộm chút đỏ ửng, nói nhỏ: “Hiện tại trong vườn chỉ sợ nhiều người…… Vẫn là chờ đến giờ nghỉ trưa hẵng đi, phiền tỷ tỷ nhắn tin truyền lời giúp ta.” Nói xong, cởi một vòng tay bạc trên cổ tay xuống, thuận thế mang vào tay cung nữ, “Còn thỉnh tỷ tỷ hỗ trợ an bài…… cho ta và các vị biểu tỷ biểu muội ở chung một gian, các nàng ngủ trầm.”

Quý tộc đều có thói quen ngủ trưa, khi chủ nhà tổ chứa yến hội lớn, luôn có chuẩn bị phòng nghỉ ngơi chuyên môn dành riêng cho khách mời, đương nhiên không có khả năng một người một gian, đều là vài người một gian.

Cung nữ kia cúi đầu nhìn xuống vòng tay trên cổ tay, mới đầu tưởng là bạc, không đáng giá tiền, tinh tế nhìn lại, thấy mặt trên khảm đầy ngọc, trong lòng nhất thời mừng rỡ, vội đáp: “Cứ tin vào nô tỳ……. Vậy, nô tỳ sẽ chờ đến lúc ngủ trưa sẽ lại đến thỉnh tiểu thư.”

Du Tiểu Vãn xấu hổ cười, đi vòng trở lại phòng khách. Cung nữ kia mân mê vòng tay, yêu thích không nỡ buông tay, cất lại vào trong áo, cười đến híp cả mắt đi trả lời cho người nhờ vả mình.

Du Tiểu Vãn đợi nàng ta xoay người rời đi, liền ngoắc tay gọi Sơ Tuyết lại đây, “Đuổi theo nàng ta, nhìn xem nàng ta nói chuyện với ai, cẩn thận đừng để bị phát giác.”

Sơ Tuyết mặc dù không biết vì sao, vẫn cung kính vâng theo, cẩn thận đi theo xa xa phía sau cung nữ kia, không bao lâu quay lại, nói cung nữ kia đi đến cửa hông, giơ tay ra dấu với một người mặc đồ tùy tùng, sau đó liền quay lại vào trong.

Du Tiểu Vãn lại hỏi, “Có người nào nhìn đến ngươi không? Có hỏi ngươi gì không?”

Sơ Tuyết che miệng cười, “Có một tiểu nha đầu hỏi nô tì, nô tì nói quá mót, đi nhầm đường.”

Du Tiểu Vãn nhịn không được nở nụ cười, nha đầu này thật là thông minh. Hôm nay khách đến rất đông, nên quản lý bên trong Lịch Vương phủ không nghiêm lắm. Mỗi vị đương gia chủ mẫu đều dẫn theo một tiểu nha hoàn nhập phủ, vừa vặn Ấn Như xin phép nghỉ, Ấn Xảo bị bệnh, Võ thị đành mượn Sơ Tuyết của Du Tiểu Vãn, nếu không thì thật có chút phiền toái.

“Tìm cơ hội hỏi nha hoàn trong vương phủ một câu, có nơi thanh tĩnh thích hợp một người ngồi yên lặng một chút không, ừm, nói là Tam tiểu thư có chút choáng váng.”

Dặn dò một câu, rồi bảo Sơ Tuyết trở về hầu hạ bên cạnh Võ thị, Du Tiểu Vãn quay trở lại phòng khách, chậm rãi suy nghĩ. Trao đổi tin tức ở cửa hông, như vậy tờ giấy này là do bên phía khách nam gửi đến. Ngoại trừ năm kia từng tán gẫu về cầm nghệ với Hàn Thế Chiêu, những lần nàng gặp Hàn Thế Chiêu cũng chỉ là gật đầu chào hỏi một tiếng, không quen thuộc đến mức có thể dùng tên để nhắn tin, đương nhiên không có khả năng là hắn. Vậy thì là ai?

Bỗng nhiên, cảnh tượng mấy tháng trước ở Thu Hải Đường chợt nảy lên trong lòng.

Cố ý muốn đẩy ngã bình phong, chỉ sợ là muốn cho Tĩnh Thịnh thế tử nhận rõ mình là ai, dù sao trong cuộc thi đua ngựa, các nữ tử đều dùng khăn lụa che mặt, hơn nữa khi đó còn có chưa oán cừu, Tĩnh Thịnh thế tử cao cao tại thượng tất nhiên không có tâm tư quan sát Du Tiểu Vãn là nữ tử thế nào. Du Tiểu Vãn dựa theo điểm này tiếp tục chậm rãi suy tư: Nay xem ra, Bình Nam Hầu tính gả Tĩnh Văn quận chúa cho Tiếu Đại Dũng, cũng là rơi vào đường cùng, buộc phải lựa chọn, nếu không lúc này sao lại chưa truyền ra một chút tin vui? Cửa hôn nhân này đối với Tĩnh Văn quận chúa mà nói là rất bất lợi, dù sao một khi gả đi rồi, địa vị của nàng sẽ bị tuột dốc.

Tĩnh Thịnh thế tử khó tránh khỏi ấm ức thay cho muội muội, muốn từ trên người mình tìm chút đền bù, cũng là nhân chi thường tình. Trương Quân Dao thế nên mới biết thời biết thế, nghĩ ra một kế như vậy. Sở dĩ dùng danh nghĩa của Hàn Nhị công tử, sợ là vì ngày ấy tặng cầm, nghĩ là mình và Hàn Nhị công tử có tư tình, dùng danh nghĩa của hắn để ước hẹn, nàng nhất định đến chỗ hẹn. Nói như vậy, Tĩnh Thịnh thế tử nhất định đã trù tính đã lâu, an bài trò hay ở Vọng Tiên Đình.

