Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mới vừa vào tháng mười, bên Dương quan có tin truyền về, Lục vương gia vì đánh lui Bắc đồ quân, bị trọng thương, Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ, để huynh đệ Mộc gia mang binh tiến đến trợ giúp, nhưng sau khi Lục vương gia bị thương, Bắc đồ quân đột nhiên đình chỉ tiến công.
Tô Khiêm Mặc chỉ huy một đội quân mang Lục vương gia trở về cũng là lúc Mộc thị huynh đệ cũng xuất phát đi khu vực biên quan Dương quan, trong lúc nhất thời dân tâm cũng sôi sục lên, tựa hồ đây là trận chiến dai dẳn đây.
Vì chuẩn bị binh lực, các nơi bắt đầu rồi mộ binh, cho dù thân ở trong phủ, nhưng khi đến tiền viện Ngâm Hoan đôi khi cũng nghe được bên ngoài người dân la hét ở chỗ nào đang mộ binh.
Trung tuần tháng mười, Tô Khiêm Mặc trở về Lâm An thành trước, Lục vương gia trọng thương trong người, nhưng nhìn cũng tương đối thong thả, sau khi Tô Khiêm Mặc tiến cung diện thánh cũng không ở lại thêm bao nhiêu, cũng không trở về Bát vương phủ liền lên ngựa chạy về biên quan, chờ Bát vương phi biết rõ tin tức đuổi tới, Tô Khiêm Mặc cũng đã sớm đi xa.
Đến tháng mười một, đội quân hộ tống Lục vương gia mở chậm rãi lắc lư trở về, lúc đi đường khó tránh việc va chạm, vì vậy Lục vương gia thương thế tăng thêm, Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh cho mấy vị thái y đến Lục vương phủ bảo đảm Lục vương gia không để lại di chứng gì.
Cố gia theo lễ nghi cũng phải đến thăm, Mộc thị mang theo Mạnh thị tiến đến, trong Lục vương phủ khách tới rất nhiều, đều do Lục thế tử phi tiếp đãi, Lục vương phi thì cả ngày canh giữ ở trước giường Lục vương gia.
Mộc thị cũng không có ở đó lâu, sau nửa canh giờ tựu ra vương phủ, lúc trở lại Cố gia, bên Lục gia kia đã sai người truyền tin vui đến, Cố Ngâm Sương có bầu, đã hai tháng.
Ngâm Hoan thời điểm nghe được tin này đang ở trong phòng phụ thân tìm mấy tài liệu về Dương quan, Nhĩ Đông tiến đến xin chỉ thị, Tứ phu nhân muốn dẫn Đại thiếu phu nhân đến Lục gia, tiểu thư có muốn đến thăm nàng hay không.
"A? Nhị tỷ có bầu." Ngâm Hoan để quyển sách thật dày xuống, ngẩng đầu nói với Nhĩ Đông, "Ngươi mau mang cái hộp màu tím qua cho Đại tẩu đi, ta không qua." Nhĩ Đông lên tiếng rời đi, Ngâm Hoan cúi đầu xuống đúng lúc thấy được trên sách có vài dòng chữ sách lược đánh quân Bắc đồ của phụ thân.
Phụ thân lúc sinh tiền viết rất nhiều về cảnh tượng giao chiến cùng Bắc đồ quân, kể cả sinh hoạt tập quán của người Bắc đồ, Ngâm Hoan xem thật cẩn thận, nàng mơ hồ nhớ rõ phụ thân trước khi chết là đánh thắng trận, tại sao phụ thân đánh thắng quân Bắc đồ mà bị chết trận, vì sao lại truy kích khi biết rõ mình thắng, rõ ràng ở cuối quyển sách có nói một câu, thừa dịp thắng mà truy kích, có thể có mai phục.
Mà trong Lục phủ, Phương thị và Mạnh thị lúc đến, Lục phu nhân thu hồi nụ cười trên mặt, hừ một tiếng, bà muốn nhìn xem nàng sẽ nói gì trước mặt mẫu thân, giống như cho dù ở Lục phủ từ khi thành thân đến giờ đã là nửa năm, chịu bao nhiêu uỷ khuất để xem nàng có dám nói với mẫu thân trước mặt bà không.
