Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian trong núi chẳng biết đến ngày tháng, chỉ thấy vật đổi sao dời, mặt trời hết mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã ba năm trôi qua.
Cách trung thổ rất xa, tại một nơi thần bí sâu trong vùng rừng thiên nước độc thuộc dãy Thập Vạn Đại Sơn. Đây là một khu rừng rậm nguyên thủy, cổ thụ chọc trời, cành lá rậm rạp, những tia nắng trên cao xuyên qua kẽ lá rớt xuống mặt đất chiếu sáng cả khu rừng tĩnh lặng.
Mọi thứ dường như rất yên bình, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có. Chỉ nghe tít trên cây đại thụ thỉnh thoảng lại truyền xuống tiếng chim hót véo von làm cho cả khu rừng bừng lên chút sinh khí. Một lát sau, dường như chú chim đó cũng đã thấm mệt, bèn thôi không hót nữa. Trong rừng chầm chậm vọng ra tiếng gào rú trầm đục, kèm theo một chuỗi những âm thanh “lách cách lách cách” vang truyền từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, từ chậm rãi đến gấp gáp dồn dập.
Cành lá bụi cây đột nhiên bị chấn động, dường như có một cơn gió mạnh mẽ đang vút tới từ đằng xa, cỏ dại ngả rạp sang hai bên. Tiếng bước chân chạy nhanh như bay xen lẫn tiếng gào rống giận dữ, trong nháy mắt đã ập tới như gió to bão lớn, phá tan sự yên tĩnh vắng vẻ của khu rừng.
“Gràooooo…!”
Tiếng rống to vang lên, một con Hắc Tình Xích Hổ từ rừng sâu lao vọt ra, chẳng buồn đếm xỉa tới những bụi gai sắc nhọn, nó phóng nhanh như gió thổi, lướt nhanh như lửa bén, cứ thế chạy thục mạng trong rừng. Phía sau con yêu thú, trên cây đại thụ sâu trong rừng đột nhiên xuất hiện một sợi dây leo dài đến kinh ngạc đang trên đà bay tới, thân cây có một người đang bám vào. Người này toàn thân gần như trần truồng, bên hông chỉ quấn độc một tấm da thú, tóc xõa tán loạn trên vai, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn rắn chắc, tràn đầy sức mạnh.
Dưới mái tóc đen kia là một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chặp vào con yêu thú. Người đó chỉ dùng một tay để cầm dây leo đu qua vô số cây đại thụ, gió rít như dao táp thẳng vào mặt. Hắc Tình Xích Hổ tuy đã dốc hết sức chạy nhưng vẫn không nhanh bằng sợi dây, trong nháy mắt đã bị người này đuổi tới sát trên lưng. Chỉ nghe một tiếng hét to, nam tử hệt như dã nhân đó buông tay ra, từ phía trên cao nhảy xuống, mượn lực quán tính vô cùng lớn bổ thẳng vào người con Hắc Tình Xích Hổ.
Con yêu thú gầm lên giận dữ, gần như đã dùng toàn bộ sức lực để tháo chạy. Thế nhưng bóng người như điện xẹt, chớp mắt đã đánh tới nơi. Dưới ánh nắng chiếu tán loạn do lá rụng trong rừng, với tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt người đó đã nhanh chóng tóm chặt lấy lưng con hổ, từ giữa không trung hét lên một tiếng, vòng hai bắp tay cường tráng ra kẹp chặt lấy cổ con vật rồi ra sức lật ngửa nó lại.
Khoảnh khắc ấy, cả khu rừng sâu như bị ngưng đọng trong màn sáng lập lòe, nháy mắt sau đã vỡ òa thành những tiếng ầm ầm vang dội.
Hắc Tình Xích Hổ điên cuồng gầm lên một tiếng long trời lở đất, thân hình khổng lồ bị nam tử kia dùng sức mạnh cường đại kết hợp với xung lực vật ngã, đánh uỳnh một cái, nặng nề đập vào gốc cây cổ thụ to lớn vững chắc đang ở ngay bên cạnh làm cho thân cây rung lắc dữ dội. Lực va đập quá mạnh khiến cho cả người và hổ cùng lăn lông lốc, lá khô bay tứ tung, tán cây bị chấn động khiến lá rụng xuống ào ào như mưa, cả khu rừng như đang rung chuyển. Chỉ nghe thấy những tiếng gầm rú hoang dại, một màn cắn xé nguyên thủy nhất đã bắt đầu.
Những tia nắng run rẩy vỡ tan, ánh sáng như sợi tơ chiếu vào mảng rừng hỗn loạn.
