Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở khu vực Tây Bộ, mâu thuẫn giữa các dân tộc rất quyết liệt, giữa dân tộc thiểu số và dân tộc Hán, giữa các dân tộc thiểu số với nhau. Trong các hoàn cảnh đặc thù, đã quyết định giữa các tộc người đều rất đoàn kết. Chính sách dân tộc chế định quốc gia đã hòa giải mâu thuẫn này trên một mức độ nhất định.
Nhưng, tùy theo sau đó lại xảy ra những vấn đề khác. Dựa vào sự ưu tiên này của quốc gia, một số phần tử cá biệt làm xằng làm bậy ở địa phương.
Lúc này, những tên lưu manh điển hình là như vậy. Một con dê, lúc này chẳng trị giá bao nhiêu tiền, dựa theo giá cả của thời đại này, nhiều nhất là 200 đồng, đấy là còn nói quá lên rồi! Nhưng bọn chúng lại mượn cơ hội, lấy con dê chết ra làm cái cớ để chặn đường thu phí, mỗi xe 5 đồng. Con đường Phi Quốc này là động mạch chủ của khu Tây Bắc, làm một trong những tuyến đường giao thông quan trọng liên hệ với nội địa. Trong một ngày, lượng xe qua lại không dưới mấy nghìn chiếc.
Chỉ nói hiện tại, hai bên xe cộ tắc đường, cộng lại ít nhất cũng hơn 500 chiếc, tính như vậy, đừng nói một con dê, giá tiền của cả một đàn dê cũng được thu hồi về rồi!
Hơn nữa, người này còn không có chút nào sợ hãi. Bởi vì hắn có cái cớ. Lời nói kiêu ngạo, khiến sắc mặt Nhiếp Chấn Bang có chút khó coi.
Lúc này, Lý Lâm và Dịch Quân cũng đã chạy tới, nhìn biểu hiện của người đàn ông này, Dịch Quân đi tới, trầm giọng nói:
- Anh làm cái gì đấy hả? Đây là Chủ tịch Nhiếp của chúng ta đấy. Các anh lập tức mang mấy cái thứ này rời đi, sơ tán giao thông. Anh không nhìn xem đi, đều chắn lại thành cái dạng gì rồi chứ?
Tiếng nói của Dịch Quân hạ xuống, tên lưu manh cầm đầu ồ một tiếng, trên mặt không có bất kì sự sợ hãi nào, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đã sớm nghe nói Chủ tịch huyện chúng ta là một đứa con nít, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là một đứa con nít.
Nói tới đây, giọng người đàn ông thay đổi, rất khinh thường, nói:
- Chủ tịch Nhiếp thì làm sao vậy? Tôi không trộm không cắp, dê của tôi bị người ta đụng chết. Thu một ngày phí thì có làm sao, đây vẫn còn rẻ đấy, không thu phí mỗi ngày coi như là tốt rồi!
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh trở lại, xem ra, đây là có người ở phía sau chỉ bảo. Dựa vào trình độ của người này, tìm đâu được cái cớ tốt như vậy, không thể chỉ thu phí một ngày. Nhiếp Chấn bang tuyệt đối không tin là những người này có năng lực kiểm soát tốt như vậy.
Ngay sau đó, nhìn người đàn ông, Nhiếp Chấn Bang mở miệng lần nữa nói:
- Được! Cho dù là dê của anh bị đụng chết, nhưng một con dê mới bao nhiêu tiền, cũng không cần phải thu phí một ngày chứ. Anh làm như vậy là trái với luật quốc gia, phải chịu trách nhiệm.
Người đàn ông cười ha ha nói:
- Đâm chết chỉ là một con dê, không sai. Nhưng, con dê này của tôi là dê cái, trong bụng còn mang thai dê con. Cái này chính là dựa vào thai từng năm một tính ra. Anh tính thử xem, tổn thất của tôi là bao nhiêu?
Nhiếp Chấn Bang một hồi khó thở. Cái này hoàn toàn là một vấn đề con gà đẻ trứng. Tính toán như vậy, chỉ sợ thu phí một tháng cũng không quá đáng. Người như vậy hoàn toàn là đang quấy rối.
Đang chuẩn bị nói, đột nhiên, từ phía sau truyền tới một âm thanh:
- Mã Nhị Cẩu, thằng nhãi mày lại đang thu phí hả, xem ra, mày chuẩn bị vào nhà tù mà đón năm mới rồi!
Theo âm thanh nhìn lại, lúc này vài tên mặc đồng phục cảnh sát từ trong đám người tiến vào. Dẫn đầu là một người đàn ông ước chừng khoảng 45- 46 tuổi, còn nói chuyện là một người cảnh sát chừng bốn mươi tuổi.
Lưu manh giống như Mã Nhị Cẩu, đối với Chủ tịch huyện, lãnh đạo gì đó, bọn họ từ trước đến nay chưa từng sợ hãi.
