Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Luồng ánh sáng xanh lướt nhanh như chớp, nháy mắt đã bay đến vùng trời thành Long Hồ, lúc này mới giảm tốc độ từ từ hạ xuống. Ở nơi đây, Long Hồ Vương gia cũng là tu chân thế gia, dân chúng đã quen với hành động thần thông của các tu sĩ nên chẳng hề đổ xô ra xem hay kinh hoàng thất thố gì. Nhưng trên đường phố có không ít người lớn trẻ con chạy ra chỉ trỏ lên trời, nói cười xem náo nhiệt.
Ba năm chưa quay lại, Vương gia bảo vẫn như xưa. Lâm Kinh Vũ mang Vương Tông Cảnh hạ xuống trước Vương phủ, dẫu sao đi nữa, nếu bay thẳng vào trong Vương phủ thì cũng là hành vi thất lễ. Lúc này, bên phía Vương gia đã sớm nhận được tin báo, hơn nữa luồng hào quang xanh biếc của thanh Trảm Long cũng là dấu hiệu hết sức bắt mắt, không chỉ có người của Vương gia mà ngay cả Minh Dương đạo nhân được Thanh Vân môn lưu lại nơi đây cũng cùng ra nghênh tiếp Lâm Kinh Vũ.
Thanh Trảm Long kiếm hạ xuống cách mặt đất ba thước, hơi rung rung lên rồi ngừng hẳn lại, Lâm Kinh Vũ ra dấu cho Vương Tông Cảnh xuống trước, tiếp đó y khẽ vung tay thu hồi tiên kiếm. Bấy giờ, Minh Dương đạo nhân và quản sự Vương gia đã ra đón, vẻ mặt tươi cười hành lễ với Lâm Kinh Vũ, sau đó kinh ngạc nhìn sang bộ dạng người rừng của Vương Tông Cảnh đánh giá một hồi.
“Lâm sư huynh, lần này đi thời gian không ngắn, người vất vả rồi, nào, trước tiên vào trong nghỉ ngơi đã.”
Minh Dương đạo nhân lên tiếng trước, bên cạnh y là lão quản sự của Vương phủ, Lâm Kinh Vũ nhận ra người này, ông ta xuất thân từ một chi thứ của Vương gia, họ Vương tên Hồng, làm ở Vương gia bảo này đã được mấy chục năm rồi. Lúc này, Vương Hồng nhìn khoảng năm chục tuổi kia cũng mỉm cười gật đầu theo lời Minh Dương đạo nhân, “dạ” một tiếng rồi khiêm nhường lui về phía sau. Mấy năm qua, từ trên xuống dưới Vương gia bảo đều biết gia chủ hết sức kính trọng mấy vị tiên sư Thanh Vân môn, đặc biệt là vị Lâm Kính Vũ này, nghe đâu y là người lợi hại nhất trong số họ, vậy nên càng không thể đắc tội.
Lâm Kinh Vũ gật đầu, đi theo Minh Dương đạo nhân tiến vào Vương gia bảo, y không nói ngay thận phận của Vương Tông Cảnh mà quay sang Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng kế bên hỏi: “Vương gia chủ hôm nay có nhà không?”
Vương Hồng gật đầu, cười nói: “Có. Tiên sư có việc gì cần trao đổi với gia chủ sao?”
Lâm Kinh Vũ không ngừng bước, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng được, phiền báo cho gia chủ một tiếng, mời ông ấy ra nói chuyện, và để gặp một người.”
Ánh mắt của Minh Dương đạo nhân và Vương Hồng đồng loạt nhìn lướt sang Vương Tông Cảnh đang đi phía sau Lâm Kinh Vũ. Thấy kẻ này vóc dáng cao lớn, song toàn thân từ trên xuống dưới giống hệt như dã nhân, bên hông chỉ quấn một tấm da thú, đầu tóc rối xù bẩn thỉu, nếu như gặp người như vậy trên đường, e rằng đây chính là tên ăn mày nghèo đói mà thôi.
Có điều Lâm Kinh Vũ đã nói như vậy, tất nhiên hai người bọn họ cũng không nhiều chuyện. Mấy năm qua, nhờ sự trợ giúp của Thanh Vân môn mà thế lực Vương gia ngày càng lớn mạnh, đến nay đã trở thành một trong những tu chân thế gia lớn nhất U Châu, nên Vương Thụy Vũ cũng vô cùng tôn trọng mấy vị đạo sĩ Thanh Vân môn này.
Lập tức Minh Dương đạo nhân đứng yên, còn Vương Hồng thì cáo lỗi xin đi trước rồi bước nhanh rời khỏi, có lẽ ông muốn đến thông báo cho Vương Thụy Vũ. Nhưng lúc rời đi, ánh mắt Vương Hồng lướt qua khuôn mặt Vương Tông Cảnh lần nữa, trong lòng hơi nghi hoặc, chung quy vẫn cảm thấy người này nhìn qua rất quen, song rốt cuộc lại không tài nào nghĩ ra được đã từng gặp ở đâu.
