Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc bước vào, Mạc Chí Hải nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Tiền Tiến đang cùng nhau nói chuyện. Nhưng, Mạc Chí Hải lại lựa chọn sự im lặng không để ý đến. Nhiếp Chấn Bang có bối cảnh, điều đó Mạc Chí Hải cũng biết, nếu không hắn còn trẻ tuổi như vậy không thể trở thành cán bộ cấp phó huống hồ còn là cán bộ có chức vụ lãnh đạo. Nhảy dù xuống không nói, lại còn do Phương Cố Sơn, Trưởng ban tổ chức, Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Bá Châu đích thân hộ tống, những điều này đủ để chứng minh Nhiếp Chân Bang không phải tầm thường.
Nhưng trong lòng Mạc Chí Hải cho rằng thân thế của Nhiếp Chấn Bang có lẽ là thế hệ con cháu của Phương Cố Sơn, để tạo chỗ dựa cho hậu bối, Phương Cố Sơn mới cố ý đến đây nhưng bây giờ Mạc Chí Hải nhận ra suy nghĩ của bản thân hoàn toàn sai lầm.
Con người Tiền Tiến, Mạc Chí hải cũng rất hiểu, cũng đã nghe không ít chuyện về cậu ta. Với bối cảnh của Tiền Tiến, nếu như Nhiếp Chấn Bang chỉ là có quan hệ với Phương Cố Sơn thì không có đủ tư cách để làm cho Tiền Tiến có thái độ khách sáo như vậy.
Những lời đối thoại giữa Tiền Tiến và người thanh niên trẻ lúc nãy, Mạc Chí Hải nghe rất rõ. Trong loáng thoáng, có vẻ Tiền Tiến vẫn là lấy người thanh niên trẻ kia làm trọng, hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì trước đó, Tiền Tiến cũng không nhận thức Nhiếp Chấn Bang, điều này làm cho Mạc Chí Hải phải suy nghĩ sâu hơn. Người thanh niên trẻ kia đích thị là người Bắc Kinh chính hiệu sao lại cố ý chạy đến cái huyện Lê này làm gì, lại còn là một nhóm người nữa?
Thêm vào đó, cô gái tóc ngắn bên cạnh, Mạc Chí Hải cũng có cảm giác quen quen. Đúng lúc đó, Tư lệnh quân khu huyện Lê - Chu Bồi Quân cũng đi đến nói nhỏ bên tai Mạc Chí Hải:
- Bí thư Mạc à, vừa rồi dường như tôi nhìn thấy con gái của Tư lệnh Vũ. Tôi xin lỗi, tôi xin phép một chút, tôi qua đánh một tiếng chào hỏi
Nghe Chu Bồi Quân nói vậy, Mạc Chí Hải lại càng kinh ngạc, đúng rồi, người thiếu nữ kia nhìn rất giống Tư lệnh quân khu Vũ Thiên Bá.
Mạc Chí Hải cũng đã nghe qua tên của Vũ Thiên Bá. Người này trước đây là Phó quân đoàn trưởng dẫn quân Quân khu Tây Bắc, đây chính là một người có năng lực rất mạnh. Hiện giờ, do cấp trên lo lắng đến tình hình phức tạp của khu Tây Bắc nên cố ý điều ông ta từ dẫn quân đến trấn thủ ở quân khu Tây Bắc, ông ta có thể coi là trụ cột quan trọng để ổn định khu Tây Bắc.
Bây giờ thậm chí cả con gái của Vũ Thiên Bá cũng đến đây. Liên tiếp hai người con của hai vị quan to trên tỉnh ủy cùng đến đây chỉ đơn thuần là để kết bạn, Mạc Chí Hải thật sự không thể tin. Lại liên tưởng đến một giọng nói thuần tiếng thủ đô của Nhiếp Chấn Bang, cái bối cảnh này, đủ để khiến cho ông ta phải suy nghĩ kỹ rồi.
