Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết đây là lần thứ mấy Nhĩ Đông thấy tiểu thư nhà mình cứ chống cằm ngồi thở dài, từ sau khi trở về từ viện tử của Đại thiếu gia, tiểu thư chính là thường xuyên ngồi xuất thần, gọi nàng nàng cũng không trả lời, nếu có trả lời thì cũng không tập trung.
Ngâm Hoan cũng không muốn như vậy, Tiểu bá vương kia trước khi đi còn nói với vàng, nàng chỉ cần đáp ứng, còn chuyện có làm hay không là chuyện của hắn , cho dù nàng không tin hắn cảm thấy chuyện hôm nay chỉ là trò đùa của hắn, vậy thì nhìn hành động ba năm, năm năm sau của hắn có thành tâm hay không đi.
Cuối cùng Ngâm Hoan vẫn là đáp ứng, ba năm liền ba năm đi, ai.
Nhĩ Đông đếm thầm số lần tiểu thư thở dài, lại thêm một lần nữa.
Cho đến khi Tập Noãn lấy cơm tối ra, lúc này Ngâm Hoan mới có hơi hoàn hồn, hơi có chút mệt mỏi, cầm lấy một cây gậy đâm vào hộp gỗ nuôi trân châu đen, trân châu đen miễn cưỡng vươn chân cào cào cây gậy của nàng, xem như đáp lại nàng.
Ném hai khối thịt vụn xuống, trân châu đen chậm rãi bò qua, nằm trên mặt thịt, Ngâm Hoan đắp nắp lên, làm xong chuyện này mới bắt đầu dùng cơm.
Vài ngày sau, trong Lâm An thành hình như có truyền ra tin Bát vương phi của phủ Bát vương gia ngã bệnh, không phải là vì hôn sự của con trai mà là quyết định nhập ngũ của đứa con trai út, không đợi làm rõ việc này, Tô Khiêm Mặc liền muốn đi theo Lục vương gia đi Dương quan, bây giờ chuyện nhập ngũ đã là sự thật.
Mà điều kỳ tích là bệnh của Lục vương phi dần dần khỏi, không biết phu thê bọn họ đã đạt thành hiệp nghị gì, Lục vương gia không có nhắc lại hôn sự với Cố phủ nữa, đến cuối mùa thu, Lục vương gia mang những tướng sĩ mới gia nhập đi Dương quan.
Mà cửa hàng tại Bắc thị của Ngâm Hoan đã khai trương, từ trên lầu nhìn những khách nhân ra vào không ngừng, Ngâm Hoan trong tay cầm lấy một ly trà nóng, cười không khép miệng.
"Tiểu thư, phía dưới khách thật nhiều nha, nô tỳ xuống dưới mua điểm tâm cho tiểu thư nha, tiểu thư chờ nô tỳ một chút." Nhĩ Đông tay cầm lồng thức ăn đi xuống mua điểm tâm, đối với lượng khách hàng có chút chắt lưỡi.
"Không có gì kỳ quái, rất nhiều người đều là khách quen trong cửa hàng bên Nam thị, hôm nay có một cửa hàng gần nhà, tất nhiên nên tới xem rồi." Mấy ngày trước khi khai trương nàng còn phân phó Lý chưởng quỹ dán bố cáo tuyên truyền cửa hàng trang sức mới của Thiên Ngọc các ở Bắc thị tại cửa hàng ở Nam thị, chỉ là nàng không nghĩ tới khách nhân sẽ thêm nhiều như vậy.
Ngâm Hoan lại lần nữa cúi đầu nhìn, phân phó với tiểu nhị, "Ngươi nói với Lý chưởng quỹ một tiếng, ta đi trước, chuyện nơi đây liền giao cho hắn." Ngâm Hoan từ cửa sau của cửa hàng ly khai Thiên Ngọc các, lúc xe ngựa đi qua cửa chính, nhìn dòng khách nối liền không dứt, Ngâm Hoan cực kì thoả mãn.
