Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Linh Nhi hoảng sợ nhìn cảnh này? Tại sao lại như vậy chứ?
Chung Sơn không muốn chết, thật sự không muốn chết, vất vả lắm mới có thể tu hành, chẳng lẽ phải chết ở nơi này sao? Nhưng tảng đá phía trên kia chỉ cần lắc lư một chút thì họ sẽ cùng nhau rơi xuống giống như hai người vừa nãy.
- Linh Nhi, ngươi ngự Hồng lăng bay lên, sau đó ném ta đến vách núi xung quanh, ta dùng đại đao cắm lên vách núi.
Chung Sơn lập tức phản ứng rất nhanh nói.
- Không được, Hồng lăng hỏng rồi, là bị bọn họ đánh hỏng nên không thể mang ta bay lên được nữa.
Thiên Linh Nhi lo lắng nói.
Nghe thấy Thiên Linh Nhi nói, Chung Sơn trong lòng quýnh quáng, làm sao bây giờ?
- Chung Sơn, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, nhưng ta cũng sắp giữ không nổi nữa, chỉ tiếc là không bao giờ còn có thể nhìn thấy Đại sư huynh nữa.
Thiên Linh Nhi đau buồn nói.
Nghe Thiên Linh Nhi nói, trong lòng Chung Sơn rất cảm động, nhìn Thiên Linh Nhi nói: - Nếu như chúng ta được cứu sống, ta dẫn ngươi đi tìm Đại sư huynh.
Lời vừa dứt thì tảng đá phía trên kia chợt đổ xuống, Thiên Linh Nhi và Chung Sơn cùng nhau rơi xuống núi.
- A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Linh Nhi hoảng sợ kêu lên rồi cùng với Chung Sơn nhanh chóng rơi xuống dưới khe núi sâu thẳm.
Không có chỗ nào để mượn lực, chỉ có thể rơi tự do rồi ngã chết sao? Chung Sơn tin chắc rằng rơi từ chỗ cao như thế này xuống thì chết chắc rồi. Nghìn cân treo sợi tóc, tình cảnh này giống như lời một bài nhạc chế ở kiếp trước:”Té từ trời té xuống, đầu dập xuống đất hồn bay lên trời, cả người nát bấy ”.
Nhưng càng vào thời khắc sinh tử thì Chung Sơn càng bình tĩnh, lúc này mặc dù rơi xuống vù vù nhưng ở trong mắt Chung Sơn dường như toàn thế giới đều tĩnh lặng, đầu óc hoạt động hết công suất.
Hai hơi thở, chỉ trong thời gian hai hơi thở, Chung Sơn đã nghĩ ra một đối sách khó khăn.
Tay phải nắm lấy một đầu Hồng lăng bên hông kéo xuống, Thiên Linh Nhi bên trên đã bị kéo nhanh chóng nhào vào trong lòng Chung Sơn.
- Áaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Linh Nhi hai mắt nhắm nghiền rơi vào lòng Chung Sơn, nàng cứ la hét cho đến khi xác định đó là Chung Sơn thì vươn tay hai tay ôm chặt Chung Sơn lại, coi như đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Chung Sơn không có tâm tình để ý Thiên Linh Nhi trong lòng, trong khoảng khắc vô cùng khẩn cấp cầm lấy hồng lăng tiếp tục kéo xuống làm tảng đá phía trên đang rơi xuống cũng bắt đầu đến gần Chung Sơn.
Ôm lấy Thiên Linh Nhi. Chung Sơn mượn lực của Hồng lăng để xoay người ngồi lên tảng đá.
Thân hình hai người xoay chuyển liên tục trên không, Thiên Linh Nhi cũng đã thanh tỉnh hơn nhiều, thấy Chung Sơn ôm mình vào trong ngực trong khoảng khắc cuối cùng đó, Thiên Linh Nhi cũng không biết trong đầu mình nghĩ cái gì nữa.
- Buông Hồng lăng ra.
Chung Sơn nói.
Thiên Linh Nhi theo phản xạ có điều kiện nhanh điều khiển Hồng lăng thu lực đang khống chế tảng đá về.
Phía dưới còn cách không xa, đã có thể nhìn thấy đáy.
Tốc độ hai người rơi xuống cũng đạt tới mức kinh người.
"Rầm…. "
Vẫn ôm chặt lấy Thiên Linh Nhi, Chung Sơn hét lớn một tiếng, thân hình ngồi bỗng bật dậy nhảy mạnh lên phía trên.