Còn nhớ lúc chiều ở phòng làm việc của mình, Nhiếp Chấn Bang chống đối không chút e dè. Theo lý mà nói, dù thế nào thì một tay phó chủ tịch huyện mà ngay cả hội nghị thường vụ cũng chưa bước vào, sao có thể dám khiêu chiến quyền uy của mình, bây giờ xem ra rất hợp lý. Với một người có bối cảnh thâm sâu như vậy, đương nhiên không coi một cấp Cục trưởng nho nhỏ như ông ta vào mắt rồi. Chính mình cho hắn chờ chính là liền một tiếng đồng hồ, sau đó, thái độ lại kiêu ngạo, không thèm nhìn lấy một cái liền phủ quyết đề nghị, như vậy thị không tức giận mới là lạ.
Lúc nãy, Mạc Chí Hải còn suy nghĩ rằng, kế hoạch phát triển kinh tế lần này, đợi đến lúc đưa ra hội nghị thường vụ, chính mình còn đang tính nhất định phải dùng quyền phủ quyết của mình.
Thông thường mà nói, ở hội nghị thường vụ, bí thư là nhân vật số một có một lần được đưa ra quyền phủ quyết hoàn toàn. Đương nhiên, đối với một bí thư huyện ủy mà nói, việc sử dụng cái quyền này sẽ làm ảnh hưởng tới bản thân, sẽ làm giảm uy tín ở hội nghị thường vụ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng.
Hoặc là, nhẹ nhàng đơn giản mà dùng một câu, còn chưa tới đúng thời điểm, cứ tạm thời để đó đã. Đến lúc đó, Mạc Chí Hải sẽ có cách để kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang không thể được hội nghị thường vụ thông qua. Mà nếu bên huyện ủy không thông qua, Mạc Chí Hải tin rằng dù Nhiếp Chấn Bang có bản lĩnh thế nào kế hoạch đó cũng không thể thực hiện. Dù sao thì nếu huyện ủy không thông qua thì có trực tiếp đến thành ủy, cấp trên cũng sẽ phải xem xét kèm cả ý tưởng của cán bộ phía dưới nữa.
Nhưng bây giờ Mạc Chí Hải lại do dự. Nếu so với bản thân thì hiện giờ, ở trên cái con đường làm quan này, mình xem như người gần đất xa trời, lui lại cũng tốt, về hưu cũng được, chỉ cần là lui ra thì sợ cũng không ai hỏi thăm nữa rồi. Tuy rằng còn chút mặt mũi, nhưng đối với con gái và cháu trai của mình thì không tốt. Xem ra mình nên thay đổi thái độ với Nhiếp Chấn Bang thì hơn.
Nghĩ đến đây, Mạc Chí Hải lại thản nhiên nói:
- Mọi người ăn cơm đi!
Bên này, Dương An Na vừa bước vào phòng riêng liền bĩu môi nhìn Nhiếp Chấn Bang tỏ vẻ bất mãn nói:
- Anh Chấn Bang xấu xa, đã nói là tới kì nghỉ đông sẽ ở bên em vậy mà lại lặng lẽ chạy đến đây!
Nghe An Na nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cười khổ. Tính cách của cô bé này thật đúng là không thể suy đoán theo lẽ thường. Trong mắt của cô gái nhỏ này, tiền đồ cái gì, sự nghiệp cái gì, đối với cô mà nói, chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng là cô muốn làm theo những gì mình thích.
Lúc này Lưu Côn và Tiền Tiến từ ngoài cửa bước vào, nghe Dương An Na nói vậy, Lưu Côn bật cười trêu:
- Đúng đấy An Na, tôi nghĩ nên đem Tam ca mang về, hay là, tôi lập tức quay về tìm ông cụ nhà em nói một câu?
Vừa nghe xong, Dương An Na hếch mũi, lạnh lùng nói:
- Hừ, liền một con Côn trùng như anh chỉ biết e sợ cho thiên hạ không loạn, tôi biết, anh Chấn Bang bây giờ đang làm việc lớn, tôi mới không làm vậy chứ. Anh Chấn Bang nhỉ.