"Nương, ngài tìm con sao." Lục Trùng Nham đi đến phòng Lục phu nhân, Lục phu nhân ra hiệu hắn ngồi bên cạnh mình đến, ôn nhu nói, "Hôm nay Ngâm Sương đã có thai, trước kia nương không an bài thông phòng cho con cũng là chờ nàng có thai, hôm nay nàng đã có thai được hai tháng nhất định phải phân phòng ngủ, con cũng đừng vào phòng nàng để nàng nghỉ ngơi, ta sẽ phái lão ma ma có kinh nghiệm qua đó chăm sóc cho nàng, Đào Hương, đi gọi Bách Hợp cùng Thủy Tiên tiến đến."
Lục Trùng Nham vừa muốn phản bác, thì thấy hai cô nương mười bốn mười lăm tuổi đến, mềm dẻo thỉnh an phu nhân.
"Nham nhi, đây là hai cô nương mẫu thân tìm cho con, đều là xuất thân từ nhà trong sạch, vào viện của con, con đừng để hai nàng uỷ khuất nha." Lục phu nhân cười bảo hai nàng ngẩng đầu một chút, cảm giác muốn mãnh liệt từ chối vừa rồi của Lục Trùng Nham đã vi diệu biến mất.
Lục phu nhân nhìn hắn cười mà không cười, hai cô nương này, từ khi Cố Ngâm Sương gả vào phủ bà đã bắt đầu tuyển, con trai mình thích dạng cô nương nào há bà không rõ sao, ỷ vào con trai sủng ái đối với mình hờ hững, không có cha mẹ chồng ủng hộ, nàng cho rằng sự sủng ái này sẽ kéo dài bao lâu.
"Nương a, này Ngâm Sương mới có thai, nàng thấy lại không vui mất." Lục Trùng Nham thu tâm thần lại, đôi mắt to vô tội kia thật là câu nhân nha.
"Ngươi trái một mực Ngâm Sương, phải một mực Ngâm Sương, có thê tử nào có bầu mà không chải tóc cho nha hoàn đâu, chẳng lẽ mấy tháng tiếp theo con định ở trong phòng nàng mãi sao, hồ nháo!" Lục phu nhân khiển trách một tiếng, "Lúc ta nghi ngờ có Đại ca con chẳng phải cũng cho nha hoàn hầu hạ phụ thân ngươi sao, bà nội con cũng không nói gì, đến hai tháng sau khi sinh Đại ca con, phụ thân con mới vào lại phòng ta."
Lục Trùng Nham không thể nào phản bác, về phần là không muốn phản bác hay không biết phải phản bác như thế nào thì hắn không nghĩ tới, sau khi trở về hắn cẩn thận cùng Cố Ngâm Sương nói chuyện này, mới vừa diễn vở cảm động cảm ơn sự quan tâm của gia đình xong Cố Ngâm Sương nghe hắn nói xong mà sững sờ, nước mắt thoáng hiện nhưng liền treo trong mắt, tích tụ dần dần mới rơi xuống, Cố Ngâm Sương đưa tay lau nhanh một cái, cố gượng cười với hắn, "Nếu là mẫu thân đưa tới, thiếp sẽ an bài chỗ ở, kế tiếp Ngâm Sương không thể hầu hạ tướng công, không nên bá chiếm chàng."
Lục Trùng Nham một ít nghi ngờ vừa sinh trong đáy long liền bị nước mắt của nàng thổi bay, hắn vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng an ủi, "Nàng đừng thương tâm, trong tim ta vẫn luôn chỉ có một mình nàng, mẫu thân an bài người ta sẽ ý tứ đi một chút, miễn cho bà nói ta không tốt, còn lại thời điểm khác ta đều ngủ tại cách vách, đễ cho nàng dễ gọi ta."
Cố Ngâm Sương tại trong ngực hắn khóc thút thít, đáy mắt quẹt một cái châm chọc, thật tình người trong tim hắn là nàng sao, tại sao còn đi phòng người khác, mẹ chồng có an bài người thì hắn cũng nên từ chối chứ.
"Ừ." Cố Ngâm Sương nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Lục Trùng Nham hít một hơi hương thơm từ trên người nàng, bụng kia bằng phẳng chưa nhìn ra điểm gì, bất quá đây chính là hài tử thứ nhất của Lục gia, về phần Đại ca, Lục Trùng Nham trên mặt thoáng hiện lên tia lệ khí, Đại ca không có con, chẳng lẽ phụ thân còn không coi trọng con hắn sao.
