Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hàn nhi, con hãy nhớ cho kỹ. Bọn chúng chính là kẻ thù giết phụ thân con, hại chúng ta tan nhà nát cửa, phải lưu lạc đến chốn hoang sơn cùng cốc. Đạo Châu này, con phải luôn giữ bên người, cố bảo toàn tính mạng. Nếu sau này có cơ hội, hãy báo thù, bằng như không thể bước chân vào con đường tu tiên thì quên đi. Hãy sống thật tốt! Hãy... sống... thật... tốt..."
"A, mẫu thân!"
Biệt Hàn bật dậy, vô thức kêu lên, tay vơ lấy hạt châu đeo trên cổ.
"Ta đang ở đâu đây?"
Nó lẩm bẩm nhìn quanh, tay mân mê hạt châu. Trước khi chết, mẫu thân gọi thứ này là Đạo Châu thì phải.
Đây là một hẻm núi chật hẹp, ẩm ướt, gồ ghề, những tai đá nhọn hoắt mọc lên khắp nơi.
Biệt Hàn đau đớn dùng tay xoa xoa những vết bầm tím trầy xước khắp cơ thể. Đêm qua, sau khi bơi ra khỏi đầm nước, nó chạy loạn khắp nơi bất kể phương hướng, cuối cùng chẳng may lọt chân xuống khe sâu này, bất tỉnh nhân sự.
Trước lọt xuống vực sâu, sau lại té vào hẻm núi. Biệt Hàn cười khổ, số nó cũng thật quá "may mắn", chẳng biết nói thế nào.
"Chẳng rõ bọn gian ác kia đã đi chưa, hay vẫn còn tìm ta?"
Nó đứng lên, dáo dác nhìn quanh. Đây không hẳn là hẻm núi mà tương tự như một cái khe do động đất tạo thành, thoạt nhìn giống như bị ai đó dùng búa chẻ đôi ra.
Khe sâu ít nhất cũng mấy mươi trượng, bề ngang khá hẹp, chừng nửa trượng là cùng. Tuy vậy khe này rất dài, Biệt Hàn nheo mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Leo lên thì không có khả năng, Biệt Hàn chỉ còn cách đi men theo khe sâu, hi vọng sẽ thoát khỏi chốn này, nó mệt mỏi và đói lả người rồi. Nghĩ là làm, nó mệt nhọc di chuyển.
Đi được hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy tận cùng, Biệt Hàn ngồi phịch xuống thở hồng hộc, mắt nó hoa lên, cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Lúc này, tai nó chợt bắt được âm thanh lao xao. Biệt Hàn vội rúc người sát vào vách đá, ngay cả thở cũng chẳng dám.
"Đã gần hai ngày trôi qua, ngươi vẫn chưa tìm được tiểu tử kia?"
Giọng nói lạnh lẽo như băng lọt vào tai nó.
"Mã trưởng lão thứ tội! Bọn thuộc hạ đã tận sức, thời gian qua chưa từng dám nghỉ ngơi dù chỉ một lúc. Chỉ trách tiểu tử có bảo vật che giấu khí tức, thần thức không thể tra được."
"Hừ! Hạp cốc bé như lỗ mũi, nhân lực hơn năm mươi mạng lại không thể tìm được một tiểu tử mười hai tuổi còn chưa ráo máu đầu, còn đổ tại thần thức? Thứ vô dụng như ngươi sống có ích gì?"
Sát ý từ Mã trưởng lão toát ra khiến tên đầu lĩnh lạnh run, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy trán.
"Con mẹ ngươi! Không phải lão già lẩm cẩm ngươi cũng chẳng thể tìm ra sao, còn quay sang trút hết lên đầu ta, khốn kiếp!" Trong lòng tức giận mắng thầm, nhưng ngoài mặt tên đầu lĩnh khúm núm: "Xin trưởng lão cho thêm chút thời gian, thuộc hạ dù lật tung chỗ này lên cũng nhất định tìm ra nó!"
"Đám chó săn Thần Môn đã đánh hơi ra chuyện này, sắp kéo đến đây. Ta không ngại bọn chúng, nhưng cường long bất áp địa đầu xà, dù sao đây cũng không phải địa bàn bổn cung. Ta kỳ hạn cho ngươi thêm nửa ngày, nếu vẫn không bắt được tiểu tử, hừ.."
