Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay lúc tổ chuyên án bắt tay vào điều tra, bên phía tập đoàn Á Hải cũng bắt đầu sôi động…Mặc dù người của tổ chuyên án không ra tay với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Á Hải nhưng có không ít quản lý cấp trung đều bị dẫn đi.
Trong tòa nhà Hồng Vận, tòa nhà trụ sở tập đoàn Á Hải lúc này cũng đã không còn phồn hoa như lúc trước. Ngoài cửa chính, trong bãi đỗ xe rộng lớn, chỉ một khoảng im lặng.
Tầng cao nhất, văn phòng Lâm Chính Tinh không mở cửa, có vẻ tịch mịch. Trước bàn làm việc rộng lớn, trên chiếc ghế xoay, thân hình mập mạp của Lâm Chính Tinh vùi thật sâu xuống bên trong ghế. Lúc này, Lâm Chính Tinh cũng đang hồi tưởng một đời của mình. Mặc dù Lâm Chính Tinh không học hành, nhưng cũng không ngu. Ngược lại, nếu Lâm Chính Tinh không thông minh, sẽ không lập được một doanh nghiệp cỡ lớn như vậy, cũng sẽ không làm ra được một vụ án đình đám như thế.
Nhớ năm đó sinh nhật mình, hơn hai trăm cán bộ lãnh đạo đủ các cấp tới chúc mừng. Phong bì của ai nấy đều cả trăm ngàn. Một ngày sinh nhật, chỉ riêng tiền mặt của những cán bộ này tặng đã lên tới mấy chục triệu. Thêm các loại chi phí rượu nước, khách sạn, tiêu tốn hơn trăm triệu, Lâm Chính Tinh không thèm chớp mắt một cái.
Mà hiện tại, lại là cây rụng lá, tập đoàn Á Hải, đã đến hồi kết.
- Tinh ca, từ cục diện hiện tại có thể thấy, chúng ta không chống đỡ được, tôi thấy anh vẫn nên đi thì hơn.
Xương Cửu từ bên ngoài đi vào.
Mặc dù dưới thế cục như vậy, Xương Cửu vẫn trung thành và tận tâm, bản thân là một thầy giáo trường dân lập, có thể có được vị trí và tài sản như vậy, đều là nhờ được Lâm Chính Tinh tin dùng.
Đây gọi là, kẻ sĩ chết vì tri kỉ, Xương Cửu trong người mang dòng máu văn nhân, nên vẫn luôn kiên trì trụ lại.
- Đi? Haha, a Cửu à, Thiên hạ này có nơi nào cho tôi nương thân đây.
Lâm Chính Tinh lộ vẻ sầu thảm.
Lập tức chuyển chủ đề, Lâm Chính Tinh hơi có vẻ không nỡ:
- Phải bỏ đi như vậy, tôi rất không cam lòng. Tài khoản của tập đoàn Á Hải đã bị tạm thời đóng băng. Chúng ta chỉ còn lại số tiền chưa đến 30 triệu ở ngân hàng Thụy Sĩ. Tôi sao có thể bỏ đi như vậy. Huống chi, chúng ta còn chưa hoàn toàn xong đời, Chí Nghiêm, Lý Thành Phương vẫn còn, chủ nhiệm Vương vẫn còn.
Ở thành phố Vọng Hải này, Lâm Chính Tinh quan hệ cả hai phái hắc bạch, có thể nói là hô phong hoán vũ không có gì không làm được. Bảo ông ta chấp nhận thất bại như vậy đương nhiên không cam tâm, lúc này Lâm Chính Tinh còn mơ mộng nghĩ đấu một trận cuối cùng.
Sắc mặt Xương Cừu có chút khó xử, thấp giọng nói:
- Anh Tinh, hiện tại, tổ chuyên án đã tiến hành giám sát chúng ta, xem ra, đây là hạn chế xuất ngoại. Nếu không đi, thì không kịp nữa.
Lâm Chính Tinh khoát tay trầm giọng nói:
- A Cửu, không nên gấp, chúng ta còn cơ hội cuối cùng, lập tức mở hai cuộc họp, đây chính là cơ hội của chúng ta, thành bại chính ở hành động lần này.
Quân khu thành phố Vọng Hải.
Lúc này, tuy đã là khuya, nhưng đèn đuốc sáng trưng. Các đồng chí tổ chuyên án cũng không nghỉ ngơi. Ngược lại, buổi tối là thời điểm bận rộn nhất của tổ chuyên án. Toàn bộ thành viên tổ chuyên án thay phiên trực, hai tư giờ không nghỉ. Đây là sự mệt mỏi thường thấy nhất trong công cuộc thẩm vấn.