Trở lại Cố phủ đã qua giờ cơm trưa, Ngâm Hoan vừa muốn đi đến Tử Kinh viện thì vô tình gặp Cố Ngâm Sương đang đi ra ngoài.
So với hai năm trước, Cố Ngâm Sương đã bớt đi vẻ non nớt, bây giờ nàng giống một nụ hoa chớm nở dễ làm người khác chú ý, cách nàng giơ tay nhấc chân đều mang lại sức quyến rũ, nàng di truyền đôi mắt to từ Tiền di nương, nhưng có phần mềm mại hơn Tiền di nương vài phần, chỉ cần nàng khẽ một bĩu môi, cũng khiến người khác nổi lên suy nghĩ muốn bảo hộ.
Tương đối mà nói, Cố Ngâm Phương so với nàng kém hơn nhiều.
"Nhị tỷ, Lục tỷ." Ngâm Hoan cười chào hỏi các nàng, ra hiệu Nhĩ Đông đứng sau lưng mang hộp đựng điểm tâm đi lên, "Nếu đã gặp các tỷ ở đây thì muội khỏi cần để Nhĩ Đông chạy qua phòng hai tỷ, đây là điểm tâm từ cửa hàng muội mang về."
"Thất muội phí tâm, chúng ta muốn đi Cẩm Tú viên dạo một chút, lần trước Tưởng tiểu thư đưa thiệp mời tới, muội cũng gặp nàng mấy lần, không bằng muội cũng đi với chúng ta đi." Cố Ngâm Sương sai nha hoàn thu hộp điểm tâm, cầm tay Ngâm Hoan trông rất thân mật.
"Nhị tỷ, muội mới vừa về nên không đi đâu, các tỷ đi đi, hôm nay muội thực bận rộn, nhờ Nhị tỷ nói với Tưởng tiểu thư nếu có dịp thì lần sau muội sẽ không từ chối." Ngâm Hoan bất động thanh sắc (không dấu vết) rút tay mình về, nhẹ khẽ đẩy tay nàng, thúc giục, "Nàng ấy là người nóng tính, hai tỷ đi đi kẻo trễ."
Cố Ngâm Sương quay đầu lại muốn nói gì nữa nhưng Cố Ngâm Phương đứng một bên mở miệng nói, "Nhị tỷ, nếu Thất muội đã không muốn đi, vì sao chúng ta lại phải kéo nàng theo."
Cố Ngâm Sương ngẩn ra, đáy mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lùng, người muội muội này càng ngày càng không phối hợp với chính mình, kể từ sau khi trở về từ am ni cô thì tính cách nàng có chút thay đổi không còn giống trước kia nữa, nàng không còn nóng vội như trước là điều tốt, nhưng chuyện gì cũng nhạt nhạt, nhất là không còn ủng hộ mình nữa thì là chuyện khác a.
"Ngâm Phương, muội muội đang trách tỷ sao."
"Nhị tỷ có làm sai chỗ nào đâu, sao lại nói muội trách tỷ, thật là kỳ lạ nha." Cố Ngâm Phương bước nhanh tới cửa lớn, quay đầu lại nhìn nàng, "Nếu tỷ mà không đi thì thực sự là trễ đó."
Trở lại Tử Kinh viện, Ngâm Hoan thấy đống thiệp mời trên bàn, lấy lên vài cái xem, Tưởng gia tiểu thư này thật đúng là kiên nhẫn, do năm ngoái đi dự yến tiệc ở phủ thượng thư có gặp nàng, nàng cùng Nhị tỷ rất hợp ý, vừa vặn cả hai người đều là cao thủ ngâm thư nên sau đó thường xuyên viết thiệp mời Cố Ngâm Sương. Nàng muốn mời Cố Ngâm Sương thì không thể không mời Cố Tam tiểu thư Cố Ngâm Nguyệt, thân phận của nàng cũng cao hơn Cố Ngâm Sương, tự nhiên không thể không mời.
