Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe những lời này, Mục Kiến Hoa vừa đau xót lại vừa vui sướng. Trước kia, doanh nghiệp nhà nước huy động vốn, không ít thư ký giám đốc và chính mình kể khổ cầu xin công nhân viên, buộc công nhân viên góp vốn, thậm chí áp dụng biện pháp cũ kỹ.
Góp vốn và đi làm gắn liên với nhau, không góp vốn sẽ không có việc làm, không góp vốn sẽ xóa bỏ đãi ngộ phúc lợi, xóa bỏ làm thay ca, cùng với hàng loạt các biện pháp.
Lúc đấy, công nhân viên vì giữ miếng cơm manh áo, thường bắt buộc phải thỏa hiệp. Nhưng bây giờ, cái tình huống này, Mục Kiến Hoa cũng chưa gặp bao giờ. Chẳng lẽ nói, mình điên rồi hay là những người công nhân viên này của tập đoàn dệt may điên rồi? Tất cả đều không phải, chỉ có thể nói, việc tái cơ cấu cũng như sự thành lập của tập đoàn dệt may là một chuyện tốt vô cùng hợp với lòng dân, thấu hiểu tâm lý người dân. Các công nhân viên cũng không phải là những kẻ ngốc. Bọn họ, đó chính là tràn đầy lòng tin đối với chính mình.
Mục Kiến Hoa có chút khó xử, chuyện như vậy anh ta cũng không dám làm chủ, ánh mắt nhìn sang bên Nhiếp Chấn Bang. Lúc này Nhiếp Chấn Bang đang nhìn đám đông phía sau. Vừa rồi góp vốn, tất cả xếp thành một hàng có hơn ba trăm chỗ, ước chừng đã có hơn hai mươi nghìn công nhân viên tiến hành nhận mua. Bây giờ những người còn lại không đến mười nghìn nữa, đã như vậy, đơn giản là để cho những người này cũng tham gia nhận mua. Tất cả mọi người tham gia, tính tích cực càng cao. Đồng thời, đây cũng là một cách thăm dò cho việc cải cách doanh nghiệp nhà nước. Nếu vận hành tốt, thậm chí có thể trở thành một bản mẫu của việc cải cách doanh nghiệp nhà nước trên toàn quốc.
Ngay sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Mục, như vậy đi, mở rộng đăng ký, hễ công nhân viên nào có mong muốn nhận mua đều có thể tham gia nhận mua. Số nhận mua vượt quá sẽ lấy từ trong số cổ phần của ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước ra phân chia.
Buổi trưa không có người ăn cơm, đợi đến một giờ chiều, sau khi tất cả công nhân viên của tập đoàn dệt may hoàn tất việc nhận mua xong. Trải qua kiểm kê nhanh, tổng cộng số tiền nhận mua cổ phần không ngờ đạt được hơn 136 triệu.
So với dự tính ban đầu hơn 80 triệu thì nhiều hơn hơn 30 triệu. Điều này đủ để chứng minh sự nhiệt tình của toàn bộ công nhân viên tập đoàn dệt may.
Số tiền vốn này, toàn bộ đều sẽ được xung vào tài khoản tài chính của tập đoàn dệt may. Trong đó một phần tài chính dùng để chi trả lương hưu một cục cho công nhân viên chức của tập đoàn, một phần khác sẽ trả cho một số khoản vay, số tiền còn lại sẽ dùng làm vốn lưu động.
Ngày hôm sau, đích thân Nhiếp Chấn Bang giám sát, ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước nhanh chóng tiến hành cuộc họp công tác chuẩn bị cho đại hội cổ đông tập đoàn dệt may.
Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước đại diện cho đại cổ đông tập đoàn dệt may Lương Khê tham gia đại hội cổ đông. Trong đại lễ đường thành ủy, cổ đông đến từ tập đoàn dệt may Lương Khê trên thực tế chính là toàn thể công nhân viên tham gia hội nghị.
Trong đại hội, đầu tiên, toàn thể cổ đông bàn bạc đề cử người cho cấp quản lý tập đoàn. Sau đó, toàn thể cổ đông tiến hành bỏ phiếu, Hoàng Giang Sinh đúng là lực lượng mới xuất hiện, trúng cử vào vị trí tổng giám đốc tập đoàn dệt may Lương Khê. Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Lãnh Siêu Hoa được trúng cử vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn dệt may Lương Khê.