Ở kiếp trước, Dương An Na cũng thể hiện bản tính kiên cường khó sánh, lúc này Dương An Na phản ứng như vậy đúng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang bất ngờ. Nghĩ lại thì đây cũng bình thường thôi, kiếp trước mình là một người tàn phế, tâm tính của Dương An Na hoàn toàn không giống bây giờ, đương nhiên là thiếu đi sự đáng yêu và tăng thêm sự nặng nề.
Còn Lưu Côn từ sau chuyện Lưu Dương lần trước, quan hệ giữa hai người đã nhạt đi rất nhiều, nhưng biểu hiện của Lưu Côn sau đó lại làm Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng vì vậy mà hắn không loại trừ Lưu Côn ra khỏi cái vòng tròn của bản thân. Bây giờ bản thân Lưu Côn cũng có một công ty phụ trách công trình. Thời gian này, cả nước đang trong quá trình phát triển lớn, kiến thiết mạnh mẽ. Thứ không thiếu nhất chính là các dự án công trình, Lưu Côn đi con đường này là rất đúng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Côn Tử, bây giờ bên tôi đang có một dự án, cậu có hứng thú không?
Vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Lưu côn liền cảm thấy rất phấn khởi, tài biến đá thành vàng của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn đã tận mắt chứng kiến. Năm đó đi Liên Xô, người ở thủ đô không ai xem trọng chuyến đi Liên Xô của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, một loạt những hành động liên tiếp của Nhiếp Chấn Bang, trước không nói tới chuyện đã man đến ưu đãi rất lớn cho quốc gia, làm cho quốc phòng và khoa học kỹ thuật quân sự của Hoa Hạ có được sự phát triển nhảy vọt, khi Liên Xô giải thể, còn dẫn về được từ Liên Xô không biết bao nhiêu nhà khoa học và nhân viên nghiên cứu, chỉ nói đến tiền lãi cực lớn mà Nhiếp Chấn Bang thu được cũng đủ khiến cho Lưu Côn hưng phấn rồi. Nay có chuyện tốt như vậy đến lượt chính mình, Lưu Côn sao lại không đồng ý chứ?
Lưu Côn liền ngồi xuống cười nói:
- Tam ca, chuyện này sao lại không đồng ý chứ, đường mà anh chỉ cho dù là hoàng tuyền tôi cũng dám đi. Tam ca giao cho tôi dự án này là nể mặt tôi rồi, dù thế nào tôi cũng phải ôm lấy. Tam ca, anh cứ việc nói thẳng dự án gì đi, chỉ cần là có lợi cho anh tôi có mất tiền cũng cam lòng.
Nghe Lưu Côn nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Trước đây mình lựa chọn tiểu tử Lưu Côn này cũng vì cậu ta có đầu óc linh hoạt, bây giờ xem ra càng chính xác. Tiểu tử này rõ ràng biết rằng mình sẽ không để y chịu thiệt nhưng vẫn nói lời hiên ngang lẫm liệt như vậy.
- Tiều tử này, đừng ở đây khoe mẽ nữa, Tiền Tiến và em Vũ đều ở đây, cậu không sợ xấu mặt sao? Đây chính là dự án của huyện Lê. Dự định sơ bộ của tôi là, mở một công ty trồng trọt chăn nuôi hiện đại hóa ở huyện Lê này. Bên này, diện tích thảo nguyên lên đến 17.000.000 m2, diện tích sử dụng chưa đến một phần năm. Đây là hình thức khoán canh tác nuôi trồng. Nếu như biết tổ chức, đưa vào một số loại cỏ chất lượng tốt, tôi tin rằng nghề chăn nuôi trồng trọt vẫn là có tiềm lực để phát triển nhất đấy. Sau đó, chúng ta sẽ dùng hình thức sản xuất công ty mười căn cứ, mười hộ dân, như vậy cậu chỉ cần bố trí nhân viên khoa học kỹ thuật. Việc sản xuất cũng không cần phải bận tâm quá nhiều. Cậu đã cùng tôi đến Liên Xô rồi đấy, thị trường tiêu thụ của thịt dê, thịt bò ở Châu Âu và khu vực Trung Đông vô cùng rộng lớn đấy. Sao nào, dự án này cậu và Mê Tiền có hứng thú hay không?
