Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mãi đến rạng sáng hôm sau, sau khi suy nghĩ mệt mỏi thì Thiên Linh Nhi cũng chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Lúc này Chung Sơn mới nhẹ nhàng mở to đôi mắt, quay đầu lại vừa lúc thấy một cái bong bóng nhỏ trên khóe miệng của Linh Nhi nhìn vô cùng khả ái thì chỉ khẽ lắc đầu cười cười.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm thương mến, nhìn Thiên Linh Nhi một chút, Chung Sơn lắc đầu, tiếp tục điều tức dưỡng thương.
Chung Sơn đã khôi phục lại sức lực, đúng là lực khôi phục rất khủng bố, ngày hôm sau, chẳng những di chứng của Thiên Ma Thối Thể đã biến mất mà thương thế cũng tốt hơn rất nhiều.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Chung Sơn đã bắt đầu luyện tập đao pháp.
Những âm thanh ầm ầm vang lên không bao lâu sau đã đánh thức Thiên Linh Nhi.
Nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt còn nhập nhèm, Thiên Linh Nhi nhìn về chỗ âm thanh phát ra thì bỗng nhiên trở nên ngẩn ngơ, bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trên mặt không tự giác lại đã đỏ hồng lên.
Có lẽ cảm nhận được Thiên Linh Nhi tỉnh lại nên Chung Sơn cũng lập tức thu tay lại, ngừng luyện đao pháp.
- Tỉnh rồi à? Đói bụng không?
Chung Sơn hỏi.
Thấy vẻ mặt của Chung Sơn như vậy, Thiên Linh Nhi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm một hồi vào hắn.
- Làm sao vậy? Trên mặt của ta có dính gì sao?
Chung Sơn không hiểu nên đưa tay lên lau lau khuôn mặt mình.
- Không, không có gì!
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
Rốt cuộc xác định Chung Sơn không biết những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua. Lúc này, Thiên Linh Nhi mới thả lỏng đi rất nhiều, tốt rồi, tốt rồi.
- Không có, vậy thì ăn một chút gì đi, ta đi thăm dò đường xem sơn cốc này thông tới đâu.
Chung Sơn nói.
- Ngươi, ngươi phải đi sao?
Thiên Linh Nhi nhìn chằm chằm Chung Sơn, trên khuôn mặt hiện lên vẻ đáng thương.
Thấy vẻ mặt của Linh Nhi, Chung Sơn bật cười:
- Đương nhiên là phải đi! Hay là cô vẫn muốn ở lại trong này?
- Ta không muốn ở lại trong này một mình, nội thương của ta cũng đã khá hơn nhiều rồi nhưng chân bị thương nên không thể đi, ngươi dìu ta đi cùng được không?
Thiên Linh Nhi đáng thương nhìn Chung Sơn.
Nhìn vẻ mặt này của Thiên Linh Nhi, trong lòng Chung Sơn cảm thấy sung sướng, trên mặt không tự giác mà nở ra một nụ cười.
- Được, đứng dậy đi.
Chung Sơn nói.
- Ừm.
Thiên Linh Nhi lập tức gật gật đầu.
Chung Sơn đỡ Thiên Linh Nhi đứng dậy, sau khi thu hồi cái thảm, hắn cũng đem đại đao cất vào trong trữ vật thủ trạc.
Nhìn hai chân được quấn băng trắng của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn bỗng nhiên ngồi xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của Thiên Linh Nhi, hắn vòng tay ra sau lưng cõng nàng lên.
“Á!!!!!!”
Thiên Linh Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, hai chân lúc này đã rời khỏi mặt đất. Chưa bao giờ có ai cõng nàng như thế này, hai người thế này không phải là cùng nhau dính vào một chỗ rồi sao?
- Chung Sơn, ngươi thả ta xuống, ngươi thả ta xuống….
Thiên Linh Nhi trên mặt đỏ bừng kêu lên.
Thân thể nàng xoay qua xoay lại, giống như muốn đem cặp đùi của mình giãy ra khỏi đôi tay kia.
Thiên Linh Nhi không cử động thì còn không sao, vừa cử động thì cả người nàng cũng theo đó mà chà xát lên lưng Chung Sơn, đặc biệt là cặp tuyết lê cứ cọ tới cọ lui khiến cho Chung Sơn tuy đã tám mươi mốt tuổi nhưng cũng không cắn răng mà kiên trì nổi, khuôn mặt già dặn không tự giác cũng phải đỏ lên.
“Bốp!!!”
- Không nên cử động.