Còn những cương vị khác ví dụ như cán bộ trung tầng của các phòng ban tài chính, hậu cần cung ứng, nhân sự, bảo vệ, kinh doanh và các phòng ban khác, cùng với các vị trí kỹ thuật của tập đoàn dệt may Lương Khê, căn cứ vào đại hội cổ đông toàn thể cổ đông bỏ phiếu quyết định trong vòng ba ngày, tiến hành hội nghị liên kết tranh cử công khai, để công khai tuyển dụng cán bộ trung tầng.
Theo việc tái cơ cấu của tập đoàn dệt may Lương Khê đi đến hồi kết, về phía Nhiếp Chấn Bang cũng coi như là thoải mái. Chỉ cần đợi hoàn thành cơ cấu bộ máy chung của tập đoàn dệt may hình thành xong là tập đoàn dệt may đã có thể chính thức treo biển kinh doanh. Công trình cải tạo khu thành phố cũ của quận Quỹ Thành cũng có thể ngay lập tức đi vào quỹ đạo.
- Thư ký Dịch, chủ tịch Nhiếp hiện tại có ở đây sao?
Bỗng nhiên bên ngoài vọng vào một giọng nói, Nhiếp Chấn Bang nghe thấy giọng nói này lập tức đứng lên. Đây là giọng nói của Phạm Thường Thắng.
Ở dưới địa phương cơ sở, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn vâng theo chỉ bảo của ông cụ năm đó, khiêm tốn thận trọng, không kiêu ngạo không nóng nảy, coi mình là một người dân thường. Chuyện mà mình có thể tự giải quyết thì chính mình giải quyết. Đương nhiên, bối cảnh và thân phận của Nhiếp Chấn Bang cũng có thể có tạo ra được sự trợ giúp không nhỏ. Nhưng cái này cũng không có cách nào, có bối cảnh mà không dùng đó là người ngu ngốc.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang từ đầu đến cuối vẫn là tuân theo quan niệm này. Phong thái ở bất cứ lúc nào cũng đều giữ vững sự chính trực. Có bối cảnh thì như thế nào? Ngày ngày treo tấm bảng trên đỉnh đầu, dựa vào hồng phúc tổ tông sao? Đó không phải việc làm của một người trưởng thành. Hơn nữa, ở dưới địa phương, nếu thật sự chọc giận đối thủ. Người ta đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, vua cũng phải thua thằng liều. Cá chết lưới rách vẫn có thể làm được.
Cho nên, đối với việc Phạm Thường Thắng tới đây, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất coi trọng. Lập tức mở cửa phòng ra đón:
- Bí thư Phạm, khách ít đến nha, mau mời vào.
Câu nói này Nhiếp Chấn Bang không phải cố ý nhưng lại khiến cho sắc mặt của Phạm Thường Thắng có chút đỏ, lúng túng nói:
- Chỗ này của Chủ tịch Nhiếp, thật đúng là lần đầu tiên tôi tới. Về sau trên phương diện công việc còn phải thường xuyên liên lạc và trao đổi, sự tin tưởng vẫn là cần phải trao đổi với nhau nhiều thì mới có thể có được.
Mời Phạm Thường Thắng vào trong văn phòng, Nhiếp Chấn Bang lấy túi Đại Hồng Bào (tên một loại trà) cao cấp vơ vét từ chỗ của Dương lão ra, pha một tách trà cho Phạm Thường Thắng. Sau khi đích thân bưng tới trước mặt của Phạm Thừa Thắng, lúc này hắn mới ngồi xuống bên cạnh Phạm Thường Thắng, mỉm cười nói:
- Bí thư Phạm, vô sự bất đăng tam bảo điện đấy. Lần này đến đây, bí thư Phạm có chuyện gì phải không?
Phạm Thường Thắng cũng là người biết hàng, nhìn loại Đại Hồng Bào này đã biết ngay đây chính là thứ khó mà có được. Thứ được lấy từ trên cây Đại Hồng Bào cổ thụ của núi Vũ Di, sản lượng một năm cũng chỉ một hai cân như thế. Nhiếp Chấn Bang có thể có được đã đủ để chứng minh bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang cũng không đơn giản.