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, Lưu Côn có chút trầm tư rồi đáp:
-Được, tôi nghe theo Binh ca!
Tiền Tiến ngồi bên cạnh cũng ngây người ra, lúc này y cũng có cảm giác xấu hổ, bản thân y là người Tây Bắc sao lại không nghĩ đến điều này. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến cũng có chút khâm phục, chỉ riêng điều này thôi cũng thể hiện Nhiếp Chấn Bang không phải người tầm thường.
Ý của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn cũng hiểu rồi, tiền trên thế giới này có tranh cũng tranh không hết, để mọi người cùng phát tài đây mới là đạo lý. Lúc này, Lưu Côn cũng cười nói:
- Mê Tiền, anh nghĩ sao? Tôi thì thấy thích thú rồi chỉ muốn lập tức bắt tay chuẩn bị thôi.
Tiền Tiến lúc này cũng tươi cười, thầm nghĩ, dự án này chỉ cần khống chế việc phòng dịch cho tốt thì hoàn toàn là việc có lời mà không bị lôx, còn có lí do gì mà không đồng ý chứ. Lập tức y cười nói:
- Nếu Tam ca đã cho chúng ta cơ hội tốt như vậy, không đồng ý sao được. Mọi chuyện Côn thiếu gia cứ an bài, tôi không có ý kiến gì cả.
Vừa lúc đó Mạc Chí Hải từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy mọi người trong phòng đang nhìn mình, Mạc Chí Hải cũng tỏ vẻ tươi cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp cũng đang ở đây à? Tôi nghe nói Tiền thiếu gia đang ăn cơm ở đây nên cố ý sang kính một ly!
Lúc này nhìn thần sắc hai bên, Tiền Tiến cũng hiểu quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và vị bí thư huyện ủy Mạc Chí Hải này chẳng tốt đẹp gì. Trong trường hợp này, Tiền Tiến cũng biết cân nhắc nặng nhẹ. Nếu so sánh giữa hai bên, Tiền Tiền đương nhiên xem trọng Nhiếp Chấn Bang hơn. Chưa nói đến việc Nhiếp Chấn Bang có bối cảnh thâm sâu đến kinh người, nếu làm tốt quan hệ, nói không chừng sau này có thể giúp cho con đường làm quan của ông cụ nhà mình, chỉ nói đến hiện tại Nhiếp Chấn Bang có thể đem đến lợi ích cho mình, riêng điều này thôi thì Mạc Chí Hải cũng không thể so sánh được.
Nghĩ vậy, Tiền Tiến liền cười nói:
- Xin chào Bí thư Mạc, ông quá khách sáo rồi. Lần này nhờ sự giới thiệu của chủ tịch Nhiếp, tôi cùng vị ông chủ đây cũng chuẩn bị đầu tư một điểm kinh doanh nhỏ ở huyện Lê, sau này phải nhờ Bí thư Mạc chiếu cố cho. Nào, Tam ca, tôi xin kính anh một ly trước, cầu mong chúng ta hợp tác thắng lợi!
Thái độ của Tiền Tiến làm cho thần sắc của Mạc Chí Hải thay đổi, làm vậy là không nể mặt mình mà, hơn nữa ý tứ của Tiền Tiến cũng đã rõ, muốn mời rượu cũng được nhưng phải mời Nhiếp Chấn Bang trước.
Cắn răng cầm ly lên, ông ta nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch Nhiếp, trước đây chúng ta ít liên hệ về sau nên qua lại nhiều hơn, ly rượu này chúng ta cùng cạn được chứ?