Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tâm và Dục kết hợp như mộng huyễn, Tiêu Thu Phong giờ phút này giống như đang nằm mộng, hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu nhất.
Sự mỹ lệ của kinh thành nhất mộng, khuôn mặt đó, thần thái đó, không thể nghi ngờ là có một không hai, thanh thuần như hoa lan, cũng có sự quyến rũ cùng sự tinh khiết thuần hương, tựa hồ như một hũ rượu đã được chôn hai mươi năm, ngọc tuyết lỏa lộ, mùi thơm đó, tràn ngập nồng đậm và xúc động.
Kích tình bị đốt nóng, hoàn toàn buông thả.
“Sắc lang, nhìn đủ chưa...”Trong ánh mắt đầy hỏa dục, Mộng Thanh Linh tản ra thần thái ngượng ngùng, mặt đỏ vô cùng, cơ hồ như mang sự dụ dỗ đàn ông của Ngọc Thiền, những đường cong lung linh trên cơ thể, giờ phút này lộ rõ ra, da thịt trắng như ngọc.
Thân thể của nàng, cũng giống như sự mỹ mạo của nàng, thật xứng đáng với dang xưng Kinh Trung Nhất Mộng, trong lòng đàn ông, nàng cũng chỉ là một giấc mộng, mà chỉ có Tiêu Thu Phong, mới có thể biến giấc mộng này thành sự thật.
Tà niệm của Tiêu Thu Phong đã đầy đầu rồi, xúc động đến vội vã, tay đưa tới, liền giống như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất trê đời, từng bộ phận, từng vị trí, đều không buông tha, da thịt trắng nộng, mùi thơm mịn bốn phía, cảm xúc đãng động... tình yêu đã muốn thăng hoa, dung hợp cả hai.
Cánh tay ngọc đưa lại, ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong, Mộng Thanh Linh cười hi hi, nói : “Nhìn bộ dáng dâm tặc của anh kia, giống như chưa từng thấy gái đẹp vậy, Phượng Hề không đẹp sao, Yên Nguyệt các nàng không đẹp sao?”
Các nàng đều rất đẹp, nhưng trong mỗi nét đẹp ấy, đều có nét đặc sắc riêng biệt, Tiêu Thu Phong chỉ muốn đem mỗi nét đặc sắc ấy, trân quý trong lòng, cả đời trân ái.
“Thanh Linh, anh chỉ muốn đem sự xinh đẹp này, để ở trong lòng, dùng thời gian cả đời để quý trọng”
Sự dịu dàng trên mặt, đã có thêm vài phần kích động cùng lửa nóng, Mộng Thanh Linh có chút thương tâm nói : “Thu Phong, từ hôm nay trở đi, em sẽ chân chính trở thành người phụ nữ của anh, anh sẽ là chồng của em, là người yêu của, là người đàn ông duy nhất của cả đời Thanh Linh, về sau, đừng rời bọn em đi được không, Thanh Linh không chịu nổi nữa đâu”
Từ Ảnh của năm đó, cho đến bây giờ, đã trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, tình yêu thuần mỹ của Mộng Thanh Linh, đã tràn ngập sự cuồng động không nhịn được, nàng thật sự muốn khóc lớn, khóc thật lớn tiếng, có được thời khắc này, nàng đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, cơ hồ không ai có thể hiểu hết được, sự kiên trì này, mỗi một phút, mỗi một giây, đều là sự dày vò.
“Anh sẽ không bao giờ rời bỏ các em nữa, những ngày trong tương lai, chúng ta đều hạnh phúc như vậy, được chứ...”
Những lời nói tốt đẹp, muốn nói cũng đã không được, vì đôi môi đỏ mọng mang theo tình cảm mãnh liệt đã đến. Thời gian tốt đẹp như vậy, lãng phí thì chẳng phải đáng tiếc sao, Mộng Thanh Linh không muốn nói gì nữa, nàng thầm nghĩ trong tình cảm mãnh liệt này, tận tình biểu đạt khát cầu của bản thân. Tình yêu này, rốt cục đã thuộc về nàng.
Bởi vì trong lòng có cảm giác tội lỗi, Tiêu Thu Phong càng tỏ ra trìu mến, trong chúng nữ, nàng hoặc là Vũ, đều là những người con gái đi vào sinh mạng của hắn. Chỉ là, nhiều năm trôi qua, cứ một lần rồi lại một lần bỏ lỡ.
Trời đạt duyên phận, thiên ý chú định, có một vài người, nhất định sẽ đến với nhau, bất kể là gặp suy sụp và đau khổ thế nào, hạnh phúc, sẽ đến vào một ngày nào đó.
Giờ phút này, bọn họ, là một đôi tình nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Tình yêu triền miên và mãnh liệt, nhuộm đầy trong phòng ngủ. Vài tiếng thở dốc lơ đãng, len lén vang lên. Có lẽ không chỉ làm thức giấc vài cô bé cách vách đâu. Trăng sáng trên bầu trời, giờ phút này cũng chui vào trong mây mù, ngượng mùn không dám ló dạng ra ngoài.