Chính là, ngày đó Tĩnh Thịnh thế tử rõ ràng nhìn thấy là Nhã Nhi, mà mình mấy tháng lại chưa bao giờ ra khỏi Tào phủ, cung nữ vì sao lại giao tờ giấy này cho mình?

Cũng không thể trách Du Tiểu Vãn nghi hoặc, Tĩnh Thịnh thế tử nếu muốn làm một chút báo thù rửa hận nho nhỏ cho muội muội, mục đích cuối cùng tất nhiên là hủy thanh danh của nàng, làm cho khuê dự của nàng cũng phải lung lay sắp đổ giống như Tĩnh Văn quận chúa. Nếu xem đây là điều kiện tiên quyết, hắn quyết không khả năng tùy ý tìm một cung nữ trong Lịch Vương phủ, tung ra mấy lượng bạc để gửi một tờ giấy, bởi vì chỉ cần manh mối này đã đủ kéo hắn xuống nước.

Tuy rằng nam nhân không giống nữ tử phải chịu nhiều hạn chế của lễ pháp hà khắc, sẽ không vì chút chuyện hẹn hò mà liên luỵ thanh danh, nhưng nàng cũng không phải là người có thể tùy ý cho Tĩnh Thịnh thế tử đạp lên, ít nhiều vẫn có thể cãi lại vài câu vì bản thân, sự tình thế nào cũng có thể lộ ra chút manh mối. Nếu nàng chứng minh được mình bị người ta hãm hại, thanh danh của bản thân tuy rằng khó giữ được, nhưng cũng sẽ lôi ra chuyện của Tĩnh Văn quận chúa. Còn Tĩnh Thịnh thế tử thân là trọng thần của triều đình, lại đi gây khó dễ một nữ tử khuê phòng, chứng tỏ khí lượng và lòng dạ thật sự là quá mức hạn hẹp, hắn thế nào cũng sẽ bị đồng sự trong triều cười nhạo, làm không tốt còn có thể bị Ngự Sử buộc tội, chức quan khó giữ được. Cho nên, Tĩnh Thịnh thế tử tuyệt không mạo hiểm như vậy, cung nữ được hắn phái tới truyền tờ giấy này nhất định là người đã được hắn sớm an bài vào đây.

Vị quản sự ma ma mới vừa rồi tiếp đãi các nàng, chỉ nghe nói các nàng là Tào phủ nội quyến, đã đưa các nàng vào phòng khách, phỏng chừng ngay cả ai là ai cũng chưa biết rõ ràng. Lấy tâm tư tinh mịn của Tĩnh Thịnh thế tử, chuyện quan trọng hàng đầu khẳng định là xác định rõ ràng mục tiêu là ai, sau đó mới có thể bảo cung nữ kia gửi tờ giấy. Hơn nữa vì bảo hộ muội muội, hoặc là vì muốn cho muội muội một kinh hỉ, hắn quyết sẽ không nói cho Tĩnh Văn quận chúa trước khi chuyện xảy ra, cung nữ kia lẽ ra phải nghĩ rằng “Tào Trung Nhã là Du Tiểu Vãn” giống như Tĩnh Thịnh thế tử mới đúng.

Du Tiểu Vãn cẩn thận nhớ lại vẻ mặt của cung nữ kia lúc mới bước vào phòng khách, tựa hồ là đảo mắt quan sát kỹ khuôn mặt từng người một vòng, sau đó mới nhận ra nàng. Không nghi ngờ gì, chắc chắn đã có người cố tiết lộ một chút thông tin trước khi cung nữ này tới tìm nàng. Có thể làm như vậy, chỉ có thể là Trương Quân Dao. Dùng phương pháp gì thì nàng không biết, nhưng nàng luôn mặc quần áo nhạt màu, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, quả thật rất dễ nhận ra.

Đúng rồi, muốn nhận ra mình, chỉ cần dựa theo miêu tả xiêm y trang sức là được, về phần diện mạo, rất khó có thể miêu tả rõ ràng. Lâm thời phát hiện người không muốn đến, cung nữ kia lại không thể đi tiền viện, chỉ có thể nhờ người chuyển lời nhắn đến cho Tĩnh Thịnh thế tử, nhất định cũng là miêu tả xiêm y trang sức! Du Tiểu Vãn suy nghĩ một phen, nhướn mày nhìn về phía Tào Trung Nhã đang hồ hởi xen lẫn giữa các thiên kim, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Mấy năm nay, Tào Trung Nhã đã chậm rãi nẩy nở, mặc dù so ra kém dung mạo tuyệt thế của Du Tiểu Vãn và Ngô Lệ Quyên, nhưng bộ dạng thập phần xinh đẹp động lòng người, mặt mày tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, so với các tiểu thư khuê các bình thường, phải nói là xuất sắc hơn rất nhiều. Cho nên, mỗi khi nói chuyện với người khác, cái cằm trơn bóng của nàng luôn nâng cao cao, vẻ mặt mang theo một cỗ cao ngạo khó có thể che giấu.

Đang lúc mọi người nói chuyện, ngoài cửa vọng đến một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng. Quản sự ma ma của Lịch Vương phủ dẫn một tiểu thư khuê các chừng mười ba, mười bốn tuổi đi vào. Nữ hài mặc một chiếc váy tím nhạt thêu bách điệp tinh xảo, tóc bởi kiểu đọa mã kế*, ngoại trừ cây trâm bạc khảm hình bát tiên quá hải bằng ngọc, trên đầu không còn dùng trang sức nào khác. Nhưng tóc đen trâm bạc, trắng đen đối lập, càng chứng tỏ nàng lệ sắc vô song, dung mạo chấn động.

