Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hộc… hộc… phù..”
Trong màn đêm đen kịt, đứa bé ước chừng mười hai tuổi, quần áo rách nát, cắm đầu chạy như điên. Nó chạy bất kể phương hướng, lúc Đông lúc Tây, khi trái khi phải. Càng vào sâu trong rừng cây cối càng rậm rạp, gai nhọn chi chít va quẹt rướm máu khắp người nhưng đứa bé không một lần kêu đau, vẫn điên cuồng chạy.
Cùng lúc này, hàng loạt âm thanh xé gió vang lên. Trên bầu trời thăm thẳm không trăng sao, vô số ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc xẹt đến.
“Tản ra tìm nhanh lên! Tiểu tử chưa chạy được bao xa, quanh quẩn đâu đây thôi.”
“Vâng, Mã trưởng lão!”
Đáp lại giọng nói lạnh lẽo, những tiếng vâng dạ râm ran vang lên. Sau đó rất nhiều đạo ánh sáng đáp xuống mặt đất, nhanh chóng phong tỏa chung quanh.
Thấy vậy, sắc mặt đã tái nhợt vì mệt của đứa bé lại càng xám xịt. Nó cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt ánh lên tia kiên cường, cố sức lê hai chân đã mỏi đến tê dại.
“Hộc… hộc..”
Những tia sáng xuất hiện khắp nơi, bao vây khu rừng, tạo thành vòng tròn chặt chẽ một con ruồi cũng khó lòng lọt lưới.
"Hộc... hộc..!"
Gương mặt non nớt của đứa bé càng khẩn trương, mồ hôi rịn ra ướt đẫm. Nó cố hết sức, ép đôi chân đã xụi lơ phải hoạt động.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếng y phục giũ phần phật càng lúc càng đến gần. Khóe miệng đứa bé khẽ nhếch, hiện lên nụ cười thê lương tự giễu. Ánh mắt trẻ thơ sáng ngời chứa đầy sự mỏi mệt, hai giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn xuống. Nó biết mạng nó sắp xong rồi. Những lời căn dặn trước lúc biệt ly của mẫu thân còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ phút này nó đã hoàn toàn bất lực.
“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu!”
Bàn tay nhỏ siết chặt hạt châu nó vẫn cầm trong tay.
Hạt châu chỉ khoảng đầu ngón tay cái, màu xanh lam như nước biển, vô cùng hút mắt.
Trên bầu trời bao la. Lão giả mặc áo gấm, chân không chạm đất, thân hình trôi nổi lơ lửng.
"Lực lượng linh hồn của ta không cách nào cảm ứng được tiểu tử. Quái lạ!"
Lão giả lẩm bẩm như tự nói bản thân nghe.
Đôi mắt sáng quắc như mắt ưng của lão đảo một vòng trên khu rừng núi, miệng quát to: “Bắt được nó chưa?”
“Bẩm trưởng lão, bọn thuộc hạ vẫn đang tích cực truy lùng. Có lẽ sẽ rất nhanh tìm được tiểu tử.”
Một gã lưng hùm vai gấu, có lẽ là đầu lĩnh đám thuộc hạ, khúm núm bẩm báo.
“Đốc thúc bọn chúng nhanh một chút. Đốt sạch mảnh rừng này cũng phải tìm cho ra. Bằng không, hừ, các ngươi tự hiểu sẽ bị cung chủ xử trí thế nào!”
Lão giả áo gấm hừ lạnh.
Thân hình to lớn của tên đầu lĩnh thoáng run rẩy, hai hàm răng cắn chặt, rống to: “Phải tìm cho ra thằng nhãi, tìm không thấy ta lột da hết bọn ngươi!”
Càng về khuya, bóng tối càng dày. Thi thoảng tiếng yêu thú gầm vang, náo động cả một vùng.
“Hộc… hộc”
Đứa bé vẫn miệt mài chạy dù mệt thở không ra hơi. Sau lưng nó, những tia sáng chốc chốc lại hiện lên, điều này càng thúc đẩy nó chạy, chạy nhanh hơn nữa. Cho đến khi trước mặt nó hiện ra vực thẳm vạn trượng sâu không thấy đáy, buộc phải dừng lại.
“Phát hiện ra tiểu tử rồi, tất cả tập trung lại đây mau lên!”
Một gã gầy khô như que củi mừng rỡ kêu toáng.
Vèo! Vèo!
Hàng loạt tia sáng kéo đến, thoáng chốc trên dưới năm mươi tên đã xuất hiện.
