Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Trucxinh
Năm nay sau khi chúc tết hàng xóm láng giềng xong, Kiều mẹ liền mang Kiều Kiều sang Giang gia chúc tết. Một năm này hai nhà cũng có qua lại thân thiết.
“Chú Giang năm mới mạnh khỏe.” Vừa vào cửa chính Kiều Kiều liền nói to.
Giang gia có không ít người.
Xem ra đều là tới chúc tết Giang Hải Dương.
Kiều Kiều vọt vào.
Giang Hải Dương và Kiều ba Kiều mẹ chúc tết lẫn nhau, Kiều Kiều và hai anh em Giang gia cũng chúc tết.
“Chúc mừng phát tài, lấy bao lì xì ra.” Kiều Kiều cười với Giang Hải Dương, rồi đưa tay ra.-Trucxinh-
Kết quả là bị Kiều mẹ đánh cho một cái.
Một tay Giang Hải Dương ôm lấy Kiều Kiều, nàng ngất, đừng nói nàng vốn đã lớn tuổi, chính là thân thể này cũng đã mười tuổi rồi nha. Ông đem bao lì xì nhét vào trong tay Kiều Kiều, Kiều Kiều cười tủm tỉm nhận lấy.
Kiều ba và Kiều mẹ cũng lì xì cho Giang Phóng và Giang Viễn mỗi người một trăm đồng. Kiều ba Kiều mẹ không có bao lì xì, ở nông thôn, rất ít người dùng bao lì xì, đều cho trực tiếp.
Chỗ này cũng không ít đâu, phải biết rằng, Kiều mẹ mừng tuổi Kiều Kiều có năm đồng thôi, năm đồng đó. Ông bà nội cũng mừng năm đồng.
Kiều Kiều nhìn cha mẹ mình, thiên vị, thật sự quá thiên vị.
Nhưng nàng cũng biết, tiền nhà của Giang Phóng Giang Viễn nhất định là còn dư, cha mẹ nàng không muốn lấy không tiền của người ta.
Giang Phóng nhìn ánh mắt nhỏ ghen ghét kia, bất đắc dĩ đưa cho Kiều Kiều: “Em cầm giúp anh.”
Nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể mở phường nhuộm, Kiều Kiều cũng cảm thấy thẹn thùng.
“Anh tự đi mà cầm, đưa cho em làm gì.”
“Em giữ giúp anh.”
Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, không nhìn thấy mọi người đều đang xem sao? Sao lại đưa tiền cho người ta hả?
Kiều Kiều thấy nếu càng cằn nhằn thì người ta càng nhìn vì vậy liền cầm lấy tiền. Cô chỉ biết cứ cầm hộ hắn đã. Giang Viễn thấy anh mình đưa tiền cho Kiều Kiều liền mang theo một trăm đồng tiền chạy một mạch ra ngoài chơi. Nếu không đi, một trăm đồng tiền này nó không giữ được thì phải làm sao bây giờ?
Hôm nay là mùng một đầu năm, buổi trưa Kiều Kiều phải về Kiều gia ăn cơm.
Sau khi trở về, thừa dịp không có ai, Kiều Kiều mở bao lì xì mà Giang Hải Dương cho cô ra, cái gì? Kiều Kiều bối rối. Đây, đây, đây là? Kiều mẹ vào nhà lấy đồ, thấy bộ dạng Kiều Kiều ngây ra như phỗng, nhìn thoáng qua, cũng lắp bắp kinh hãi: “Đây là lì xì của Giang Hải Dương sao?”
“A? Vâng. Ông ấy cho con sáu trăm đồng.”-Trucxinh-
Kiều mẹ sững sờ, người này mừng tuổi bằng tiền lương hai tháng của nhà họ.
Ông ấy, ông ấy nghĩ cái gì vậy?
“Không được, chỗ này quá nhiều rồi, phải trả lại người ta, sao lại có chuyện cho nhiều như thế chứ?”
Giờ còn đang ở nhà của ông bà nội lên Kiều Kiều vội vàng cất tiền đi, mặc kệ thế nào cũng không thể ngây ngốc ở chỗ này, tối về rồi tính.
Cuối cùng, sáu trăm đồng cứ như vậy.
Ý của Kiều mẹ là không thể nhận tiền mừng tuổi này, nó quá nhiều, trả lại cho Giang Hải Dương nhưng ông ấy cự tuyệt, còn nói tiền này là cho trẻ con, không liên quan đến người lớn, Kiều mẹ không còn cách nào khác.
Kiều Kiều rất biết điều nộp sáu trăm đồng tiền này cho Kiều mẹ, bà cũng thu vào.
Trẻ con mới mười tuổi, đấy là đã làm tròn tuổi rồi, chứ sinh nhật lần thứ chín còn chưa qua đâu, không thể cho con bé cầm nhiều tiền như vậy nha, lợi nhuận nhỏ của con bé bà không quản nhưng chỗ này quá nhiều tiền.
Nhà Kiều Kiều ở phương Bắc, chỗ này của bọn họ không giống với những thành phố lớn, tuổi đều tính theo tuổi mụ không giống nhiều nơi khác đều làm tròn tuổi, hoàn toàn không giống nhau. Tự nhiên lại nhiều thêm một tuổi, cô rất buồn bực.
Cứ đến năm mới là Kiều ba Kiều mẹ đều muốn mang cô đi khắp nơi thăm hỏi. Chuyện như vậy sẽ kéo duy trì liên tục đến mùng bảy. Đến mùng tám, cha cô đi làm mới coi như xong.
