Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước đại đường Vương gia bảo, ánh mặt trời chiếu xuống đình viện vẫn tươi đẹp ấm áp như cũ, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, thế nhưng lúc này, trong đại đường của tiểu viện phía trước, nhiệt độ lúc này lại giống như thấp đến cực điểm, cho dù có rất nhiều người đứng trong phòng nhưng dường như bầu không khí trầm mặc đang lan tỏa vẫn khiến cho mọi người đông cứng.
Không ai nói chuyện cả, đám người cả xa lẫn gần đều đứng yên, ánh mắt ngừng ở mặt đất giữa đại đường, nhìn lên thân thể tàn tệ gần như không còn giống người của Vương Tông Đức. Lúc này, cả đại đường chỉ có một âm thanh duy nhất, chính là tiếng rên rỉ của hắn.
Đại bộ phận những nhân vật chủ chốt còn ở lại Vương gia bảo đều đã đến đây, nhìn bộ dáng thê thảm của Vương Tông Đức nằm trên mặt đất, ai cũng nghẹn họng không thốt nên lời. Nửa thân trên đầm đìa máu me, hai cánh tay trái phải đều bị vặn gãy vô cùng quái dị, rõ ràng là đã đứt lìa, trên người còn nhiều nơi rách da sứt thịt, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ. Nhưng tất cả đều không bằng thương thế trên mặt hắn, dưới lớp máu đen, cả khuôn mặt Vương Tông Đức sưng vù lên, chỗ nào cũng thâm tím, khuôn mặt nhìn to gần gấp đôi bình thường, quai hàm vỡ nát, khóe mắt chảy máu, những chỗ sưng vù dường như đã chèn kín cả đôi mắt hắn, đến mức không nhìn thấy rõ, còn có nhiều vết thương nhìn như bị nắm đấm trực tiếp đánh nát, da thịt ở miệng vết thương rách nát tả tơi khiến cho người ta thấy mà giật mình.
Vương Thụy Vũ sắc mặt xanh lét ngồi trên ghế, Nam Thạch Hầu đứng ngay phía sau thì vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng nhìn về phía dưới đại đường. Bị mọi người vây vào giữa, ngoại trừ Vương Tông Đức nửa sống nửa chết đang nằm trên mặt đất rên rỉ, còn có tên mập Nam Sơn và đám thiếu niên Vương gia kia. Lúc này sắc mặt bọn chúng đều tái nhợt, quỳ trên mặt đất, chỉ có một mình Vương Tông Cảnh đứng phía sau chúng, vẻ mặt lạnh nhạt. Ánh mắt hắn chầm chậm lướt qua khuôn mặt đám người xung quanh, ở đây có không ít khuôn mặt hắn vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước khi hắn còn nhỏ, cũng từng gọi những người này là thúc thúc bá bá, có điều giờ đây hắn cảm thấy bọn họ đều rất xa lạ.
Đứng cách Vương Thụy Vũ không xa có một vị nam tử nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người đĩnh đạc, mắt nhỏ môi mỏng, giờ phút này nhìn thảm trạng của Vương Tông Đức ở giữa sân, khóe mắt hơi giật giật, mặt hiện vẻ tức giận, nhưng cố gắng đè nén không bộc phát lên. Lúc ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua, dừng ở trên người y một lúc, nếu hắn nhớ không nhầm, người này hẳn là Vương Thụy Chinh, cậu của Vương Tông Đức rồi, nếu như theo vai vế trong tộc phả Vương gia thì có lẽ hắn phải gọi người này là thập lục thúc mới đúng.
Chẳng qua giờ phút này ai cũng im lặng, ánh mắt mọi người đảo qua đảo lại giữa đám thiếu niên quỳ trên mặt đất và Vương Tông Cảnh đứng ở đó, thỉnh thoảng có người len lén liếc Vương Thụy Vũ một cái.
Nam Sơn quỳ trên mặt đất, thân thể không kìm được khẽ run run, nội tâm vô cùng hoảng sợ, sự thực việc hôm này tuy vì hắn mà phát sinh nhưng nếu truy cứu thì cũng không thể trách tội lên đầu hắn được, cho dù biết rõ điều này nhưng hắn vẫn sợ hãi, sợ hãi đến mức thở dốc, tim đập bình bịch. Đảo mắt, nhìn thấy Vương Tông Cảnh vẫn ương ngạnh đứng phía sau như cũ, hắn càng hoảng sợ. Ở trong Vương gia bảo, đặc biệt là đám thiếu niên đồng lứa trẻ tuổi này, ai mà không sợ Vương Thụy Vũ nhất chứ, từ trước tơi nay cũng không có người nào dám ngỗ ngịch với ông, lúc này vội vàng kéo ống quần Vương Tông Cảnh, đợi ánh mắt hắn nhìn tới liền ra hiệu bảo hắn mau chóng quỳ xuống.
Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ nhìn Nam Sơn và đám thiếu niên đang quỳ kia thật sâu, khi hắn vừa bước chân vào đại đường đối mặt với bao nhiều người, chút ký ức dường như tái hiện trong đầu, thời khắc ấy hắn đã định tiến lại quỳ cùng Nam Sơn. Thế nhưng không biết tại sao, hình như có một luồng cảm xúc khác lạ quanh quẩn trong lồng ngực, thời điểm những thiếu niên khác cuống quýt theo nhau quỳ xuống thì đầu gối hắn lại không chịu cong xuống.
Hắn cứ đứng ở đây như vậy, không hề nhúc nhích, mặc cho những ánh mắt xung quanh dần trở nên vô cùng kinh ngạc đổ dồn vào mình, không sợ hãi cũng không hoảng hốt, cứ trầm mặc đứng đấy. Trong cơn hoảng hốt, hắn cảm giác dường như bản thân lại đứng cô độc một mình trong rừng rậm hoang dại kia lần nữa.
Sắc mặt Vương Thụy Vũ càng trở lên khó coi, ông ta lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh đứng dưới đại đường, còn đám thiếu niên đang quỳ lấy kia thì hoàn toàn thờ ơ không liếc lấy một lần. Bao nhiêu năm trở lại đây, đây là đứa con cháu đầu tiên dám kiêu ngạo không chịu quỳ xuống trước mặt ông, khi ánh mắt lướt qua nắm đấm vẫn còn dính máu của Vương Tông Cảnh, Vương Thụy Vũ đột nhiên cảm thấy một cơn tức giận trào lên, đứng vụt dậy.
Nhất thời, đám người xung quanh hơi xôn xao, Vương Thụy Vũ chấp chưởng Vương gia nhiều năm, là lão nhân hơn sáu mươi tuổi này đưa Vương gia từ một thế gia tiểu tộc không chút danh tiếng, từng bước từng bước đi lên vị trí hiện tại, trong gia tộc chưa từng có người nào dám can đảm khiêu chiến quyền uy của lão nhân này, khi ông bất chợt bộc phát uy thế lôi đình, là mọi người lại nơm lớp lo sợ như đi trên băng mỏng.
Vẻ mặt Nam Thạch Hầu đứng bên cạnh biến đổi, y đi theo Vương Thụy Vũ nhiều năm, nhận ra được giờ phút này trong lòng Vương Thụy Vũ đã nổi giận, e rằng Vương Tông Cảnh đã chọc giận ông ta. Có điều trường hợp này y cũng không tiện mở miệng, huống chi còn có rất nhiều người ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, nghĩ đến đây y quay đầu liếc thoáng qua, thấy sắc mặt Vương Thụy Chinh sa sầm, ánh mắt hắn cũng đang rơi lên người Vương Thụy Vũ. Sau đó như cảm giác được điều gì, Vương Thụy Chinh cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, rồi đồng thời lặng lẽ dời đi chỗ khác.
Trong bầu không khí căng thẳng này, lúc Vương Thụy Vũ sầm mặt đang định mở miệng nói, đột nhiên một tràng tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài đại đường, kèm theo những tiếng gào khóc bi thương, một phụ nhân trung niên lao vào, trên tay cầm một tấm khăn lụa trắng, lệ vương đầy mặt, miệng kêu lên: "A Đức, A Đức, con làm sao rồi?"
Lời còn chưa dứt, phụ nhân này đã thấy Vương Tông Đức được đặt giữa đại đường, hơn nữa bộ dạng hắn từ đầu đến chân thê thảm vô cùng, nhất thời gào rống lên một tiếng chói tai, gần như không còn phải tiếng người, bà nhào tới, khóc thét lên, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: "A Đức, A Đức, là đứa chết tiệt nào đánh con thành như vậy, là đứa chó nào làm, mẹ muốn liều mạng với hắn!"
Trên đại đường hoàn toàn tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện, khuôn mặt Vương Thụy Vũ vẫn đen sì, mà sắc mặt Vương Thụy Chinh ở phía sau ông thì khẽ biến, chậm rãi đi lên.
Phụ nhân kia đưa đôi mắt đẫm lệ quay đầu nhìn lại, thấy một hàng thiếu niên quỳ bên cạnh, chỉ riêng một thiếu niên cao lớn đang đứng đấy, vẻ mặt lạnh nhạt, lúc bà nhận đươc tin chạy đến chỗ này, hạ nhân đã kể qua một chút sự việc, nên lập tức phản ứng, kêu lớn một tiếng, nhào tới chỗ Vương Tông Cảnh, vươn ngón tay thành trảo, cào về phía mặt hắn.
"A. . ." Vừa thấy hiện trường thình lình trở lên gay gắt, mọi người xung quanh nhất thời kinh hô một tràng, dẫu sao ở đây đa phần đều là họ Vương, thường xuyên tiếp xúc với nhau, lập tức có người định tiến lên khuyên can, nhưng thấy vẻ mặt Vương Thuỵ Chinh, chân liền dừng lại, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Vương Tông Cảnh đứng ở đằng kia tất nhiên cũng chú ý đến hành động của phụ nhân này, cũng nhận ra bà chính là Tôn Ngọc Phượng mẹ của Vương Tông Đức, bình thường vô cùng cưng chiều đứa con trai này, nhất là sau khi cha Vương Tông Đức qua đời, càng coi Vương Tông Đức là bảo bối trong lòng để yêu thương, bây giờ thấy bà như phát điên xông tới, hắn cũng chẳng có ý đánh nhau với nữ nhân trói gà không chặt này, nên lùi về phía sau hai bước.
