Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Truy Mộng
  3. Chương 22 : Tranh đoạt
Trước /31 Sau

[Dịch]Truy Mộng

Chương 22 : Tranh đoạt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn yêu thú khổng lồ trước mặt, mấy người Lưu Linh rụng rời tay chân, nhanh chóng lùi lại.

"Yêu thú thượng cấp nhị giai đỉnh phong, phen này chúng ta xong đời rồi.."

Lưu Linh liếm môi khô khốc, kinh hoảng thốt.

Uy năng từ Hắc Lân Lôi Xà tỏa ra khiến Biệt Hàn thoáng rúng động. Yêu thú này có tu vi hơn con vừa giết không ít, cơ thể rùng rùng chuyển động, tùy thời có thể tấn công bất ngờ.

Biệt Hàn quay sang Âu Dương Vũ, bắt gặp gã cũng đang nhìn nó. Hai người âm thầm gật đầu, hiểu ý đối phương định làm gì.

"Đánh!"

Biệt Hàn hét lớn ra hiệu.

Ngân Võng trong tay Âu Dương Vũ hóa thành tàn ảnh chụp lên Hắc Lân Lôi Xà, độn tốc như chớp giật.

Soạt!

Tốc độ Ngân Võng quá nhanh, Lôi Xà không kịp né tránh liền bị bắt giữ. Nó rít lên thanh âm bén nhọn, vùng vẫy điên cuồng hòng xé rách lưới chui ra.

Ầm! Ầm!

Đất đá cây cối xung quanh Lôi Xà gãy đổ hoang tàn, cực kỳ thảm liệt.

Hắc Phong phóng vút lên cao, thể tích chớp mắt bành trướng, như thần minh lạnh lùng phủ xuống.

Toẹt..!

R...Ầ...M..!!

Hắc Phong giáng xuống đất tạo tiếng động chát chúa như sấm rền.

Còn chưa buông lỏng tâm tình trầm trọng, khóe mắt Biệt Hàn bỗng bắt gặp bóng đen mờ mờ quét tới, lập tức chân đạp phi kiếm phóng lên cao.

Vụt!

Ầm!

Đuôi Lôi Xà đập mạnh vào nơi Biệt Hàn vừa đứng tạo thành cái hố to mấy trượng. Thiếu chút nữa hố này đã thành mồ chôn Biệt Hàn, may mà nó cẩn trọng đề phòng.

Âu Dương Vũ thu hồi Ngân Võng, miệng nở nụ cười méo xệch. Ngân Võng nào còn uy phong như lúc đầu, bị Hắc Lân Lôi Xà xé rách một lỗ to trốn thoát.

"Biệt huynh đừng bay cao quá, rất nguy hiểm!"

Đinh Hương lo lắng kêu lên.

Tình hình hiện tại chưa có cách nào tiêu diệt Hắc Lân Lôi Xà, Biệt Hàn định phi hành lên cao tạm thời tránh mũi nhọn, nghe nàng nói vậy liền hạ thấp xuống.

"Tại sao?" Biệt Hàn kinh nghi.

Đinh Hương giải thích: "Trong này yêu thú rất nhiều, huynh bay cao rất dễ trở thành mục tiêu cho chúng công kích. Hơn nữa, làm vậy sẽ khiến một số yêu thú hùng mạnh nghĩ huynh khiêu khích bọn chúng, chẳng may kéo đến.."

Biệt Hàn giật mình, ngẫm nghĩ thấy lời nàng cũng hữu lý. Nếu chỉ cần bay lên dễ dàng thoát được Hắc Lân Lôi Xà, bọn người Lưu Linh đã không lo lắng đến vậy.

Vụt!

Hắc Lân Lôi Xà lại đánh tới, mục tiêu vẫn chỉ mình Biệt Hàn, dường như nó có linh tính biết được Biệt Hàn là hung thủ giết đồng tộc.

Đã nghe Đinh Hương nhắc nhở, Biệt Hàn nào dám bay lên cao, chỉ lượn lờ ở độ cao vài trượng tránh đông né tây, cực kỳ chật vật mới bỏ qua công kích yêu thú.

Viu!

Miệng Lôi Xà há to bắn ra một đạo lôi điện kinh khiếp.

Biệt Hàn vội hoành Hắc Phong trước người chống đỡ.

Bùng!

Lôi điện xẹt tứ tung. Đã quen với công kích của loài yêu thú này, ngay khi vừa đỡ lôi điện, Biệt Hàn cấp tập phóng lên, đúng lúc đuôi Lôi Xà quét ngang sát rạt.

