Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn lại một mình, Biệt Hàn lấy lệnh bài Nguyệt nhi đưa cho ra săm soi.
Lệnh bài vuông vắn, to bằng bàn tay màu trắng đục. Chất liệu như bằng ngọc, cầm trên tay mát lạnh, cả người sảng khoái. Một mặt khảm chữ "Thần" uyển chuyển chẳng khác rồng bay phượng múa, mặt kia điêu khắc hình một nam tử thân trên để trần lộ ra cơ thể cường tráng, hai tay bắp thịt cuồn cuộn đưa cao lên trời, mái tóc xõa dài tung bay, khí thế cực kỳ lăng lệ.
"Có lẽ đây là tổ sư sáng lập nên Thần môn."
Biệt Hàn thầm suy đoán.
Không cần người khác nói, Biệt Hàn hiểu lệnh bài này chẳng phải ai cũng có thể giữ. Công dụng của nó chắc chắn không nhỏ. Nguyệt nhi có được lệnh bài, chứng tỏ hiện tại nàng có thân phận cực cao, chí ít kẻ như Biệt Hàn không tài nào với tới.
Nói đi cũng phải nói lại, Nguyệt nhi trao lệnh bài cho Biệt Hàn càng chứng minh nàng rất tốt với nó. Tấm chân tình này, Biệt Hàn sẽ không quên, nó tự nhắc nhở bản thân như vậy.
Cất lệnh bài vào người, Biệt Hàn lại bắt đầu công việc quen thuộc, thử xem tay nó và vách đá, cái nào cứng hơn.
o0o
Nhị trưởng lão sắc mặt âm trầm, nhìn hai người một già một trẻ khúm núm đứng bên dưới.
"Đệ tử quý của ngươi gây ra phong ba chưa đủ hay sao, còn đến đây làm gì?"
Nhị trưởng lão hừ lạnh.
Lão kia độ năm mươi, đầu tóc hoa râm khom lưng nói: "Tần Kiên dạy dỗ đồ đệ không ra gì, để nó làm chuyện xằng bậy gây phiền toái cho Nhị trưởng lão. Lần này đưa nó đến đây, xin Nhị trưởng lão định tội."
Mông Cách quỳ cạnh đó, thân hình chỉ còn một tay run rẩy, đầu cúi không dám ngước lên.
Nhị trưởng lão trào phúng nói: "Không dám! Tần trưởng lão có đồ đệ khá đấy chứ! Chuyện ta giấu kín không ai biết được, hắn vừa nhìn qua đã phát hiện ra. Nhờ phúc của hắn, hiện giờ trong môn không ai không biết ta may mắn có tên đệ tử phế vật."
Tần Kiên vẫn cúi người, ánh mắt tóe lửa nhìn Mông Cách, hận không thể một cước đá chết tên khốn ngu xuẩn này: "Là do Tần Kiên giáo huấn không nghiêm! Đệ tử làm bậy, kẻ làm sư phụ như tiểu đệ rất lấy làm xấu hổ, xin Nhị trưởng lão cứ trách phạt!"
Nghe vậy, thần tình giận dữ trên mặt Nhị trưởng lão phần nào hòa hoãn lại. Lão chán nản ngả người ra ghế: "Dù gì Mông Cách cũng không nói sai sự thật. Việc ta muốn trừng trị chính là chuyện hắn dám đả thương đệ tử của ta, dù tên kia có bất tài vô dụng cũng không kẻ nào có quyền tổn thương nó."
Tần Kiên liền gật đầu: "Nhị trưởng lão nói chí phải."
Mông Cách ngược lại càng thêm lo lắng, mặt mày nhợt nhạt nhưng không dám lên tiếng, chỉ cầu mong Nhị trưởng lão giơ cao đánh khẽ, cho hắn con đường sống.
Nhị trưởng lão trầm ngâm một thoáng, nói: "Việc ta định làm, đã có kẻ khác làm thay. Ngươi đưa hắn về đi! Hãy nhớ, còn có lần sau ta sẽ không dễ dãi như thế."
