Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tru Tiên 2
  3. Chương 4 : Xà họa (Hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 4 : Xà họa (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên rống lên một tiếng kinh thiên động địa, trong tiếng kêu chói tai ẩn chứa sự oán hận vô cùng, cả thân hình to lớn bắt đầu vặn vẹo. Trong chớp mắt, vị trí bảy tấc trọng yếu của Kim hoa cổ mãng bị đâm thủng một lỗ, máu tươi bắn ra tung tóe. Dưới kiếm khí tung hoành, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không biết thanh tiên kiếm kia đã đâm chém được bao nhiêu nhát trong thân rắn, máu tươi phun ra khắp nơi, tình trạng cực kì thê thảm.

Cùng lúc đó, một bóng đen lướt tới từ không trung, chính là kẻ thần bí kia đang lạnh lùng lao về phía con rắn. Kim Hoa Cổ Mãng dường như biết tình thế không ổn, định nhanh chóng lui về hang, nhưng vết thương ở vị trí bảy tấc vốn là điểm yếu trên cơ thể nó lại quá nặng, cả thân rắn bắt đầu chao đảo như sắp sụp xuống. Yêu thú đáng sợ trước đó không lâu còn uy phong lẫm liệt, hung uy hiển hách giờ đây cũng gục ngã trên mặt đất giống như Vương Tông Cảnh, hơn nữa còn đang ở trong tình trạng hấp hối.

Kẻ thần bí bay tới vẫy nhẹ tay, máu thịt phụt ra xen lẫn tiếng hí dài đau đớn của con Kim Hoa Cổ Mãng, thanh tiên kiếm màu xanh đâm thủng sống lưng nó bay trở về tay kẻ thần bí. Y không cho yêu thú một cơ hội lấy hơi nào, khuôn mặt âm dương thoáng hiện một tia sát ý, ánh sáng xanh đột nhiên tăng vọt, hóa thành một thanh khai thiên cự kiếm trực tiếp đánh thẳng xuống.

“Vù” một tiếng xé gió, trời đất núi rừng dường như đều ngưng đọng trong khoảnh khắc. Thân thể cực lớn của Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên cứng đờ, sau đó cái đầu rắn khổng lồ bị đứt lìa khỏi thân, bay ra ngoài giống như một tảng đá lớn.

Máu tươi đỏ thẫm từ cổ con rắn tuôn ra xối xả như thác lũ, trong chớp mắt giội cho Vương Tông Cảnh từ đầu tới chân toàn là máu. Máu rắn sền sệt, mang theo một mùi cực kì cay mũi. Cả người Vương Tông Cảnh ngập trong máu, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể dường như đã tê liệt hoàn toàn, chỉ đôi chỗ còn chút cảm giác, đột nhiên một trận đau đớn kinh khủng như bị lửa đốt truyền đến. Ngay sau đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên, mất đi tri giác rồi bất tỉnh nhân sự.

Kẻ thần bí lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống thân rắn còn khẽ run rẩy trên mặt đất tựa hồ vẫn chưa chết hẳn và cả thiếu niên bị ngập trong máu rắn ở phía dưới. Y cười lạnh một tiếng, không thèm xem tiếp nữa, thân hình vọt lên đuổi theo hướng cái đầu rắn vừa bay ra.

Chiếc đầu rắn khổng lồ văng thẳng vào rừng rậm với lực đạo cực lớn, đập liên tiếp vào bốn năm gốc đại thụ, sau đó mới rơi xuống lăn trên mặt đất, cuối cùng không chuyển động nữa. Kẻ thần bí lập tức bay đến, xem xét cẩn thận một lúc rồi nắm chặt thanh tiên kiếm màu xanh bổ xuống lần nữa, chỉ có điều lần này y có vẻ rất cẩn thận, lực đạo cũng đã được khống chế, liên tục bổ xuống mấy lần như vậy, cái đầu của Kim Hoa Cổ Mãng đã bị chia năm xẻ bảy, có thể nói là chết không toàn thây.

Kẻ thần bí chăm chú nhìn cái đầu rắn đã bị chém nát, mặc kệ máu me tanh hôi khắp mặt đất. Ánh mắt sáng bừng của y như đang tìm kiếm gì đó giữa đống máu thịt xương trắng ấy. Sau một lúc lâu, trên mặt kẻ thần bí thoáng hiện nét vui mừng, giơ tay với một cái rồi lui về phía sau. Lúc này, trên tay y đang cầm một viên xà châu màu trắng to hơn nửa bàn tay. Viên xà châu này trong suốt trắng bóng, ánh sáng lấp lánh, cho dù ở một nơi ngập mùi máu tanh nồng nặc như ở đây nó vẫn toả ra một mùi thơm thoang thoảng.