“Con mẹ nó! Tiểu tử thúi sao không chạy nữa? Hại ông tìm ngươi cả buổi tối!”
Một gã không kìm được chửi đổng.
“Tiểu tử cũng thật tà môn, còn chưa bước chân vào Cường Nhục kỳ đã có thể chạy một hơi hơn ba mươi dặm. Ta tự hỏi nó có phải là người hay không?”
Tên khác hầm hè.
“Hừ! Quản nó chạy nhiều hay ít, chẳng phải bây giờ không thể chạy được nữa rồi sao? Tiểu tử, có giỏi thì chạy nữa cho đại gia xem nào!”
Tên đầu lĩnh khi nãy bẩm báo với lão giả nhanh chóng bay đến, cười khùng khục trong cổ họng, mắt giễu cợt nhìn đứa bé.
Mặt mũi đứa bé tái xám, hai chân chênh vênh ngay mép vực thẳm, uất hận nhìn đám người kia đã chặn hết đường lui.
“Giận lắm sao? Đến đây, lão gia và ngươi đấu tay đôi, chấp ngươi đánh trước đấy!”
Tên gầy như que củi phát hiện ra nó đầu tiên, cười ha hả.
“Bành Nhị ngươi cũng quá vô sỉ đi, dù sao nó chỉ là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, ít ra cũng chấp trước hai chiêu như ta chứ! Tiểu tử đừng chơi với hắn, lại đây chơi với đại gia có lợi hơn!”
Nói đoạn, cả đám cười rộ lên đắc ý.
“Khốn kiếp!” Đứa bé nghiến chặt răng, ánh mắt tóe lửa.
“Ấy, khốn kiếp không phải ta, mà là lão Đại kia kìa! Chính hắn đã cưỡng bức thi thể mẫu thân ngươi dù ả đã tự sát đấy!”
“Con mẹ ngươi Bành Nhị, không phải ngươi cũng có phần sao?”
Tên đầu lĩnh trợn mắt.
“Oan quá, Bành Nhị ta chỉ sờ có vài cái thôi mà!”
Bành Nhị oan khuất nói.
Cơ thể đứa bé run lên bần bật vì oán hận, hai mắt trợn trừng muốn rách khóe: “Các ngươi… rồi sẽ bị quả báo! Cầm thú..”
Nói đên đây, nó uất nghẹn không thể thốt thành lời.
Tên đầu lĩnh cười khả ố: “Hắc hắc! Nếu ông trời có mắt, bọn ta đã chẳng sống đến ngày nay. Tiểu tử tức giận mà làm gì, đến đây trả thù bọn ta đi nào!”
“Mục đích của đám cầm thú các ngươi là vật này đúng không? Ta có chết cũng mang nó theo, lũ khốn kiếp các ngươi đừng mong chiếm được!”
Bàn tay đứa bé siết chặt hạt châu, dợm chân bước lùi về vực thẳm sau lưng.
“Mơ tưởng!”
Tên đầu lĩnh cười gằn, một luồng uy áp kinh khủng từ hắn tỏa ra, lập tức khóa chặt thân hình đứa bé.
Đứa bé mím môi, cố sức cử động nhưng mặc cho nó vùng vẫy thế nào cũng vô ích, toàn thân cứng đơ cứ như cơ thể đã không còn thuộc về nó. Cỗ áp lực kinh khủng ép lên khiến nó ngạt thở, máu mũi máu miệng trào ra, tim nhảy loạn trong lồng ngực.
“Trước mặt lão Đại, ngay cả những thế lực nhất lưu cũng phải cúi đầu, tiểu tử lại còn tơ tưởng bỏ trốn, ha ha, buồn cười chết ta!”
“Đoán xem bao lâu thì nó chết nào! Ai cá cược không?”
“Ngươi điên à, quên Mã trưởng lão dặn gì rồi sao? Phải đem tiểu tử còn sống trở về.”
“Ấy chết, ngươi không nhắc ta cũng quên mất. Lão Đại nhẹ tay thôi, nó chết thì cả đám bọn ta phải bồi táng theo đấy!”
Tên đầu lĩnh thoáng giật mình, đang định buông lỏng áp lực. Hạt châu trong tay đứa bé chợt lóe sáng, phá tan xiềng xích gã tạo ra. Ngay tức khắc, đứa bé không mảy may suy nghĩ, gieo mình xuống vực sâu.
“Mẹ nó! Bảo lão Đại ngươi nhẹ tay, đâu phải kêu ngươi thả nó?”