Ngay sau đó Phạm Thường Thắng cũng mỉn cười nói:
- Thật sự có chút việc, vừa rồi nhận được điện thoại từ văn phòng tỉnh ủy, bí thư Ngôn Thạc bảo tôi chuyển lời cho cậu. Nghi thức gắn biển kinh doanh của tập đoàn dệt may Lương Khê lần này, bí thư Ngôn Thạc muốn đích thân tham gia, cũng như khai trương cho tập đoàn dệt may. Cho nên tôi đặc biệt tới đây để trao đổi với cậu một chút, sắp xếp thời gian phía tập đoàn dệt may với vấn đề tiếp đón và bảo vệ an toàn của bí thư Ngôn Thạc sau khi đến Lương Khê.
Nghe câu nói của Phạm Thường Thắng, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ nhõm hơn, thì ra là thế. Lập tức trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng tươi cười nói:
- Bí thư Thẩm muốn đích thân đến tham dự lễ khánh thành, bí thư Phạm, chuyện này là chuyện tốt có cầu mong cũng không được đấy. Về phần đón tiếp, trước đây phó chủ tịch tỉnh Điền và chủ tịch Ninh cũng đã từng đến đây, thời gian cũng không cách xa nhau lắm. Tôi thấy, thật ra cũng không có điểm nào đặc biệt cần phải chú ý. Không biết bí thư Phạm ngài còn có bổ sung điều gì không?
Phạm Thường Thắng lúc này cũng cười ha ha nói:
- Tôi thấy hai chúng ta đúng là nghĩ cùng một kiểu rồi. Tháng này lãnh đạo tỉnh ủy liên tiếp đến đây, công việc của các phòng ban trong thành phố cũng chuẩn bị tương đối ổn rồi.
- Tôi thấy cứ sắp xếp như vậy là được rồi.
Nói xong Phạm Thường Thắng liền đứng lên mỉm cười nói:
- Việc sắp xếp thời gian gắn biển kinh doanh của tập đoàn dệt may, chủ tịch Nhiếp cậu lại phải bận tâm nhiều thêm rồi. Sau khi quyết định rồi thì thông báo trước hai ngày cho tôi, tôi còn báo cáo với cấp trên.
Sau khi Phạm Thường Thắng rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng tập trung suy nghĩ. Dịch Quân lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, đem tách trà trên bàn đổ đi, sau khi rửa sạch một lượt xong, liền ngồi bên cạnh cũng cười nói:
- Chủ tịch, trong khoảng thời gian này, Phạm Thường Thắng đúng là giống như đã thay đổi thành một người khác rồi.
Liếc mắt nhìn Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Phạm Thường Thắng bị Lý Quốc Hoa chơi một vố, thiếu chút nữa phải gánh trách nhiệm của một vị lãnh đạo. Hiện giờ như vậy, đây mới xem như bình thường, tuy nhiên cũng không thể xem thường. Hai người này cùng một phe, trước mắt mà nói hai người vừa hiềm khích nhưng chuyện này, không chắc khi nào thì lại trở về cùng phe. Chúng ta cũng không thể lơ là, bất cẩn được.
Nói ra những câu này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lóe lên một ý tưởng. Thẩm Ngôn Thạc đến tham dự lễ ra mắt của một doanh nghiệp nhà nước, nếu nói là doanh nghiệp quy mô lớn tầm cỡ trung ương, vậy còn khả thi một chút. Tập đoàn dệt may chẳng qua là doanh nghiệp thành phố quản lý, Thẩm Ngôn Thạc làm như vậy lại có chút đề cao rồi.
Xem chừng mục đích chính của Thẩm Ngôn Thạc không phải là ra mắt mà là để áp trận cho mình, đồng thời cũng là tỏ thái độ của Thẩm Ngôn Thạc với cấp trên.
Cuộc tuyển cử lần này của thành phố Lương Khê, mặc dù kết quả cuối cùng Nhiếp Chấn Bang thuận lợi trúng cử, nhưng quá trình tuyển cử cũng là khiến người ta có cảm giác khiếp sợ. Nói cách khác, nếu không phải Ninh Thủ Thường cẩn thận, nếu như không phải Vu Thắng Đông cực kỳ quyết đoán, việc bị Nhiếp Chấn Bang bị kéo phiếu, không chừng đã thật sự thực hiện rồi.
Bây giờ, hành động này của Thẩm Ngôn Thạc, nhìn qua là đang quan tâm đến cải cách doanh nghiệp của thành phố Lương Khê, trên thực tế đây là Thẩm Ngôn Thạc bù đắp lại chuyện trước đây. Lấy chuyện này để tỏ thái độ của ông ấy với Vu Thắng Đông và Trung Ương, việc kéo phiếu đó là hành vi cá nhân của những người khác mà không phải là ý của Thẩm Ngôn Thạc tôi.