Cảm nhận được kiều đồn bị vỗ một cái kêu vang, Thiên Linh Nhi chẳng những không có cảm giác đau đớn gì mà còn cảm thấy cú vỗ này của Chung Sơn như có một luồng điện thoáng cái đã chạy khắp thân thể của nàng, bất giác cả người Thiên Linh Nhi trở nên cứng đờ, cũng không có tiếp tục giãy dụa nữa.
Trong đầu Thiên Linh Nhi có một cảm giác trống rỗng, chính mình cũng không biết từ khi nào đã ôm lấy cổ của Chung Sơn, cả người nàng trở nên ngây ngốc, một hồi lâu sau mới có phản ứng.
Tại sao có thể như vậy?
Thiên Linh Nhi cảm nhận một chút tư thế của chính mình, cả người dán sát trên lưng của Chung Sơn, hai tay ôm lấy cổ Chung Sơn, cả khuôn mặt dường như cũng dán vào cổ hắn.
Thiên Linh Nhi không động đậy, một vùng kiều đồn của nàng đã tê dại, khu vực bị tê dại kia thật giống như chính là hình dáng bàn tay kia của Chung Sơn. Hai chân của nàng lúng túng kẹp vào bên hông của Chung Sơn, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng đôi bàn tay to lớn của Chung Sơn vẫn giống như là hai miếng sắt nóng áp vào bắp đùi của mình, chỗ đó nhiệt độ thật là cao nhưng tại sao y phục mình lại không bị đục thủng thành hình hai cái bàn tay đó? Thiên Linh Nhi cảm thấy cả người giống như sắp bị nhiệt độ từ hai bàn tay của Chung Sơn nấu chín, ít nhất trên mặt cũng là một màu đỏ hồng như bị nhuốm máu, sắp thành hơi nước hết rồi.
Chung Sơn từng bước đi về phía trước, Thiên Linh Nhi ở trên lưng cũng tỏ ra rất nhu mì. Thiên Linh Nhi không dám nói gì, mà cũng không có gì để nói, điều này trước đây còn chưa từng có, vì sao lại như vậy? Ta sao lại có cảm giác khác khác? Ta còn là ta sao?
“Nhưng mà mùi trên người Chung Sơn cảm giác thật là dễ chịu.” Thiên Linh Nhi thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thiên Linh Nhi càng ngày càng đỏ, nàng lộ ra một nụ cười mà ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, có lẽ như vậy cũng rất tốt.
Chung Sơn vừa rồi khi đánh mông nàng xong đã cảm thấy hối hận, nhưng hên là Thiên Linh Nhi không làm loạn, chỉ cần không làm loạn như vậy cũng là đủ rồi.
Nhưng tại sao Thiên Linh Nhi bỗng nhiên lại không nói gì? Nếu như trên cổ mình không cảm nhận được hơi thở của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn chắc sẽ phải kiểm tra một chút xem nàng bị làm sao.
- Linh Nhi!
Đi được một hồi, Chung Sơn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là mở miệng nói trước.
- À … Ừm.
Thiên Linh Nhi nghe thấy tiếng gọi của Chung Sơn nhưng cũng chưa hồi phục lại tinh thần, nàng thuận miệng “À” một cái, sau đó phát hiện ra mình thất thố, lại nghi hoặc “Ừm” thêm một tiếng nữa.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, nhíu mày nói:
- Lần trước ở trên đỉnh núi, ta đã đồng ý với cô, lần này nếu như tìm được lối thoát, ta sẽ mang cô đi gặp đại sư huynh.
Nghe được lời này của Chung Sơn, Thiên Linh Nhi lập tức nhớ tới đại sư huynh, nhưng hiện tại không biết tại sao trong lòng nàng không hề vội vàng muốn gặp lại đại sư huynh như trước kia. Thiên Linh Nhi cũng không biết vì sao, nếu là mình trước kia thì phải vô cùng vui vẻ mới đúng, bây giờ tại sao chỉ có hơi vui vui một chút mà thôi?
Thiên Linh Nhi cau mày, thấy mình ở trên lưng của Chung Sơn thì trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, im lặng một hồi,cuối cùng nàng cũng gật đầu nói:
- Cảm ơn ngươi, Chung Sơn.
- Ha ha, có gì mà phải cảm ơn? Nếu như lúc đó không có cô dùng hồng lăng kéo ta lại thì có lẽ ta cũng sẽ giống như bọn Chung Địa, đều thịt nát xương tan hết rồi.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Sẽ không đâu, nếu không có ta cứu, ngươi nhất định cũng sẽ không có chuyện gì.
