Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Trùng Sinh Thế Gia Tử
  3. Chương 462 : Huynh đệ gặp gỡ.
Trước /551 Sau

[Dịch]Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 462 : Huynh đệ gặp gỡ.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với Cao Vệ:

- Vệ Tử, cậu có cách liên lạc với anh Dân nhà cậu chứ. Chút nữa cậu liên lạc với anh ý một chút, tám giờ tối nay chúng ta tụ họp một bữa.

Sau khi hẹn xong thời gian với Cao Vệ, sau khi Cao Vệ rời đi không đến một phút đồng hồ, phía sau liền vang lên tiếng gọi:

- Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố Nhiếp, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi.

Người vừa đến thay đổi lời nói, dáng vẻ còn đang thở hổn hển, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn người đàn ông ước chừng 45 tuổi, tóc được vuốt lệch về một bên, chải chuốt khá tỉ mỉ. Thân mang áo sơ mi trắng, còn đeo một chiếc ca vát màu đỏ, giày da đen đã được lau bóng loáng. Đây có vẻ là một người vô cùng chú ý tới hình thức.

Nhìn thấy dáng vẻ của Nhiếp Chấn Bang có chút nghi hoặc, người đàn ông lập tức cười nói:

- Chủ tịch thành phố Nhiếp, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trưởng ban thư ký UBND thành phố An Quốc Vũ. Chủ tịch thành phố Nhiếp, việc sắp xếp nơi dừng chân, phòng nghỉ của ngài bởi vì còn đang trong thời gian bài trí nên tạm thời tôi sẽ giúp ngài sắp xếp nghỉ bên nhà khách Thành ủy, tôi đưa ngài đi xem phòng nghỉ, ngài thấy sao?

Nhà khách Thành ủy Vọng Hải nằm đối diện với khách sạn Vọng Hải, cách nhau không đến 500m, có thể coi như đối diện ngay với Thành ủy và UBND thành phố.

Phòng của Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp tại tầng ba nhà khách Thành ủy tên Hồng Nhạn Lâu. Vừa bước tới cửa chính của nhà khách, một người phụ nữa khoảng chừng 30 tuổi đã bước tới chào:

- Kính chào Chủ tịch thành phố, tôi là Phó chủ nhiệm tiếp đón của Thành ủy tên Nhâm Mã Phi.

Mã Phi khá cao, ước chừng từ 1m65 đến 1m68, một người phụ nữ có chiều cao như vậy có vẻ là khá cao ráo, hơn nữa dáng người của Mã Phi cũng rất đẹp, đường cong cơ thể đâu ra đấy, hàng núi đôi đẫy đà, làn da lại trắng ngần, ngũ quan cân đối tinh tế, nói một cách toàn diện thì Mã Phi là một người phụ nữ rất đẹp.

Là một cán bộ nữ trong thể chế chính trị không hề dễ dàng, lại ở vị trí tiếp đón cấp trên như Mã Phi, một nữ cán bộ bất cứ lúc nào cũng phải vì lãnh đạo cấp trên mà phục vụ lại càng không dễ. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Mã Phi, đấy có vẻ cũng là một nhân vật không hề đơn giản.

Bên cạnh, Trưởng ban thư ký UBND thành phố An Quốc Vũ cũng đi tới, mỉm cười gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Mã, vậy việc sắp xếp chỗ nghỉ cho Chủ tịch thành phố sẽ giao cho cô nhé. Phải đảm bảo nơi ở để trong quá trình làm việc của Chủ tịch thành phố tránh phải lo lắng về sau.

- Trưởng ban thư ký An, xem ngài nói như trước đến giờ tôi không làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo vậy. Xin ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho Chủ tịch thành phố Nhiếp.

Mã Phi lúc này cũng nháy mắt một cái với An Quốc Vũ, ánh mắt toát ra phong tình, khiến cho Nhiếp Chấn Bang khá ngạc nhiên.

Theo sau Mã Phi trực tiếp đi lên lầu ba, sau đó, một nhân viên phục vụ chừng 20 tuổi liền đi tới. Người có thể được tuyển vào làm tại nhà khách Thành ủy, nhất là nơi để Thành ủy chuyên tiếp đón, phục vụ các lãnh đạo như Hồng Nhạn Lâu này.

Bất kể là dáng người hay tướng mạo đều phải tuyển chọn những người hoàn hảo.

Mã Phi lúc này cũng mỉm cười nói:

- Tiểu Bạch, đây là Chủ tịch thành phố Nhiếp mới nhậm chức, tạm thời sẽ ở phòng số hai trong nhà khách. Trong khoảng thời gian Chủ tịch thành phố Nhiếp ở lại đây, sẽ sắp xếp cậu phục phụ sinh hoạt cho Chủ tịch thành phố Nhiếp.

Cô gái trẻ có chút ngại ngùng liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang, sau đó giật mình, người còn trẻ như vậy đã trở thành Chủ tịch thành phố, người tài giỏi như vậy trước giờ cô chưa từng gặp qua.