Ngày hôm sau, lúc Mộng Thanh Linh xuất hiện, các cô bé như Chiêu Tuệ và Ngọc Thiền, vây quanh lấy thân thể của nàng, cao giọng hô to : “Tân nương tử rời giường, tân nương tử rời giường...”
Không có hôn lễ, nhưng có thể xác và tinh thần, cũng có thể coi như sự an ủi, quay đầu lại nhìn người đàn ông này, Mộng Thanh Linh đối với cuộc sống, đã không còn hối tiếc oán than.
“Chị Thanh Linh, thật sự là chúc mừng chị, tâm nguyện được đền bù, nói không chừng, mấy ngày nữa sẽ có tin tức tốt, có cục cưng ngoan”
Mộng Thanh Linh vỗ vỗ đỉnh đầu của Đinh Mỹ Đình, cười nói : “Được rồi, Mỹ Đình, tâm tư của tiểu nha đầu em làm như chị không biết vậy, yên tâm, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ đến lượt em đó, có chuẩn bị tốt chưa?”
Đinh Mỹ Đình đỏ mặt lên, khinh thường nói : “Loại chuyện này, cần phải chuẩn bị gì nữa, chỉ là có nhiều chị hy vọng quá, em mới không vội”
Kỳ thật từ trong chổ sâu nhất trong lòng Đinh Mỹ Đình, cũng đã vụng trộm mộng ảo, miệng thì không thừa nhận, nhưng thể xác và tinh thần của nàng cũng đã muốn làm đàn bà. Đương nhiên đều cố gắng tưởng tượng đến một ngày nào đó mình sẽ trở thành một người đàn bà thực sự.
Vì yêu mà vui, không phải bởi vì nhục dục, Tiêu Thu Phong muốn Mộng Thanh Linh, bởi vì trong lòng có khát vọng này, cho nên tùy ý đến. Loại chuyện này, cần nhất chính là tâm tình, nếu chỉ vì muốn độc chiếm, sẽ mất đi tư vị của tình yêu.
Liên tiếp ba ngày, chúng nữ đều không đi ra ngoài, trừ Liễu Yên Hồng thật sự không chịu nổi sự công kích điện thoại của ba cô thư kí, buột phải quay về Phong Chính, thì Tiêu gia lắng đọng lại trong cuộc sống hạnh phúc và yên bình.
Nếu có thể, chúng nữ đều hy vọng sự yên bình này có thể như vậy cả đời.
Tiêu Thu Phong tuyệt đối là một người hạnh phúc nhất, chịu không nổi sự dây dưa và hấp dẫn của các nàng, nên đã đem mầm móng của sinh mệnh, gieo trồng khắp nơi, và chờ đợi đến mùa thu hoạch.
Thiên Nhan Duyệt đương nhiên là một trong những người đó, Liễu Yên Nguyệt cũng có, còn có Mộng Thanh Linh cũng góp vui. Bọn họ trừ việc là vợ của Tiêu gia, còn gánh vác trách nhiệm kéo dài huyết mạch của gia tộc, trọng trách thật sự rất lớn.
Nhìn sự hòa thuận và ôn nhu trong nhà, những người lớn đương nhiên cũng bị cuốn hút, hơi thở tương thân tương ái, bất kể là ai, cũng đều cảm thấy thoải mái, cho nên, ở Tiêu gia, Hoắc Thấm Hà đã không xem mình là người ngoài.
Mặc dù có vài bí mất, có lẽ cả đời này sẽ không nói ra, nhưng không sao cả, có thể tỉnh dậy từ giấc ngủ hai mươi mấy năm, có thể có được một đứa con vĩ đại như vậy, cho dù là một nửa thôi, bà cũng thấy thỏa mãn, Tiêu gia ở kinh thành, hay Tiêu gia ở Đông Nam, đều là một nhà, Tiêu Thu Phong, vĩnh viễn là đứa con của Tiêu gia, cái này chắc chắn sẽ không thay đổi.
Ngay trong lúc mọi người vui vẻ, đợi chúng nữ từ Trung Đông trở về, thì tại Trung Đông lại truyền đến tin tức không tốt, Ruth là người đầu tiên biết.
“Ông xã, chị Vũ gặp phiền toái, một trong ba hắc ba lớn của thế giới, Thatta, mấy ngày nay đã phát động đánh lén Ma Quỷ, làm chết không ít người, Labus và Lang Khuyển đều đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, bây giờ trong doanh trại chỉ có một mình chị ấy, không đi được, em nghĩ em phải nhanh chóng trở về”
Phượng Hề nhướng mày, có chút lo lắng hỏi : “Ruth, không phải là tổ chức khủng bố của Wang Hani chứ?”