Giờ phút này, trong phòng Lưu Tư Tồn đã khai báo hết, Lưu Bân thần sắc có chút âm trầm, Hoàng Tịch Sinh bên cạnh thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm, đây là biên bản trong phòng Thạch Nghị Vũ, không viết chữ nào.
Quả nhiên Thạch Nghị Vũ rất gan. Người như vậy, chưa tới phút cuối chưa chịu khuất phục, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Phương thức này cũng rất thường gặp trong quá trình thẩm vấn. một tập giấy, một cây bút, không hỏi gì, để anh tự viết. Cách này có thể thu được không ít hiệu quả bất ngờ.
Trầm mặc một chút, Lưu Bân chậm rãi mở miệng:
- Tịch Sinh, dẫn Thạch Nghị Vũ vào.
Sau khi Lưu Bân nói, dưới sự áp tải của hai anh lính, Thạch Nghị Vũ đi vào. So với Thạch Nghị Vũ với khí thế oanh liệt của Phó bí thư Tỉnh ủy thành phố Vọng Hải, qua mấy đêm, Thạch Nghị Vũ có vẻ như tiều tụy đi mấy phần. Hốc mắt hõm sâu, đầu tóc rối bù, không còn đen bóng mà xuất hiện vô số tóc bạc. Dưới áp lực khủng khiếp, có vẻ Thạch Nghị Vũ đã có những ngày thực sự bị dày vò.
- Thạch Nghị Vũ, về chuyện Bently, anh nhất định không muốn nói gì sao?
Lưu Bân chậm rãi mở miệng, dùng phương thức đó tiến hành mở màn.
Đó cũng là sách lược của Lưu Bân. Trước dễ sau khó. Nếu vừa mở miệng đã hỏi Thạch Nghị Vũ có quan hệ gì với tập đoàn Á Hải, nhận bao nhiêu hối lộ, không cần phải nghĩ, chắc Thạch Nghị Vũ sẽ im bặt chống đỡ. Người như này, từ biểu hiện mấy ngày qua của ông ta có thể thấy. Trong ba ngày, không hề viết gì. Đã hạ quyết tâm sẽ không nói gì.
Nhưng bắt tay từ việc nhỏ như chiếc xe Bently, sẽ khiến người ta dễ nảy sinh một loại tư duy theo quán tính, từng bước đi theo tiết tấu của mình. Không thể không nói, những rèn luyện và cọ xát ở Ủy ban Kỷ luật trung ương trong mấy năm nay đã khiến kinh nghiệm của Lưu Bân về mặt này đương nhiên khá phong phú.
- Chuyện xe Bently, đây là Thành ủy Vọng Hải chúng ta nhận quyên tặng của tập đoàn Á Hải. Vọng Hải vốn là quê hương của Hoa kiều, không ít người đều có quan hệ với người ở nước ngoà. Lại thêm kinh tế mấy năm nay phát triển, có rất nhiều khách nước ngoài tới thăm. Dùng xe xịn tiếp đãi khách nước ngoài đây là thể diện của chúng ta. Sau đó chuyên xe của tôi bị chút trục trặc, văn phòng Thành ủy tạm thời giao chiếc xe này cho tôi. Tôi đang dùng.
Thạch Nghị Vũ lạnh nhạt nhìn Lưu Bân, mặc dù đã tới mức này, nhưng cũng vẫn tỏ thái độ cứng rắn không sợ hãi.
Việc như vậy không riêng gì ở Vọng Hải, những nơi khác trong cả nước cũng đều xảy ra. Lấy danh nghĩa xe tiếp đãi để dùng, mua thêm xe sịn, sang trọng, sau đó mượn tạm, trên thực tế làm thành xe riêng của mình. Đây vốn là bí mật công khai. Cũng không thể nói là vi phạm quy định. Vì mọi người đều biết là vi phạm, nhưng, không có biện pháp gì.
- Vì sao Tập đoàn Á Hải phải quyên tặng Bently cho Thành ủy Vọng Hải, là các anh tạo điều kiện thuận lợi cho tập đoàn Á Hải à?
Lưu Bận không đợi Thạch Nghị Vũ tiếp tục trầm tư, ngay sau đó liền tung một chưởng dính đến vấn đề khá nhạy cảm.
Vốn Lưu Bân nghĩ Thạch Nghị Vũ nhất định sẽ giải thích thêm. Nếu như vậy, mình có thể mượn cơ hội này, dẫn ông ta đi sâu hơn. Nhưng, điều khiến Lưu Bân thất vọng là, lúc này, Thạch Nghị Vũ lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Bân, sau một hồi trầm mặc, lạnh nhạt nói:
- Chúng tôi và tập đoàn Á Hải hoàn toàn là quan hệ bình thường. Tập đoàn Á Hải quyên tặng xe vì mục đích gì, đó là chuyện của họ, tôi không rõ lắm.
