Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điện thoại gọi rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đã yên tâm. Với mối giao tình giữa hắn với mấy người kia, không thể nghi ngờ, như đã nói, đây chỉ là vấn đề thời gian. Tình hình của thành phố Vọng Hải cũng không phải một hai ngày có thể giải quyết được. Hơn nữa, ngay cả khi đám người Triệu Tinh Long và Lưu Côn tới đây ngay bây giờ, cũng không có khả năng cầm nhân dân tệ quơ quơ đi lên. Còn có một cái chiết khấu định giá tài sản, cùng với quá trình đàm phán chi tiết. Hỗ trợ là hỗ trợ, nhưng, nếu thật sự để cho anh em của mình bất kể phí tổn, bất kể hậu quả đến trợ giúp đạt được thành tích này. Nhiếp Chấn Bang chắc chắn cũng sẽ không làm.
Thời đại này, nợ khó trả nhất, chính là nợ ân tình. Trong quá trình nâng cao những thành tích của mình, cũng có thể đem lại lợi ích cho anh em của mình, thậm chí là lợi ích lớn, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất, mới là dạng hai bên cùng thắng.
Nhấn xuống điện thoại nội tuyến trên bàn. Nhiếp Chấn Bang nói với Lý Cự Bằng:
- Cự Bằng vào đây một chút, đem cho tôi báo cáo kinh tế tất cả các khu trong toàn thành phố của năm nay.
Chừng năm phút sau, có hai tiếng gõ cửa thùng thùng nơi cửa phòng, Lý Cự Bằng ôm một xấp tư liệu dày đi đến. Đem tư liệu đặt ở trên bàn:
- Chủ tịch thành phố, tài liệu báo cáo quận Vọng Hạ, vẫn chưa thống kê xong, mặt khác, các số liệu khu Cao Tân còn có chút chưa hoàn thiện. Những nơi khác, tôi đã giúp ngài phân loại chỉnh lý lại rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, rất là vừa lòng, đúng là không chọn nhầm Lý Cự Bằng làm thư ký. Hiện nay, có việc dùng đến, đúng là càng ngày càng cảm thấy được việc.
Xem xong vài phần tài liệu, lông mày nhíu chặt lại lúc nào không hay, tuy rằng việc này sớm đã được dự liệu. Nhưng thật sự sau khi nhìn thấy tư liệu báo cáo của các quận trình lên. Nhiếp Chấn Bang cũng không tự chủ được mà nhíu mày lại.
Ảnh hưởng của vụ buôn lậu Á Hải đối với thành phố Vọng Hải lớn đến nỗi vượt quá dự tính của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng một phần tư liệu kế tiếp, khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có tia hy vọng.
Toàn thành phố có sáu khu, ngoại trừ quận Vọng Hạlà nơi đặt Thành ủy UBND thành phố, số liệu khó thống kê, tạm thời trình báo cáo, còn lại năm khu khác bao gồm khu Cao Tân, đầu tư kinh tế của mỗi khu trong tháng này, gần như cũng đã lâm vào trạng thái ngưng trệ. Duy chỉ có, báo cáo của quận Tư Bình có vẻ đặc biệt.
- Quận chúng tôi, tháng tư năm nay, sau khi đóng của tập đoàn Á Hải, quận ủy UBND quận, vươn lên trong khó khăn. Khai thác ý nghĩ, tìm cách thức mới, hoàn thiện đầu tư môi trường phát triển của khu, hết lòng vì các nhà đầu tư hoàn thiện phục vụ.
Tháng tư năm nay, những hợp đồng đầu tư, vượt qua sáu mươi triệu nhân dân tệ. Thực tế đầu tư hơn ba mươi tám triệu nhân dân tệ.
Phần báo cáo này, giống như là một ốc đảo trong sa mạc, một làn nước xanh, thu hút sự tập trung. Tại những quận khác, tháng tư phân đầu tư ngạch, đều đang giảm xuống đồng thời, đầu tư quận Tư Bình, vẫn tăng trưởng vững vàng, tuy rằng, lợi nhuận ít hơn trước khi vụ buôn lậu Á Hải xảy ra. Nhưng hiện tại, cũng là hết sức xuất sắc.