Cố Ngâm Sương không có lý do gì ngăn cản Lục phu nhân hướng nơi này nhét người, nàng có thai cũng không thể để cho trượng phu chịu đựng được, ngày hôm sau nàng liền gọi hai người tên là Bách Hợp cùng Thủy Tiên vào sân của nha hoàn thông phòng, Lục Trùng Nham sợ ảnh hưởng đến nàng, còn cố ý an bài phòng xa một chút, dựa theo lục ý tứ của phu nhân, thông phòng sau này sẽ được nâng lên thành si nương, hai nàng cũng không ở đó lâu, sau này sẽ có viện tử riêng.
Cố Ngâm Sương an tâm dưỡng thai, thời điểm các nàng đến thỉnh an cũng chỉ nhàn nhạt phân phó vài câu, chờ các nàng đi ra ngoài mới gọi thiếp thân nha hoàn tới, "Đi thông báo các nàng, trước khi ta sinh hạ hài tử không cần đến đây thỉnh an."
Cố Ngâm Sương có bao nhiêu ghen tỵ, từ cách nhìn nàng phá huỷ đồ nàng không chiếm được có thể nhìn ra, Lục Trùng Nham đối với nàng mà nói, đã là không có lựa chọn, nàng thì càng không muốn để cho người khác nhúng chàm hắn.
Nàng bản thân chính là từ Cố gia Tam phòng nơi nhiều thứ nứ nhất đi ra, phụ thân có bao nhiêu di nương, có bao nhiêu đứa bé, mà mẫu thân làm chủ mẫu lại chỉ có một đứa con trai, cũng không chiếm được tâm phụ thân, lúc trước nàng thay di nương cao hứng, hôm nay nàng đang ở vị trí này, nàng không thể lại trở thành mẫu thân như lúc trước được.
Nhưng bất kể như thế nào, nàng đều muốn sinh hạ đứa bé này trước.
Cố Ngâm Sương nheo lại con mắt, đưa tay sờ sờ bụng, chỉ cần sinh hài tử ra, tại Lục gia đứng vững vàng, cho dù là lúc trước có lời đồn gì nàng cũng không sợ...
Dương quan, Tô Khiêm Mặc trở lại được mấy ngày rồi, Bắc đồ giống như lúc trước khi hắn đi về kinh vẫn không có dị trạng gì, Tô Khiêm Mặc nhìn bản đồ của nơi đây, khu Bắc đồ có nhiều núi, rất khó công nhưng dễ thủ, những năm gần đây bọn họ chỉ đánh chúng lui binh chứ không thể triệt hạ hoàn toàn được, cũng không phải là không có xông vào nơi đó, nhưng địa thế không có người quen thuộc, xông vào dễ gặp ám binh, căn bản là tiến vào chịu chết.
"Tiểu tử, ngươi thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp." Mộc Triều Lộ từ phía sau tiến đến vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngay từ đầu kỳ thật hắn đối với hoàng gia tử đệ vẫn còn có chút thành kiến, nói là đến tòng quân thật ra là đến chơi, chơi được vài năm, tham gia diệt trừ vài ổ phiến loạn, cũng được cái công, trở về liền phong một chức quan, nhưng Tô Khiêm Mặc ngược lại phá vỡ cái nhìn của hắn, sau khi hộ tống Lục vương gia trở về lại vẫn sẽ trở lại.
"Mộc đại nhân, những năm này chẳng lẽ chúng ta sẽ không có phái người lẫn vào người Bắc đồ tìm hiểu địa thế sao." Tô Khiêm Mặc đi đến bên kia, đây là bản đồ thu nhỏ của Dương quan lúc trước, Tô Khiêm Mặc chỉ vào lá cờ trên Dương quan, "Lúc trước chúng ta không biết gì hết, chẳng phải quá bị động sao."
"Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ có ngươi nghĩ đến cái này vấn đề này sao, những năm này chính là Cố quốc công cũng phái rất nhiều người đến đó, xen lẫn vào đám thương nhân, người bán hàng rong, ngay cả phụ nữ nhu nhược và trẻ em đều phái đã qua, nhưng đều bị phát hiện, một người cũng không trở lại." Mộc Triều Lộ chỉ vào vài cứ điểm của Bắc đồ quân trên tấm bản đồ, "Chỉ chỗ này bọn họ vất vả lắm mới mang thông tin ra ngoài, liền trở nên vô dụng."
"Vì sao chúng ta không tìm những người bán hàng rong bình thường đi, như vậy bọn họ cũng sẽ không phát giác." Hai nước giao chiến, nhưng lúc hòa bình cũng sẽ có thương nhân hoặc người bán hàng rong đến đó mua bán, nhất là thương nhân, bên Bắc đồ nhiều da lông, giá lại rẻ, nên thường xuyên đến đó mua, hai nước cũng không động tới họ.