“Hạt châu trong tay nó có thể phá cấm, mau đuổi theo!”
Đại hán đầu lĩnh gầm lên, nhanh như chớp nhảy vọt xuống vực. Mấy tên còn lại cũng nhanh chóng đạp Linh Khí ào ào lao theo. Ánh sáng từ đủ loại bảo vật lan tỏa khắp xung quanh.
Ù… ù… ù..!!
Vực sâu vạn trượng, đứa bé như quả mít rụng rơi với một tốc độ kinh hãi.
Hai mắt nó nhắm tịt lại, miệng lầm thầm cầu kinh mong chết được siêu thoát. Nội tâm nó thanh thản đón nhận cái chết sắp đến, không chút sợ hãi. Mặc dù nó rất không cam lòng, bởi trên người còn mang trọng trách nặng nề mẫu thân giao phó trước lúc lìa xa, và còn cái chết khuất nhục của mẫu thân nó chưa thể báo. Nhưng lâm vào tình thế này, nó hữu tâm vô lực, chỉ biết phó mặc cho ông trời định đoạt.
Mắt nhắm chặt nên đứa bé không hề biết, một quầng sáng xanh lam mờ ảo từ hạt châu từ từ tỏa ra, bao bọc cơ thể nó vào trong.
Không biết nó đã rơi bao lâu...
“Ầm!”
Làn nước giá lạnh đột ngột tràn đến, dìm đứa bé xuống tận đáy sâu.
Uy lực cú va chạm khiến nó đau thấu tim, miệng vừa há ra kêu đau đã phải vội vàng ngậm chặt lại vì nước tràn vào. Tuy vậy nó vẫn ho lên sặc sụa, cấp tốc ngoi lên mặt nước hô hấp.
Nhưng chưa lấy được mấy hơi, đám gian ác sát hại mẫu thân nó đã lao xuống, đứa bé tranh thủ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lặn xuống nước.
“Mẹ nó! Tiểu oa nhi quá tà môn, vừa thấy nó rơi xuống đây nhưng linh thức lại tra không ra là thế nào?” Bành Nhị tức tối kêu lên.
“Hình như hạt châu trên tay nó có khả năng ẩn nặc khí tức, vừa rồi còn phá được cấm chế của lão Đại. Ngay cả linh hồn lực của Mã trưởng lão còn không làm gì được, linh thức vứt đi của ngươi còn đòi tìm ra?! Hạt châu kia quả là bảo vật, thảo nào bao năm qua cung chủ truy lùng cho bằng được.”
“Lão Cửu động tâm rồi sao? Ta nói ngươi có ngày chết không đất chôn thây, ngay cả vật của cung chủ ngươi cũng dám có ý đồ!”
“Ta chỉ nói thế thôi, đồ vật cung chủ muốn đương nhiên ta không dám, có mười cái mạng cũng chẳng dám!”
“Bớt nói nhảm đi! Còn không mau chia ra tìm?” Tên đầu lĩnh hừ mũi.
Gã Bành Nhị gầy như que củi cười âm độc: “Ta đoán nó trốn đâu dưới đầm nước này thôi. Xem đây!”
Hai tay gầy trơ xương của gã vung lên, không khí chung quanh xao động, linh lực cuồn cuộn vận chuyển, hai hỏa cầu to lớn phát quang chói mắt, gầm rú lao xuống mặt nước.
Ầm! Ầm!
Vùng nước bị hỏa cầu giáng xuống văng lên tung tóe, sôi sùng sục, bốc hơi mất một mảng.
“Ngu xuẩn!”
Bốp!
"Hự!”
“Lão Đại làm gì vậy? Sao đánh ta?”
Còn đang đắc ý, Bành Nhị đã bị tên đầu lĩnh cho ăn một tát như trời giáng, té nhào xuống nước.
“Còn hỏi? Mẹ ngươi, chẳng may hỏa cầu của ngươi đánh trúng tiểu tử, khiến nó mất mạng thì thế nào? Chẳng phải bọn ta đều bồi táng vì hành động ngu xuẩn của ngươi sao? Hả?”
Tên đầu lĩnh tức giận.
Bành Nhị ngơ ngẩn một lúc, nhăn nhó nói: “Ta quên mất, cũng may lão Đại nhắc ta! Nhưng mà này, lần sau chỉ cần nói ta hiểu rồi, không cần ra tay mạnh thế!”
“Vậy ngươi mới nhớ lâu! Sẵn tiện ngươi ướt, mau lặn xuống tìm tiểu tử!”