Quan sát phòng một hồi, một phòng khách, một phòng ngủ chứa cả phòng vệ sinh, bố cục hay sắp đặt đều rất quy củ, cũng giống như những phòng khác, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều không lưu lại thời gian quá lâu, trang hoàng quá mức đương nhiên sẽ không thích hợp.

Bên trong là các vât dụng bằng gỗ hồ đào màu đen, vách tường sơn trắng như tuyết. Trong phòng ngủ, ngoại trừ một chiếc giường lớn ra còn có bàn làm việc, tủ quần áo và đầy đủ mọi thứ. Bên ngoài là một phòng tiếp khác, chính giữa là một chiếc ghế sô pha lớn màu đen làm từ da thật, phía góc là một bình hoa cảnh Thái Lan đứng sừng sững bên cạnh.

Đi vào phòng ngủ, cô gái trẻ lúc này sắc mặt lại ửng đỏ, lên tiếng:

- Chủ tịch thành phố, đây là bồn tắm mát xa cỡ lớn.

Những lời này mang theo chút mờ ám, Nhiếp Chấn Bang cũng phát hiện ra, nghiêm túc nói:

- Đồng chí Tiểu Bạch, chỗ ăn cơm ở đâu? Buổi tối tôi muốn ăn điểm tâm khuya, ở đây có phục vụ không?

Lúc này, Mã Phi cũng bước từ bên ngoài vào, mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Nhiếp, xin ngài yên tâm, ở Hồng Nhạn Lâu này luôn có nhân viên thay phiên chuyên phục vu suốt 24 giờ, bất kể lúc nào ngài cần đều sẽ có người phục vụ.

Những lời này lại khiến người ta nghĩ tới ý nghĩa khác, Mã Phi này thật sự quá ư quyến rũ, trên người tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt, có hương vị rất hấp dẫn.

Nhìn thấy sự hứng thú của Nhiếp Chấn Bang hình như không quá cao, nói chuyện và cư xử luôn mang một thái độ tương đối nghiêm túc, sau khi trao đổi vài câu, Mã Phi liền dẫn theo Tiểu Bạch đi ra ngoài.

- Văn Na à, cơ hội như vậy nhất định cháu phải bắt được. Dì nhỏ đem cháu tới nhà khách Thành ủy đã hao tổn sức lực lắm rồi, có thể mượn cơ hội lần này để đổi đời hay không phải dựa vào cháu rồi. Chủ tịch thành phố Nhiếp còn trẻ trung đầy nhiệt huyết như vậy, đúng vào lúc đang huyết khí tràn trề.

Vừa bước ra khỏi phòng của Nhiếp Chấn Bang, Mã Phi liền nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ Bạch Văn Na đứng bên.

Cô gái trẻ vội vàng mím môi, giờ phút này cũng hơi nũng nịu, sau một hồi lâu mới gật gật đầu:

- Dì nhỏ, cháu sẽ cố gắng.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không biết gì, vừa mới tới nhậm chức tại thành phố Vọng Hải chưa tới một ngày bản thân đã bị hai người phụ nữ ngầm tính mưu kế.

Trong phòng ngủ, Nhiếp Chấn Bang cũng ngả đầu là ngủ ngay, khả năng này được rèn luyện từ năm đó khi lên quân khu Tây Bắc.

Trải qua thời gian dài, hiện giờ đã sớm trở thành một thói quen, lúc buồn chán lại là một cách giết thời gian rất tốt.

Tình hình thành phố Vọng Hải chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là sâu không thấy đáy. Tuy rằng bản thân anh có ấn tượng với tập đoàn Á Hải, nhưng khi nhìn thấy, được nghe thấy cũng chỉ là bề ngoài, năm đó với tâm thái của bản thân cũng không có khả năng đi nghiên cứu một cách nghiêm túc về những mặt này.

Hiện giờ chỉ có thể nói, so với những người khác, anh đã nhanh hơn tìm được một vài điểm đột phá mà thôi, về những phương diện khác cũng không có bất kỳ sự trợ giúp nào. Vừa mới đến đã muốn tìm được phương hướng công tác là không thể nào, với suy nghĩ trống rỗng như vậy, chi bằng đi ngủ một giấc cho ngon.

Vừa đến khoảng gần 7 giờ, Nhiếp Chấn Bang tỉnh dậy, sau khi rửa mặt mũi, ăn mặc chỉnh tề một hồi, Nhiếp Chấn Bang mới bước ra khỏi phòng.

Giờ phút này, nhân viên phục vụ đứng cửa quay người, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi ra, lập tức chạy ra chào, thấp giọng nói:

- Chủ tịch thành phố Nhiếp, ngài muốn dùng bữa ư?

- Không cần, vừa mới tỉnh ngủ cũng không phải ăn uống gì cả, tôi đi ra ngoài một chút, cảnh vệ gì đó cũng không cần sắp xếp. Ngoài ra, cũng không cần thông báo cho Phó chủ nhiệm Mã bên kia.

Nhiếp Chấn Bang thản nhiên khoát tay, liền bước ra khỏi nhà khách Thành ủy.

Đường phố trong thành phố Vọng Hải rất sạch sẽ cũng rất đặc biệt. Vọng Hải có thể coi là một thành thị du lịch ven biển hoàn hảo.