Tên đầu lĩnh vâng dạ liên hồi, lập tức chạy đi đốc thúc thuộc hạ cật lực truy tìm Biệt Hàn.
Còn lại Mã trưởng lão đứng đó, mắt ánh lên tia ngoan độc: "Ta không tin không tìm được ngươi. Lần này không thành công, e rằng chẳng còn đường lui!"
Lắng nghe tiếng bước chân xa dần, Biệt Hàn thở ra một hơi nặng nhọc, hớp lấy hớp để không khí trong lành. Mã trưởng lão ở lại thêm một lúc nữa thôi, có lẽ nó sẽ chết vì tuyệt khí, hoặc giả lén lút hô hấp sẽ bị lão phát hiện.
Bụng đói cồn cào, Biệt Hàn mệt nhọc đứng dậy, lê bước tiếp tục hành trình gian nan đau khổ.
Chẳng biết nó đã đi bao lâu, cơn đói hành hạ làm thần trí mơ mơ hồ hồ. Tiếng bước chân sột soạt từ phía trước vọng đến cảnh tỉnh Biệt Hàn.
"Không rõ tiểu tử trốn nơi đâu? Bọn ta thiếu điều cày nát hạp cốc khỉ ho cò gáy này mà nó vẫn biệt dạng." Gã đầu trọc mặt mũi bặm trợn hậm hực nói.
"Đừng than thở nữa, lo mà tìm cho kỳ được. Lão Đại còn phải vắt giò lên cổ chạy, ngươi không thấy sao?" Tên còn lại có phần điềm đạm hơn.
"Chỉ còn nơi này chưa lục soát, mong là tiểu tử trốn đâu đây! Nếu vẫn không tìm được nó, ta thà bỏ trốn còn hơn đưa đầu chịu chết." Gã đầu trọc tâm trạng vô cùng bất an.
"Ngươi trốn đi đâu? Thủ đoạn của Mã trưởng lão đâu phải ngươi không biết? Cho là ngươi trốn thoát, vậy còn người nhà ngươi có thoát không?"
Gã đầu trọc nghe vậy, mặt nổi đầy gân xanh thập phần dữ tợn: "Tiểu tử khốn kiếp, đừng để ta bắt được ngươi!"
Khi bọn hắn đi ngang qua chỗ Biệt Hàn vừa đứng, tên kia thoáng khựng lại, ánh mắt nghi hoặc.
"Sao?" Gã đầu trọc hỏi.
"Hình như ta vừa nghe âm thanh gì đó."
Tên kia nói, mắt đảo quanh.
Gã đầu trọc tìm kiếm một lúc, không phát hiện được gì, lắc đầu: "Chắc ngươi nghe nhầm, chỗ này làm gì có ai?"
"Cũng có thể. Tiếp tục thôi."
Chờ bọn hắn đi thật xa, Biệt Hàn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng nghìn cân.
Cũng may, khi nãy trong lúc nguy cấp, nó phát hiện ra cái hang nhỏ xíu vừa đủ thân hình trẻ con chui lọt này, lại nhanh trí ôm hòn đá to lấp kín miệng hang lại, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.
"Bọn chúng lùng sục ráo riết thế này, ta đi ra khác nào tự chui đầu vào lưới? Nghe chừng không lâu nữa chúng sẽ rút đi, chi bằng tạm thời nấp lại trong này, chờ lúc đó hẳn ra."
Biệt Hàn suy nghĩ. Biện pháp này rất khả thi, mặc dù hang nhỏ vô cùng chật chội nhưng nó vẫn có thể chịu đựng được, chỉ cần giữ lại được cái mạng.
Tuy vậy, nó đang rất đói khát, đã hơn hai ngày chưa có gì vào bụng, lại phải chạy một quãng đường quá dài. Biệt Hàn cơ hồ kiệt sức, nó có chút nghi ngờ liệu cố nhịn đói thêm một lúc nữa có mất mạng không?!
"Phì... phì.."
Tiếng kêu khò khè vang lên, sát cạnh tay phải Biệt Hàn, hai đốm sáng đỏ quạch, lập lòe như ma trơi trôi nổi lơ lửng.
Nhận ra đó là thứ gì, Biệt Hàn chậm rãi đưa tay phải lên, sau đó thật nhanh chộp thẳng vào vài tấc phía dưới hai đốm sáng.