Tên đầu lĩnh trừng mắt.
Bành Nhị đang định gân cổ hỏi tại sao lại là gã, nhưng thấy ánh mắt đầu lĩnh, chợt nhớ tên này ăn thịt người chẳng nhả xương. Lời ra tới miệng phải vội vã nuốt vào, ngoan ngoãn lặn xuống.
Dưới đáy nước tối đen như mực, Bành Nhị vận linh lực lưu chuyển lên mắt, mục quang phát sáng quét nhìn xung quanh.
“Hắc hắc, ngươi đây rồi! Chạy đâu cho thoát!”
Thoáng thấy thân hình nhỏ nhắn di chuyển xa xa phía trước, Bành Nhị cười thầm, đôi chân khẳng khiu vận chuyển linh lực quẩy mạnh. Cả người gã như tên rời khỏi trường cung, bắn nhanh về phía trước.
Ngay khi Bành Nhị chuẩn bị tiếp cận đứa bé, một vật thể đen bóng bất thần vun vút lao tới, cuộn chặt người hắn.
Bành Nhị phản ứng rất nhanh, hai hỏa cầu to tướng sáng rực từ tay gã bắn ra, va mạnh vào vật nọ.
Nhưng trái ngược với tưởng tượng của Bành Nhị, hỏa cầu va vào vật nọ không hề phát ra âm thanh nào, cũng chẳng chút hiệu quả, cứ thế dần dần phụt tắt. Vật thể đen bóng lại càng cuộn chặt hơn, tiếng khung xương gã vang lên răng rắc.
Hồn bất phụ thể, hai tay Bành Nhị nhanh chóng chập lại, linh lực khắp châu thân đổ dồn về đó, trong chớp mắt hình thành quầng sáng vàng rực, càng lúc càng phát ra ánh sáng chói mắt.
Miệng rướm máu vì vật thể nọ siết ngày càng chặt, Bành Nhị không dám chần chừ, đẩy mạnh đôi tay gầy guộc ra. Quầng sáng màu vàng như tia chớp ào ào đánh lên vật thể nọ.
Ầm! Ầm!
Lần này có hiệu quả, tuy nhiên chẳng hơn hỏa cầu khi nãy là bao. Quầng sáng màu vàng chỉ kịp lưu lại chút vết cháy xém ngoài da trên vật thể đen bóng trước khi tan biến. Điều này càng khiến vật thể nọ tức giận lồng lộn lên, lại càng siết chặt hơn.
Răng… rắc..!!
Bành Nhị há miệng phun ra búng máu, sắc diện nhợt nhạt, xương trên người gã như sắp gãy hết. Trên đầu gã chợt xuất hiện phi kiếm nhỏ màu đỏ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi.
“Đi!”
Theo tay Bành Nhị vung lên, phi kiếm như có linh tính mãnh liệt chém thẳng lên vật nọ, một nhát, hai nhát, ba nhát… điên cuồng mà chém khắp nơi. Thế nhưng ngoại trừ những âm thanh bình bịch vang lên đều đặn, kỳ dư vật nọ không hề hấn gì.
Vận chút hơi tàn, toàn thân gã ẩn hiện quầng sáng vàng vọt, ép nước tản ra không thể đến gần. Miệng Bành Nhị mở to gầm thật lớn:
“Lão Đại cứu ta! Aaaaaaaaa…”
Rắc!
Đó cũng là hành động cuối cùng của gã trước khi bị vật thể kỳ lạ kia siết cho gãy xương, cả người vỡ vụn như tương, máu loang tứ phía.
Tên đầu lĩnh nghe tiếng kêu cứu, vội vã ra hiệu thủ hạ theo hắn lũ lượt lao xuống nước.
Nhưng cũng thật nhanh, bọn hắn điên cuồng bay lên, tên nào tên nấy cắm đầu bay loạn xạ, miệng không ngớt gào thê thảm.
“Hắc Thủy Chương Ngư! Chạy, chạy mau lên!”
“Con mẹ nó! Ở đây mà cũng gặp quái thú này, đen chết lão gia!”
“Mã trưởng lão mau cứu mạng!”
“Bành Nhị khốn kiếp! Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi, đến chết còn muốn lôi kéo huynh đệ theo! Aaaa..!!”
Trên mặt nước, trồi lên một vật thể to tròn hơn mười trượng, đen trùi trũi, phát ra nhưng tiếng kêu quái dị. Khắp cơ thể nó đầy những xúc tu dài mấy mươi trượng đang vũ loạn tứ phía, tàn sát đám người.