Ngay cả Thẩm Ngôn Thạc cũng đích thân tới, hành động hạ thấp thái độ này của Phạm Thắng Thường cũng hợp lý, cũng coi là bình thường.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức gọi điện thoại cho Mục Kiến Hoa nói:
- Chủ nhiệm Mục phải không? Công việc của tập đoàn dệt may các anh phải nắm thật chặt. Tôi vừa nhận được tin từ trên tỉnh ủy, bí thư Thẩm Ngôn Thạc sẽ đích thân đến dự buổi lễ khánh thành.
Chuyện như vậy không có gì cần để che giấu. Hơn nữa, để nó truyền ra cũng có thể khiến cho công nhân viên từ trên xuống dưới của tập đoàn dệt may coi trọng, tràn đầy lòng hăng hái. Chuyện như vậy, coi như là một công đôi việc, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là theo tay mà làm.
Ba ngày sau đó, trải qua sát hạch nghiêm ngặt của tập đoàn dệt may, kết quả cuộc cạnh tranh vị trí các phòng ban trực tiếp quản lý cũng đã có. 10 giờ 8 phút buổi sáng ngày mai sẽ chính thức tiền hành lễ ra mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, chưa đến tám giờ, đám người Nhiếp Chấn Bang, Phạm Thường Thắng còn có bộ máy lãnh đạo của phân khu quân đội và mặt trận tổ quốc, hội đồng nhân dân thành phố, đều tập trung lại cùng với nhau, tất cả đều đợi ở lối vào đường cao tốc.
Suy xét tới tính cách và thói quen của Thẩm Ngôn Thạc, Thẩm Ngôn Thạc không thích kiểu chào đón phô chương, cho nên Phạm Thường Thắng lúc này mới sắp xếp chào đón ở lối ra cao tốc này.
Khoảng 9 giờ 5 phút, ở lối ra của đường cao tốc, một chiếc xe Toyota Prado chạy ra khỏi đường cao tốc chạy đến, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe con Audi.
Prado, biển xe số 1 thuộc đội xe cảnh sát vũ trang Giang Bắc cực kỳ bắt mắt. Xe từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, bóng dáng của Thẩm Ngôn Thạc cũng đã xuất hiện ở trước mắt đám đông.
Phạm Thắng Thường và Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã mỉm cười đi tới chào đón. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Thẩm Ngôn Thạc hướng về bên đấy đi tới, không đợi Nhiếp Chấn Bang nói Thẩm Ngôn Thạc lại thân thiết vỗ vỗ vai của Nhiếp Chấn Bang, nở nụ cười hòa nhã gần gũi nói:
- Chủ tịch tiểu Nhiếp, việc tái cơ cấu tập đoàn dệt may nhận được đánh giá cao của ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc gia. Chủ nhiệm Trương của ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng đưa ra rất nhiều lời khen ngợi, tuyên dương đấy. Nói là đã đặt ra một cách suy nghĩ mới cho cải cách theo hướng cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước của quốc gia. Hậu sinh khả úy đấy.
Thẩm Ngôn Thạc mượn lời người khác, nói ra lời khen ngợi như vậy, lúc này mặc dù là Phạm Thắng Thường cũng đã lộ ra vẻ ghen tỵ. Phải biết rằng, Thẩm Ngôn Thạc thuộc loại cán bộ kiểu học giả. Nếu muốn có được sự khen ngợi của bí thư Thẩm, đây là chuyện khó có được.
Dừng một chút ánh mắt của Thẩm Ngôn Thạc nhìn qua một lượt mọi người, nhưng lại dừng lại ở chỗ của Lý Quốc Hoa, ngay sau đó nói:
- Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân lần này của thành phố Lương Khê tôi cũng nghe qua báo cáo của chủ tịch Thủ Thường rồi. Tổng thể mà nói vẫn là tốt, nhưng có một số đồng chí vẫn là nên trầm tĩnh lại, không nên giở trò quỷ, phải làm tốt việc gắn kết bộ máy mới được.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Lý Quốc Hoa lập tức thay đổi. Thật không ngờ Thẩm Ngôn Thạc lại không nể tình, đã phê bình mình ngay trước mặt mọi người.