Lôi Xà sống lâu năm không đến mức ngu muội, Biệt Hàn còn đang lơ lửng trên không nó đã cuồng dã táp tới, hơi thở hôi thối phả ra.

Không thể tránh được nữa, phi kiếm dưới chân Biệt Hàn phóng ra, đánh mạnh lên miệng yêu thú.

Choeng..!!

Tia lửa xẹt ra, thế tới của Lôi Xà tạm thời bị đẩy lui nhưng chẳng hề hấn chút nào, trong khi phi kiếm bị đánh bay xa tít tắp.

Không còn ngự phi kiếm, thân hình Biệt Hàn liền rơi xuống. Lôi Xà rít to, cái đuôi to tướng quất mạnh.

Vụt!

Đang ở trên không, chẳng có cơ hội chuyển mình, Biệt Hàn chỉ đành trông cậy vào Hắc Phong phòng thủ.

Rầm!

"Hự..!"

Biệt Hàn cùng Hắc Phong như con diều đứt dây bắn xa, va loạn vào cây cối, làm gãy đổ cả chục thân cây to lớn mấy người ôm, đà bay mới hãm lại.

Nói thì lâu, thực ra mọi diễn biến chỉ trong vài cái chớp mắt. Bọn Lưu Linh đứng quan chiến chỉ vừa thấy Lôi Xà thoát khỏi hợp kích của Biệt Hàn và Âu Dương Vũ. Sau đó yêu thú điên cuồng công kích Biệt Hàn, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, liên tu bất tận, đánh Biệt Hàn không còn manh giáp, miệng mồm hộc máu vô cùng thê thảm.

Sau khi đánh bay Biệt Hàn, Hắc Lân Lôi Xà chuyển tia nhìn rợn người sang Âu Dương Vũ, nhe nanh múa vuốt.

"Dám xé rách Ngân Võng của ta, không cho ngươi nếm mùi lợi hại lại tưởng ta sợ!"

Âu Dương Vũ nghiến răng ken két, trên tay hiện ra linh khí hình dạng tựa pháp luân, khí tức vô cùng cổ xưa, bên ngoài mọc đầy những răng cưa lập lòe sắc đỏ lưu chuyển.

Xoẹt..!!

Pháp luân xoay tròn bắn tới Hắc Lân Lôi Xà.

Ỷ trượng thân mình phòng ngự cường hãn, đuôi Hắc Lân Lôi Xà đánh mạnh vào pháp luân thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé.

Xoèn xoẹt..!!

Ngay khi vừa va chạm, pháp luân càng thêm xoay tít cứa mạnh lên đuôi Lôi Xà. Đuôi Lôi Xà liền bị cắt sâu tận xương, máu tươi phún ra thành vòi.

Hắc Lân Lôi Xà rít lên một tiếng thê thảm, cái đuôi lập tức thu lại, một đạo lôi điện từ miệng bắn về phía Âu Dương Vũ.

Như đã động nộ, Âu Dương Vũ nhếch mép khinh khỉnh, trước ngực chợt xuất hiện ngân thuẫn sáng chói.

Bùng!

Âu Dương Vũ bình chân như vại, tiếp tục điều động pháp luân cắt tới.

Đã nếm mùi lợi hại, Lôi Xà nào dám trực diện dùng thân mình đối đầu pháp luân, miệng nó phát ra mấy đạo lôi điện đánh tới, ý đồ hất văng pháp luân.

Viu! Viu!

Dưới sự điều khiển linh hoạt của Âu Dương Vũ, pháp luân như có mắt, lượn tới lui tránh né lôi điện, sau đó dũng mãnh công kích yêu thú, quỹ đạo cực kỳ khó nắm bắt.

Xoẹt..!

Thân hình to lớn Lôi Xà phóng nhanh, tìm cách tránh công kích của pháp luân nhưng vô ích, thứ này tựa hồn ma bóng quế, truy đuổi không dứt, tốc độ lại cực kỳ mau lẹ, nhắm vào phần bảy tấc dưới cổ Hắc Lân Lôi Xà mà cắt vào.

Hai mắt Lôi Xà muốn lồi ra vì kinh hoảng. Ngay khoảnh khắc nguy cấp, đầu nó cuống cuồng thụp xuống. Pháp luân xẹt ngang qua cắt vào không khí, Lôi Xà may mắn giữ được cái đầu trên cổ.

Đúng lúc này, một ngọn núi đen sì từ trên cao ầm ầm hạ xuống đầu Lôi Xà.