Trong báo cáo, những lời kia, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều xem nhẹ, trong chế độ, ưa thích dùng nhất, chính là tiếng Quan thoại và lời nói khách sáo. Tóm lại một câu, những lời nói rỗng tuếch chiếm đa số. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay chỉ khi xem báo cáo của cấp dưới thường chỉ quan tâm đến con số, những thứ khác đều có thể nói đường hoàng, sắc màu rực rỡ. Nhưng những con số này, nếu làm giả sẽ phải chịu trách nhiệm, và cũng không có ai dám ở trước mặt chính mình làm giả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng thấy hứng thú, cải thiện đầu tư hoàn cảnh mềm. Thật là muốn đi thực địa khảo sát một chút. Nhìn xem rốt cuộc là quận Tư Bình cải thiện đầu tư hoàn cảnh mềm như thế nào.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười một giờ trưa. Từ lúc này trở đi, hiển nhiên, là không còn kịp rồi. Hắn cũng không phải là loại lãnh đạo khắc nghiệt. Vào lúc này cần phải làm một chút đột kích bất ngờ. Tuy nhiên, buổi chiều, vẫn đứng lên, đi ra ngoài văn phòng, nói với Lý Cự Bằng:
- Cự Bằng, ngươi gọi điện thoại cho trưởng ban thư ký, thông báo các đồng chí quận Tư Bình. Xế chiều hôm nay, chúng ta đến thăm quận ấy.
Hội trường Quận ủy UBND quận Tư Bình
Lúc này, đã là mười hai giờ rưỡi rồi, ngày bình thường, bên này, sớm đã hết giờ làm rồi, nhưng, bây giờ, bên trong phòng họp khu ủy, sương khói lượn lờ, đầu người đầy phòng. toàn bộ ủy viên Quận ủy thường vụ Tư Bình khu đều có mặt tại nơi này.
Ngay chính giữa, chỗ người chính, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc có chút thưa thớt được chải ngược về phía sau, đeo cặp kính lão, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, vừa rồi, nhận được điện thoại trưởng ban thư ký UBND thành phố, chủ tịch Nhiếp, buổi chiều muốn tới khu của tôi thị sát chỉ đạo công tác. Thừa dịp trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa này, triệu tập mọi người lại. Nói ngắn gọn. Thời gian cũng không kịp thảo luận cái gì. Tôi liền trực tiếp sắp xếp công tác .
Dừng một chút, người đàn ông tiếp tục nói:
- Các cấp lãnh đạo, đều phải hành động thiết thực, từng lãnh đạo, phụ trách một khu vực, phải sắp xếp công việc tốt cho dân bản xứ, các đường phố cộng đồng, khu dân cư cũng phải hủy các ngày nghỉ, tất cả trường học hủy các giờ nghỉ trưa, khẩn cấp tiến hành cuộc tổng vệ sinh toàn khu, ngoài ra, liên hệ cục vệ sinh thành phố điều xe nước qua đây, dọn sạch sẽ tất cả đường phố toàn khu, phải lấy diện mạo tốt nhất nghênh đón lãnh đạo Thành ủy đến thị sát.
Uy tín của Chủ tịch thành phố Nhiếp, trong mắt cán bộ toàn bộ quận, không phải là hư danh. Năm xưa, vinh quang như Thạch Ích Vũ, cuối cùng, người thắng, không phải Nhiếp Chủ tịch thành phố hay sao? Chủ tịch thành phố Vương Á Quang cũng đi rồi, tại thành phố Vọng Hải, Nhiếp Chủ tịch thành phố trở thành người chiến thắng. Người sáng suốt, cũng nhìn ra được, ai dám đắc tội Nhiếp Chủ tịch thành phố thật sự là không muốn sống nữa rồi.
Hai giờ chiểu, Nhiếp Chấn Bang ngay cả trụ sở làm việc của liên hiệp thành ủy chính phủ cũng không vào, trực tiếp làm việc ở dưới lầu, sau khi hội hợp với thường ủy phó Chủ tịch thành phố Lưu Cao Hoa, phó Chủ tịch thành phố Hồ Gia Vượng cùng với thư ký trưởng An Quốc Vũ đang chờ ở đây, bốn người cùng với thư ký, ngồi ba chiếc xe theo hướng quận Tư Bình mà chạy.
Với chức vụ thư ký trưởng của thành phố, An Quốc Vũ ngồi chung xe với Nhiếp Chấn Bang. Vừa lên xe, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Thư ký trưởng Quốc Vũ, ông biết tình hình của quận Tư Bình không? Không thể tin được, sau khi tấn công tập đoàn Á Hải, vẫn có thể phát triển trong khó khăn, hoàn thành mức tăng đầu tư tám triệu nguyên, theo tôi năng lực này, đáng để toàn thể cán bộ học tập. Là một Đảng viên, nên có tư tưởng và lòng nhiệt tình này nếu dám đổi mới.
