Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Nhan Duyệt nhìn qua cửa kính xe, nhìn lên bầu trời đầy sao, cái hấp dẫn nàng không phải là mấy con chim vớ va vớ vẫn đó, mà là thân hình đang chuyển động của Tiêu Thu Phong, miệng nàng há to ra hết cở, nói vài chữ cũng khó khăn: “Tiêu đại ca … đang… bay…”
Cái vẻ mặt bây giờ của nàng, y chang như của Lâm Thu Nhã, hoặc là giờ phút này, nàng mới hiểu được, tại sao Lâm Thu Nhã cứ khẳng định với nàng, chỉ cần có Tiêu đại ca bên cạnh, nàng sẽ không bị bất luận kẻ nào khi dễ.
Ruth nhìn lên bầu trời, mỉm cười một cách thản nhiên, những tên này là do nàng cố ý dẫn đến, nếu không chỉ bằng mấy con chim vớ vẩn này, sao có thể truy ra vị trí của nàng.
Đã lâu lắm rồi không chứng kiến sự oai hùng của người này, nàng rất là lưu luyến cái cảm giác đó. Ngoài ra, nàng muốn nghiệm chứng, có phải đây là người đàn ông mà nàng hận nhất hay không ?
Bốn điểu nhân, bị Tiêu Thu Phong bẻ hết ba cặp giò, chỉ còn lại một con, vừa định bay đi đã bị một cước đạp chết, lúc Tiêu Thu Phong giở chân lên, thì trên mặt đất chỉ còn lại cái đuôi, cái đầu đã bấy nhày.
Không có lông chim, cũng chẳng có máu, chỉ có vài tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ. Nơi này rất nhanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu, chờ cho Thiên Nhan Duyệt vừa khôi phục lại sự bình thường, Tiêu Thu Phong đã sẵn dọn luôn cái cây cản đường, mở lối cho xe chạy.
“Tiêu đại ca, anh… anh không sao chứ?” Dù đêm đã khuya, nhưng vẫn chứng kiến rõ ràng, đánh nhau rất ảo, tựa như giấc mộng.Hai tay của nàng đã để trên người Tiêu Thu Phong, không ngừng sờ… sờ…
Tiêu Thu Phong thản nhiên cười một cái, sát khí nồng nặc trên người chậm rãi biến mất, chuyển thành một loại bình thản, nói: “Không có việc gì, anh chỉ làm cho đám chim chóc ầm ĩ này ngủ một giấc thôi, bọn chúng sẽ không làm phiền chúng ta nữa”.
Ruth khởi động xe, thật ra thì nàng cũng muốn quay đầu lại, nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt đang ỉ ê trong lòng Tiêu Thu Phong, quang mang hai mắt vừa động. Sau đó lặng yên quay đầu nhìn về phương xa, cười một cách khó hiểu, nói: “Thì ra ngươi thích loại đàn bà như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự là đầu gỗ chứ!”
Tiêu Thu Phong không giải thích, nhưng Thiên Nhan Duyệt có chút ngượng ngùng trả lời: “Ruth tiểu thư đừng hiểu lầm, trong mắt của Tiêu đại ca, tôi chỉ là một đứa em gái thôi. Tiêu đại ca đã có vị hôn thê rồi, chị Yên Nguyệt mới là người con gái mà Tiêu đại ca yêu nhất”.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Thiên Nhan Duyệt có chút chua xót, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười. Trước mặt người con trai này, nàng không dám mơ mộng nhiều.
Tuy rằng không dám nói, cũng không dám nghĩ, nhưng nàng biết, nàng đã thật sự thích người tên là Tiêu đại ca này rồi.
Vẻ mặt Ruth đầy hứng thú, cái miệng gợi cảm chợt nhếch lên, một năm không gặp, người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều, biến thành một thiếu gia đào hoa ôn nhu, nếu không phải có những dấu hiệu chứng minh, nàng không cách nào tin rằng người con trai này chính là “hắn”.
Chẳng qua, thân thủ của hắn, vẫn sắc bén như ngày nào, ít nhất là nàng không thể với tới được. Nghĩ đến đây, trong lòng Ruth đột nhiên có chút tức giận, tại sao hắn lại mạnh hơn nàng. Mà… sao hắn mất tích lâu vậy, làm cho nàng tự nhiên buồn bực một trận.