Thiên Linh Nhi lập tức khẳng định. Thật giống như là Chung Sơn không cái gì là không làm được.
- Có lẽ vậy.
Chung Sơn lắc đầu cười nói. Phương pháp tự cứu trước kia cũng là mình trong cái khó ló cái khôn, hiểm càng thêm hiểm, nếu như không có hồng lăng thì làm sao có thể kéo được tảng đá lớn? Nhưng Chung Sơn cũng không phản bác, có lẽ là vậy đi!
Chung Sơn cõng Thiên Linh Nhi trên lưng, hướng về sơn cốc phía trước mà đi, hắn thoải mái mà đi, không nhanh mà cũng không chậm, không phải là Chung Sơn không muốn nhanh chóng thoát ra ngoài, mà là hắn không rành địa hình nơi đây, chậm bao nhiêu chính là an toàn bấy nhiêu.
Bốn phía đều là vách núi dựng đứng, phía trên hẹp phía dưới rộng, trèo lên trên? Nhưng những núi đá này vô cùng nhẵn nhụi, muốn leo lên trên chính là vô cùng khó khăn.
Cũng chỉ có thể tìm xem còn hay không đường khác để thoát ra.
Sơn cốc này rất lớn, nhưng mà vẫn còn trong tầm mắt của Chung Sơn, cứ tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc sơn đạo cũng bị chặn. Lại một tòa núi cao đã chặn hết đường ra, đúng là một cái tuyệt cốc.
Nhưng ở chỗ cuối đó lại có một cái sơn động cao hai mét.
Sơn động?
Trong sơn động phát ra một chút ánh sáng màu hồng, hơn nữa có rất nhiều khí nóng từ trong phun ra. Thật giống như một cỗ sóng nhiệt đánh về phía hai người.
Ánh sáng màu hồng này tuy yếu ớt nhưng ở bên trong động lại có mười ba cái điểm đỏ, ước chừng từng cái xấp xỉ hạt ô mai, từng cái phân tán, tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt.
- Chung Sơn, bên trong là cái gì vậy?
Thiên Linh Nhi nhìn cảnh tượng trong sơn động, lập tức nổi lên hứng thú.
- Không nên nói chuyện.
Chung Sơn nhướng mày nói.
- Ừm.
Thiên Linh Nhi bị Chung Sơn cắt lời, ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người Chung Sơn, đơn giản trả lời một tiếng.
Chung Sơn nín thở cẩn thận lắng nghe tiếng động ở bên trong, Chung Sơn im lặng lắng nghe nhưng lại không nghe được bên trong có động tĩnh gì mà chỉ nghe được nhịp tim đập của Thiên Linh Nhi ở ngay bên cạnh.
Bỗng nhiên, hắn nhặt lên một viên đá, cong ngón tay búng vào bên trong sơn động.
“Cộc”
Cục đá chạm vào trong sơn động phát ra một tiếng kêu vang, Chung Sơn lại tiếp tục im lặng lắng nghe.
Mà Thiên Linh Nhi cũng vẫn là tỷ mỉ quan sát, mới đầu còn bị cái gì đó trong sơn động hấp dẫn, nhưng hiện tại nàng lại bị việc làm của Chung Sơn hấp dẫn, vẻ mặt tràn đầy sự tò mò nhìn các động tác của hắn.
- Không có âm thanh gì hết.
Thiên Linh Nhi ở bên tai Chung Sơn nhỏ giọng nói.
Nghe được lời nói của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn lắc đầu cười, dù sao Thiên Linh Nhi cũng đã đạt tới tầng thứ chín Tiên Thiên kỳ, thính lực mạnh hơn mình rất nhiều.
- Ta lo lắng vô ích rồi.
Chung Sơn cười nói. Tiếp đó, lưng cõng lên Linh Nhi, hướng về sơn động đi tới.
Đi vào trong sơn động, sau khi thích ứng với bóng tối mới nhìn ra hồng quang phát sáng rố cuộc là thứ gì. Xa xa, có rất nhiều hơi hồng quang, chính là hồng quang từ trong sơn động bay ra kèm theo đó là cả sóng nhiệt. Ở trong này, Chung Sơn đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, cái sơn động không phải là sẽ dẫn tới một cái miệng núi lửa chứ?
Tiếp đó, Chung Sơn đưa mắt nhìn sang mười ba điểm đỏ nằm các vị trí khác nhau kia.
- Huyết Bồ Đề?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên vui mừng kêu lên.