Trên đường cái, rất nhiều những loại cây từ vùng á nhiệt đới, trong không khí cũng mang theo hương vị của nước biển tự nhiên, khiến cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác hoàn toàn mới lạ.

Tình hình trị an tại Vọng Hải cũng không tồi, kiến thiết và phát triển thành phố cũng rất rốt. Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rất rõ, sự phồn hoa này cũng là cơ sở sinh là lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn Á Hải. Ngẫm lại thời điểm vào kiếp trước, sau khi tập đoàn Á Hải sụp đổ, thành phố Vọng Hải trải qua điều chỉnh mất mấy năm, lúc này mới khôi phục lại từng bước, cũng đủ để nói rõ tất cả.

Khoảng 8 giờ, di động Nhiếp Chấn Bang reo vang, là điện thoại từ bản địa Vọng Hải, không cần phải nghĩ, nhất định là Cao Vệ rồi. Điện thoại vừa kết nối, quả nhiên là tiếng nói của Cao Vệ truyền tới:

- Anh ba, chỗ đặt xong rồi. Quán hải sản Nhãn Kính, nơi này được coi như quán hải sản nổi tiếng nhất Vọng Hải đấy.

Ánh đèn rực rỡ dần bật lên, cảm nhận được sức hấp dẫn của cảnh đêm Vọng Hải, sau khi trực tiếp gọi một chiếc taxi tới cửa hàng hải sản Đáo Nhãn, đã thấy Cao Vệ và Nhiếp Gia Dân lúc này đều đã đứng ở trên lề đường bên kia đợi anh.

Nhiếp Chấn Bang trước hay cũng không phải dị ứng gì với hải sản, cũng để Cao Vệ tùy ý chọn, anh chỉ kêu một phần hạt dưa xào lăn vào một phần sò biển, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Cầm cốc bia tươi lên. Lúc này đây là ngày đầu tiên bản thân nhậm chức, chắc rằng sẽ không thể để người khác dễ dàng chú ý như vậy được. Cũng chính vào thời điểm như thế này mới coi như thoải mái được một chút, đợi cho đài truyền hình Vọng Hải bố trí xong xuôi, sau này muốn có được cơ hội như thế này cũng không dễ dàng gì.

- Anh ba, lần này, chuyện của anh em cũng nghe qua rồi. Một câu thôi, thoải mái, cái tên Lý Quốc Hoa kia em mới nhìn đã thấy khó chịu rồi. Lần này, hắn ta thân bại danh liệt cũng không còn thể diện lăn lộn trong thể chế chính trị nữa rồi. Về phần mấy con chó Lương Khê kia ở Vọng Hải cũng không tồi, có 3 anh em chúng ta cùng liên kết thì còn sợ gì?

Nhiếp Gia Dân tu một ngụm bia, mạnh miệng lên tiếng khinh thường.

Vẻ mặt Cao Vệ đứng bên cũng mỉm cười, lấy ra một túi cung đặc biệt, đưa cho mỗi người một cây, cười nói:

- Lão tiểu tử Thạch Nghị Vũ đó ngược lại lại lộng hành ở đất Vọng Hải, đi ra đi vào đều bằng Bentley, hắn cũng không sợ mông ngồi bị cháy sạch sao chứ? Anh ba, hôm thay Thạch Nghị Vũ lớn lối như vậy, sao anh không chỉnh hắn.

Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, mọi người đều là trưởng thành trong khó khăn, cái gọi là ngã một keo, neo một nấc, nếu hiện giờ cũng không có tiến bộ gì, thì bản thân liệu có thể coi là có thành tựu gì sao? Cha Nhiếp Quốc Uy đến lúc 40 tuổi mới trở thành Giám đốc sở, bản thân đã đi trước cha 13 năm so với cha, đây có thể coi là một ưu thế. Trong đấu tranh chính trị đôi khi sống được lâu hơn so với người khác thì sống lại càng thoải mái hơn.

Khẳng định là Thạch Nghị Vũ không thể động vào, ít nhất là trong tình hình hiện nay không thể gây ra hành vi gì quá khích. Tập đoàn Á Hải kéo theo nhiều cán bộ liên quan xuống nước, đã trở thành một bài học quá tiêu biểu, một sai lầm nhỏ cũng có thể làm cho manh mối bị gián đoạn, không được việc gì.

Đương nhiên không cho phép tình huống như vậy xảy ra.

Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉm cười, cũng không vội trả lời câu hỏi của Cao Vệ, bộ dạng có chút bí hiểm. Lúc này, trên đường phố rộng rãi đột nhiên vang lên một hồi tiếng nổ vang của động cơ xe.

Ngay sau đó, một tiếng thắng xe dữ dội từ phía đầu đường vang lên, hai chiếc xe thể thao một trước một sau vọt ra từ khúc rẽ bên kia con phố, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu vàng trông vô cùng diễm lệ. Sau đó, cũng lại có thêm một chiếc xe máy chuyên dụng cảnh sát đuổi theo ngay phía sau.

Quảng cáo
Trước /551 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Di Sản Của Mèo

Copyright © 2022 - MTruyện.net