Nhị trưởng lão muốn ám chỉ việc Trác Thiên Lam chặt đứt một cánh tay của Mông Cách. Đối với cách hành xử của nàng, lão rất tán thưởng. Nhớ đến tên đệ tử không ra gì kia, lòng lão lại nặng trĩu, sầu não không thôi.
Tần Kiên cúi người cảm tạ Nhị trưởng lão, quay sang Mông Cách nạt lớn: "Không mau tạ ơn Nhị trưởng lão rộng lượng!"
Mông Cách mừng rỡ như điên, sụp người bái lạy mấy chục cái, đầu đập xuống gạch cồm cộp: "Tạ ân Nhị trưởng lão tha tội! Mông Cách ngu muội, tuyệt không bao giờ dám xằng bậy nữa."
Nhị trưởng lão chán ghét phất tay, hạ lệnh trục khách.
Thầy trò Tần Kiên hiểu ý, lật đật lui ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhị trưởng lão dùng tay bóp bóp trán, vô cùng mệt mỏi. Cả tuần qua, kể từ khi tin tức kia đồn đại khắp tông môn, lão chẳng dám bước chân ra ngoài.
Cả đời Nhị trưởng lão thanh liêm, truy cầu đại đạo. Đến lúc xế chiều, một thân bản lãnh không dám tự hào đệ nhất, nhưng cũng đủ ngạo thị quần hùng. Những tưởng tìm được gã đệ tử tư chất tuyệt đỉnh, kế thừa sở học của lão, tiếp bước con đường lão chưa đi hết. Nào ngờ... lại thu nhầm phế vật, khiến cho người người chê cười. Tình trạng Nhị trưởng lão lúc này thật sống không bằng chết, tâm trạng đau khổ tràn ngập.
Lắm lúc Nhị trưởng lão thầm ước có được một chút ngoan độc, tàn nhẫn như tên Tần Kiên khi nãy. Nếu vậy, lão đâu cần đắn đo, một chưởng đập chết tên đệ tử vô dụng kia, hoặc chí ít cũng đủ cứng rắn đuổi hắn đi, để không còn phải nhìn thấy, không còn nghe những tiếng đàm tiếu dị nghị xung quanh. Nhưng người độ lượng nhân từ như lão không làm được.
Cứ thế này, tai tiếng ô nhục sẽ bám theo lão đến cuối đời, rửa mãi không sạch. Nhị trưởng lão bỗng thấy hận ông trời, lão đã gây ra oan nghiệt gì để bây giờ phải gánh chịu nỗi khuất nhục này. Thật là nghiệp chướng!
Nhị trưởng lão bất lực nhắm mắt lại, khuôn mặt như già thêm mười tuổi.
o0o
Lại nói Biệt Hàn bảy ngày qua luôn ru rú trong động miệt mài tu luyện. Lực lượng nó cũng đã vượt hơn ba trăm cân, tạm coi như có chút thành quả.
Không ra ngoài giao du với ai nên Biệt Hàn hoàn toàn không bị những lời đàm tiếu ảnh hưởng. Nó càng chẳng biết lão sư phụ đáng thương của nó đang khổ sở không thôi.
Lúc này vừa qua ngày thứ tám, Trọng Thể Linh Dịch sau bảy ngày phơi sương cuối cùng đã điều chế xong. Thứ nước đỏ đen này càng thêm cô đặc, mùi khó ngửi vơi đi một ít, không đến nỗi khiến Biệt Hàn lỡ hít phải một hơi suýt ngất như trước.
Biệt Hàn trầm trọng bê chậu đựng linh dịch vào động, nó bước đi chậm rãi cẩn thận. Tâm huyết cả tuần đều nằm cả trong này, chẳng may lỡ tay đổ bể thì đi tong, có muốn chế lại cũng chẳng biết tìm đâu ra. Xin sư phụ có khi lão cho nó một cước về chầu ông bà.
Hướng dẫn sử dụng linh dịch ghi rõ: "Sau khi tự hành xác, dùng linh dịch bôi lên khắp cơ thể một lớp mỏng, tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể sẽ thấy hiệu quả rõ rệt."