Hắc Tình Xích Hổ bị va đến choáng váng mặt mũi nhưng vẫn lảo đảo chồm dậy theo bản năng, hiềm nỗi vẫn chưa thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ thấy trước mắt vô số lá rụng bay xào xạc. Rồi đột nhiên tất cả rẽ sang hai bên, một bóng người dũng mãnh xông ra. Hắc Tình Xích Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, mở cái miệng to như chậu máu táp tới.
Lúc này mới thấy thân hình nam tử đó còn chưa bằng một nửa so với con yêu thú, nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, thoắt cái đã tránh được cái miệng lởm chởm đầy răng nhọn của nó, ngược lại còn vung tay đấm ngay một quyền vào chính giữa mặt con hổ. “Bốp” một cái, âm thanh khác thường xen lẫn tiếng xương nứt vỡ thật khiến cho người khác sởn hết gai ốc. Hung tính của con Hắc Tình Xích Hổ liền bộc phát, bất chấp vết thương đau đớn trên mặt điên cuồng nhảy bổ vào nam tử nọ,vuốt sắc răng nhọn cào cắn loạn xạ.
Một người một thú dùng cách thức vừa thô sơ nguyên thủy, vừa tàn khốc dữ dội nhất để quyết chiến với nhau. Trên người nam tử kia đã bắt đầu xuất hiện nhiều vết máu, có điều những vết thương đó hình như không sâu. Răng vuốt con Hắc Ngươi Xích Hổ tuy vô cùng sắc nhọn không gì sánh nổi nhưng khi cào lên người hắn lại không để lại vết thương nào quá nặng. Ngược lại chính bản thân con yêu thú thì càng lúc càng thê thảm. Nam tử này có sức mạnh phi thường, tay không binh khí nhưng mỗi đòn đánh vào thân con Hắc Ngươi Xích Hổ đều khiến cho nó liên tục kêu gào thảm thiết, đau đớn vô cùng. Thậm chí ngay khi dùng bàn tay chộp lên da lông con thú, lớp da lông dày chắc như áo giáp vẫn bị hắn dũng mãnh xé toạc một miếng, máu đỏ ròng ròng, khiến cho con yêu thú càng đánh càng sợ.
Thời gian không quá nửa nén nhang, lợi thế đã nghiêng hẳn về một bên. Tuy thân hình con Hắc Tình Xích Hổ to gấp đôi so với nam tử kia, nhưng trong trận quyến chiết nguyên thủy đầy dã tính này nó lại là bên thất bại, lập tức gào lên thảm thiết, không dám đánh tiếp nữa mà quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng nam tử đó tốc độ còn nhanh hơn, đưa tay chộp ngay lấy cái đuôi con Hắc Tình Xích Hổ rồi dùng sức giật ngược về phía sau, bàn tay trái khua một cái, không biết lôi ở đâu ra một chiếc răng nanh nhọn hoắc trắng hếu đã bị gãy một nữa, hung bạo đâm thẳng xuống yết hầu con yêu thú.
Hắc Tình Xích Hổ toàn thân chấn động mạnh, rống to một tiếng, dường như đang muốn liều mạng đánh trả trước khi chết. Thân hình nam tử kia khẽ động, lập tức nhảy vọt ra xa tránh được một đòn quyết tử của con yêu thú. Thân thể con Hắc Tình Xích Hổ bắt đầu chao đảo, trên cổ thủng một lỗ lớn, máu tươi phụt ra, miệng vết thương hơi ngả sang màu đen. Chẳng mấy chốc nó đã ngã vật xuống đất, co giật mấy cái rồi uất ức chết đi.
Nam tử kia đi tới, sắc mặt không biểu hiện gì, dùng chân đá vào đầu con Hắc Tình Xích Hổ. Nhìn cái đầu to lớn của con yêu thú mềm oặt ngoẹo tới ngoẹo lui, hắn mới thả lỏng người, ngẩng đầu thở dài một hơi. Tóc đen rũ xuống lộ ra gương mặt thật của hắn, chính là thiếu niên Vương Tông Cảnh đã bị mất tích ba năm về trước.
Ba năm trôi qua, bản thân Vương Tông Cảnh gần như đã hoàn toàn thay đổi, khác xa so với trước đây. Chiếu theo tuổi tác, năm nay bất quá hắn chỉ mới có mười bốn tuổi, nếu ở tại Long Hồ Vương gia thì cũng chỉ là một thiếu niên tầm thường mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn hắn, thân hình cao lớn khác thường, so với thiếu niên mười bốn tuổi khác thì cao hơn hẳn một cái đầu, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh. Cho dù là đàn ông trưởng thành cường tráng cũng ít người có được thể lực như thế.
Tất cả những điều này kỳ thực là do máu của con Kim Hoa Cổ Mãng ngày trước đã mang lại cho hắn.