Lời của Nhiếp Chấn Bang, cũng là khiến vẻ mặt của An Quốc Vũ có chút lúng túng.
Im lặng một hồi, An Quốc Vũ trong lúc đang do dự, đã làm ra quyết định, thấp giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài thật không biết chuyện ở Tu Bình sao?
Câu nói này, khiến Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên một chút, Nhiếp Chấn Bang không phải là thằng ngốc, ngược lại, tâm tư còn rất nhạy bén, An Quốc Vũ vừa nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức đã nhận ra trong lời nói có khác thường.
Nhướn mày, trầm giọng nói:
- Đồng chí Quốc Vũ, có lời gì, cứ nói thẳng, từ lúc nào, ngươi nói chuyện uyển chuyển rồi. Tính cách của tôi, tôi tin tưởng, anh cũng hiểu được. Nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lúc này An Quốc Vũ gập đầu, đáp:
- Chủ tịch thành phố, chuyện này tôi cũng chưa điều tra tỉ mỉ, nhưng vì vợ tôi đang công tác ở quận Tư Bình nên ít nhiều tôi cũng biết được một ít. Thật ra tình hình bên bên khu ấy cũng không khác biệt gì với các khu khác trong thành phố, chỉ là bắt đầu từ năm ngoái, quận Tư Bình chuyển trọng tâm đầu tư vào khách sạn, tụ điểm vui chơi và lĩnh vực dịch vụ, đến năm nay, ưu thế của lĩnh vực này càng rõ ràng. Dân chúng trong thành gọi quận Tư Bình là khu đèn đỏ.”
Núi Hồng Đăng
Nhiếp Chấn Bang nghe được câu nói này, nhíu mày lại, đầu tư môi trường mềm. Khu ủy khu chính phủ Tư Bình, thật sự muốn tự dát vàng lên mặt mình
Quả thật, loại chuyện này, ở trong nước, không ít địa phương, đều có xuất hiện qua. Nhất là các tỉnh trung tâm đại lục, những tỉnh nghèo khó rất xa, những nơi này không thuận tiện về giao thông, cũng không có tài nguyên đáng giá và lợi thế kinh tế, để thu hút đầu tư ở những nơi này, thường đều có thái độ một mắt mở một mắt nhắm, thậm chí, chính phủ còn âm thầm đề xướng và ủng hộ loại hình doanh nghiệp này xuất hiện, điều này giúp đạt được mục đích hấp dẫn đầu tư. Tính chất của loại chính sách này, ở rất nhiều nơi đều được gọi là đầu tư hoàn cảnh mềm.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng là hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Thật đúng là hướng trên mặt của mình thiếp vàng, nếu là như vậy đầu tư mềm hoàn cảnh, tôi Niếp Chấn Bang tình nguyện không cần.
Xe từ từ dừng lại, quẹo vào đại viện Quận ủy UBND quận Tư Bình. Các quan chức của khu đang xếp thành hàng ngang. Xe vừa mới dừng lại, đứng đầu là một người đàn ông trung niên, bước đi nhẹ nhàng, chạy ra đón chào, không đợi Lý Cự Bằng kịp phản ứng, đã giúp Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe, mặt tươi cười nói:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Nhiếp, hoan nghênh lãnh đạo thành phố xuống khu tôi thị sát chỉ đạo công tác.
Lúc này, An Quốc Vũ cũng vòng qua, mỉm cười giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch thành phố, vị này chính là Bí thư Quận ủy quận Tư Bình, đồng chí Hoàng Thiếu Ba, bên trái là Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận, đồng chí Dương Tư Thanh. Phía bên phải vị này chính là Quận ủy phó thư ký, đồng chí Lương Hòa Bình.
Mặc dù Nhiếp Chấn Bang sau khi nghe báo cáo của An Quốc Vũ, có không ít ý kiến về việc đầu tư hoàn cảnh mềm ở nơi đây, tuy nhiên, vào lúc này ông vẫn giữ nụ cười, gật đầu chào, sau khi bắt tay xong, ông nói:
- Bí thư Hoàng, quận Tư Bình thật sự làm rất tốt, năng lực của các cán bộ tại khu này xứng đáng được ghi nhận. Đừng đứng ở đây nữa sẽ ảnh hưởng đến công việc thường ngày ở đây, hãy vào văn phòng thôi. Tôi rất hứng thú với công việc của quận Tư Bình.