"Bọn họ tay trói gà không chặt để cho bọn họ đi chính là muốn mạng bọn họ."
"Mộc đại nhân, các ngươi có nghĩ tới hay không, chính là phái trong quân doanh người giỏi giả trang và dịch dung thành thương nhân hoặc người bán hàng rong, trong binh lính cũng có vài binh lính tính chất đặc biệt, bọn họ không có giống thương nhân chỉ quan tâm đến vấn đề làm ăn, điểm quan tâm không giống, hơn nữa khí chất cũng bất đồng, Bắc đồ vậy khẳng định sẽ dễ dàng phát giác, nếu là thương nhân bình thường, bọn họ vốn cũng không có cảnh giác gì nhiều, đi nhiều địa phương giao dịch một chút, liền có thể vẽ nhiều một chút." Tô Khiêm Mặc trầm ngâm một chút nói ra.
"Vậy nếu bọn họ phát hiện làm sao bây giờ." Mộc Triều Lộ nghe hắn nói như vậy, cũng có chút đạo lý, ngồi ở trên chiếc ghế ra hiệu hắn tiếp tục.
"Đều là thương nhân bình thường, bọn họ làm sao phân biệt được, thương nhân đi chính là quan tâm việc buôn bán, bán sạch hàng hóa ở trong tay liền sẽ trở lại, cũng sẽ không đi loạn, không có gì khác thường thì bọn họ làm sao phát hiện rx." Tô Khiêm Mặc đốt mấy cái địa phương bọn họ biết,
"Chúng ta có thể đem thương nhân tổ chức lại, hiện tại Bắc đồ không phải là lui về rồi sao, bão tuyết giáng xuống, thời gian này lúc trước thương nhân Dương quan nhất định sẽ đi một chuyến, nhiều thương nhân, ai bán mau ai bán chậm này đều không nhất định, bán chậm thì đi nhiều nơi hơn, chỉ cần dặn bọn họ đừng tụ tập, phân tán ra, lúc trở lại có thể nắm giữ rất nhiều tin tức."
Tô Khiêm Mặc đem ý nghĩ trong lòng nói ra, ngẩng đầu muốn trưng cầu ý kiến Mộc Triều Lộ, phát hiện hắn đang nghe nghiêm túc, bên cạnh còn gật đầu nhẹ, tựa hồ là đồng ý lối nói của hắn.
"Đối với thương nhân mà nói đây là chuyện tình cực kỳ mạo hiểm, ngươi như thế nào xác định bọn họ sẽ đồng ý." Mộc Triều Lộ tiếp tục hỏi.
"Thương nhân coi trọng nhất cái gì, coi trọng nhất là một chữ lợi, thỉnh thoảng chiến tranh, đánh nhau, bọn họ sẽ không buôn bán gì được, nếu là liên tục đánh, chính là dân chúng lầm than, bọn họ cũng sẽ cùng theo không có cơm ăn, đánh trận đối với bọn họ mà nói là chuyện không có lợi nhất, thời gian càng lâu bọn họ lại càng bị ảnh hưởng, kể từ đó, bọn họ nhất định là hi vọng nhanh đánh xong." Nếu đã muốn nhanh lên kết thúc không có hậu hoạn, tất phải một phương án áp đảo bên kia, đối với bọn họ mà nói, Dương quan mà thất thủ, bọn họ làm sao còn chỗ tốt nào chứ.
Mộc Triều Lộ nghe hắn nói cảm thấy rất đúng, hôm nay đối với Bắc đồ nhân dân mà nói, mùa đông tiến đến bọn họ phải cần là than củi cùng lương thực, xác thực hàng năm lúc này thương nhân qua lại nhiều lần một chút, nhưng muốn thuyết phục những người này cũng không dễ dàng.
"Nếu là ngươi ra chủ ý, vậy chuyện này liền giao cho ngươi đi làm." Nếu là thương nhân thật sự mà lui tới, cũng sẽ không khiến cho Bắc đồ phòng bị cái gì, cho dù bị tịch thu cái gì cũng không sao, quan trọng là có thu hoạch sau đó.
Mộc Triều Lộ nhìn Khiêm Mặc có nhiều tán thưởng trong mắt hơn, xem ra tiểu tử này cũng không phải là mãng tướng, những người trẻ tuổi của Đại Huy ngày càng có hy vọng nha.