Bởi vì nàng từng nói ra, trước khi nàng giết được hắn, sẽ không để cho bất cứ kẻ nào gây bất lợi với hắn, bằng không nàng sẽ giúp hắn diệt trừ.
Lúc này, chiếc xe đã rời khỏi HongKong, vượt qua một trạm kiểm tra, Thiên Nhan Duyệt mới từ cái bầu không khí ấm áp này ngẩng đầu lên, thấy cảnh vật trước mắt tựa hồ như có chút xa lạ.
Tiêu Thu Phong hình như hiểu được nàng muốn hỏi cái gì, liền mở miệng nói: “Chờ một chút em sẽ biết, đừng hỏi vội”.
Thiên Nhan Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, hình như cái này đã tập thành thói quen rồi, đối với lời của người con trai này luôn nghe theo trăm phần trăm. Hai tay lại cuốn lấy cổ tay Tiêu Thu Phong, đem đầu dựa vào người hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, căn bản là không có chút lo lắng.
Xe của Ruth thật sự rất tốt, tốc độ rất nhanh, chỉ hơn nửa giờ, cách xa mấy tòa cao ốc, Tiêu Thu Phong cho xe dừng lại ở một bãi đất rộng, tại đó có ba bốn chiếc xe đã đậu sẵn, mà xung quanh xe, có đến sáu bảy người bảo vệ trẻ tuổi.
Chẳng ai nghĩ đến, khi buổi trình diễn chấm dứt, Tiêu Thu Phong đã đưa Thiên Nhan Duyệt rời khỏi HongKong, giờ đây cả đám đang ở địa giới Thẩm Quyến.
“Tiểu Duyệt, đến rồi, hiện tại em đã an toàn, em xem ai tới kìa?”Thiên Nhan Duyệt cố gắng mở mắt lên, một chiếc xe trong đám xe đã mở cửa, một người con gái uyển chuyển bước ra. Thiên Nhan Duyệt trừng mắt nhìn to, thật sự không tin vào cái mình đang thấy, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Chị Thu Nhã…”
Không sai, giờ phút này, từ xe bước ra, chính là Hoa Hồng, một trong Đông Nam tam hoa, Lâm Thu Nhã. Cái áo khoác màu đen dài dến chân, ở nơi đây, đang là ban đêm, hoa Hồng tuy mất đi hương thơm nhưng lại tăng lên vài phần gợi cảm.
Mặc một chiếc áo khoái màu đen thật dài, dáng người thon gọn, gương mặt ẩn chứa một niềm vui thân thiết, nàng cũng đang nhìn về Thiên Nhan Duyệt ở trong xe.
Khi cái buổi trình diễn này đã không thể hủy bỏ, đành phải tiến hành. Tiêu Thu Phong đã lập ra một kế hoạch, sau khi cô nhóc này hát xong, lập tức để nàng rời khỏi HongKong, Đông Nam là thiên hạ của Lâm gia, ở đó, Lâm Thu Nhã có đủ thực lực bảo vệ cô nhóc này.
“Chị Thu Nhã, thật sự là chị. Tiểu Duyệt rất nhớ chị” Một cái ôm thắm thiết đầy nhiệt tình, hai người con gái đã dính lại một chỗ.
“Ồ, chị còn tưởng rằng Tiểu Duyệt chỉ biết có Tiêu đại ca thôi chứ, tưởng đâu đã quên người chị này rồi!” Vỗ vỗ lưng của Thiên Nhan Duyệt, khóe miệng Lâm Thu Nhã mang theo một nụ cười xấu xa.
Thiên Nhan Duyệt đỏ mặt, xấu hổ tức giận buông tay đang ôm eo của nàng ra, nói: “Không phải mà, Tiêu đại ca là Tiêu đại ca, chị Thu Nhã là chị Thu Nhã, ai em cũng sẽ không quên”.
Tiêu Thu Phong cũng đi xuống, nói: “Được rồi, Tiểu Duyệt giao cho cô, đầy đủ nguyên vẹn, tôi đi trước”.
Lâm Thu Nhã cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới Thiên Nhan Duyệt, sau đó cười nói: “Tiêu thiếu gia, anh đúng là làm cho người ta thất vọng, cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không nắm giữ ?”
Nhiều người như vậy, nhưng chỉ có mình Tiêu Thu Phong là hiểu được ý của nàng, hình như là… đem cô nhóc này lên giường… làm mất cơ hội có được một mỹ nhân như vậy.