* Tham khảo xem Đọa mã kế trông ra sao: http://shinandsu96.wordpress.com/ruong-do/mot-so-kieu-toc-thoi-xua-cua-phu-nu-trung-quoc/

Sau lưng nàng, một tiểu nha hoàn xinh đẹp đang tuổi dậy thì quy củ đi theo. Lúc quản sự ma ma mời vị tiểu thư kia ngồi xuống, tiểu nha hoàn đi lên phía trước một bước, lấy đi tấm nệm mềm lót ghế của Lịch Vương phủ, thay bằng tấm nệm gấm đỏ thêu bức cá chơi hoa sen bằng chỉ bạc đang ôm trong người. Thay xong, tiểu nha hoàn mới đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống ghế, lại quay sang cúi người xin lỗi quản sự ma ma của Lịch Vương phủ: “Tiểu thư nhà nô tì mấy ngày gần đây khó chịu trong người, sợ truyền bệnh cho người khác, mới cố ý mang theo nệm lót ghế, mong ma ma thứ lỗi.”

Tiểu nha hoàn này quả nhiên là đi theo vị tiểu thư kia, hơn nữa còn mồm miệng lanh lợi, phong thái đường hoàng hào phóng, không chút thu khém các tiểu thư quan gia bình thường.

Mọi người đều sửng sốt.

Trong nội viện Lịch Vương phủ, bởi vì hôm nay có rất nhiều khách đến, mới cho phép đương gia chủ mẫu của các phủ mang theo một nha hoàn đi vào. Vị tiểu thư này có thể mang theo nha hoàn đi vào, thân phận nhất định cao quý, nhưng vì sao lại đến phòng khách nhỏ này, vì sao không ngồi trong phòng khách lớn cùng các quận chúa, huyện chủ và hương chủ khác?

Một vị tiểu thư thông minh nhanh nhạy, lập tức tiến lên cúi người hành lễ, hô: “Có phải là Hàn tiểu thư của phủ Thừa Tướng?”

Vị tiểu thư ngồi trên ghế vịn tay nha hoàn đứng lên, đỡ lấy vị tiểu thư nọ, đáp lại nửa lễ, “Đúng là tiểu muội, không biết tỷ tỷ là?”

Du Tiểu Vãn giật mình, nguyên lai là Hàn Điềm Nhã, muội muội ruột của Hàn Thế Chiêu, là đệ nhất mỹ nữ của kinh thành năm đó, khó trách bộ dạng nổi bật như thế. Hàn phu nhân bảo hộ nữ nhi vô cùng tốt, xưa nay đều không đưa nàng đến các buổi tụ hội, chỉ khi trong nhà có khách đến chơi, ngẫu nhiên gọi nàng ra bái kiến trưởng bối. Dù là như vậy, tin đồn mỹ mạo của Hàn Điềm Nhã cũng đã truyền khắp kinh thành, dẫn tới vô số danh môn vọng tộc đến phủ cầu hôn.

Tuy rằng không biết Hàn Điềm Nhã vì sao lại đến phòng khách nhỏ này, nhưng đây thật là đã giúp Du Tiểu Vãn một cái ân lớn, hành động kế tiếp của nàng, nhất định sẽ kích thích Tào Trung Nhã.

Du Tiểu Vãn làm ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nhích lại gần Tào Trung Yến, nhỏ giọng nói: “Bộ dạng của Hàn tiểu thư thật là xinh đẹp, tỷ nhìn trang sức trên đầu nàng ấy xem, thực là sáng.” Nói xong nhìn nhìn trang sức trên người Tào Trung Yến, không khỏi thật tình thở dài một hơi. Trương thị đối đãi thứ nữ thật không mấy rộng rãi, mà ánh mắt Võ thị lại có hạn, cho Tào Trung Nhã đeo bộ trang sức này, nhìn thì có vẻ quý báu nhưng hoàn toàn không hợp với khí chất văn tĩnh của nàng, trông có vẻ quá phàm tục.

Du Tiểu Vãn liền rút một cây trâm bạc khảm ngọc và một con bọ cánh cam vàng từ trên đầu mình xuống, cài vào tóc của Tào Trung Yến, “Thứ này tặng cho Yến Nhi biểu tỷ.” Nói rồi, tay cũng rút cây trâm vàng quý trọng xuóng, làm dung sắc của Tào Trung Yến nhất thời rạng rỡ không ít.

Tào Trung Yến kinh hãi, vội vàng xua tay, “Rất, rất quý trọng.”

Trên thân con bọ cánh cam có gắn hơn mười viên trân châu đồng dạng lớn nhỏ, xung quanh có khảm hai viên bạch ngọc cỡ ngón cái một nhỏ và tám viên hồng ngọc lớn cỡ hạt gạo, tổng cộng ít nhất cũng phải hai ngàn lượng bạc.

Du Tiểu Vãn vờ cả giận nói: “Không được từ chối, nếu không cần chính là khinh thường muội.”

Tào Trung Yến lúng ta lúng túng ngậm miệng, kỳ thật nếu thật muốn nàng từ chối, trong lòng vẫn là rất luyến tiếc.

Tào Trung Nhã còn đang ghen tị nhìn cảnh Hàn Điềm Nhã được mọi người vờn quanh nịnh hót, chợt nghe đến động tĩnh bên cạnh, ngoái đầu nhìn lại, nhất thời càng thêm ghen ghét không thôi. Nàng thấy cây trâm trên đầu Du Tiểu Vãn bao nhiêu lần, liền ghen ghét bấy nhiêu lần. Chính là hiện tại nàng và Du Tiểu Vãn bằng mặt không bằng lòng, không dám lại giương giọng đòi này nọ của Du Tiểu Vãn giống như trước đây, nhưng thứ mà đáy lòng luôn mơ lấy làm của riêng nay lại ở trên đầu nhị tỷ, thử hỏi sao không khiến nàng ghen tị thành cuồng.