Cách ba bốn tháng Tưởng tiểu thư sẽ viết thiệp mời một lần, Cố Ngâm Sương sở dĩ chịu khó đi như vậy, đương nhiên không thể chỉ vì thích ngâm thơ, bởi vì trong tiệc này cũng không thiếu các thiếu gia quyền quý, mà ở trong mắt Ngâm Hoan, Cố Ngâm Sương là người hành động có mục đích, cho nên nàng mười phần khẳng định, lần này, Bành Mậu Lâm cũng có ở đó.
Còn nửa năm nữa, Ngâm Hoan đặt một tay trên bàn, gõ nhẹ, hôm nay người và vật không giống như lúc trước, không biết chuyện đó có phát sinh giống như kiếp trước không a.
"Tiểu thư, Đại thiếu gia sai người đưa đồ đi đến." Tập Noãn đi đến, trong tay cầm một cái hộp gấm, Ngâm Hoan hoàn hồn, ngoắc tay ra hiệu nàng mang tới, đó là một cái hộp cỡ lớn chừng hai bàn tay, bên trong có một bức thư, Ngâm Hoan lấy ra nhìn vào trong, bên dưới là một tảng đá nhỏ có khắc chữ các góc đã được mài nhẵn
Ngâm Hoan nhìn chữ được khắc trên tảng đó, chữ viết có vẻ bá đạo, cũng giống như sự cuồng vọng bá đạo của người kia. Nàng có chút hăng hái mở thư ra đọc, Tô Khiêm Mặc đã đi được mấy ngày, chẳng lẽ thứ này gửi lại Đại ca mấy ngày cho nàng làm đồ tưởng niệm hắn sao?
Trong thư đơn giản chỉ là sự khẳng định đi khẳng định lại chuyện mà hắn bắt nàng hứa hôm đó, đối với Ngâm Hoan mà nói, nếu như không đáp ứng lỡ như hắn thực có chuyện gì thì cũng là tiếc nuối của hắn. Ba năm thì ba năm, Lục vương phủ cũng không muốn kéo dài chuyện đính hôn của thế tử nữa, nàng đồng ý với hắn là được thôi.
Ngâm Hoan dự liệu không có sai, bất quá lần này Lục vương gia đi là hai tháng, Lục vương phi liền mang Tô Khiêm Doanh vào cung một chuyến. Ngay trận bão tuyết đầu tiên tới Lâm An này, trong lúc Ngâm Hoan đang vùi trong đống sổ sách, một đạo thánh chỉ liền đưa tới quý phủ của Lục vương gia.
Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho thế tử của phủ Lục vương gia và đích nữ của Kỳ gia Kỳ Tố Như, tháng ban năm sau liền thành hôn.
Sang năm thế tử Lục vương gia được mười sáu tuổi, chuyện chờ Ngâm Hoan trưởng thành bất quá là nguyện ước ban đầu của Lục vương gia, cuối cùng hắn vẫn là không kiên trì nổi tới cùng, đối với Cố phủ mà nói, đây là chuyện đáng được ăn mừng, không phải người nào cũng chịu đựng được chuyện làm nhà mẹ đẻ của thế tử phi.
Người trong Lâm An thành đối với Cố gia Thất tiểu thư đồng tình cũng lả tả tăng theo số tuyết rơi, ồn ào chuyện này hai năm, hôm nay toàn thành ai ai cũng biết nàng là thế tử phi tương lai, đột nhiên thánh chỉ lại hạ xuống, danh hiệu coi như năm chắc trong tay hai năm nay bị Kỳ gia tiểu thư cướp đi. Cho dù cô nương người ta trong sạch, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà sau này chuyện làm mai cho Cố gia Thất tiểu thư sẽ không dễ dàng, nàng đã từng là được vương gia nhìn trúng, người thấp thì với không tới, người cao hơn thì không có, một hài tử mới mười tuổi như vậy lại bị liên luỵ.