Ông bỏ qua không nói chuyện này, dảo bước rời khỏi. Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân dẫn Vương Tông Cảnh thẳng một đường mà đi, chỗ bọn họ và Vương Thụy Vũ thường nghị sự là ở đại đường, mọi người đã quen thuộc từ lâu.
Đi một mạch như vậy, Vương Tông Cảnh theo sau bọn họ, sắc mặt biển đổi thất thường, như cười như không, vừa vui vừa buồn, không ngừng nhìn ngó khắp nơi, bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm. Hôm nay, nhìn hết thảy xung quanh vẫn quen thuộc như xưa, nhiều năm trước hắn đã sinh ra ở đây, cũng lớn lên, nô đùa, ngịch ngợm ở đây, mỗi nhành hoa ngọn cỏ gốc cây nơi này dường như đều lưu giữ ký ức tuổi thơ còn đọng lại của hắn.
Không lâu trước đây, giữa mảnh rừng già âm u tràn ngập nguy cơ tứ phía, mỗi giây mỗi phút đều phải cảnh giác với đám yêu thú đáng sợ hay ẩn nấp, hắn đã từng khao khát trở lại quê cũ, cũng từng mấy lần nằm mơ được quay về nhà, nhưng sau đó hắn cũng dần tuyệt vọng, cho rằng đó chỉ là một giấc mộng hão huyền chẳng thể nào thành hiện thực.
Mà hôm nay, hắn lại được đứng ở đây một lần nữa.
Không biết từ lúc nào, vành mắt hắn đã ươn ướt.
Tiến tới phía trước đại đường, ba người đi qua mấy đoạn hành lang gấp khúc, đường chẳng tính là xa, thế nhưng dọc đường bọn họ gặp không ít hạ nhân Vương gia. Khi thấy Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, mọi người đều tỏ vẻ cung kính lui sang một bên, đặc biệt lúc chứng kiến bộ dáng kỳ quái của Vương Tông Cảnh, đám nha hoàn vô cùng hiếu kỳ nhưng lại nhát gan, phải đợi bọn họ đi xa mới tụ tập lại nhìn theo, nhỏ giọng bàn tán gì đó, thỉnh thoảng còn vọng ra tiếng cười đùa êm tai.
Lại đi thêm một lát, ba người vượt qua cổng vòm thì xuất hiện một con đường mòn lát đá chạy xuyên qua đình viện, đi tiếp tới đằng trước chính là đại đường, hai bên còn có những lối nhỏ rẽ sang các viện bên cạnh. Họ chầm chậm bước tới, trong sân viện trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, đung đưa theo gió, còn có vài con bướm bay lượn rập rờn càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ.
Khi tới ngã rẽ, Vương Hồng đang đứng đợi ở phía trước bước lại đón, cười nói: “Gia chủ nghe Lâm tiên sư về thành đã rất vui mừng, ngài đang đợi hai vị trong đại đường.” Nói xong, ông bất chợt nhìn trộm Vương Tông Cảnh, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa vơi bớt đi.
Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu, ra hiệu với Minh Dương đạo nhân và Vương Tông Cảnh rồi đi về phía trước. Trong lòng Vương Tông Cảnh kích động, Lâm Kinh Vũ mời gia chủ tới tất nhiên là muốn đích thân nói rõ thân phận của mình với ông rồi, hắn liền vội vàng đi theo sau.
Nhưng ba người còn chưa đi được vài bước thì từ cuối con đường nhỏ bên phải, chỗ cái sân bên kia vách tường bỗng nhiên vọng ra một tràng quát mắng xen lẫn vài tiếng kêu uất ức, còn có cả những âm thanh nghe như tiếng đấm đá nữa.
Lâm Kinh Vũ nhíu nhíu mày, thân hình hơi ngừng lại, Minh Dương đạo nhân cũng tỏ vẻ khó chịu liếc sang Vương Hồng. Sắc mặt Vương Hồng lập tực lộ vẻ xấu hổ, lắng tai nghe một lát rồi cười gượng nói: “Chắc là mấy vị con cháu trong nhà đang nô đùa, mời hai vị tiên sư tới đại đường trước, tiểu nhân lập tức đi bắt bọn chúng dừng lại.”
Nói xong, ông bước nhanh về phía cái sân kia. Lâm Kinh Vũ khẽ lắc đầu, đây dẫu sao cũng là chuyện trong nhà người ta, không đến lượt y quản, mà căn bản y cũng lười quản. Lâm Kinh Vũ vừa chuẩn bị đi tiếp thì không ngờ đúng lúc này lại thấy Vương Tông Cảnh vốn luôn theo sát mình đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, giống như vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, tiến về chỗ cái sân đó.
Lâm Kinh Vũ khẽ nhếch môi đang định gọi hắn quay lại, nhưng trong lòng chợt động, nghĩ tới nơi này vốn là nhà của Vương Tông Cảnh, nên nhất thời không mở miệng nữa. Minh Dương đạo nhân đứng ngay bên cạnh liếc nhìn sang Lâm Kinh Vũ, ánh mắt hơi nghi hoặc, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, đây là…”
Lâm Kinh Vũ trầm ngâm một lát rồi nói: “Sang đó xem thế nào, ta sẽ nói tình hình cụ thể với đệ sau.”