Vật nọ giãy mạnh, cố thoát khỏi bàn tay siết chặt của Biệt Hàn, nhưng nó đã nhanh nhẹn kéo lại gần, kề miệng cắn mạnh.
Máu tanh tưởi chảy vào cổ họng, mấy lần Biệt Hàn suýt nôn ra nhưng gắng kìm lại. Miệng nó lặp đi lặp lại động tác duy nhất, cắn, nhai, nuốt... cứ thế cho đến khi con rắn nhỏ nằm gọn trong bụng nó, chỉ còn sót lại cái đầu.
Đưa tay chùi vết máu đọng bên khóe môi, Biệt Hàn rít khẽ qua kẽ răng: "Sẽ có ngày, ta bắt các ngươi trả nợ gấp trăm ngàn lần.."
Hành động bắt rắn thế này quá quen thuộc với Biệt Hàn. Cùng mẫu thân trải qua cuộc sống tự cung tự cấp, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ngay từ nhỏ nó đã lăn lộn bẫy thú kiếm sống. Chính nhờ điều này mà tâm trí cũng như thân hình Biệt Hàn thành thục hơn nhiều so với lứa tuổi chưa đến mười hai của nó.
Tạm giải quyết xong cái bụng đói, Biệt Hàn nhắm mắt lại cố vỗ giấc ngủ. Trong mơ, nó được trở về cuộc sống bình dị nhưng thật vui vẻ trước kia cùng mẫu thân. Bất giác hai dòng nước mắt len lén rỉ ra...
o0o
Một ngày dài trôi qua.
Bên trong hạp cốc, gần trăm người xăng xái, chân đạp đủ mọi loại Linh Khí thiên hình vạn trạng bay lượn khắp nơi.
"Sao rồi?"
Lão giả mặt mũi hồng hào, râu tóc bạc trắng hỏi khi thấy một thanh niên vô cùng tuấn tú vận hoàng y bay đến.
Thanh niên lắc đầu: "Đệ tử và các huynh đệ đã tìm khắp nơi, hoàn toàn không thấy gì khả nghi."
"Quái lạ! Bọn chúng đã đi đâu? Mục đích gì khi lén lút xâm nhập vào đây?"
Lão giả cúi đầu ngẫm nghĩ.
Thanh niên im lặng đứng cạnh, không ý kiến gì. Thân hình hắn cao ngất, nghi biểu thong dong như cây ngọc trước gió, quả thật vô cùng thu hút ánh nhìn. Không nghi ngờ gì nếu hắn là hung thủ cướp đi trái tim của các thiếu nữ.
"Tống sư huynh, bọn đệ vừa tìm được đứa bé này."
Hai đệ tử một nam một nữ bay lại, trên tay mang theo Biệt Hàn quần áo rách nát.
"Các ngươi biết lễ nghi không? Còn không mau bẩm báo Nhị trưởng lão, nói với ta làm gì?"
Hoàng y thanh niên quắc mắt.
Nam đệ tử râu quai nón giật mình, cười gượng: "Tống sư huynh dạy chí phải. Đệ tử ngu muội, vì quá vui mừng với phát hiện nên nhất thời thất thố, mong Nhị trưởng lão lượng thứ!"
"Không cần dài dòng. Mau dẫn đứa bé lại đây!"
Nhị trưởng lão điềm nhiên nói.
Đệ tử râu quai nón nhanh chóng kéo Biệt Hàn đến trước mặt lão giả.
Nhị trưởng lão trìu mến nhìn Biệt Hàn, cười nói: "Hài tử, ngươi tên gì? Sao lại ở nơi này?"
Suy nghĩ Biệt Hàn xoay chuyển thật nhanh, nó biết nếu nói ra sự thật, có khả năng những người này sẽ nảy lòng tham với Đạo Châu trên người nó. Nhất định phải giấu kín.
Nhờ tâm trí khôn ngoan trước tuổi, Biệt Hàn ngước lên bình tĩnh nói: "Vãn bối Biệt Hàn. Phụ thân chẳng may mất sớm, từ nhỏ sinh sống cùng mẫu thân dưới chân núi. Cách đây mấy ngày, trên núi chạy xuống một con hổ dữ ăn thịt mẫu thân. Vãn bối sợ hãi, liều mạng chạy vào đây ẩn nấp, mệt quá ngủ thiếp đi. Khi nãy vừa tỉnh dậy ra ngoài thì gặp hai người bọn họ.."