- Tao vẫn cứ bộ dạng như vậy, mày có thể làm gì tao chứ. Lẽ nào, mày muốn đánh nhau với tao một trận phải không. Vậy thì càng tốt. Lưu manh sao, vốn dĩ chính là một nghề. Nhưng mà, thể diện và uy tín của lãnh đạo các ngươi không có, truyền ra ngoài, đánh nhau với lưu manh ở đầu đường, vậy thì cái lãnh đạo này cũng chấm hết.
Ngược lại, đối với cảnh sát, cảnh sát, đây cũng là người bọn côn đồ sợ nhất, vừa nghe thấy nói đến nhà tù, Mã Nhị Cẩu lập tức thay đổi thái độ, cả người bỗng run lên, lập tức cười nói:
- Vương Sở, sao có thể chứ, có ngài ở đây, tôi còn dám thu phí nữa sao? Rút lui, rút lui, lập tức rút lui, để cho xe qua lại.
Lúc này, mấy tên cảnh sát cũng đi đến Nhiếp Chấn Bang bên này, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thật ngại quá, để cho anh chê cười rồi!
Bên cạnh, Lý Lâm cũng mở miệng giới thiệu:
- Chủ tịch Nhiếp, vị này chính là ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Lê chúng ta, kiêm bí thư chính ủy, đồng chí cục trưởng Triệu Côn Luân.
Vừa nghe đến tên này, Nhiếp Chấn Bang liền giật mình, khó trách thái độ của Triệu Côn Luân như vậy, thân là ủy viên thường vụ Huyện ủy, cấp bậc chính ủy bí thư, Triệu Côn Luân hẳn là cấp cục trưởng. Từ ý nào đó mà nói, còn cao hơn Nhiếp Chấn Bang nửa cấp, có thể có biểu hiện như vậy, coi như là rất tốt rồi.
- Bí thư Triệu, đã làm phiền anh rồi! Khí phách của Bí thư Triệu thật khiến cho Chấn Bang khâm phục. Những tên côn đồ vừa rồi đúng là dầu muối không vào. Bí thư Triệu xuất hiện lập tức liền giải tán. Rốt cuộc là Định Hải thần châm của huyện Lê chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói.
Lời nói kẹp thương đeo gậy này, lại khiến cho sắc mặt của Triệu Côn Luân có chút xấu hổ. Sự việc lớn như vậy, chặn đường thu phí trong thời gian lâu như vậy, ai cũng biết đến, nếu không có sự bao che của cán bộ địa phương, thì Mã Nhị Cẩu cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đồng thời biểu hiện cả sự tức giận của mình ra.
Vẻ mặt Triệu Côn Luân biến đổi, trên mặt lại cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp quá khen. Định Hải thần châm gì chứ, tôi làm sao dám nhận, chủ tịch Nhiếp hiện giờ phụ trách công tác kinh tế của huyện Lê, tình hình kinh tế của lê vân chúng ta, phải trông vào chủ tịch Nhiếp rồi! Chủ tịch Nhiếp, trong cục tôi còn không ít việc, tôi không hàn huyên tiếp với anh được rồi!
Sau khi trải qua trò khôi hài như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không thoải mái. Vốn cho rằng mình ở chi đoàn rèn luyện mấy năm nay, đối với quan trường, đối với cơ sở đã đủ quen thuộc rồi! Nhưng bây giờ, sau khi Nhiếp Chấn Bang chính thức vào cơ sở rồi, Nhiếp Chấn Bang mới phát hiện, mọi việc không đơn giản như mình nghĩ.
Ở trong chốn quan trường, hình như ưu thế của mình cũng đã không còn sót lại chút gì rồi. Trí nhớ của kiếp trước, ở chỗ này, căn bản cũng không có quá nhiều hiệu quả. Dù sao, trước đây, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không tiến quá vào thể chế bên trong. Về phần kinh nghiệm quan trường, đây càng là điểm yếu của mình.
Hơn nữa, theo tình hình trước mắt, mình cũng không thường xuyên vào, căn bản đã có một khuyết điểm, so sánh thì, có quá nhiều bó buộc.
Giống như hiện tại, mình mặc dù là một Phó chủ tịch huyện, nhưng lại bị một tên côn đồ đè đầu cưỡi cổ. Nếu như, Nhiếp Chấn Bang là thành viên ủy viên thường vụ, chỉ sợ thái độ của Triệu Côn Luân cũng không như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Vĩ Dân, đoàn người đi đến xã Mộc Hà, cách huyện Lê 60 dặm. Nhìn thảo nguyên mênh mông, lúc này Lâm Vĩ Dân giới thiệu, nói:
- Chủ tịch, anh xem, một mảnh thảo nguyên này, đồng cỏ tươi tốt, nguồn nước phong phú. Thật là một nơi tốt để chăn nuôi. Hiện giờ, hàng năm huyện tôi xuất chuồng gần 80 nghìn con. Con số này đối với diện tích hơn17 triệu bãi cỏ mà nói, là một sự lãng phí. Vẫn còn tiềm lực rất lớn để phát triển hơn nữa.