Hắc Lân Lôi Xà cuộn tròn cơ thể, phóng nhanh sang một bên.

"R...Ầ...M!

Kịp thời tránh thoát nhưng đuôi Lôi Xà không được may mắn như vậy, bị Hắc Phong đè xuống, đứt nát một đoạn. Chỗ bị gãy lộ xương trắng hếu, máu chảy như suối khiến yêu thú kêu gào đau đớn.

Xoẹt..!!

Pháp luân như hung thần ác sát cuộn tới.

Hắc Lân Lôi Xà đang đau đến tê tâm phế liệt, sinh ý thoái lui, còn chưa kịp hành động đã bị pháp luân cứa mạnh ngay đúng đoạn bảy tấc.

Ục... ục..

Máu tuôn xối xả, Lôi Xà kêu gào kinh hoàng nhưng chỉ phát ra những âm thanh ùng ục vô nghĩa. Thân hình nó dựng cao ý muốn trả thù nhưng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lắc lư lảo đảo qua lại, sau đó nặng nề gieo xuống đất.

Ầm!

Thượng cấp nhị giai đỉnh phong yêu thú cứ thế chết đi, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra, vẫn ngập tràn sát ý cùng sự kinh hãi.

Biệt Hàn mau chóng lấy hồ lô ra, thu máu huyết Lôi Xà. Yêu thú này tu vi mạnh mẽ, máu nó đối với Biệt Hàn dùng hai từ "quý giá" còn chưa đủ để hình dung.

Trận chiến đã kết thúc nhưng đám Lưu Linh vẫn còn sợ đến thất thần. Tới khi Biệt Hàn kêu thu thập tài liệu yêu thú, Lưu Linh mới lẩm bẩm vừa đủ bốn người nghe: "Ngỡ Biệt Hàn đã biến thái lắm rồi, ở đâu chui ra thêm một tên còn biến thái hơn hắn.."

Đồng cảm với tâm trạng Lưu Linh, bọn Ngọc Kha, Đinh Hương cũng cảm giác một màn sương giăng ngang tâm trí. Trong tốp trăm cao thủ đề trên Chiến Bảng hoàn toàn không có tên Âu Dương Vũ, gã bỗng ngang trời xuất thế đánh chết yêu thú tu vi cực khủng khiến bọn họ thấy như nằm mơ, không phải hiện thực.

Nhưng than thì than, bọn họ chỉ càng thêm vui mừng. Trong nhóm có cao thủ như thế, cuộc sống sau này sẽ dễ thở hơn rất nhiều, nhìn vào thu hoạch hôm nay đủ biết. Tâm tình buồn chán vì thực lực không bằng người nhanh chóng biến mất, trở nên phấn khởi khôn xiết.

Thu hết tài liệu giao cho Âu Dương Vũ cất giữ, Lưu Linh hớn hở nói: "Lân giáp hoàn hảo không tổn hại gì, giá trị rất cao. Bọn ta bái phục Âu Dương huynh!"

Đứng trước cường giả, tuổi tác đều trở thành thứ yếu. Mấy người Lưu Linh lập tức thay đổi xưng hô, tôn Âu Dương Vũ làm huynh trưởng như Biệt Hàn, không dám có chút phi lễ.

Âu Dương Vũ cười cười không nói, lặng lẽ ngồi xuống đả tọa hồi phục linh lực.

"Các ngươi ở đây chờ ta, đừng đi loạn."

Biệt Hàn nói, sau đó bỏ đi vào góc khuất. Vừa rồi dính một đòn của Lôi Xà khiến Biệt Hàn bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng khôi phục. Ở trước mặt bọn họ lộ ra công hiệu chữa thương kinh người của công pháp Cuồng Ma Trọng Thể không phải cách hay.

Khi trước lỡ phục dụng một viên Bổ Linh Đan chỉ vì sợ mất thời gian khiến Biệt Hàn tiếc rẻ không thôi. Thứ này dùng một viên mất đi một viên, chưa rõ giá cả thế nào nhưng chắc chắn rất đắt, Biệt Hàn không dám tiếp tục hoang phí, càng tiết kiệm càng tốt.

Trong lúc Biệt Hàn cùng Âu Dương Vũ hành công, mấy người Lưu Linh dáo dác tìm quanh, hi vọng xuất hiện thêm vài con Hắc Lân Lôi Xà nữa. Yêu thú này toàn thân dát đầy linh thạch làm cho bọn họ thèm khát không thôi, chỉ hận không tới nhiều thêm một chút.