Tào Trung Nhã lập tức mở miệng, nói mà hoàn toàn không có suy nghĩ: “Biểu tỷ thật đúng là hào phóng, lấy di vật của cô để lấy lòng.”

Du Tiểu Vãn nghe vậy, nói: “Bộ dạng Yến Nhi biểu tỷ xinh đẹp, tính tình lại nhu thuận, nếu mẫu thân còn ở trên đời, cũng sẽ nguyện ý tặng cho biểu tỷ làm vật quý cất dưới đáy rương.”

Tào Trung Nhã bực mình không thôi, chính là thanh âm vừa rồi hơi cao một chút, đã khiến vài vị khuê tú quay đầu nhìn sang đây, nàng không thể không thu liễm vẻ giận dữ, miệng cong lên cười nhàn nhạt. Nàng đã mười ba tuổi, biết thanh danh đối với nữ tử chưa đính hôn trọng yếu cỡ nào.

Tào Trung Yến thấy Tào Trung Nhã không lại náo loạn, liền an tâm, nhỏ giọng nói cảm tạ với Du Tiểu Vãn, “Sau khi trở về, tỷ sẽ cất thật kỹ dưới đáy rương, thứ quý trọng như vậy, thực sợ rớt mất.”

Du Tiểu Vãn cười nhẹ, “Cây trâm này đã đưa cho biểu tỷ, biểu tỷ muốn dùng thế nào cứ dùng thế ấy.”

Khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của Tào Trung Nhã, thấy nàng ta nghe xong câu đó, ánh mắt không ngừng đảo tròn lấm lét.

Tỷ muội Tào gia và Du Tiểu Vãn không đến trước mặt Hàn Điềm Nhã giúp vui, chỉ ngồi quanh nói chuyện phiếm với nhau. Sơ Tuyết tranh thủ lại đây đáp lời, nói trong hoa viên có mấy nơi có vẻ yên tĩnh, trong số đó có Vọng Tiên Đình.

Không bao lâu sau, tiệc xuân bắt đầu. Ăn tiệc xong, khách khứa bắt đầu tản ra khắp bốn phía, người thì du hồ, người thì tụ tập nói chuyện phiếm, người thì đi ngủ trưa, nhóm khác thì ngồi xuống đánh bài.

Du Tiểu Vãn và Tào Trung Yến đều về phòng nghỉ ngơi. Tào Trung Nhã và Tào Trung Trinh vẫn nán lại trong phòng khách nhỏ, địa vị của các nàng đối với các tiểu thư quyền quý khác thật ra không được coi trọng mấy. Tào Thanh Nho nhậm chức Lại bộ hữu Thị Lang, chức quan mặc dù cao, bất quá đây là kinh thành, nơi mà Vương gia Hầu gia Quốc Công gia đi đầy đường, tính ra không thể coi là quyền quý.

Tào Trung Nhã thế nào cũng không nghĩ đến Du Tiểu Vãn sẽ tặng cây trâm kia cho Tào Trung Yến. Nàng thấy rõ ràng sau khi Tào Trung Yến cài cây trâm kia lên, nhiều danh môn thục nữ liền quay sang tán gẫu trang sức với nàng ta. Tào Trung Nhã oán hận hừ một tiếng, gọi một nha hoàn Lịch Vương phủ lại đây, hỏi phòng nghỉ của hai người kia ở đâu.

Tiểu nha hoàn dẫn nàng đi tìm phòng của Du Tiểu Vãn và Tào Trung Yến. Tào Trung Nhã thấy Du Tiểu Vãn đã nhắm mắt ngủ say, trong lòng mừng rỡ, vẫy tay gọi Tào Trung Yến cùng mình đi ra ngoài.

Tào Trung Yến không hiểu ra sao, bất quá thấy vẻ mặt Tào Trung Nhã nhìn mình, trái tim liền bùm bùm nhảy dựng, đi theo Tào Trung Nhã vào trong viện, quả nhiên nghe nàng ta nói, “Đưa cây trâm cho ta mượn.”

Tào Trung Yến theo bản năng lui ra sau một bước, đưa tay bảo vệ cây trâm trên đầu. Lúc này trong viện không một bóng người, Tào Trung Nhã không cần phải bảo trì hình tượng thục nữ, lập tức trừng mắt lên, “Có cho mượn hay không?”

Bị bóng ma Tào Trung Nhã chèn ép đã lâu, Tào Trung Yến không dám phản kháng, chỉ nhỏ giọng hỏi, “Muội… muội… mượn bao lâu?”

Tào Trung Nhã không rảnh nói chuyện tào lao, lập tức đưa tay giật lấy cây trâm, chạy về phòng nghỉ, vừa nhìn vào gương vừa cài trâm lên tóc, nhìn từ góc nào đều cảm thấy rất đẹp, nheo mắt ẩn tình đưa tình cười với cái bóng của mình trong gương, thuận miệng có lệ nói với Tào Trung Yến chạy theo vào phòng, “Sau bữa tiệc sẽ trả lại cho ngươi.” Dứt lời cảnh giác quay đầu nhìn về hướng Du Tiểu Vãn, thấy nàng còn ngủ say trên giường, vì thế yên tâm kéo Tào Trung Yến ra khỏi phòng, nhỏ giọng ra lệnh, “Ngươi đổi phòng nghỉ khác đi, không được để cho nàng ta nhìn trâm trên đầu ngươi đã không có.”