Kẻ thần bí nhìn chằm chằm viên bảo châu trong tay, lòng thầm mừng rỡ. Y không thèm để ý cái đầu rắn trên mặt đất nữa, bay vút lên trên, đưa mắt quan sát rồi tùy ý hạ xuống một nhánh cây to khỏe gần đó. Kẻ thần bí dựa lưng vào thân cây, tỉ mỉ vuốt ve viên xà châu này hồi lâu, một lúc sau lại lẩm bẩm nói: "Có được viên Ngọc Xà Châu do Kim Hoa Cổ Mãng tu luyện ba ngàn năm tinh hoa đạo hạnh mà thành, chắc có thể ngăn chặn được sức mạnh của Tu La!"

Nói xong, y hít một hơi thật sâu, tay trái cầm lấy viên Ngọc Xà Châu óng ánh trắng nuột từ từ áp vào làn da đỏ sậm trên nửa khuôn mặt của mình.

“Hít hà…”

Kẻ thần bí hừ nhẹ một tiếng như hít vào hơi lạnh. Y nhắm nghiền hai mắt lại, da thịt trên mặt bắt đầu co giật không ngừng. Cùng lúc đó, hào quang trên Ngọc Xà Châu cũng từ từ sáng lên. Phần da thịt đỏ sậm kinh tởm trên mặt kẻ thần bí kia dường như xuất hiện những sợi tơ hồng mờ ảo quỷ dị từ sâu trong cơ thể đang bị viên Ngọc Xà Châu hút vào.

Thân thể kẻ thần bí khẽ run lên, trông thần sắc bộ dạng dường như có chút đau đớn. Nhưng y rõ ràng là một kẻ kiên định, trừ chút đau đớn đó ra không hề biểu lộ gì thêm, mặc dù gân xanh nổi đầy tay cũng không thèm kêu lên một tiếng.

Cứ như vậy một lúc lâu, kẻ thần bí đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, lấy Ngọc Xà Châu từ trên mặt mình xuống. Ánh sáng trên hạt châu lấp lóe một hồi sau đó dần dần tắt đi, nhìn kĩ sẽ phát hiện trong thân viên châu vốn trắng nuột dường như đã xuất hiện thêm những sợi dây đỏ mảnh như tơ nhện. Trái lại, khí sắc của kẻ thần bí trong chốc lát đã tốt hơn rất nhiều. Chẳng những vậy, vết màu đỏ trên khuôn mặt âm dương chỉ qua lần này rõ ràng đã biến mất một ít.

Mặc dù trán đẫm mồ hôi nhưng sắc mặt của kẻ thần bí lại cực kỳ cao hứng, thở phào một hơi rồi bật cười thỏa mãn. Y cẩn thận cất Ngọc Xà Châu vào trong ngực, sau đó xuất ra tiên kiếm, ngự kiếm bay lên, xé không phóng thẳng về phía xa, không thèm ngoái đầu lại lần nào.

Rừng rậm dần dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh vốn có, có điều lúc này hơi máu tràn ngập trong không khí, mùi tanh nồng nặc. Đặc biệt trên bãi đất trống nhỏ ở trong rừng, cái xác rắn khổng lồ nằm gục xuống mặt đất, máu tươi tuôn ra như suối, đọng lại trong một cái hố nhỏ tạo thành một ao máu rắn đỏ lòm. Bên cạnh ao máu này, có một thiếu niên từ đầu tới chân máu me đầm đìa đang nằm cô độc trên mặt đất, không một tiếng động.

※※※

Hắn đã nằm mơ.

Đó là một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, hắn không biết mình đã phạm phải tội gì đến nỗi bị đày xuống Minh phủ trong truyền thuyết, phải chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu thân vô cùng thảm khốc. Hắn gào khóc trong ngọn lửa mãnh liệt nhưng tất cả người thân, bạn bè không ai đáp lại hắn, dường như chỉ còn lại mình hắn cô độc giữa trời đất cùng với ngọn lửa hừng hực đầy trời vô cùng đáng sợ kia.

Vì sao lại không chết nhỉ?

Chẳng phải nói rằng chết rồi sẽ không phải chịu đau khổ nữa hay sao?

Trong suốt mười một năm cuộc đời, lần đầu tiên trong lòng Vương Tông Cảnh có ý nghĩ như vậy.

Sau đó, hắn liền giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng đáng sợ này.

Trời đã xế chiều.

Bóng tối bắt đầu phủ xuống rừng rậm. Những nơi sâu trong rừng, cành lá rậm rạp nên bóng tối đến càng nhanh hơn. Lúc này bóng đêm đã bao trùm khắp nơi, chỉ bãi đất trống nho nhỏ này là còn chút ánh sáng.