Độ hơn nửa giờ sau, Biệt Hàn quay lại, đúng lúc Âu Dương Vũ vừa mở mắt ra.

"Ổn rồi chứ?" Biệt Hàn hỏi.

Âu Dương Vũ cười tươi: "Chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng được bảy tám phần, thừa sức tiếp tục."

Nhớ lại pháp luân uy lực kinh khủng của gã, Biệt Hàn âm thầm suy đoán đây là cực phẩm linh khí. Riêng ngân thuẫn kia, không rõ thuộc về thượng phẩm hay lại là cực phẩm linh khí.

Nếu là hai món cực phẩm linh khí, Biệt Hàn hít sâu một hơi, thân phận Âu Dương Vũ thật không đơn giản. Ngay cả Nguyệt nhi, đệ tử yêu mến của môn chủ cũng chỉ có một kiện cực phẩm linh khí thôi. Binh khí ở bất kỳ đẳng cấp nào, đi liền hai chữ "cực phẩm" luôn đòi hỏi khả năng chế luyện cực kỳ cao siêu của Chế Khí Sư, đồng thời phải có cơ duyên mới tạo ra được.

Một Chế Khí Sư ở đẳng cấp chế tạo được linh bảo, tiện tay có thể tạo ra thượng phẩm linh khí, chỉ cần có đủ tài liệu cần thiết, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng cực phẩm linh khí đòi hỏi một lượng tài liệu khổng lồ, ngay cả khi thu thập đủ rồi, Chế Khí Sư còn cần cơ may hãn hữu mới chế luyện được.

Mỗi một kiện cực phẩm linh khí đều có giá trên trời, thậm chí cao hơn linh bảo cấp thấp không ít. Thoạt nghe có vẻ nghịch lý, kỳ thực rất đơn giản. Để điều động được linh bảo, đòi hỏi tu giả có tu vi Bá Thể kỳ. Trong khi cực phẩm linh khí uy lực không hề thua kém hạ phẩm linh bảo bao nhiêu, lại chỉ cần tu giả bước vào Tụ Linh kỳ đã có thể sử dụng.

Tất cả thiên tài trước khi trở thành cường giả đều có tu vi yếu kém, tùy thời có thể gặp nguy hiểm. Khi đó, một kiện cực phẩm linh khí là sự lựa chọn tối ưu để bảo mệnh, giá trị cao gấp nhiều lần so với hạ phẩm linh bảo chỉ để ngắm nghía, hoàn toàn vô dụng.

Như biết Biệt Hàn đang suy đoán thân phận mình, Âu Dương Vũ cười nói: "Mấy thứ kia, trước đây trong một lần đi lạc vào chỗ nọ, đệ tình cờ nhặt được."

"Ồ!"

Biệt Hàn gật gù, ra lệnh cho đám Lưu Linh: "Xâm nhập sâu chừng này đủ rồi, bây giờ chúng ta đi vòng quanh, kiếm thêm ít linh thạch."

Biệt Hàn chưa điên đến mức tiến sâu thêm. Vừa vào đến đây đã đụng độ hai yêu thú thượng cấp nhị giai đỉnh phong, nó không chút nghi ngờ nếu liều lĩnh đi tới một đoạn nữa, có khi tam giai yêu thú cũng xuất đầu. Yêu thú đẳng cấp này tạm thời bọn họ chưa đủ tư cách nói chuyện.

Tới lui một đoạn thời gian, yêu thú chết dưới tay bọn hắn không ít. Lưu Linh cười đến nỗi không ngậm miệng lại được. Khó trách, cả núi linh thạch lấp lánh trước mặt chạy loạn, gã kiềm chế được mới lạ.

Thỉnh thoảng xuất hiện vài con thượng cấp nhị giai yêu thú đều bị Biệt Hàn và Âu Dương Vũ hợp sức giết chết. Đã có kinh nghiệm, hai người kết hợp khá nhịp nhàng, hiểu ý nhau, không để yêu thú nào chạy thoát.

Đến xế chiều, nhóm Biệt Hàn định quay về, đang di chuyển chợt mùi hương ngào ngạt xộc vào khứu giác, bọn họ nhanh chóng lần theo. Đi được vài dặm, nghe âm thanh lao xao như tiếng người phía trước, Biệt Hàn đặt ngón tay lên miệng ra hiệu mọi người im lặng.

Trước mặt có một khoảnh lư bằng rộng rãi, ba nhóm người đứng thành ba góc gườm gườm nhau, bao vây một gốc thảo dược vào giữa. Cây chỉ cao độ gang tay, trên cành nhỏ treo hai quả chín vàng, sáng lóng lánh như ngọc, mùi hương mấy người Biệt Hàn ngửi được tỏa ra từ đây.

