Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Li Chun
“Ngươi cảm thấy sao?” Triệu Khả Nhân cười thập phần sáng lạn. “Hiện tại ngươi sẽ không còn cảm thấy ta thật lòng muốn thân cận cùng ngươi đi? Ta nói cho ngươi biết! Ta thân cận với ngươi, bất quá chỉ vì có thể tìm cơ hội tốt đả kích ngươi mà thôi. Ngươi bị ta hãm hại nhiều lần như vậy, cũng không hiểu ra, biết trách ai đây?”
“Ngươi,.. những việc trước kia?” Triệu Khả Nhiên nhớ tới không ít lần bản thân bị trách tội oan uổng, liên tưởng đến phản ứng của Triệu Khả Nhân, không khỏi tự giễu: “Ha ha ha, xem ra, ngươi nói không sai, ta, ta, bởi vì ngu ngốc, nên mới có kết cục ngày hôm nay.”
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhân hồn nhiên vô tội nhìn về phía Triệu Khả Nhiên. “Cho nên, tỷ tỷ, ngươi có kết cục ngày hôm nay, căn bản chính là ngươi ngu ngốc mà thôi! Còn có, ta lại nói cho ngươi nghe một việc. Kỳ thực, Thế tử, nga, không, hẳn là kêu Khê Nhiễm, người hắn thích là ta, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thích ngươi. Ngươi không phát hiện ra sao, mỗi lần ngươi cùng Khê Nhiễm gặp mặt, ta đều ở đấy. Bình thường, sở dĩ hắn hẹn ngươi đi ra ngoài, bất quá là vì muốn gặp ta mà thôi. Hắn nói với ta, ta mới là người cả đời hắn yêu nhất, thú ngươi, chẳng qua là vì hai nhà chỉ phúc vi hôn từ nhỏ mà thôi. Hắn còn hứa hẹn với ta, chờ hắn thú ngươi xong, sẽ hướng phụ thần cầu hôn ta làm bình thê. Nhưng sao ta chịu được ngươi ngồi trên cao hơn ta một cái đầu? Chỉ cần ngươi chết, ta sẽ trở thành chính thê của Khê Nhiễm! Kỳ thực ta đã sớm đoán được nếu ngươi gặp chuyện không may, cha sẽ để ta gả thay. Bởi vì ta rất hiểu tính cha, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội kết thân cùng hầu phủ. Cho nên, ngươi tuyệt đối không thể sống trên đời này. Chỉ khi ngươi đã chết, ta mới có thể đạt được hạnh phúc, ta mới có thể trở thành trưởng nữ, mới có thể trở thành Trung Nghĩa hầu phủ Thế tử phi.”
Triệu Khả Nhân lời nói tựa như một thanh chủy thủ sắc bén, thẳng tắp đả kích trái tim nàng, người nàng từng cho rằng là phu quân, thế nhưng luôn luôn cùng muội muội có gian tình, bản thân còn như một đứa ngu ngốc, vì hai người tạo ra không ít cơ hội. Bản thân luôn cung kính gọi hắn là Thế tử, muội muội đã thân thiết gọi hắn là Khê Nhiễm.
Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, một ngụm máu đỏ tươi, trong miệng của nàng phun ra.
“Như thế nào, như vậy liền không chịu nổi! Tỷ tỷ, ngươi thật đúng là vô dụng a!” Triệu Khả Nhân cười càng thêm thân thiết. “Tỷ tỷ, nếu thông minh lên một chút thì sẽ không có ngày hôm nay rồi. Ngươi xem, ngươi không chỉ nhìn sai về ta, còn nhìn sai về nha hoàn bên người ngươi đâu! Ngươi biết không? Kỳ thực Linh Nhi là người của ta từ lâu rồi, ta hứa hẹn với nàng, chờ tương lai ta thành Thế tử phi, sẽ nâng nàng lên làm thiếp. Chính là một câu hứa hẹn đơn giản như vậy, có thể khiến cho nàng phản bội ngươi. Ngươi nói xem, ngươi làm người có phải quá thất bại hay không? Bất quá, tỷ tỷ, ngươi yên tâm, muội muội ta so với ngươi thông minh hơn nhiều, ta tuyệt đối sẽ không nuôi dưỡng một con chó sói bên người như vậy, rất nhanh, ta sẽ đưa nàng đến bên cạnh tỷ tỷ, giúp nàng hướng tỷ tỷ nhận lỗi. Tỷ tỷ, trên đường xuống hoàng tuyền ngươi tuyệt đối sẽ không cô đơn.”
Tựa hồ không chịu nổi những đả kích liên tiếp này, hoặc có thể cũng bởi vì độc phát, Triệu Khả Nhiên ý thức dần dần tan rã, chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, thân thể càng ngày càng nhẹ, bên tai, tựa hồ còn nghe thấy thanh âm của Triệu Khả Nhân, nhưng cũng không nghe rõ nàng đang nói gì.
Hồi tưởng lại bản thân khi còn sống, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy mình thật giống đồ ngu. Từ nhỏ đến lớn, cái gì nàng cũng tặng cho muội muội. Cha mẹ đã giáo dục từ nhỏ, bởi vì thân thể muội muội không tốt, cho nên, nàng không được tranh giành với muội muội. Thậm chí, cha mẹ yêu thương muội muội, đối với bản thân xem nhẹ, nàng đều cảm thấy đó là điều đương nhiên. Nhưng không nghĩ đến, cuối cùng, đem nàng kéo xuống bờ vực cái chết, lại là muội muội yêu thương nhất của nàng. Ở thời khắc cuối cùng, muội muội hãm hại, cha mẹ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí nha hoàn bên người cũng phản bội. Chỉ có Tôn di nương cùng thứ xuất đệ đệ Triệu Khả Phong vì nàng cầu tình. Tuy rằng không biết vì sao bọn họ đối tốt với mình như vậy, nhưng nàng cũng thấy rất cảm động.
Xem ra, bản thân cả đời như bị mù a! Ngay cả ai đối với mình tốt đều không thấy rõ, thật sự là ngu xuẩn mà!
Nếu có thể trở lại một lần nữa, nàng tuyệt đối, tuyệt đối…