Vương Tông Cảnh bước chầm chậm tới trước cổng sân, nhìn vào bên trong thì thấy được khoảng sân rộng rãi đặt mấy hòn non bộ và chậu cây cảnh, ở bên góc lại trồng hơn mười gốc trúc toát lên vẻ tươi mát thanh nhã. Chỉ là lúc này trong sân có một đám khoảng bảy tám đứa con trai quây thành nửa vòng tròn, trong đó có một thiếu niên dùng chân đá một thiếu niên khác đang quỳ rạp trên mặt đất, miệng hùng hổ mắng chửi: “Cẩu nô tài, bảo ngươi làm chút việc mà ngươi dám chối qua chối lại, ngươi muốn chết thì nói ra, đồ béo chết tiệt!”
Thiếu niên quỳ trên mặt đất thân hình rất mập mạp, xem chừng rất sợ thiếu niên kia, hắn nằm rạp xuống không hề phản kháng, chỉ dùng tay ôm lấy đầu, mỗi khi bị đá vào người là lại kêu lên thảm thiết. Bên kia Vương Hồng đã đi tới, thế nhưng nhìn vẻ mặt có thể dễ dàng nhận thấy ông khá kiêng dè thiếu niên đang đánh người này, đang lựa lời khuyên nhủ:
“Lục thiếu gia, thôi bỏ đi, cần gì phải chấp nhặt với tên tiểu tử Nam Sơn này. Hơn nữa nơi này rất gần đại đường, lát nữa gia chủ còn gặp mặt bàn chuyện với các vị tiên sư Thanh Vân môn ở đó, nếu bị người ta nhìn thấy e rằng sẽ làm mất mặt Nam quản gia.”
Thiếu niên được gọi lục thiếu gia cười mỉa một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, nhưng vẫn ngừng chân lại, liếc nhìn thiếu niên mập mạp kia, cười lạnh: “Đồ béo chết tiệt, sau này bản thiếu gia sai ngươi làm việc phải nhanh nhẹn lên biết chưa? Nếu không ta đánh chết ngươi luôn.”
Nghe được giọng điệu vị lục thiếu gia này đã hòa hoãn, thiếu niên mập mạp đang quỳ trên mặt đất vội vàng bò đậy, khuôn mặt tỏ vẻ nịnh nọt, ngay cả bụi bám trên người cũng không phủi, cúi đầu khom lưng cười xòa với vị lục thiếu gia kia, nói: “Dạ, dạ, tiểu nhân đã biết.”
Lục thiếu gia trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu bất thiện nói: “Còn nữa, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi nói chuyện hôm nay với cha ngươi thì…”
Thiếu niên mập mạp lắc đầu nguây nguẩy, ngay cả hai cái má béo trắng mũm mĩm cũng rung rung, cúi đầu cười nói: “Sẽ không, sẽ không đâu ạ, hôm nay là tiểu nhân sai, không làm tốt chuyện Đức thiếu gia dặn bảo, sao có thể đi cáo trạng chứ, ngài cứ yên tâm.”
Lục thiếu gia “hừ” một tiếng, bây giờ sắc mặt mới thả lỏng, lập tức vung tay lên, có vẻ hắn là kẻ đứng đầu đám thiếu niên này nên chẳng thèm để ý nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi, ở nhà lúc nào cũng lắm người, thật chẳng thú vị gì cả.”
Cả đám thiếu niên đều lên tiếng thuận theo, trong đó thanh âm của tên mập mạp là lớn nhất, hắn vừa phủi bụi trên người vừa tươi đi trước dẫn đường giống như kẻ khi nãy chịu đòn không phải là mình, hệt như chưa từng có việc gì xảy ra vậy. Có điều đám thiếu niên mới đi được vài bước đều không hẹn mà cùng sững người lại, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một quái nhân đứng ở chỗ cổng vòm phía trước, mái tóc đen dài bay toán loạn, thân hình cao lớn, nổi lên từng khối cơ bắp cường tráng, chỉ quấn tấm da thú bên hông, trông hệt như dã nhân.
Lúc này sắc mặt quái rất khác thường, ánh mắt phức tạp quét qua từng người trong đám thiếu niên từng, hơi dừng trên khuôn mặt lục thiếu gia một chút, cuối cùng rơi xuống người tên mập mập Nam Sơn đang đứng đầu tiên, nét mặt hắn khó tả, như vui mừng lại như ngạc nhiên.
Thấy quái nhân bỗng nhiên xuất hiện, đám thiếu niên đều sửng sốt một hồi. Nam Sơn đứng ở ngay phía trước cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, có điều cặp mắt híp của hắn bỗng trừng lớn, nhìn thật kỹ khuôn mặt cổ quái nhưng lại mơ hồ mang đường nét quen thuộc kia, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin tưởng, không kìm được bước lên một bước, đưa ngón tay chỉ chỉ vào Vương Tông Cảnh, giọng run run khó tin nói:
“Ngươi, ngươi, chẳng lẽ ngươi là Cảnh thiếu gia sao?”
Lập tức trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sửng sờ.
----------oOo----------