"Như là Hoàng Kim Quả, lại có những hai trái vừa chín tới. Chúng ta gặp may rồi!"

Lưu Linh thấp giọng thì thào, hai mắt sáng rực nhìn quả vàng phía trước, nuốt nước bọt liên tục.

"Rất có giá trị?" Biệt Hàn hỏi.

Lưu Linh liền gật đầu, vẻ mặt như chỉ muốn xông ra cướp hết vào túi: "Hoàng Kim Quả cực kỳ quý hiếm, thuộc về tam phẩm linh dược. Nghe nói kết hợp thêm một số tài liệu có thể luyện được Hồi Hồn Đan, công dụng cải tử hoàn sinh, người sắp chết chỉ cần còn một hơi thở lập tức sống lại. Một quả có giá khoảng nghìn linh thạch, ở đây lại có tận hai quả."

Mọi người nghe vậy đều động tâm. Ngay cả thượng cấp nhị giai đỉnh phong yêu thú như Hắc Lân Lôi Xà có lấy hết tài liệu toàn thân bán đi cũng chỉ được trăm linh thạch. Thứ quả nhỏ xíu kia lại có giá gấp mười lần, nhất thời Biệt Hàn cũng thấy khô môi đắng miệng.

Chứng kiến uy lực cực phẩm linh khí trong tay Âu Dương Vũ, Biệt Hàn vô cùng hâm mộ. Hiện tại thứ nó thiếu chính là linh khí mạnh mẽ bậc này, để mua được cần phải có linh thạch. Linh thạch, linh thạch, thật nhiều linh thạch, đây là giải pháp duy nhất.

"Kia có phải Lý Giám không?"

Ngọc Kha chợt nói.

Lưu Linh gật đầu: "Đúng là hắn. Hai nhóm kia cũng đều có cao thủ trong tốp mười dẫn đầu. Khó ăn rồi đây!"

Biệt Hàn chăm chú nhìn vào trong. Ba nhóm người có số thành viên xấp xỉ nhau, khoảng năm sáu người. Theo Lưu Linh chỉ, Lý Giám là gã cao gầy, da dẻ đen như vừa chui từ hỏa lò ra, khiến cho hàm răng gã càng thêm trắng nhởn, đối lập với nước da nhìn khá hoạt kê.

"Lý Giám? Tên đó có liên quan gì với huynh đệ Lý Hách, Lý Hoằng không?"

Biệt Hàn ngờ ngợ hỏi.

"Bọn họ là thân huynh đệ. Lý Giám lớn nhất, còn Lý Hách, Lý Hoằng là một cặp song sinh."

Lưu Linh đáp.

"Tu vi gã thế nào?" Âu Dương Vũ chen vào.

"Cao hơn Lý Hách, xếp thứ bảy trên Chiến Bảng. Trong ba huynh đệ, Lý Hoằng em út nhưng tu vi cao nhất, đứng thứ sáu. Hai người đứng đầu hai nhóm kia thực lực cũng rất mạnh, đều xếp trên Lý Hách. Tên lùn nhỏ thó gọi Viêm Lăng, hạng chín. Gã mặt ngựa đứng thứ tám, tên Mã Tài. Những người khác đều có tên trên Chiến Bảng, đa phần nằm trong tốp ba mươi."

Lưu Linh ngắn gọn giải thích. Bình thường va phải những nhóm này, bọn gã chạy còn không kịp. Nhưng tình thế bây giờ đã khác, Lưu Linh hy vọng Biệt Hàn và Âu Dương Vũ sẽ ra tay.

"Nếu có thể, mong Biệt huynh và Âu Dương huynh giết chết Lý Giám giúp ta. Được vậy, Vương mỗ suốt đời không quên!"

Vương Bộc nói, hai mắt oán hận nhìn Lý Giám trong sân.

Âu Dương Vũ ngạc nhiên: "Hai người có thù sao?"

"Không phải ta, mà là Đinh Hương. Lý Giám từng một lần định có ý đồ xấu với muội ấy, may nhờ có người cứu giúp mới thoát nạn!"

Vương Bộc đáp, vẻ mặt có phần đau khổ.

"Có chuyện này sao? Cớ gì Vương huynh không nói với ta?"

Lưu Linh giật mình, lần đầu tiên gã được nghe chuyện này.

Ngọc Kha cũng rất bất ngờ, nắm lấy tay Đinh Hương bóp nhẹ, hàm ý an ủi.