Biệt Hàn thầm hi vọng lần này thật sự có công dụng. Nó chỉ sợ tu giả sáng tạo công pháp lại khoác lác như lần trước, nếu vậy nó đến hộc máu mà chết vì tức.
Binh! Binh! Binh!
Hai tay Biệt Hàn đấm liên hồi vào vách đá. Phần vì đã có chút quen với hành động này, phần do cơ thể mạnh mẽ hơn trước không ít, Biệt Hàn vẫn rất đau nhưng không còn đến mức muốn ngất đi như thời gian đầu tu luyện.
Chờ khi máu thịt lẫn lộn, lờ nhờ thấy xương bên trong, Biệt Hàn mới dừng lại. Nó nhăn mặt, hình như lần này hơi quá tay thì phải.
Cho hai bàn tay bầy nhầy xương trắng vào chậu đựng linh dịch, Biệt Hàn trét khắp người. Đương nhiên nó đã cởi sạch y phục trước khi hành xác để tránh cản trở khi thoa linh dịch.
Sau khi bôi xong được vài nhịp hô hấp, Biệt Hàn giật bắn người. Cảm giác lúc nóng lúc lạnh tột cùng quái dị nổi lên, sau đó lại như hàng vạn con kiến bò trong xương tủy, cắn phá khắp nơi. Sự đau đớn so với lúc tự hành xác còn gấp trăm ngàn lần khiến Biệt Hàn lăn lộn trên nền động.
Cơ thể nó oằn lại vì đau, mặt mũi nhăn nhúm biến dạng. Không chịu nổi, Biệt Hàn như dã thú rống lên: "Aaaaaaaaaaaaa...!!"
Cũng may khi nãy Biệt Hàn đã cẩn thận đóng cửa động lại, nếu không chắc kinh động không ít người.
Trong động phủ kín bưng ánh sáng mờ mịt, tiếng gầm rú của Biệt Hàn liên tục vang lên, âm thanh vọng vào vách đá xung quanh, dội tới lui ngân vang không dứt.
Trên nền động, gã thiếu niên lăn qua lộn lại, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Nỗi thống khổ nó đang chịu đựng hoàn toàn vượt quá sức bất kỳ kẻ nào, khiến nó chỉ muốn lập tức chết đi, đập đầu bôm bốp xuống đất.
Biệt Hàn đang phải đấu tranh ý chí điên cuồng. Trong đầu nó tràn ngập suy nghĩ muốn tự sát, kết liễu sinh mệnh bản thân để không còn chịu thống khổ nữa.
"Chết đi! Ngươi chết đi! Thứ vô dụng như ngươi sống làm gì uổng phí! Chết đi sẽ không đau đớn nữa! Chết đi, chết đi, chết đi...!!"
Tiếng xúi giục vang lên không ngớt, lấn chiếm tâm trí Biệt Hàn, hai mắt nó chuyển sang màu đỏ, trở nên đờ đẫn mông lung như người loạn trí.
Đầu nó đập mạnh xuống, máu phụt ra càng lúc càng nhiều. Như cảm thấy làm vậy chưa thể chết nhanh, Biệt Hàn vơ hòn đá gần đó, cật lực giáng xuống đầu.
Bốp!
Tiếng động khô khốc vang lên. Máu bắn ra tung tóe như trái dừa bị bổ đôi. Hai mắt Biệt Hàn trợn ngược, thân hình sụp đổ.
"Hãy nhớ... báo thù... phải báo thù! Đừng quên..."
Tia thanh tỉnh duy nhất còn sót lại trong đầu Biệt Hàn điên cuồng đấu tranh, muốn đem nó từ trong u mê tỉnh lại.
"Khặc khặc... làm tốt lắm! Chết đi..! Chết đi...! Sẽ không còn thống khổ nữa!"
Biệt Hàn nằm đó, toàn thân bất động, chỉ còn hơi thở thoi thóp nhẹ như tơ. Ý niệm độc ác trong đầu liên tục thúc giục nó, tay Biệt Hàn vô thức lần mò, tìm hòn đá lúc nãy.