"Rầm…. "
Tốc độ tảng đá chợt tăng lên năm lần, giống như đạn pháo bắn nhanh vào lòng đất còn tốc độ rơi xuống của Chung Sơn và Thiên Linh Nhi thì chậm lại rất nhiều.
Nhưng độ giảm ấy vẫn không ăn thua gì, hiện tại hai người vẫn vẫn dùng tốc độ vô cùng điên cuồng va chạm xuống dưới.
Một lần thành công khiến cảm giác Thiên Linh Nhi từ hoảng sợ trở thành hy vọng, thành sự tin cậy tuyệt đối với Chung Sơn, có Chung Sơn thì nhất định sẽ không có việc gì!
Hai người vẫn rơi xuống rất nhanh.
Chung Sơn lật tay lấy đại đao của mình ra.
- Ôm chặt ta.
Chung Sơn hét lên với Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi nhanh chóng ôm chặt lấy Chung Sơn, ôm rất chặt.
Chung Sơn lại lần nữa dùng hết toàn lực ném mạnh đại đao xuống phía dưới.
"Rầm…. "
Đại đao nhanh chóng vọt xuống phía dưới, mà tốc độ hai người rơi xuống cũng chậm lại một chút.
"Rầm…. "
"Rầm…. "
Âm thanh do tảng đá và đại đao rơi xuống đất trước đó truyền đến.
Lúc này, Chung Sơn nhìn khoảng cách còn lại, với khoảng cách này thì sau khi hai người rớt xuống nhiều nhất bị trọng thương chứ không chết được.
Không chết là được rồi.
Nhưng khi ném đại đao xuống thì Chung Sơn phải chịu phản lực nên người Chung Sơn bị xoay lên phía trên còn Thiên Linh Nhi ở dưới.
Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn dứt khoát ôm chặt Thiên Linh Nhi cố gắng xoay ngườiđổi vị trí sao cho Chung Sơn ở dưới còn Thiên Linh Nhi ở trên.
Lúc thân thể được xoay lên trên, nằm ở trong ngực Chung Sơn, Thiên Linh Nhi cũng cũng hiểu được ý nghĩa động tác cuối cùng của Chung Sơn, đột nhiên hai mắt Thiên Linh Nhi ứa đầy nước mắt, càng ôm Chung Sơn chặt hơn.
"Rầm…. "
Một tiếng nổ vang lên, lưng Chung Sơn đã tiếp đất khiến mặt đất nứt ra và rất nhiều khói bụi bốc lên.
Chấn động rất lớn, mặc dù Chung Sơn đã luyện Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp nhưng lúc này nội phủ cũng quay cuồng rồi cùng với Thiên Linh Nhi đang ở trong lòng hôn mê ngay lập tức.
Một lúc lâu sau.
Bên trong sơn cốc yên tĩnh, Chung Sơn tỉnh lại trước nhưng không phải tỉnh do đã khôi phục mà là thời hạn Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp phát tác đã tới khiến toàn thân đau nhức đến mức phải tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Chung Sơn bỗng nhiên cười to lên.
- Ha ha ha ha.
- Không chết, không chết! Ha ha ha.
Chung Sơn mặc dù toàn thân đau đớn nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng “Chưa chết, mình chưa chết”.
Sau khi sảng khoái cười xong, Chung Sơn cảm nhận được lúc này toàn thân mình đau nhức, đau đến cực hạn, đau như xương cốt toàn thân bị vỡ vụn.
Nghỉ ngơi một hồi, Chung Sơn mới cảm thấy đau đớn đã bớt hơn nhiều liền nhìn Thiên Linh Nhi trong lòng mình, trên mặt Thiên Linh Nhi lại có hai hàng nước mắt.
Bi dọa sợ đến nỗi khóc? Trên mặt Chung Sơn hiện lên nụ cười ấm áp.Chung Sơn không biết rằng nước mắt của Thiên Linh Nhi là do hành động cuối cùng của hắn trước khi rơi xuống đất làm cho cảm động.
- Linh Nhi, Linh Nhi!
Chung Sơn kêu lên.
Thiên Linh Nhi dường như bị lay tỉnh, nháy lông mi nhẹ nhàng vài cái rồi chầm chậm mở mắt ra.
Vừa mở mắt thì thấy mình đang nằm trong lòng Chung Sơn liền đỏ mặt mặt nhanh chóng đứng lên.
- Ối.
Vừa đứng lên thì bỗng nhiên thân thể Thiên Linh Nhi mềm nhũn, vừa khéo lại ngã xuống trong lòng Chung Sơn đang đứng dậy.