Mục quang sáng quắc của Nhị trưởng lão nhìn sâu vào mắt Biệt Hàn: "Ngươi có gặp qua người nào khác bên trong không?"
Biệt Hàn thoáng rùng mình nhưng vẫn cứng cỏi giữ vững tinh thần không dao động: "Các vị là nhóm người duy nhất vãn bối nhìn thấy kể từ hôm đó."
"Tiểu đệ đệ còn ai thân thích chứ?"
Thanh niên tuấn tú chợt hỏi.
"Không còn ai. Người thân duy nhất là mẫu thân cũng đã qua đời.."
Cơ thể Biệt Hàn run rẩy, nghĩ đến cái chết khuất nhục của mẫu thân, lòng nó đau như cắt, không thể kìm được cảm xúc. Nỗi uất hận khó thể chịu đựng len lỏi sâu vào tâm trí non nớt.
"Nhị trưởng lão, hoàn cảnh đứa trẻ đáng thương, chúng ta có thể giúp nó không?"
Thanh niên tuấn tú quay sang nói với lão giả.
"Tống Lâm ngươi có lòng thương người thế này thật đáng quý! Đưa nó về núi. Còn việc được gia nhập hay không, phải xem duyên phận nó thế nào. Ta chỉ có thể giúp đến đây, môn quy không thể kháng."
Nhị trưởng lão thở dài, tay áo phất lên: "Tập hợp mọi người lại, khởi hành về sơn môn."
Rất nhanh, các đệ tử đã tập trung đông đủ, chân đạp phi kiếm ngự không mà đi.
"Tiểu đệ đệ, sang đây đi với ta."
Thanh niên tuấn tú tên Tống Lâm cười tươi rạng rỡ, nhẹ kéo Biệt Hàn đứng lên trên phi kiếm phát ra quang mang vàng sáng chói, sau đó cất cao lên bầu trời, lượn lờ trong những đám mây trắng mát lạnh.
Phi kiếm lao đi với tốc độ nhanh như tia chớp, gió tạt vào mặt khiến nước mắt Biệt Hàn chảy ra ràn rụa, nó vội vàng nhắm chặt mắt lại.
"Thích không?" Tống Lâm cười hỏi.
Rồi chợt nhìn thấy biểu hiện của Biệt Hàn, Tống Lâm cho giảm tốc độ phi kiếm, cười to: "Quên mất, lần đầu phi hành thế này chắc tiểu đệ đệ chưa quen."
"Vâng!"
Biệt Hàn ấp úng, mặt đỏ như gấc. Dù mới mười hai tuổi nhưng nó cũng có sĩ diện của mình, biểu hiện yếu ớt thế này khiến nó ngại ngùng.
"Không việc gì phải xấu hổ. Lần đầu tiên ta đứng trên phi kiếm còn tệ hại gấp mấy lần đệ. Từ từ sẽ quen!"
Tống Lâm thu lại nụ cười, có lẽ sợ Biệt Hàn thêm xấu hổ.
"Tống..." Biệt Hàn lắp bắp.
"Cứ gọi Tống sư huynh được rồi."
"Vâng! Tống sư huynh, đệ có thể gia nhập môn phái cùng với mọi người, học những pháp thuật này được không?"
Biệt Hàn tràn đầy háo hức. Nghĩ đến cảnh chân đạp phi kiếm, bay lượn như chim thế này, với nó như một giấc mơ. Hơn nữa, nếu có pháp thuật, nó sẽ báo thù cho mẫu thân, đồng thời hoàn thành di nguyện người dặn dò lúc lâm chung.
"Ta không muốn làm đệ thất vọng. Hàng năm có rất nhiều người tham gia khảo thí nhập môn, nhưng số người thành công rất ít. Thật ra, chỉ riêng việc được quyền tham gia khảo thí đã rất khó rồi, cạnh tranh vô cùng gay gắt."
"Đệ sẽ được tham gia khảo thí chứ?" Biệt Hàn lo lắng hỏi.