Tào Trung Yến ủy khuất nhìn theo bóng lưng thướt tha của Tào Trung Nhã đi xa, lại ủy khuất đi tìm nha hoàn của Lịch Vương phủ, đổi một phòng nghỉ khác.

Tào gia tỷ muội rời đi không bao lâu, cung nữ lúc nãy liền tìm đến đây, nhỏ giọng gọi tỉnh Du Tiểu Vãn dậy, xin lỗi nói: “Làm cho tiểu thư đợi lâu, hôm nay bận nhiều việc, phải chờ đến bây giờ mới tìm ngài được.”

Du Tiểu Vãn lơ đễnh, cúi đầu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, vẻ mặt còn lộ ra vài phần xấu hổ. Cung nữ thấy vậy, thập phần an tâm, mỉm cười hầu hạ nàng ngồi dậy, hỗ trợ sửa sang đầu tóc và xiêm y, kỳ quái hỏi, “Trang sức trên tóc tiểu thư đâu rồi?”

Du Tiểu Vãn lấy mấy cây trâm của Tào Trung Yến ra, đưa cho nàng, ngượng ngùng nói: “Mang cái này đi, nhìn xinh đẹp hơn một chút.”

Vàng ròng khảm hồng bảo, lam bảo, lục bảo, không phải không quý trọng, chính là chất lượng ngọc không phải thượng phẩm…… Cung nữ cực lực khống chế biểu tình trên mặt, miễn cho toát ra vẻ khinh bỉ, khen: “Quả thực xinh đẹp……. Bất quá cây trâm bạc sáng nay tựa hồ quý trọng hơn một chút.”

“Cái kia rất đơn điệu.”

Du Tiểu Vãn dứt khoát phủ quyết, cung nữ cũng không còn cách nào khác, giúp nàng cài trâm lên, thật tình cảm thấy khó coi, “Vẫn là cây trâm kia xinh đẹp hơn một chút.”

Du Tiểu Vãn “A” một tiếng, thất vọng nói: “Ta đã đưa cho nha hoàn cất rồi……. Quên đi, không cần cài trâm, hắn từng nói, ta dù không cài trâm vẫn xinh đẹp.”

Nói xong gục đầu xuống, ngượng ngùng đỏ mặt lên.

Cung nữ nhịn không nổi khách sáo vài câu trong lòng, thiếu chút nữa che giấu không nổi biểu tình trên mặt. Vị Du tiểu thư này, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng đầu óc chắc là bị sình cả rồi, may mà còn có dung mạo này, đủ để giữ cho nam nhân dừng lại nghỉ chân một thời gian, nếu thật sự làm một chủ mẫu, sợ là sẽ bị đám tiểu thiếp ăn sạch không chừa xương cốt.

Cung nữ lười tiếp tục nịnh hót, trực tiếp dẫn Du Tiểu Vãn đi ra ngoài. Du Tiểu Vãn chú ý sau khi đi ra ngoài sân, lúc ngang qua núi giả, cung nữ kia lén giơ tay ra dấu với một bóng người núp sau thân cây, nàng chỉ làm như không phát hiện, tiếp tục cúi đầu đi đường.

Lúc hai người đi xuyên qua khoảng rừng hoa đào, đột nhiên vang lên một đạo tiếng gió, cung nữ khẽ kêu một tiếng liền ngã xuống đất. Du Tiểu Vãn trợn mắt nhìn, hạt đào trong tay nàng còn chưa bắn ra a!

“Ngu ngốc!” Quân Dật Chi người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước. Hắn nói xong mới lắc lư từ phía sau gốc cây đào ra, vừa đi vừa phe phẩy quạt, ánh mắt nhìn Du Tiểu Vãn có mấy phần phật ý, mấy phần tiếc rèn sắt không thành thép, “Thấy là Hàn Nhị công tử mời liền khẩn cấp đi gặp mặt sao? Hừ!”

Du Tiểu Vãn giận đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!”

Quân Dật Chi còn định quở trách nàng, khóe mắt đột nhiên liếc nhìn thấy hột đào trong tay nàng, ngón tay nàng rõ ràng đang trong tư thế chuẩn bị bắn ra, tâm tình đột nhiên tốt lắm, nhướn mày cười nói: “Còn không ngốc lắm.”

Du Tiểu Vãn liếc trắng mắt, nhấc váy đi vòng qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước. Quân Dật Chi vội vàng đi theo, “Ngươi định làm gì? Đi theo ta đi, để ta dẫn ngươi đi xem trò hay.”

Du Tiểu Vãn dừng chân lại, dùng ánh mắt hỏi “Trò hay gì?”

Quân Dật Chi dùng quạt chỉ chỉ một con đường mòn, dẫn đầu đi trước. Du Tiểu Vãn chần chờ một lát, liền đi theo hắn dọc theo đường mòn, đi vào một chỗ vườn trống có tường hoa bao quanh.

Hai người trốn kỹ vào một góc, không bao lâu sau, chợt nghe có một giọng thiếu niên quen thuộc vang lên, là Tào Trung Duệ đang nói, “Thật sự là hâm mộ Hàn huynh.”

Tiếp theo nghe được Hàn Thế Chiêu nói, “Hâm mộ cái gì? Cưới công chúa chỉ có vẻ quang vinh ở mặt ngoài mà thôi. Thân là nam tử, lại phải hai quỳ sáu lạy thê tử của mình, đến nạp thiếp thất cũng run như cầy sấy, thật sự không phải chuyện tốt. Với nói, ta càng nguyện ý cưới một thiên kim danh môn thế gia, biết giữ lễ thủ quy củ, ôn nhu dịu dàng.”

Tào Trung Duệ trong lòng không cho là đúng, cười nhạt nói: “Chỉ sợ rất nhiều người muốn cưới công chúa đều cưới không được. Hàn huynh là sợ người bên ngoài cực kỳ hâm mộ mình nên mới nói như vậy, đúng không?”