Vương Bộc lắc đầu bất lực: "Nói huynh biết cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ khiến mọi người thêm khó chịu."

"Nhưng ít ra ta sẽ không có ý định hợp sức với Lý Giám. Lần trước khi tìm cách bắt ấu thú, ta từng nhắc đến.."

Lưu Linh nhẹ giọng oán trách. Suýt chút nữa gã đã làm ra chuyện có lỗi với Đinh Hương. Bốn người bọn họ tuy không đến mức tình như thủ túc nhưng giao tình không nhỏ, đã cùng nhau vượt qua rất nhiều gian hiểm chông gai.

"Mọi người đừng tranh cãi nữa. Ta không sao, việc qua đã lâu, đừng làm khó hai huynh ấy."

Đinh Hương hơi mím môi nói. Nỗi oan nhục nàng giấu kín đã lâu bỗng khơi lại, lúc này cảm thấy rất đau đớn. Chỉ tiếc thực lực kém người, nếu không nàng đã liều mạng với Lý Giám.

"Việc này... Biệt huynh định thế nào?"

Âu Dương Vũ nói với Biệt Hàn.

Biệt Hàn lãnh đạm: "Đây là việc riêng các ngươi, ta không muốn dính vào, chuốc thêm rắc rối. Tốt nhất các ngươi nên cố gắng tăng cường thực lực, tự mình báo thù tốt hơn nhờ người khác."

Thấy thần sắc thất vọng trên mặt bọn họ, giọng Biệt Hàn chợt trở nên lạnh lẽo: "Tuy vậy, Hoàng Kim Quả chúng ta nhất định phải đoạt lấy. Nếu bọn chúng ngăn trở, ta cũng không ngại đại khai sát giới."

Bốn người Vương Bộc nghe vậy, sắc mặt liền giãn ra, khấp khởi mừng thầm.

Trong lúc bọn họ bàn luận, tình hình phía trước bắt đầu có chuyển biến.

"Hoàng Kim Quả chỉ có hai, chúng ta lại những ba nhóm, ta chia như vậy thiết nghĩ quá công bằng rồi."

Lý Giám nói, khuôn mặt đen sì cực kỳ âm hiểm.

"Công bằng khỉ mốc! Đòi nhóm ngươi một quả, bọn ta và Viêm Lăng phân chia quả còn lại, đầu ngươi có vấn đề sao?"

Gã mặt ngựa tên Mã Tài cười khẩy.

Viêm Lăng cười lạnh: "Tốt nhất nên bán rồi chia làm ba phần đồng đều. Đừng nghĩ ta sợ ngươi, bất quá chúng ta liên kết chiếm hết hai quả. Họ Lý ngươi nghĩ một mình có thể chống lại hai người chúng ta hử?"

"Vậy cũng tốt! Trước mắt hai quả Hoàng Kim để ta giữ, khi về bán xong sẽ chia phần cho các ngươi."

Lý Giám âm trầm nói.

Mã Tài nghe vậy cười lớn: "Ha ha, nghĩ bọn ta bị ngu sao? Ngươi nổi tiếng gian xảo thủ đoạn, mặt dày hơn tấm thớt, còn mong bọn ta tin lời ngươi?"

Thân hình nhỏ thó của Viêm Lăng cũng gãy gập vì buồn cười: "Mã huynh nói không sai. Họ Lý ngươi nên xem lại tư cách của mình trước khi nói, tránh cho người khác cười vỡ bụng mà chết."

"Dựa vào thứ này đã đủ tư cách rồi chứ?"

Trên đầu Lý Giám chợt hiện ra một trường tiên màu đen, tỏa khí thế hùng hồn, vừa nhìn đã biết không tầm thường.

"Thượng phẩm linh khí?! Sao trong tay ngươi có thứ này?"

Mã Tài rúng động. Gã và Viêm Lăng đều chỉ có trung phẩm linh khí, Lý Giám trước đây cũng vậy. Thực lực ba người chênh nhau đôi chút, nhiều lần tranh đấu cũng chỉ hơn kém một chiêu nửa thức. Bây giờ Lý Hách bất ngờ có một kiện thượng phẩm linh khí, thực lực thoáng chốc tăng vọt, vượt xa hai người bọn họ.

Thấy đã đạt hiệu quả mong muốn, Lý Giám đắc ý: "Hà hà, từ đâu ta có, các ngươi không phải bận tâm! Sao, còn muốn đấu chứ?"