Trong phòng làm việc của Ngô Chí Hùng.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở ghế sa lon đối diện Ngô Chí Hùng. Ngô Chí Hùng giờ phút này, rất cẩn thận sau khi xem xong kế hoạch phát triển kinh tế của Nhiếp Chấn Bang rồi. Ngay sau đó ông tháo kính xuống, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chấn Bang à! Rốt cục là học sinh giỏi, làm ra bản kế hoạch này đúng là không tầm thường.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang chạy tới bên cạnh Ngô Chí Hùng, lấy là một hộp đặc cung gấu trúc, đưa một cây ra, sau đó cười nói:
- Chủ tịch huyện, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?
Lúc này Ngô Chí Hùng cũng mỉm cười nhận điếu thuốc của Nhiếp Chấn Bang, từ nay trở đi, quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước nữa. Đối với Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng cũng coi như là tâm phúc trong hệ rồi. Đối với biểu hiện lúc này của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng chẳng những không có chút bất mãn nào, ngược lại còn cười nói:
- Vẫn là điếu thuốc của cậu hút thuận miệng. Tiểu tử này, có lời gì vẫn không thể nói thẳng ra hay sao? Ấp a ấp úng, đây không phải là tính cách của cậu đâu.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ tịch huyện, cháu nói nhưng chú đừng nổi giận.
Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Ngô Chí Hùng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch, kế hoạch này, mục đích của cháu rất rõ ràng. Trước mắt, nông nghiệp ở huyện Lê chúng ta còn rất nhiều tiềm năng phát triển. Làm tốt phương diện này, kinh tế của huyện Lê nhất định sẽ phát triển. Mặt khác, kế hoạch khai thác đá trân châu (hay khoáng Vermiculite, dùng làm phân bón) và phát triển du lịch, tôi đã cẩn thận suy nghĩ một chút. Dê nướng nguyên con của huyện Lê chúng ta chính là đặc sản nổi tiếng, có thôn trại của người Bố Y, những cái này cũng là điểm du lịch thắng cảnh rất tốt. Nếu kế hoạch cho tốt, đối với sự phát triển của huyện Lê cũng có thể tạo nên một hiệu ứng không thể đoán trước được. Ý của cháu là, Ủy ban nhân dân huyện bên này, có nên thành lập một tổ lãnh đạo phát triển kinh tế không? Mặt khác, cháu cảm thấy, nếu cháu là người chủ trì thì có quá nhiều hạn chế, tốt nhất vẫn là chú tự mình ra mặt.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng nhướn mày, trầm tư một lúc, sau đó lại cười mắng:
- Tên tiểu tử này, cứ vòng vo mãi. Có gì thì cứ nói thẳng đi, còn ngại gì chứ!
Trên thực tế, Ngô Chí Hùng vô cùng kinh ngạc, bước vào hội nghị thường vụ huyện ủy, đi tới cấp bậc này của Nhiếp Chấn Bang, Huyện ủy huyện Lê bên này không có quyền lực ấy. Đương nhiên có quyền đề cử quyền hạn. Nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Thành ủy Bá Châu.
Hơn nữa, giống như Nhiếp Chấn Bang trực tiếp muốn cán bộ đó, chỉ sợ trong lịch sử cũng hiếm thấy. Nhưng Ngô Chí Hùng cũng hiểu rõ, Nhiếp Chấn Bang lo lắng cũng không phải không có lý. Với vai trò người phụ trách phát triển kinh tế huyện Lê, nếu Nhiếp Chấn Bang không gia nhập vào bên trong thì, trọng lượng của lời nói và uy tín đều nhỏ hơn rất nhiều. Nhiếp Chấn Bang mở miệng lần này, cũng không phải hoàn toàn là vì bản thân cậu ta.
Trầm tư một lúc, Ngô Chí Hùng hạ quyết tâm, nói:
- Chấn Bang à, như vậy, chuyện của cậu, tôi hôm nay phải đi vào thành phố tìm Chủ tịch Phùng. Mặt khác, ý của tôi là, phần kế hoạch này, cậu đi báo cáo một chút với lão Mạc, xem thái độ của ông ta ra sao. Tuy nhiên, chuyện nhập thường (gia nhập vào một tổ chức quyền lực nào đó, giống như chuyện G4 đòi tham gia và chia sẻ quyền lực trong hội đồng bảo an LHQ), trước mắt cậu cũng đừng cao hứng vội. Rốt cục trong thành phố có thái độ gì, hiện tại tôi cũng không biết. Trước mắt cậu hãy làm tốt việc này đã, nhưng mà đừng có bỏ gánh giữa chừng, nghe rõ không?
Nghe được lời nói của Ngô Chí Hùng, Nhiếp Chấn Bang cũng ha hả cười nói:
- Chủ tịch, chú yên tâm đi! Cháu làm việc, chú còn không yên tâm sao?