Hàn Thế Chiêu khẽ thở dài, lắc lắc đầu, “Tào hiền đệ không tin, ta cũng không có biện pháp. Kỳ thật ta cũng không có gì phải sợ, ta và Duy Phương Đại công chúa, coi như là từ nhỏ quen biết, nếu thật sự có thể tìm được một nữ tử hợp ý, ta sẽ đi nói rõ tâm nguyện của mình với nàng, ta nghĩ nàng sẽ không miễn cưỡng ta.”

Thấy thần thái Hàn Thế Chiêu có vẻ nghiêm túc, trong lòng Tào Trung Duệ chợt động. Lời mẫu thân Trương thị như bay vòng quanh trong lòng, “Bộ dạng con tuấn tú lịch sự, cô nương nhà ai thấy con mà không phải đỏ bừng mặt, nếu có thể hấp dẫn vị quận chúa nào đó, Hà cô nương thì có tính cái gì. Chỉ cần cầu một đạo thánh chỉ, ả ta còn không phải ngoan ngoãn tự thỉnh hạ đường!”

Quận chúa còn có thể áp chết Hà Ngữ Phương, huống chi là Đại công chúa! Tào Trung Duệ có chút vội vàng hỏi: “Hàn huynh thật sự không muốn? Khả huynh…… có để ý nữ tử nào không?” Đột nhiên nghĩ đến chuyện tặng cầm, trong lòng phi thường không thoải mái hỏi, “Chỉ sợ là đã có rồi.”

Mặt Hàn Thế Chiêu lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt nhìn ra phương xa, hàm hồ nói: “Cũng không thể tính, không có dịp tiếp xúc gần gũi nhiều, chỉ cảm thấy thập phần có phong cách. Mẫu thân ta từng dạy, cưới vợ phải cưới vợ hiền, gia thế là quan trọng nhất, tướng mạo và nhân phẩm đương nhiên không thể thiếu, đối đãi với huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng phải thân mật mới được.”

Tào Trung Duệ nghe vậy càng thêm phiền chán, bỗng nhiên không còn hứng thú nói chuyện. Hàn Thế Chiêu lại chuyển đề tài, hỏi: “Đúng rồi, ta năm trước bị phong hàn, được một phương thuốc trị ho, thập phần hữu hiệu, ta liền tặng cho Tào hiền đệ.” Từ trong ngực áo lấy ra một phương thuốc, đưa cho Tào Trung Duệ.

Đề tài thay đổi đột ngột, Tào Trung Duệ giật mình sửng sốt hồi lâu. Không có việc gì thì tặng phương thuốc làm chi, biểu muội rõ ràng không có sinh bệnh…… Không đúng, muội muội bị bệnh a, trúng phong hàn nên đã ho suốt hai ngày, mấy ngày sau mới chậm rãi khỏe lên, chẳng lẽ người trong lòng của Hàn huynh là……. Tào Trung Duệ quan sát kỹ sắc mặt của Hàn Thế Chiêu, thấy Hàn Thế Chiêu thập phần hiếm có lộ ra chút quẫn bách, không giống phong thái tuấn dật phóng khoáng như ngày thường.

Có cha mẹ ở, ai cũng không thể tự làm chủ hôn sự, ngay cả đàm luận đều là cấm kỵ, Tào Trung Duệ không thể trực tiếp hỏi rõ tâm ý của hắn, đành phải uyển chuyển nói: “Vừa vặn tiểu muội mấy ngày nay ho rất nặng, tiểu đệ xin đa tạ Hàn huynh.”

Hàn Thế Chiêu làm như trút được gánh nặng, có chút vội vàng nói: “Phương thuốc này rất dễ làm, chỉ trong một ngày là có thể chuẩn bị xong, mau chút cấp xá muội ăn vào, ho lâu không tốt cho tim phổi.”

Tào Trung Duệ lập tức cảm thấy mình đã đoán trúng tâm tư của Hàn Thế Chiêu, nhịn không được bật cười gật đầu. Hàn Thế Chiêu thấy Tào Trung Duệ đã đáp ứng, cũng lộ ra nụ cười thoải mái. Hai người lại nói chuyện qua lại với nhau vài câu, Hàn Thế Chiêu chợt nói: “Ngu huynh có chút mệt mỏi, đến Vọng Tiên Đình ngồi nghỉ một lát, hiền đệ cứ đi ngăm cảnh thong thả.”

Nghe được ba chữ “Vọng Tiên Đình”, Du Tiểu Vãn liền quay đầu nhìn về phía Quân Dật Chi. Lông mi của Quân Dật Chi một chút cũng không động, hắn dùng truyền âm nhập mật hỏi nàng: “Có muốn xem kịch vui không?”

Thấy người bên phía tường hoa kia đã đi xa, Du Tiểu Vãn định lắc mình đi ra, Quân Dật Chi vội giữ nàng lại, chỉ chỉ một phương hướng, hóa ra Tào Trung Nhã đang tránh sau một gốc cây nghe lén. Du Tiểu Vãn nhìn xung quanh trái phải một chút, phát giác đây là bức tường hoa ngăn giữa nội viện của hoa viên và ngoại viện của hoa viên, Tào Trung Duệ và Hàn Thế Chiêu hẳn là ở ngoại viện, như vậy những lời mà bọn họ nói đều đã bị Tào Trung Nhã nghe hết. Chỉ sợ là cô gái tự tin mười phần này cũng cho rằng Hàn Thế Chiêu có tình ý với mình!