"Đây cũng là may mắn của đệ, được Nhị trưởng lão ban cho tư cách khảo thí. Nên biết, ngay cả những thế gia vọng tộc cũng phải tranh nhau chảy máu bể đầu mới kiếm được vài suất cho con cháu."
Tống Lâm mỉm cười.
Nghe vậy, Biệt Hàn vui mừng, càng thêm tò mò: "Khảo thí như thế nào? Huynh có thể chỉ dẫn đệ trước không?"
"Đừng quá lo lắng, chỉ là kiểm tra tư chất đệ có thể tu luyện hay không thôi. Việc này không thể cưỡng cầu, nếu đệ có cơ duyên tất sẽ được, ngược lại không có, cố gắng cũng vô ích."
"Huynh nhìn xem đệ có tư chất không?"
"Ha ha, đệ nóng vội quá đấy! Nhìn đệ thông minh đĩnh ngộ, tiếc rằng tư chất tu luyện không liên quan gì đến cái này. Ta không thể kiểm tra được, việc này cần phải thông qua Linh Cầu."
Tống Lâm cười to. Thằng nhóc ranh mãnh khiến hắn rất vui vẻ.
"Linh Cầu là gì? Có phải giống với..."
Biệt Hàn định lấy Đạo Châu giấu trong người ra, chợt nhớ mẫu thân đã dặn không được cho ai biết sự tồn tại của nó, đang nói liền im thin thít.
Tống Lâm cũng không để ý, nghĩ trẻ con nói lung tung thôi.
Đoàn người đi không ngừng nghỉ, bất kể ngày đêm. Mấy lần Biệt Hàn mỏi mệt ngủ thiếp đi, may có Tống Lâm giữ nó lại, nếu không té nhào xuống đất chắc thịt nát xương tan.
Đến gần trưa hôm sau, tất cả tiến vào vùng sơn mạch rộng lớn bát ngát, vụ khí lượn lờ như tiên cảnh. Khắp nơi bao phủ một màu xanh như ngọc, tràn ngập sức sống mãnh liệt.
Tống Lâm dừng lại dưới chân một ngọn núi bề thế, cao không thấy đỉnh, cho Biệt Hàn xuống.
"Tới rồi sao sư huynh?"
Biệt Hàn háo hức nhìn quanh quất, mũi hít sâu một hơi cảm thấy thần thanh khí sảng, sự mệt mỏi trong cơ thể tan biến.
"Ừm. Đệ không phải đệ tử bản môn, không có quyền lên núi. Tạm thời ta an bài đệ ở đây."
Nói đoạn Tống Lâm đưa tay ngoắc một đệ tử canh gác gần đó lại dặn dò: "Tiểu đệ đệ này là người được Nhị trưởng lão giới thiệu tham gia khảo thí. Ngươi hãy sắp xếp chỗ ở cho nó."
Đệ tử kia được Tống Lâm nói cười hữu hảo như thụ sủng nhược kinh, vội vội vàng vàng chắp tay: "Tống đại sư huynh cứ giao việc này cho tiểu đệ, xin hứa sẽ tận lực giúp đỡ đệ đệ này!"
"Được rồi. Cảm ơn ngươi trước!"
Tống Lâm vỗ vai gã đệ tử, quay sang nháy mắt với Biệt Hàn: "Ta phải lên núi rồi, có việc cần bẩm báo sư tôn. Đệ cố gắng, có duyên gặp lại!"
Vút!
Tống Lâm đạp phi kiếm, tiêu sái bay đi.
Gã đệ tử tỏ vẻ ngưỡng mộ không che giấu, nhìn theo bóng lưng Tống Lâm: "Tống đại sư huynh vừa nói chuyện với ta, đệ nhất chân truyền đệ tử, môn chủ tương lai vừa nói chuyện, còn cười với ta. Trời ạ, sung sướng quá đi mất!"
Thấy bộ dạng như phát cuồng của gã, Biệt Hàn lấy làm kỳ quái. Tuy vậy, nó chỉ để trong lòng, không hỏi.
Mất một lúc gã kia mới tỉnh lại, nét mặt còn ẩn hiện niềm vui sướng khó tả, nhìn Biệt Hàn nói: "Đi nào! Qua đây ta sắp xếp chỗ nghỉ cho tiểu huynh đệ. Nhờ ngươi mà ta có được vinh dự gặp gỡ Tống đại sư huynh, nhất định đền đáp xứng đáng cho ngươi!"