Kiều Kiều cảm thấy mệt quá, cô không phải là một bạn nhỏ, không có vẻ ngoài ngây thơ, cũng không có tâm hồn ngây thơ, mỗi ngày cứ đi thăm hỏi như vậy cô cảm thấy không còn tý sức lực nào. Ngày mùng tám cha cô đi làm, Kiều Kiều cầm sách vở, nói với Kiều mẹ một tiếng liền chạy sang nhà Dương Tuyết. Muốn cùng làm bài tập.
“Kiều Kiều đến đây, mau vào phòng, Dương Tuyết đang ở trong phòng đấy.” Chú Dương đã bắt đầu mở cửa hàng.
“Vâng.”
“Kiều Kiều.” Dương Tuyết mặc một bộ quần áo màu đỏ trông như búp bê.
“Tiểu Tuyết, em tới tìm chị làm bài tập.” Kiều Kiều vào nhà, cởi áo lông ra, ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết.
“Kiều Kiều à, chị làm xong bài tập rồi.” Vừa được nghỉ Dương Tuyết vừa gào khóc vừa làm, hôm nay thì đã làm xong rồi.
Ô ô, đứa nhỏ này, sao lại làm nhanh thế!
“Ừ, vậy em làm đi, chị nói chuyện với em.” Dương Tuyết an ủi Kiều Kiều.
“Thế cũng được.” Kiều Kiều mở vở: “Em còn muốn cùng chị làm đây, trường chị có giao nhiều bài tập không?”
“Sao lại không nhiều, cũng bởi vì nhiều nên chị mới tranh thủ làm sớm đấy, đến lúc mừng năm mới chơi mới vui.” Dương Tuyết nằm sấp nhìn Kiều Kiều. Di?
“Kiều Kiều, em làm bài tập nghỉ đông hả? Chị làm bốn ngày mới xong.”
“Vâng, bọn em chỉ có chỗ này thôi, không còn bài tập khác.”
Dương Tuyết hâm mộ nói: “Các em thật ít bài tập, bọn chị so với bọn em thì nhiều hơn.”
“Bọn em là như thế này, lớp chia làm bốn loại, mười người đứng đầu thì chỉ cần làm bài tập nghỉ đông, hai mươi người tiếp theo thì bài tập nhiều hơn một chút, ba mươi người thì lại càng nhiều còn lại mười người cuối cùng thì phải làm bài tập còn nhiều hơn bọn chị mấy lần đấy!”
Thầy giáo Vương của bọn họ thật sự là một giáo viên thần kỳ.
“Bọn em thật lạ, không phải cùng một lớp sao? Thế nó xếp thứ mấy?”.
“Giang Viễn hả? Nó xếp thứ mười hai.” Giang Viễn nhìn thấy thành tích liền thở dài, chỉ cần một chút nửa thôi, một chút thôi là tên của nó sẽ ở nhóm đầu, nó cũng không muốn làm bài tập nha.-trucxinh-
“Cái gì? Thành tích của nó tốt hơn so với trước kia, trước kia toàn sếp thứ hai mấy.”
“Thật không? Em cũng không biết, nhưng em thấy thầy giáo Vương rất tốt, ừ, thầy giáo Chu cũng tốt.” Có một giáo viên tốt đối với học sinh rất quan trọng, đặc biệt là giai đoạn tiểu học và trung học, hai giai đoạn này là giai đoạn xây dựng nền móng.
“Kiều Kiều, em thật giỏi, nhỏ hơn chị một tuổi mà cũng học năm thứ ba, thành tích học tập còn tốt như vậy.” Dương Tuyết rất hâm mộ Kiều Kiều, năm nay Kiều Kiều lại đứng thứ nhất.
Kiều Kiều cũng không nói gì, cô cảm thấy chỉ cần là người trọng sinh, có được linh hồn của một người trưởng thành, đã từng học những kiến thức này rồi, muốn kết quả không tốt cũng khó. Trước kia cô đọc tiểu thuyết, thường xuyên cảm thấy có chút khoa trương, làm gì có chuyện ai cũng học giỏi như vậy nhưng bây giờ cô hiểu, tư tưởng của người trưởng thành, khả năng lý giải đương nhiên không giống trẻ con, còn đã từng học một lần rồi cho lên kết quả tốt là đương nhiên, đợi cô lớn thêm chút nữa, học sơ trung, cao trung cũng chưa chắc đã tốt như bây giờ. Ưu thế trọng sinh cũng sẽ giảm nhiều.
“Tiểu Tuyết, chỉ cần lúc đi học nghiêm túc nghe giảng, cố gắng thêm một chút, sẽ học tốt hơn em, bây giờ em học giỏi là bởi vì hay học với anh Giang Phóng, chị cũng biết đấy, những thứ bọn họ học phức tạp hơn chúng ta nhiều, em xem nhiều cũng biết một chút.”
“Ừ, cũng đúng.” Dương Tuyết tiếp nhận thuyết pháp của Kiều Kiều.
Mỗi lần có ai khen ngợi Kiều Kiều học giỏi thì Kiều Kiều sẽ ca ngợi thầy giáo Vương và thầy giáo Chu của mình dạy tốt, còn nói Giang Phóng dạy kèm. Ban đầu Giang Phóng nghe thấy cô nói như vậy, kinh ngạc nhìn cô, về sau thành thói quen lên cô thích nói như thế nào cũng mặc.-Trucxinh-