Với lại, trong câu nói của Hàn Thế Chiêu, một chữ cũng chưa nhắc tới tình a, yêu a, càng không nhắc đến Tào Trung Nhã, là Tào thị huynh muội tự mình muốn nghĩ theo hướng đó mà thôi. Du Tiểu Vãn vừa cong khóe môi lên, liền nghi hoặc cảnh giác hỏi, “Ngươi làm sao biết được?”

Rõ ràng hắn muốn tốt cho nàng, nàng còn hoài nghi hắn! Quân Dật Chi rất muốn làm ra vẻ phẫn nộ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn không nén được tâm tình nhảy nhót trong lòng, đành phải xoay người đưa lưng về phía nàng, làm ra vẻ bâng quơ nói, “Tên Tĩnh Thịnh kia luôn muốn tìm cách đánh trả, rạch vài nhát lên mặt ta, nên ta đã mượn người của phụ vương theo dõi hắn……” Hắn nói đến một nửa, quay đầu lại nhìn Du Tiểu Vãn, “Nữ nhân ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ thực nghĩ rằng tờ giấy kia là do Hàn Thế Chiêu gửi cho ngươi?”

Nguyên lai ngay cả chuyện Tĩnh Thịnh thế tử gửi tờ giấy cho nàng, hắn đều biết…… Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, Bình Nam Hầu có thể cài người vào trong Lịch Vương phủ, các vương phủ khác đương nhiên cũng có thể nhét người của mình vào, chỉ sợ các thế gia đại tộc đều có cài cơ sở ngầm trong phủ của nhau. Bất quá, hắn thông minh, nàng cũng đâu có ngốc a! Du Tiểu Vãn cong cong miệng, “Ngươi mới là ngu ngốc.”

Nhờ Hàn Thế Chiêu tặng lục tiêu cho nàng, nàng cho dù ngốc, cũng biết hai người bọn họ có một mối quan hệ ngầm nào đó, không phải kiểu vừa gặp mặt liền gây gổ giống như bề ngoài. Với lại, hắn nhiệt tình tìm lục tiêu tặng nàng như vậy, không cần nghĩ cũng biết hắn có ý gì, nếu quan hệ giữa Hàn Thế Chiêu và hắn thật sự tốt, Hàn Thế Chiêu sao có thể viết thư hẹn gặp mặt nàng!

Trong lòng Quân Dật Chi chợt động, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng, ẩn ẩn có chút chờ mong. Mặt Du Tiểu Vãn bắt đầu nóng lên như phát sốt, vội lui ra sau một bước, quanh co chuyển đề tài, “Vọng Tiên Đình không phải ở trong nội viện sao?…… Kỳ thật ta… ta cũng hẹn Nhã Nhi đến đó.”

Quân Dật Chi có chút thất vọng, lập tức lại an ủi chính mình, nàng còn đang trong hiếu kì nha, sao có thể không kiêng nể định kiến cho được! Ít nhất, nàng hiện tại đã nguyện ý nói chuyện với mình, vậy cũng là thân cận không ít. Nghĩ như vậy, trong lòng vui hơn một chút, hắn khẽ nhướn mày nói: “Ồ? Ngươi hẹn nàng ta thế nào?”

“Chính là tờ giấy kia, ta chuyển cho nàng.”

Lấy trình độ hiểu biết của Du Tiểu Vãn đối với Tào Trung Nhã, nàng ta tất nhiên sẽ đi, cho dù vừa nhìn đã thấy không đáng tin cũng sẽ đi. Huống chi, Trương thị luôn khen nàng xinh đẹp thế này, xuất chúng thế kia, lại thêm có một biểu tỷ làm trắc phi, Tào Trung Nhã là thật tâm cảm thấy bản thân chính là người trong mộng của vô số thanh niên tài tuấn, tất cả mọi người đều đang chờ nàng chọn mà thôi…… Hiện tại lại thêm Hàn Thế Chiêu tự mình nói ra mấy lời dụ hoặc, Tào Trung Nhã quả nhiên quyết đoán xoay người rời đi.

Quân Dật Chi trợn lớn hai mắt, lấy quạt chỉ vào nàng, nói: “Ngươi…… làm thế chẳng phải là hại người sao?” Có tờ giấy kia, Hàn Thế Chiêu làm sao bây giờ?

Du Tiểu Vãn ngượng ngùng, cắn môi nói: “Chỉ là dụ nàng ta đi đến chỗ hẹn mà thôi, ta…… Ta đang định đuổi theo, lấy tờ giấy lại.”

Quân Dật Chi ngửa mặt lên nhìn trời một hồi, lại quay trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, mới phất tay áo nói với Du Tiểu Vãn, “Quên đi, chúng ta mau đi xem sao.”

Chuyến đi lần này là tách ra đi. Du Tiểu Vãn dựa theo chỉ dẫn của Quân Dật Chi, biết làm thế nào để đến Vọng Tiên Đình. Hai người vừa ra khỏi rừng đào liền chia thành hai hướng.

Về phần Tào Trung Nhã, nàng đã từng đến Lịch Vương phủ nhiều lần, sớm biết rõ vị trí từng tiểu đình trong hoa viên. Nàng hớn hở vừa đi vừa tung tẩy làn váy, thướt tha đi thẳng đến Vọng Tiên Đình. Nhưng trong đình không có một bóng người, bốn phía im ắng đến độ có thể nghe được tiếng gió xuân thổi qua.

Tào Trung Nhã tuyệt không gấp, đi dạo trong đình một vòng, bãi ra tư thế đẹp nhất ngồi xuống ghế đá, hai tay chống má, hết sức nghiêm túc suy nghĩ, lát nữa nếu Hàn Nhị công tử thổ lộ với nàng, nàng phải đối đáp thế nào mới tốt? Nên cự tuyệt hay nên ưng thuận?