Một xúc tu vung lên là một tên thân hình vỡ nát, máu văng tung tóe thập phần ghê rợn. Thoáng chốc, đám người kia chết mất một nửa, chỉ còn lại tên đầu lĩnh cùng một số may mắn sống sót, bay ra thật xa.
Ở dưới hồ nước, đứa bé chứng kiến toàn bộ sự việc, hé môi nở nụ cười mãn nguyện. Tuy nhiên nó vẫn rùng mình khi nghĩ đến lúc nãy quái vật này lướt ngang nó nhưng may mắn làm sao lại buông tha. Bằng không, nó chết thật thê thảm.
Trên tay nó cầm thanh kiếm nhỏ màu đỏ của Bành Nhị chết để lại, cảm giác khá nóng bức như vừa lấy từ lò rèn ra.
Có phần nuối tiếc khi tên đầu lĩnh trốn thoát, nhưng đứa bé cũng hiểu bây giờ không phải lúc tiếc nuối, nó phải mau chóng đi khỏi nơi này càng xa càng tốt, trước khi bọn hắn quay lại tìm nó. Nhét vội tiểu kiếm vào người, đứa bé lặng lẽ bơi đi.
Sau khi nó rời đi được một lúc, tên đầu lĩnh dẫn đường lão giả áo gấm bay đến.
“Là nó, Mã trưởng lão! Thuộc hạ không ngờ nơi này lại có tứ giai yêu thú, nhất thời không kịp phản ứng đã chết hơn hai mươi người!”
Đại hán đầu lĩnh tức giận nhìn Hắc Thủy Chương Ngư.
“Hừ, chỉ là tứ giai yêu thú nho nhỏ cũng dám gây chuyện. Chán sống!”
Lão giả lạnh lẽo rít qua kẽ răng, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, luồng khí lưu nóng rực từ trên cao áp xuống Hắc Thủy Chương Ngư.
Cảm nhận được sự kinh khủng của lão giả trước mặt, Hắc Thủy Chương Ngư kêu lên vài tiếng quái dị, cơ thể to lớn đầy nhớt nhao giãy mạnh nhưng không thể thoát khỏi lực trói buộc, cam chịu nhìn luồng khí nóng bức chụp xuống. Cặp mắt to cồ cộ như chuông đồng của nó giương lên, bất chợt lồi ra rỉ máu. Trong không khí vang lên những âm thanh xèo xèo như thịt nướng, các xúc tu Hắc Thủy Chương Ngư co rút lại, khô héo dần.
Thân hình nó bình thường đã đen, lúc này lại càng đen, bốc lên mùi ngai ngái rồi nặng nề đổ ụp xuống, tan thành tro bụi. Một cơn gió thoảng qua thổi tung đám bụi tro bay mất. Con yêu thú to hơn mười trượng cứ thế biến mất như chưa từng hiện hữu, chỉ còn lại một vật tròn tròn to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng lập lòe.
Tên đầu lĩnh nhìn vật đó, nuốt nước bọt nói: “Mã trưởng lão pháp lực vô biên! Nội đan kia..”
“Cho ngươi! Mau dẫn theo thủ hạ truy bắt tiểu tử kia cho bằng được.”
Lão giả áo gấm khoát tay.
“Tạ Mã trưởng lão ban thưởng!”
Đầu lĩnh mừng rỡ, nhanh chóng thu lấy nội đan trước ánh mắt thèm thuồng ghen tỵ của những kẻ còn lại.
“Ta cho ngươi thêm một ngày, nếu vẫn không bắt được tiểu tử, vật này ta thu lại, kể cả cái đầu trên cổ ngươi ta cũng sẽ lấy!”
Còn chưa hết mừng, câu tiếp theo của Mã trưởng lão khiến tên đầu lĩnh sợ run, hắn biết lão giả trước mắt chưa bao giờ biết nói đùa. Gương mặt hắn vặn vẹo, quay sang lũ thuộc hạ giận dữ thét lớn:
“Còn không mau tìm? Nhìn con mẹ bọn ngươi, có tin ta móc mắt hết không hả?”
Thấy đầu lĩnh nổi điên, bọn thuộc hạ cuống cuồng tản ra khắp nơi, quyết bắt cho được thằng nhãi khốn kiếp. Vì bọn hắn biết, nếu đầu lĩnh chết, bọn hắn cũng chẳng mong toàn mạng.