Hai người Mã Tài, Viêm Lăng nhìn nhau, linh khí đột ngột đánh tới Lý Giám.

Viêm Lăng nghiến răng: "Chỉ dựa vào kiện thượng phẩm linh khí, không tin ngươi có thể đánh bại bọn ta liên thủ."

"Chờ mà xem. Đến lúc ta đánh cho kêu cha khóc mẹ đừng hối hận!"

Lý Giám cả cười. Trường tiên đen óng hướng tới linh khí bọn Viêm Lăng quất mạnh, tạo thành những tiếng chan chát.

"Các huynh đệ mau lên, giết sạch bọn chúng rồi giúp bọn ta hạ gục Lý Giám."

Mã Tài, Viêm Lăng hô hào ra lệnh. Tức thời ba nhóm lao đầu vào nhau, linh khí sáng rực một vùng. Tiếng chửi mắng, chém giết vang dậy.

Nấp ở xa xa, Vương Bộc nhấp nhổm không yên: "Bọn chúng chém giết nhau rồi. Chúng ta mau xông ra, một mẻ tiêu diệt cả đám!"

"Vương huynh đừng nôn nóng! Cứ để chúng chơi đùa với nhau, bọn ta chỉ việc chờ đợi thu thập tàn cuộc."

Lưu Linh cười gian. Mặt gã bình thường đã gian xảo, hiện tại nhe răng cười lại càng thêm gian gấp bội.

"Suy nghĩ ngươi rất hợp ý ta!"

Biệt Hàn bình thản nói. Nó cũng không có ý định sớm nhảy vào cho phiền toái. Tạm thời cứ tọa sơn quan hổ đấu làm ngư ông đắc lợi.

Lại nói trận chiến trong sân đang dần tới thời khắc quyết định. Lý Giám dựa vào thượng phẩm linh khí, một mình áp chế hai người Mã Tài Viêm Lăng không thở nổi. Nhưng tình hình nhóm thủ hạ của Lý Giám lại không khả quan như gã, bị hai phe kia hợp sức dựa vào số đông đánh cho thất điên bát đảo. Đã có hai tên bị loại ra khỏi cuộc chiến, mình đầy thương tích, rên xiết ầm ĩ.

Lý Giám tức giận gằn giọng: "Còn không mau bảo thủ hạ dừng tay, đừng trách ta chẳng nể tình đồng môn."

"Đừng nói nhảm! Ngươi đã bao giờ xem chúng ta là đồng môn mà nể với không nể? Có giỏi làm đi!"

Viêm Lăng hằn học nói. Bị đè ép từ đầu đến giờ khiến gã oán hận không thôi, chỉ muốn liều mạng, làm gì có chuyện rút binh đầu hàng.

Mã Tài cũng oán hận không kém, quát to: "Đúng là bọn ta đấu không lại ngươi, nhưng muốn hạ gục bọn ta thì ngươi quả thật nằm mơ."

Trong lúc hai bên đấu khẩu, nhóm Lý Giám lại bị hạ thêm một người.

"Khốn kiếp!"

Lý Giám gầm lớn, trường tiên vũ động quất mấy lượt vào hai người Mã Tài Viêm Lăng, thái độ như muốn liều mạng.

Hai người kia lập tức khu động linh khí đón đỡ, bị bức lùi mấy trượng, mặt mày nhợt nhạt.

Nhân cơ hội rảnh tay, Lý Giám nhào vào đám người đang quần ẩu. Gã như mãnh hổ lạc giữa bầy dê, đông một chưởng tây một trảo, trường tiên quét một vòng chung quanh.

"Hự... hự...!!"

Chớp mắt đã có ba người phe Mã Tài, Viêm Lăng bị đánh gục, máu phun tung tóe.

"Tên gian xảo, ta liều mạng với ngươi!"

Viêm Lăng hai mắt tóe lửa, rống lớn xông tới, linh khí tấn công Lý Giám, muốn giải vây cho đám thuộc hạ.

Mã Tài tức giận không kém, cũng điên cuồng lăn xả.

"Ha ha, không vội không vội... Muốn tiêu hao chiến với ta, các ngươi còn non lắm!"

Thân hình Lý Giám chớp động khiến bọn Viêm Lăng đánh vào không khí. Chốc lát gã lại hiện ra ở chỗ khác, lạnh lùng hạ thủ từng người bên phe đối phương.

"Dám xuống tay với thủ hạ của ta, ngươi đừng trách!"

Hai người Viêm Lăng, Mã Tài động nộ, không thèm đuổi theo Lý Giám mà quay sang nhóm người phe gã trút giận.