Có nên ưng thuận không? Hàn Nhị công tử mới mười bốn tuổi, kỳ thi mùa xuân năm nay đậu giải ba, mỗi người đều gọi hắn là Hàn thám hoa, phụ thân lại là đương triều Thừa tướng, tiền đồ tương lai cực kỳ sáng lạn. Nhưng mà…… Không, không được, còn có một vị Quân Nhị công tử tướng mạo xuất sắc chưa biểu lộ tâm ý, hơn nữa Quân Nhị công tử là con trai dòng chính thất của Thân Vương, năm nay hẳn là có thể phong Quận Vương đúng không? Quận Vương phi, đây là cỡ nào vinh quang nha, so với Quân Dao biểu tỷ còn tôn quý hơn nhiều lắm.

…… Càng nghĩ càng thấy đắc ý, Hàn phu nhân nói quả nhiên rất đúng, cưới vợ phải cưới vợ hiền, gia thế là quan trọng nhất. Du Tiểu Vãn cho dù có mỹ mạo hơn mình một chút, lại thua về mặt gia thế. Đám hỏi giữa các đại gia tộc đều là vì củng cố thế lực, ai lại muốn cưới một bé gái mồ côi không có nhà mẹ đẻ? Ả cho dù gả được vào chỗ tốt, cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, nếu không, giỏi lắm là gả cho trưởng tử của một tiểu quan gia nào đó. Các thiên kim của các phủ Thân Vương, Quận Vương tuy rằng có thân phận cao quý, đáng tiếc là người cùng họ tộc với Quân Nhị công tử. Về phần các quận chúa, huyện chủ, diện mạo của các nàng lại đều kém hơn mình……

Ai… Hàn Nhị công tử cùng Quân Nhị công tử, nàng rốt cuộc nên chọn người nào mới tốt đây?

Đang lúc Tào Trung Nhã phiền não, chợt nghe một giọng nam thuần hậu cất tiếng trào phúng: “Nguyên lai thật là có một nữ tử vô sỉ như vậy, Tĩnh mỗ hôm nay coi như đại khai nhãn giới.”

Một tràng cười ồ vang lên, có người trêu chọc nói: “Bộ dạng thật sự là xinh đẹp, nạp về nhà làm tiểu thiếp ấm giường vẫn là có thể, thế tử trăm ngàn đừng ghét bỏ nha.”

Tào Trung Nhã khó hiểu quay đầu lại, bỗng nhiên phát giác bên ngoài tiểu đình nhiều thêm bảy, tám gã thiếu niên ăn mặc hoa lệ, cầm đầu có hai người. Người bên trái có hàng chân mày đậm và thẳng, mắt xếch tà tà nhếch cao, sống mũi cao thẳng tắp như núi, môi đỏ tươi như có lau qua son, khẽ cong lên tươi cười, tràn đầy ý đùa cợt. Người có bộ dạng đa tình nhưng thực chất rất vô tình này chính là Tĩnh Thịnh thế tử. Người bên phải có tướng mạo hơi bình thường, nhưng hơn ở chỗ quý khí mười phần, là Lịch Vương thế tử.

Tào Trung Nhã nâng tay áo che mặt, bình tĩnh nhìn bọn họ, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình bao hàm ý đùa cợt và khinh miệt rõ ràng đến độ không cần nói thành lời, có chút buồn bực hỏi, “Các ngươi là ai, sao lại vào trong nội viện?”

Tĩnh Thịnh thế tử khẽ hừ một tiếng, “Ta còn đang muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao lại chạy tới nơi này, không biết kế bên đây chính là ngoại viện, hôm nay khách đến đông như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người đi ngang qua nhìn thấy sao?”

Tào Trung Nhã kinh hoảng nhìn lại, phát hiện tấm màn trúc phía sau tiểu đình không biết đã kéo lên từ lúc nào. Vọng Tiên Đình nằm trên một tòa núi giả, đối diện một con đường mòn trong ngoại viện, cách đó không xa là dãy phòng nghỉ của khách, tầm nhìn trống trải, ngay cả tường viện đều ngăn không được, mặc cho ai đứng cạnh cửa sổ của phòng nghỉ, hoặc đi ngang qua đường mòn, chỉ cần nhấc đầu lên đều có thể nhìn thấy nàng.

Tào Trung Nhã nhất thời kinh hãi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Tuy là như thế, các ngươi cũng không thể đi vào trong nội viện!”

Lịch Vương thế tử cười nhạo: “Đây là nhà của ta, ta muốn đi đến đâu thì đi đến đó. Ngươi thân là khách, vốn không nên chạy đến nơi cách ngoại viện gần như thế. Huống chi, ta chỉ là muốn đi cùng Thịnh thế tử để xem nữ tử không đức không hạnh rốt cuộc trông như thế nào mà thôi.”

Tào Trung Nhã nhất thời cảm thấy bất an, cúi đầu định lao ra khỏi tiểu đình, lại bị mấy thiếu niên đứng chắn kín đường. Đang lúc tranh cãi ầm ĩ, bỗng có một đoàn người đi lại đây. Người dẫn đầu chính là nữ chủ nhân của nơi này – Lịch Vương phi. Cả Sở thái phi và Quân Dật Chi cũng có trong đoàn người.

Lịch Vương phi khó hiểu nhìn mọi người, bình tĩnh hỏi con, “Đây là có chuyện gì?”

Lịch Vương thế tử nói: “Là Tĩnh huynh nhận được một tờ giấy, có người hẹn gặp mặt huynh ấy, tự xưng là Trâm Bạc Khảm Ngọc. Chúng con liền đi theo xem náo nhiệt.”

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bé Con Em Thuộc Về Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net