Năm đó, lúc Vương Tông Cảnh bị trọng thương, kẻ thần bí đã bắt hắn tới đây rồi bỏ đi nơi nào không rõ, để mặc hắn ở lại một mình trong khu rừng rậm nguyên thủy trùng trùng hiểm nguy này. Vương Tông Cảnh mấy lần trải qua kiếp nạn, suýt nữa thì chết đi. Nhưng vào lúc sinh tử quan đầu, trong đầu hắn lại xuất hiện một ý niệm muốn sống rất mãnh liệt, đè nén mọi sự sợ hãi, bèn tự trầm mình ngâm trong cái ao máu của con Kim Hoa Cổ Mãng.
Không biết trong máu con Kim Hoa Cổ Mãng này chứa chất cổ quái gì mà ngay cả y phục cũng bị ăn mòn. Vương Tông Cảnh mỗi lần ngâm mình trong máu rắn, toàn thân như bị lửa đốt, tựa hồ đang phải chịu đựng hình phạt Hỏa Thiêu Lăng Trì, khổ sở không sao kể xiết. Nhưng ngoài sự đau đớn ấy, máu rắn quỷ dị này đối với những vết thương trên cơ thể hắn thật sự rất có công hiệu, kéo hắn quay trở về từ ngưỡng cửa cái chết. Hắn dần dần còn phát hiện ra khi ngâm mình trong máu rắn không những thương thế trên người được chữa lành, mà ngay cả da thịt toàn thân cũng được chất cổ quái trong máu ngấm dần vào, làm phát sinh một sự biến đổi dị thường, khí lực càng lúc càng mạnh, da dẻ cơ bắp cũng trở nên vô cùng cứng cáp.
Vương Tông Cảnh đã từng sợ hãi, dưới sự thống khổ tra tấn gần như không phải con người có thể chịu đựng này hắn đã từng toàn thân run rẩy, rên rỉ
tuyệt vọng. Thế nhưng một thiếu niên muốn sống sót trong một khu rừng rậm nguyên thủy nguy hiểm rình rập không một bóng người như thế, hắn làm gì có lựa chọn nào tốt hơn?
Cho nên rốt cuộc, hắn vẫn phải tự ép bản thân hết lần này đến lần khác ngâm mình trong ao máu rắn đó. Tuy mỗi lần ngâm đều phải chịu đau đớn như bị Lăng Trì nhưng cuối cùng hắn cũng đã vượt qua được. Nhưng ao máu rắn kia cũng dần bị tiêu hao, bốc hơi, hoặc ngấm dần vào lòng đất. Vương Tông Cảnh biết rõ ao máu này chính là tia hy vọng sống sót duy nhất của mình trong khu rừng rậm. Bởi vậy về sau, thậm chí hắn còn phanh toàn bộ cái xác của con Kim Hoa Cổ Mãng ra, lấy từng giọt từng giọt máu rắn nhỏ vào ao máu, rồi ngày đêm ngâm mình trong đó cho đến khi không còn một giọt.
Sau ba năm, thân thể Vương Tông Cảnh được ngâm trong máu rắn bây giờ hiển nhiên đã không còn giống như người thường, chẳng những cao lớn hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa bên ngoài mà sức lực bọn chúng cũng không tài nào địch nổi. Hắn có thể đánh giết trực tiếp với lũ yêu thú trong Thập Vạn Đại Sơn mà chẳng hề sợ hãi. Giống như con Hắc Tình Xích Hổ vừa rồi, hung mãnh vô cùng, cho dù là đệ tử nhập môn của các phái tu chân nếu quyết chiến với nó cũng phải dốc hết sức, vậy mà hắn lại có thể đánh tay không cho đến chết.
Vương Tông Cảnh xoa xoa những vết thương trên người, vô tình dùng tay đem những giọt máu đang chảy ra bôi lại lên da thịt, chỉ còn sót lại một vài vết máu nhàn nhạt. Vì được ngâm mình trong máu rắn nên da thịt hắn cũng rắn chắc hệt như yêu thú, thậm chí chỉ có hơn chứ không hề thua kém, răng vuốt sắc nhọn bất quá cũng chỉ khiến hắn bị trầy xước mà thôi. Đối với người có cơ thể cường tráng, hơn nữa lại chịu đựng sự thống khổ như bị Hỏa Thiêu, Lăng Trì trong một thời gian dài như hắn thì những vết thương đó dường như chẳng hề đau đớn chút nào.
Có con Hắc Tình Xích Hổ này xem ra hai ba ngày tiếp theo không cần phải đi săn nữa rồi. Vương Tông Cảnh nghĩ bụng, ngoái đầu nhìn xung quanh, sau đó cúi người nắm lấy chân sau của con yêu thú đã chết, kéo lê thân hình to như ngọn núi nhỏ đó rồi bỏ đi.
----------oOo----------