Ánh mắt gã nhìn Biệt Hàn tràn đầy yêu thương, như nhìn bảo bối khiến nó được yêu mà phát sợ, gật gật rón rén đi theo.
Dưới chân núi không nhiều người lắm, Biệt Hàn theo gã đệ tử đi đến dãy phòng xây san sát nhau gần đó.
Dẫn nó vào trong một căn phòng, gã nói: "Đây là phòng dành cho đệ tử canh gác ngả lưng khi cần, lúc thường không cho người ngoài vào. Ở đây, tiểu huynh đệ thuộc diện ngoại lệ, cứ xem như nhà của mình, ăn uống ta sẽ lo hết."
"Đa tạ sư huynh!" Biệt Hàn ôm quyền.
"Đừng khách khí! Ta nói rồi, tiểu huynh đệ xem như phúc tinh của Vương Ngũ này. Ta phải ra canh gác, ngươi chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, còn hai ngày nữa mới đến kỳ khảo thí."
Gã đi rồi, Biệt Hàn xem một lượt trong phòng. Phòng khá rộng rãi, chăn đệm đủ cả, ngoài ra chẳng còn vật dụng gì. Điều này có thể hiểu được, theo lời Vương Ngũ đây chỉ là chỗ nghỉ tạm của các đệ tử có trách nhiệm canh gác sơn môn, chẳng ai ở lại.
Biệt Hàn leo lên giường. Nó nằm trằn trọc rất lâu chẳng ngủ được, cứ nhắm mắt lại, cảnh tượng thương tâm đó lại hiện ra, nước mắt nó lại chảy dài.
Từ nhỏ mẫu thân luôn dạy nó nam nhi phải kiên cường không được rơi lệ. Biệt Hàn luôn làm rất tốt, nhiều khi đi bẫy thú gặp tai nạn đau đớn nó vẫn chưa bao giờ khóc. Cho đến hôm nay, tuyến lệ ngỡ đã tôi luyện phong bế chợt khai thông, nó không nhớ được đây đã là lần thứ bao nhiêu nó khóc kể từ khi mẫu thân gặp nạn.
Đôi mắt trong trẻo còn vương nét trẻ thơ dần ngầu đục, chuyển sang màu đỏ bầm vì khóc quá nhiều và nỗi uất hận dâng tràn. Biệt Hàn ao ước có được năng lực như Tống Lâm sư huynh, đến lúc đó nó có thể trả thù. Mặc dù hiện giờ chẳng biết một chút lai lịch kẻ thù, nhưng nó tin có thực lực sẽ giải quyết được hết mọi vấn đề.
"Ha ha, lớn đầu còn khóc. Đồ nam nhân mít ướt!"
Giọng nói trong veo như ngọc. Tiểu cô nương vận áo tím trạc tuổi Biệt Hàn, đứng ngay cửa phòng nhìn nó trêu chọc.
Lật đật lau nước mắt, Biệt Hàn chợt bùng phát cơn giận dữ khó hiểu: "Ngươi là ai, sao qua phòng ta?"
"Sao? Khóc nhè bị ta phát hiện nổi xung lên à?"
Tiểu cô nương nheo mắt lém lỉnh.
"Đó là chuyện riêng của ta, liên quan gì đến ngươi?"
Biệt Hàn thẹn quá hóa giận, bước ra muốn đóng cửa lại.
Tiểu cô nương kia vẫn không buông tha, tiếp tục trêu: "Xa nhà nhớ phụ mẫu khóc ta còn lạ gì? Nam nhi yếu đuối như ngươi, ở nhà cho rồi, tu tiên gì chứ!"
Biệt Hàn thoáng khựng người. Nàng ta nói đúng, nó đang nhớ mẫu thân, khóc cũng vì xa người. Nhưng mẫu thân nó không còn sống như nàng nói.
"Ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi! Ngươi tránh ra để ta đóng cửa được không?"
Biệt Hàn chán nản nói.
"Còn sớm, tối hãy ngủ. Ra ngoài chơi với ta đi, ở đây không có bạn, chán chết mất!"
Tiểu cô nương phụng phịu, nét mặt buồn chán.
"Để khi khác."
Biệt Hàn đẩy nàng ra khỏi phòng, nhanh tay đóng cửa lại.