Câu này đã chặn tịt con bước tiếp theo của Lưu Bân. Nhưng Lưu Bân cũng không nổi giận, lại nói:
- Không rõ lắm? Vậy tập đoàn Á Hải có gần 6 triệu m2 đất dự trữ ở Vọng Hải, đây là chuyện gì? Thậm chí, có một bộ phận đất chọn hình thức chuyển hành chính. Thạch Nghị Vũ, anh là Bí thư thành ủy, lẽ nào không rõ?
Lúc này, Thạch Nghị Vũ không nói gì nữa, vẫn duy trì im lặng. Lưu Bân nhìn Hoàng Tịch Sinh bên cạnh.
Lập tức Lưu Bân vỗ bàn tức giận nói:
- Thạch Nghị Vũ, anh không nên ngang bướng, điều này sẽ không có lợi gì cho anh. Lệ Hồng của Hồng Vạn Lâu là như nào? Ngoài ra, anh từng đích thân phê chỉ thị mảnh đất 300 mẫu cho Lâm Chính Tinh, để đáp lại, Lâm Chính Tinh làm visa….cho người nhà anh, chuyện đó là như nào? Anh đừng tưởng chúng tôi không có chứng cứ, anh không nói, không chứng tỏ là anh vô tội, anh mà gan lì chỉ có một con đường chết.
Vừa nói vậy, Hoàng Tịch Sinh bên cạnh dùng ngữ khí ôn hòa nói:
- Thạch Nghị Vũ, không cần phải có ý nghĩ gì. Chuyện của anh chúng tôi đã nắm được rất nhiều. Đám Lưu Tư Tồn, Trương Tổ Tư đều đã khai. Bọn họ rất thức thời. Anh cứ cứng đầu như vậy, có từng nghĩ đến người nhà mình không. Anh làm vậy, thì có thể bảo vệ ai?
Phương thức vừa đấm vừa xoa này, trước nay đều là vũ khí trong thẩm vấn. Nhưng lúc này đối diện với Thạch Nghị Vũ, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Giờ phút này, Thạch Nghị Vũ chính là một tảng đá trong cống, vừa thối vừa cứng, lạnh nhạt nhìn Lưu Bân nói:
- Hai vị, không cần uổng phí sức lực, tôi bị oan, tôi không rõ lắm những việc này. Tôi tin tưởng trung ương nhất định sẽ đưa ra phán xét công bằng.
Từ tám giờ tối, tới tận 12h, Thạch Nghị Vũ kiên quyết ngồi im. Hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc quay đầu nhìn vách tường, thậm chí, miệng còn hừ hừ. Thái độ này khiến Lưu Bân giận tím mặt. Đã từng gặp những kẻ cứng đầu, nhưng loại giống như Thạch Nghị Vũ này, là kiểu cực kỳ hiếm thấy.
Lưu Bân lập tức hừ lạnh nói:
- Thạch Nghị Vũ, so gan lì với chúng tôi, anh còn kém một chút. Tôi lại muốn xem xem, miệng anh cứng tới đâu.
Toàn bộ công tác thẩm vấn kéo dài tới tận sáng sớm hôm sau mới nghỉ. Ngay sau đó, lại đến Trịnh Căn Sinh và Đàm Hùng Bân tiếp tục tiến hành oanh tạc Thạch Nghị Vũ. Nhưng Thạch Nghị Vũ đã quyết tâm, căn bản không để ý tới mọi người.
Cho đến tối hôm sau, giằng co suốt 24 giờ, không lo lắng xay ra án mạng chắc còn chưa dừng.
Thấy Thạch Nghị Vũ mệt mỏi bị lính dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, trên mặt Lưu Bân cũng hiện ra một tia âm trầm.
Trịnh Căn Sinh ở bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Chủ nhiệm, Thạch Nghị Vũ này miệng quá chặt, căn bản không trực diện trả lời câu hỏi của chúng ta. Nói đi nói lại chỉ có một câu, trung ương sẽ phán xét công bằng cho mình.
Lưu Bân hừ lạnh một tiếng, cũng trầm giọng nói:
- Lão Trịnh, loại người này, chính là còn lòng ảo tưởng. tạm thời mặc kệ anh ta, làm từ những phương diện khác. Thu thập chứng cứ, đến lúc đó xem anh ta chống đỡ như nào. Lão Trịnh, Trương Tổ Tư đã bị nhốt riêng 24 giờ, tối nay sẽ thẩm vấn ông ta.
Chín giờ tối, bên Lưu Bân đang tiến hành thẩm vấn Trương Tổ Tư, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa, Trịnh Căn Sinh đứng bên ngoài, vẫy tay với Lưu Bân.
Vừa đi ra, Trịnh Căn Sinh thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm, Thạch Nghị Vũ tự sát.