Nhiều người bàn tán, tự nhiên cũng có những phiên bản khác nhau được kể cho những người rảnh rỗi nghe trong quán trà, Ngâm Hoan thì một tay ôm lò sưởi một tay cắn hạt dưa, vui tươi hớn hở nghe Nhĩ Đông kể lại một lần.
"Tiểu thư, tại sao ngài một chút cũng không giận, những người kia đều bàn tán tiểu thư không vịn được cành cao là Lục vương phủ rồi." Nhĩ Đông có vẻ rất phẫn giận, rõ ràng vốn là Cố gia không muốn, Hoàng gia thật khinh người quá đáng.
"Tức giận cái gì, người khác nói cũng là nói sự thật mà, chúng ta xác thực vịn không được cành cao như Lục vương gia phủ, bất quá vịn không được thì không vịn là được, ngươi nghe còn tin nó làm cái gì." Ngâm Hoan há miệng cắn hạt dưa, thành thạo đem xác phun ra, hai chân tự tại gác ở trên ghế, thập phần nhàn rỗi.
Nhĩ Đông nhìn thấy tiểu thư nàng một bộ dáng thích ý, trong phủ đều nói, tiểu thư bị thương tâm, núp ở trong Tử Kinh viện không chịu đi ra ngoài, ngay cả Cố lão phu nhân cũng đều đến an ủi nàng, tiểu thư cương quyết ai cũng không gặp, nhưng có ai nghĩ tới nàng vốn tự tại trốn trong này chứ.
"Bên ngoài còn nói tương lai tiểu thư khó gả đi ra ngoài." Thanh Nha tri kỷ thay ly trà nóng cho nàng, ôn nhu nói, "Lúc trước dù sao cũng là kim khẩu của Lục vương gia, hôm nay lật lọng cũng là bọn họ, chúng ta cái gì cũng không nói là được."
"Thanh Nha tỷ tỷ nói không sai." Ngâm Hoan đẩy khay hạt dưa ra ngoài, ngón tay nhẹ nhàng xáo trộn xác hạt dưa, đáy mắt thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, "Chúng ta cái gì cũng không nói là được, tự nhiên sẽ có người vì chúng ta bất bình."
Năm trước nàng tiến cung cũng nhiều, số lần diện thánh cũng nhiều, cũng có lần theo thánh chỉ tiến cung với mẫu thân và Cố lão phu nhân, nàng mới không tin sẽ không có ai nói ra. Bất kể người nọ đồng tình hay thương hại nàng thì chuyện này nếu truyền đến tai hoàng hậu nàng đều là người thua thiệt, không xứng thì không xứng vậy thì lúc trước cần gì mở miệng nói giỡn, làm trễ nãi cô nương người ta.
Bình thường cũng không ít người không vừa mắt với hậu duệ Hoàng tộc, chỉ cần có huyết mạch Hoàng gia, thì liền được chức vị hoặc thừa kế so với những người vất vả leo lên mà vẫn không thể để lại cho đời sau, càng có một bụng tức giận hơn. Người có tài văn chương dùng thì văn, người có quyền thế liền ngẫu nhiên đâm chọc vài câu, hoàng đế còn phải bận tâm cân bằng đại cục, nếu cứ tiếp tục cũng không được, Hoàng gia thành người thất tín thì sao.
Vì vậy lần tiến cung cuối cùng trước khi hết năm, Mộc thị được hoàng hậu nương nương ban không ít trân phẩm an ủi, vốn là Hoàng Thượng cũng không muốn tứ hôn chọn nha đầu kia, nhưng nghĩ tới một khóc hai nháo của Lục đệ muội thì chuyện tứ hôn này cực kỳ khó giải quyết, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hắn. Vẫn là hoàng hậu nương nương am hiểu trấn an, sau này để Mộc thị mang theo Ngâm Hoan thường xuyên tiến cung, nghe nói cũng là một đứa thông tuệ.