Bốp! Bốp!

"Hự... hự..!"

Song phương như thi nhau xem ai nhanh tay hơn. Đến khi phe Lý Giám đo đất sạch sẽ, bên Viêm Lăng cũng chẳng còn được bao nhiêu.

Ý đồ đã đạt được, Lý Giám cười âm hiểm: "Một chọi bốn? Cũng không tệ! Nào, tất cả mau xông lên, đỡ mất thời gian của ta!"

Bên nhóm Viêm Lăng chỉ còn gã và Mã Tài cùng hai tên thủ hạ tu vi kém, mặt xám như chàm xông tới, quyết liều mạng.

Bốn người lại nhào vào nhau quần ẩu, linh khí vũ lộng tán loạn.

So thực lực, chỉnh thể bốn người Viêm Lăng nhỉnh hơn Lý Giám một chút. Nhưng dù sao họ cũng là bốn cá thể riêng biệt, khó lòng công thủ nhịp nhàng như Lý Giám chỉ một người. Đánh được một lúc, hai người tu vi yếu kém cũng bị loại khỏi cuộc chiến.

Lý Giám điên cuồng công kích hai người Viêm Lăng, Mã Tài. Nhưng bọn họ không phải kém cỏi, tuy yếu hơn cũng không để Lý Giám muốn chém muốn giết tùy ý.

Một lần nữa song phương rơi vào tiêu hao chiến. Lý Giám từ đầu đã lấy ít địch nhiều, linh lực hao tổn hơn bọn Viêm Lăng. Tu vi Lý Giám hơn hai người kia đôi chút, gã chỉ dựa vào thượng phẩm linh khí mới áp chế được đến lúc này. Vốn Lý Giám muốn tốc chiến tốc thắng nhưng bị hai người Viêm Lăng dai như đỉa cầm cự. Lại thêm khu động thượng phẩm linh khí hao tổn linh lực hơn nhiều so với trung phẩm linh khí, song phương còn chưa phân thắng bại, Lý Giám đã dần có dấu hiệu kiệt sức.

Viêm Lăng thấy vậy mừng rỡ cười rộ: "Ha ha, cạn kiệt linh lực rồi sao? Muốn ta tha mạng thì ngoan ngoãn giao trường tiên qua đây."

"Trường tiên bán chia đôi, Viêm huynh thấy thế nào?"

Mã Tài tham lam đề xuất.

"Tất nhiên. Mọi thứ đều chia đôi, ta và Mã huynh còn làm ăn lâu dài."

Viêm Lăng hớn hở. Bọn gã không khác gì Lý Giám, cũng đã rất mệt mỏi, chỉ đang cố gắng đứng vững chờ tên kia ngã xuống trước.

Đã lường trước tình trạng này, Lý Giám nhếch mép khinh bỉ, lấy trong túi trữ vật ra một viên đan dược to như trứng bồ câu ném vào miệng.

"Ngươi vừa dùng thứ gì?"

Viêm Lăng giật mình hỏi.

Thần sắc Lý Giám đang tái nhợt trong chớp mắt liền hồng hào trở lại, tràn đầy sinh lực. Gã cười dài: "Đến Bổ Linh Đan các ngươi cũng không nhận ra, còn muốn tranh đoạt với ta?"

Bọn Viêm Lăng hồn phi phách tán, liên tục lùi xa, tuy vậy miệng vẫn nói cứng: "Ngươi đừng láo! Bổ Linh Đan làm gì tới lượt ngươi sử dụng?"

"Không tin? Vậy thì... đỡ!"

Lý Giám lạnh lùng bắn tới, trường tiên cuồng nộ quất xuống bọn Viêm Lăng.

Chát! Chát!

Viêm Lăng, Mã Tài đã như đèn cạn dầu, sức lực không còn bao nhiêu, đối mặt lửa giận của Lý Giám đang tràn đầy linh lực làm sao chống nổi, bị đánh bay ra xa, té nằm trên đất như hai bao cát.

"Chờ ta lấy Hoàng Kim Quả rồi sẽ thu thập bọn ngươi!"

Lý Giám cười đắc ý. Quay người lại định đi đến chỗ Hoàng Kim Quả, miệng đang cười của gã bỗng cứng đơ.

Hoàng Kim Quả bọn gã tân tân khổ khổ tranh đấu nãy giờ đang nằm trên tay thiếu niên xa lạ chưa đến mười lăm tuổi. Hắn ung dung đứng đó, đôi mắt nhìn Lý Giám đầy giễu cợt.

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net