Có điều lúc này Tôn Ngọc Phượng đã trở lên cuồng loạn rồi, nào có kiêng dè nhiều như vậy, căn bản cũng chẳng quan tâm Vương Tông Cảnh có né tránh hay không, cứ nhào tới cào loạn, hận không thể xé kẻ trước mặt nát vụn, trong lúc vội vàng, thậm chí còn không để ý thể diện mà há mồm cắn lấy cánh tay của Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh chau mày, vẫn không đánh trả mà lui thêm vài bước, nhưng Tôn Ngọc Phượng vừa gào khóc, vừa luôn miệng kêu loạn những câu kiểu "Ta liều mạng với ngươi", "Ngươi đánh chết ta luôn đi", và không ngừng đuổi đánh hắn. Phía xa, vẻ cười lạnh trên mặt Vương Thụy Chinh càng đậm, không hề có ý mở miệng ngăn cản, còn sắc mặt Vương Thụy Vũ thì càng khó coi, nữ nhân này giống hệt như mụ điên, bà ta không ngừng đánh mất thể diện của mình, may mà hôm nay không có người ngoài ở đây, bằng không thể diện của Long Hồ Vương gia đã mất sạch rồi.
"Đủ rồi!" Vương Thụy Vũ hét lớn một tiếng, có chút không kiên nhẫn.
Vương Tông Cảnh dừng bước không lui về sau nữa, thân thể Tôn Ngọc Phượng cũng khựng lại, thế nhưng quay đầu nhìn bộ dạng thê thảm của con trai, lập tức lại nổi giận lao lên, vồ về phía Vương Tông Cảnh, lần này không chỉ hung ác mà còn rất thâm độc, vừa kêu khóc vừa dùng móng tay đâm thẳng về vào mắt Vương Tông Cảnh.
Lông mày Vương Thụy Vũ nhíu lại, Nam Thạch Hầu đứng sau ông cũng hừ lạnh một tiếng, hai người bọn họ đều không phải nhân vật tầm thường, mắt sáng như đuốc, sao có thể không nhìn ra Tôn Ngọc Phượng đang làm gì, trong lòng Vương Thụy Vũ vốn đã hơi buồn bực, đang định ngăn cản, bỗng nhiên mọi người xunh quanh kinh sợ hô lên một tiếng, chỉ thấy Vương Tông Cảnh ở trước mặt nghiêng đầu một cái, khiến cho ngón tay Tôn Ngọc Phượng trượt qua, mặt trầm như nước, tay phải vươn nhanh ra tóm ngay được chiếc cổ thon nhỏ của Tôn Ngọc Phượng, cứ như vậy dùng một tay nhấc bổng cả thân thể nữ nhân này lên khỏi mặt đất.
"Aaaaa. . . !" Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng Tôn Ngọc Phượng mới được nửa hơi thì im bặt, sắc mặt bà ta trắng bệch, hai chân ra sức quẫy đạp, nhưng Vương Tông Cảnh giống như cột sắt chẳng có cảm giác gì, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Lần này toàn trường thật sự hỗn loạn, tức thì có không ít người lên tiếng quát mắng, sắc mặt Vương Thụy Chinh thì đại biến, lập tức lao ra trước, nháy mắt đã lướt tới trước mặt, thế nhưng ánh mắt nhìn đến bàn tay to lớn của Vương Tông Cảnh, sợ rằng chỉ khẽ dùng lực liền có thể dễ dàng bẻ gãy cổ Tôn Ngọc Phượng, nào còn dám manh động, chỉ có thể dừng cách hắn mấy thước, trợn mắt quát to: "Súc sinh, mau buông đại tẩu ra!"
Ở bên cạnh, Nam Thạch Hầu cũng vô cùng khiếp sợ, việc Tôn Ngọc Phượng đánh Vương Tông Cảnh thì thôi, nhưng nếu Vương Tông Cảnh lại làm tổn thương nữ nhân này nữa thì sự tình thật sự chẳng thể xoay chuyển được rồi, lúc này y cũng vội vàng lao lên phía trước, vẻ mặt đầy lo lắng kêu lớn: "Cảnh thiếu gia, mau thả người, chớ có làm loạn.”
Đám thiếu niên quỳ trên mặt đất và Nam Sơn lại một lần trợn mắt há mồm, kinh ngạc quay đầu nhìn sang chỗ này, miệng há to, đến nửa ngày cũng không nói lên lời.
Thế nhưng bây giờ dường như tất cả những âm thanh hỗn loạn xung quanh đều không lọt vào tai Vương Tông Cảnh, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nữ nhân trong tay này, giống như một con sói hoang trong rừng rậm bắt lấy con thỏ, nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt lạnh băng mà lại có sát ý kia khiến cho Tôn Ngọc Phượng đang há mồm hít thở và liều mạng giãy giụa, cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
----------oOo----------