Mắt thấy Ruth nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Hề có chút bất đắc dĩ nói : “Ông xã, sợ là khó đối phó, Haini được gọi là tập kích chi thần, ở Châu Âu, ở Châu Mỹ, còn có Châu Phi, làm ra hàng chục vụ tập kích, làm chết mấy vạn người, rất nhiều đặc công và mật thám đều không thu hoạch được gì khi tra tin tức của hắn. Nếu chân chính đối mặt, quân đoàn Ma Quỷ với hơ mười vạn quân tinh nhuệ, có thể tiêu diệt bọn họ, nhưng nếu sử dụng quỷ kế thì...”
Ba hắc bang lớn của thế giới, Sơn Khẩu Minh của đám tiểu Nhật Bản cơ hồ đã bị giết sạch sẽ, còn Mafia, từ trận chiến hai mươi lăm năm trước, đã không còn thấy động tĩnh gì, mà Thatta, tên vua tập kích này, khi xuất thế lại nhắm Ma Quỷ làm mục tiêu, xem ra, hắn muốn lập uy đây.
“Vậy anh phải đi xem thử, Long Đằng ở Trung Đông, quan hệ đến trật tự kinh tế thế giới, tuyệt đối không được có sai sót, hơn nữa bác và Thu Nhã đều đang ở đó, anh càng cần phải qua đó nhìn một chút. Nếu tên Hani này thật sự muốn gây bất lợi cho Ma Quỷ, anh sẽ cho hắn đi vào con đường của Sơn Khẩu Minh”Mặc dù ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng trên mặt chúng nữ đầy sự phiền muộn, bởi vì các nàng nghe đến đây, đều biết ông xã của mình phải đi Trung Đông.
“Tiêu thiếu gia, anh có thể không cần đi không...”Chúng nữ hiểu người đàn ông này, cũng hiểu được việc hắn cần làm, cho nên ủng hộ hắn. Những lời này, do Chiêu Tuệ nói ra, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng quả thật lại là tiếng lòng của chúng nữ.
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười, nói : “Chiêu Tuệ, tiểu nha đầu này, mấy năm nay, có tìm bạn trai chưa?”
“Tìm bạn trai cái gì, em đã đem Tiêu thiếu gia trở thành bạn trai của em, đáng tiếc mấy năm nay không gặp được người tốt hơn Tiêu thiếu gia, bằng không em đã danh hoa có chủ rồi”Bĩu môi, Chiêu Tuệ có chút bất mãn, các nàng đều không còn sự lựa chọn, còn tìm cái quái gì.
“Không có bạn trai, vậy nói rằng vẫn chưa trưởng thành, anh cũng không muốn rời đi, nhưng anh có việc, tránh né thật sự không thể dùng được, anh biết, các em lo lắng anh rời đi. Vừa mới về đã phải đi, kỳ thật, anh làm sao không muốn, mỗi ngày hạnh phúc cùng các em chứ”
Phượng Hề đã không để cho Tiêu Thu Phong nói thêm gì, cười nhẹ nhàng nói : “Trước kia cũng không phải không đi xa đâu, có gì mà không tốt, được rồi, ông xã, anh có việc thì cứ làm đi, yên tâm, bọn em sẽ chờ anh ở nhà, chúc anh thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm, đừng để bọn em nhớ mong”
Thiên Nhan Duyệt đi tới, ôm lấy cổ của Tiêu Thu Phong, thương tâm nói : “Ông xã, anh đã nói, lần này em nhất định có thể mang thai, anh phải trở về bình an, em và con đều rất nhớ anh”
Tiêu Thu Phong cười khổ, có lẽ bởi vì từ biệt ba năm, nên bây giờ đi ra ngoài một chuyến, mà đã giống như sinh ly tử biệt, bầu không khí có chút thê thảm, làm cho hắn không biết an ủi chúng nữ thế nào cho tốt.
Vài người lớn nghe được, vẻ mặt cũng ảm đạm, nhưng bọn họ không nói gì, có lẽ, bọn họ đã già, có một số việc, trải qua nhiều hơn, so với chúng nữ thương cảm.
Liễu Yên Hồng khi tối về nhà mới biết tin này, vọt vào phòng ngủ của Tiêu Thu Phong, căn bản là quên luôn việc, phòng ngủ của anh rể không thể tùy tiện vào.
Liễu Yên Nguyệt tức đến mức suýt chửi ầm lên, giờ phút này, Tiêu Thu Phong đang cởi đồ của nàng, tiến hành sự chăm sóc đặc biệt, phải rời xa, nam nữ trong lúc đó, đương nhiên được sự an ủi thật tốt.
Vốn muốn khóc, tình cảm không muốn dứt ra, lập tức chuyển hóa thành sự trêu tức.
Liễu Yên Hồng cũng xấu hổ vô cùng, lui ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại, miệng nói : “Đại sắc lang, phải đi rồi, còn tranh thủ thời gian chiếm tiện nghi của chị gái em, có bản lĩnh thì đừng có đi!”