Chung Sơn Ôm lấy Thiên Linh Nhi, vừa vặn thấy được chỗ chân nàng bị kiếm Lưu Minh vót rách hiện ra vết máu loang lổ.
Với cảm giác thương sótcẩn thận đỡ Thiên Linh Nhi tựa vào bên trên một tảng đá rồi nhẹ nhàng xé rách ống quần làm cái đùi ngọc trắng nõn nà của nàng lộ ra.
Thấy ống quần bị xé, mặt Thiên Linh Nhi lại đỏ lên nhưng nàng biết rằng Chung Sơn xem thương thế của mình nên cũng đành cắn môi, không nói gì.
Nhẹ nhàngngồi xuống trước mặt Thiên Linh Nhi, đặt chân bị thương của nàng lên đùi mình rồi cẩn thận xem xét vết thương.
- Túi nước.
Chung Sơn nói.
- Túi nước?"
Thiên Linh Nhi sắc mặt hồng hồng, đầu óc mơ hồ không biết Chung Sơn nói cái gì.
- Trong trữ vật thủ trạc, lần trước ta để vào.
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Sao cơ, à...
Thiên Linh Nhi lập tức lấy ra một túi nước.
Chung Sơn đổ nước ra rồi nhẹ nhàng dùng phần ống quần bị xé lau lên đùi Thiên Linh Nhi,động tác cực kỳ cẩn thận, nhưng lúc này trong lòng của Thiên Linh Nhi lại hết sức hồi hộp, không biết vì sao toàn thân Thiên Linh Nhi đơ lại, mặt thì đỏ bừng,trên cổ cũng hiện lên một mảng ửng hồng. Thiên Linh Nhi cảm giác rằng bàn taycủa Chung Sơn tựa như chiếc bàn là nóng hổi đang nhẹ nhàng xoa trên đùi nàng , nhiệt lượng tựa như từ chỗ chân long truyền thẳng đến tim nàng, tuy biết rằng Chung Sơn đang tẩy rửa vết thương cho mình, nhưng không biết vì sao mà lúc này Thiên Linh Nhi cảm thấy rất căng thẳng.
- Rượu.
Chung Sơn nói với Thiên Linh Nhi.
- À…, đây.
Thiên Linh Nhi hành động như một con rối lấy một vò rượu ra.
Chung Sơn đổ rượu lên chiếc đùi ngọc thon thả nõn nà không có chút tỳ vết nào của Thiên Linh Nhi để sát trùng khử độc!
- Á ~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm giác đau buốt khiến Thiên Linh Nhi lập tức thanh tỉnh từ trong xuân mộng.
- Vải trắng.
Chung Sơn lại nói lần nữa.
Thiên Linh Nhi lập tức lấy vải trắng ra, Chung Sơn nhẹ nhàng băng bó đùi Thiên Linh Nhi lại.
Nhìn thấy một loạt động tác này khiến trong lòng Thiên Linh Nhi giống như có một con nai con ngứa sừng đang liên tục húc loạn, chính nàng cũng không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì nữa.
Nhẹ nhàng buông chân Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nói:
- Điều tức một chút, mau chóng hồi phục thực lực."
-Ừm.
Thiên Linh Nhi gật đầu.
Tiếp đó, Thiên Linh Nhi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, sau một canh giờ sau mới từ từ tỉnh lại.
-Cảm thấy đỡ chưa?
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi hỏi.
- Ừm, đã đỡ hơn rất nhiều.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu nói.
- Bây giờ tới lượt nàng hộ pháp cho ta. Ta cần điều tức một lúc.
Chung Sơn nói.
Nghe thấy lời Chung Sơn, bỗng nhiên mũi Thiên Linh Nhi cay cay. Nhưng nàng vẫn cố nén nước mắt gật đầu.
Thấy Thiên Linh Nhi đồng ý, Chung Sơn nhanh chóng nhắm mắt điều tức, bản thân hắn bị thương quá nặng.
Nhìn Chung Sơn nhắm mắt điều tức, Thiên Linh Nhi rốt cuộc cũng không kiềm được nước mắt nữa.
Đều do mình không tốt, không nghe lời Chung Sơn nếu không sẽ không như thế này. Chung Sơn dùng bản thân làm đệm thịt nên phải bị thương nặng hơn mình nhiều nhưng khi hắn tỉnh lại chẳng những không điều tức ngay mà còn chiếu cố mình, hộ pháp cho mình xong xuôirồi mới điều tức dưỡng thương.
Thiên Linh Nhi lần đầu tiên cảm giác được bản thân tùy hứng, đều là bản thân tùy hứng, mới thành như vậy.