Có lẽ vừa mới tỉnh lại nên đầu óc Vương Tông Cảnh vẫn còn có chút mơ hồ. Hắn đờ đẫn nhìn xung quanh một lúc, mới chợt nhớ ra mình vốn trúng phải độc rắn nên toàn thân tê liệt, thế nhưng bây giờ sao lại cử động được rồi?

Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống thân thể mình một cách vô thức, vừa nhìn liền run lên bần bật. Toàn thân hắn đều là máu tươi, không hiểu sao quần áo vốn đang mặc trên người phần lớn đều biến mất, chỉ sót vài mảnh vải nhỏ đang nhăn nhúm trong vũng máu rắn có mùi tanh nồng nặc, trong đó có một mảnh nhỏ lúc hắn nhìn thấy thì đang co rút rồi rơi vào trong vũng máu đỏ tươi, sau đó tan ra một cách quỷ dị, chìm xuống rồi biến mất.

Thân thể Vương Tông Cảnh bỗng chấn động, giống như một chỗ nào đó sâu trong lòng bỗng nhiên run rẩy một cách kỳ lạ. Hắn nghĩ đến một việc vô cùng đáng sợ: máu rắn này có thể ăn mòn được vải vóc, vậy toàn thân mình bị ngập trong máu rắn sẽ có kết cục như thế nào?

Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, nhìn chằm chằm vũng máu. Trong đầu hắn nghĩ đến giấc mơ đáng sợ kia, nhớ lại sự đau đớn đến tận xương tủy khi thân thể bị liệt hỏa hừng hực thiêu cháy trong Cửu U Minh Phủ!

Hắn lắc đầu, thở phì phì, không tự chủ được muốn đứng dậy chạy trốn, chạy xa khỏi cái nơi đáng sợ tràn ngập thứ máu rắn kỳ dị này. Nhưng hắn vừa gắng sức gượng dậy, cánh tay vô lực khuỵu một cái, cả người liền vật xuống bên cạnh.

Trong cánh rừng u ám đột nhiên vang lên một tiếng “bõm” trầm đục.

Dường như hắn đã rơi vào một cái vũng...

Vương Tông Cảnh có chút mê muội lắc đầu, xung quanh người hắn hình như là một thứ chất lỏng sền sệt. Sau đó nhờ vào ánh sáng mờ nhạt, hắn đã nhìn thấy rõ tình cảnh của mình.

Đây là một cái ao máu, vô số máu tươi chảy ra từ cái thân bị chém đứt đầu của Kim Hoa Cổ Mãng tụ trong một chỗ trũng lớn tạo thành ao máu, nhấn chìm toàn bộ thân thể Vương Tông Cảnh.

Toàn thân hắn run mạnh một cái.

Vừa lúc đó, một cảm giác kỳ lạ từ khắp nơi trên cơ thể hắn truyền tới. Đầu tiên chỉ thấy hơi nong nóng, sau lại giống như lửa gặp dầu cháy bùng lên, hóa thành ngọn lửa đỏ rực đất trời, lại giống như một biển lửa điên cuồng, che trời lấp đất, nuốt chửng toàn bộ thân thể nhỏ bé này. Ngọn lửa bập bùng, hừng hực thiêu đốt trên từng tấc da thịt, giống như vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào từng tấc từng tấc, không ngừng cắt đứt xé rách, còn kinh khủng hơn tất cả những hình phạt đau đớn đáng sợ nhất trong thiên hạ.

"Ah!"

Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết như xé rách tim gan vang lên trong khu rừng u ám. Vương Tông Cảnh như phát điên lên muốn rời khỏi vũng máu này. Nhưng lớp máu tươi kì dị đó lại giống như những ngọn lửa nóng rực tàn nhẫn, nháy mắt đã hủy hoại toàn bộ sức lực còn sót lại của Vương Tông Cảnh. Hắn không còn sức đứng lên nữa, cũng không thể tránh né, cả người run lẩy bẩy, toàn thân ngập trong ao máu đáng sợ đó, mặc cho ao máu giống như ngọn lửa mãnh liệt ấy thiêu đốt từng tấc da thịt mình.

Thiêu đốt, thiêu đốt, thiêu đốt!

Thiêu sạch toàn bộ da thịt, thiêu vào tận lục phủ ngũ tạng, thiêu rụi cả huyết dịch kinh mạch, thiêu hết tất cả ý chí. Thế nhưng hắn lại không thể nào chết đi, chỉ có thể bất lực run rẩy, kêu la, gào thét trong vũng máu...

"A...... A...... A......"

Trong bóng đêm u ám bao phủ cả cánh rừng, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang vọng, rất lâu, rất lâu…

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net