Tiêu Thu Phong cũng không tiếp tục cái đề tài nhạy cảm này nữa, mà… Thiên Nhan Duyệt đứng bên cạnh cũng không biết đã bị bà chị thân yêu của mình bán cho người con trai khác, quay đầu lại hỏi: “Tiêu đại ca, sao anh không cùng trở về?”
“Anh còn một số việc phải giải quyết ở HongKong, cần ở lại vài ngày, em cứ về trước đi, anh về sẽ liên lạc với em” Cục diện bây giờ ở HongKong rối như là cuộn chỉ, hắn muốn thừa dịp này dọn dẹp lại một lần, hơn nữa người hắn cần tìm vẫn chưa tìm được.
Thiên Nhan Duyệt vừa nghe xong, vội vàng buông tay Lâm Thu Nhã ra, lao vào lòng ngực Tiêu Thu Phong, ôm một cái thật lâu, sau đó ngẩng đầu lên, hung hăng hôn một cái lên mặt hắn.
“Tiêu đại ca, em sẽ nhớ đến anh, mỗi ngày đều nhớ…” Biết là sắp chia xa, cô nhóc này nhịn không được lao đầu vào xe khóc.
Tiêu Thu Phong cũng không an ủi gì, cô nhóc này cần phải đi, không nên tiếp tục dây dưa nữa, hắn cũng không phải là đầu gỗ, đương nhiên biết, Thiên Nhan Duyệt đã có tâm ý đối với hắn. Đi sớm thì tốt sớm.
“Ồ, thì ra lại có mỹ nữ làm bạn, hèn chi, ngay cả một cô em là một đại minh tinh quốc sắc thiên hương cũng không có hứng thú, Tiêu thiếu gia quả nhiên không hổ danh là phong lưu thiếu gia, đi đến đâu cũng không thiếu gái làm bạn” Lãm Thu Nhã nhìn thấy Ruth, cũng lộ ra một ít kinh ngạc.
Người con gái phương tây này, tựa hồ như một quả bom vậy, thân thể không có chổ nào là không hấp dẫn, hẳn là đàn ông không thể kháng cự.
Ruth không đợi Lâm Thu Nhã đến gần, cũng đã lạnh lùng lên tiếng: “Xin lỗi, nếu cô không phải là Liễu Yên Nguyệt, vậy thì tôi nghĩ rằng tôi không cần làm quen với cô”.
Nàng là một sát thủ, căn bản là không thể cùng người khác tiếp xúc, bây giờ nàng có chút hứng thú với vị hôn thê của tên đầu gỗ này, được tiết lộ ra từ miệng của nha đầu Thiên Nhan Duyệt kia.
Nàng suy nghĩ, không biết dạng con gái như thế nào, thì có thể xứng đôi với người này.
Lâm Thu Nhã chấn động, người con gái kia quá lạnh lùng. Mặc dù nàng được xưng là băng mỹ nhân, nhưng nếu so với người này, vẫn còn kém ba phần.
Tiêu Thu Phong bước lên xe, kính râm của Ruth cũng không hạ xuống, càng không nói một câu cáo biệt, lập tức nổ máy xe rời đi. Còn Thiên Nhan Duyệt, trốn sau cửa xe, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Thu Phong, buồn bã che miệng mình, không cho khóc thành tiếng.
Đã hai giờ sáng, trên đường cực kì im lặng, trong xe cũng cực kì im lặng, Ruth đã nghe những kinh nghiệm của Tiêu Thu Phong, nàng không quay đầu lại, bởi vì nàng không dám, trên gương mặt lạnh như băng của nàng, trong lúc vô tình, nàng đã phát hiện ra một thứ, đó là nước mắt, nàng đã rơi nước mắt.
“Vận dụng lực lượng cô có được, tìm giúp tôi hai người, một là Đao, người kia là Hà Hướng Nam” Tiêu Thu Phong không chút khách khí phân phó, làm việc với người này, hắn đã có thói quen như thế.
Ruth cũng có thói quen như vậy, nhưng nàng không biết cái thói quen đó có từ lúc nào.
“Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ chết, chết trong tay người khác” Mỗi lần nghe được lời này, cho dù không muốn, Ruth cũng phải hỗ trợ, nàng không thể để cho người này chết trong tay kẻ khác, đó là quyền lợi của nàng.
Cho nên, một cách từ từ, chỉ cần người này yêu cầu, nàng sẽ không cự tuyệt bao giờ.