"Đúng rồi! Đập xuống đầu mau lên... có như vậy ngươi mới thoát khỏi cuộc sống tủi nhục..! Đập đi... đập đi...! Khặc khặc.."
Cánh tay không còn chút sức lực của Biệt Hàn gắng gượng cầm hòn đá giơ cao, chực vỗ xuống đầu, kết thúc mạng nó.
"Hàn nhi! Con phải sống... phải sống cho tốt! Con phải sống..!!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, lặp đi lặp lại thông điệp tha thiết, như van xin như khẩn cầu.
"Aaaaaaa... Ta phải sống! Ta không thể chết... phải báo thù..!"
Biệt Hàn chợt rống lên, cánh tay cầm hòn đá buông xuống. Mắt nó bừng mở, hằn những tia máu ghê rợn.
Đầu óc có chút thanh tỉnh, cơn đau khủng khiếp lại ập tới, cuốn phăng Biệt Hàn vào cảm giác địa ngục trần gian, sống không bằng chết. Cơ thể nó co giật như lên cơn động kinh, bọt máu từ khóe miệng trào ra.
"Chết đi! Chết đi! Khặc khặc.."
Sát niệm độc ác kia lại hiện ra, khuấy động trí não Biệt Hàn, một lần nữa muốn đẩy nó vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lần này đã có chuẩn bị, Biệt Hàn không còn bị động như trước, đang rất đau đớn nhưng nó vẫn cố gắng bảo trì tỉnh táo, kiên quyết đẩy lùi ý niệm kia, không để bản thân lâm vào trạng thái điên cuồng không biết gì như khi nãy.
Thật lâu, Biệt Hàn chậm chạp bò dậy, từng chút từng chút một. Mỗi cử động đều làm nó đau thấu tâm can, răng nghiến chặt vào môi bật máu, kiên cường ngồi dậy.
Chưa bao giờ Biệt Hàn thấy mình yếu ớt như lúc này. Ngay cả hành động ngồi lên đơn giản cũng vô cùng khó khăn, nó phải dồn hết chút sức lực ít ỏi còn lại, vừa chống chọi cơn đau tàn phá cơ thể, vừa tranh đấu không dứt với những ý niệm độc ác trong tâm trí.
Trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, Biệt Hàn mới tạm ngồi lên được, dựa vào vách động thở nặng nhọc. Miệng nó nở nụ cười thỏa mãn, chiến thắng bản thân khiến Biệt Hàn thấy thật đáng tự hào.
Nụ cười nhếch lên nửa chừng chợt méo mó đi vì đau đớn. Không dám chậm trễ, Biệt Hàn gắng gượng dẫn nhập linh khí qua hai huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân, tiến vào cơ thể.
Hai luồng linh khí cương mãnh cuồn cuộn ồ ạt xông vào làm kinh mạch Biệt Hàn trương phình như sắp nứt vỡ đến nơi. Nó đau đớn rên lên nhưng vẫn không dám phân tâm, cố gắng điều động linh khí theo lộ tuyến Cuồng Ma Trọng Thể vẫn thường tu luyện.
Hai luồng linh khí chạy loạn một hồi gặp nhau, hợp lại làm một, như con tuấn mã sút dây cương càng thêm lồng lộn điên cuồng, phá phách khắp nơi trong nội thể Biệt Hàn.
Phụt!
Biệt Hàn há miệng ộc ra ngụm máu tươi, sắc mặt đã tái càng thêm tái, nhìn như người chết.
Luồng linh khí quá lớn, to gấp trăm lần lúc thường, Biệt Hàn không tài nào nắm giữ được. Tình trạng này tiếp diễn, chỉ lúc nữa thôi nó sẽ mất mạng, vô phương cứu vãn.
Tận lực cố gắng, không cam tâm chết đi như vậy nhưng Biệt Hàn hoàn toàn bất lực. Cảm giác như nó phải dùng sức yếu ớt của một đứa trẻ ghìm lại thớt tuấn mã dũng mãnh bất kham. Đây không phải vấn đề ý chí không đủ, mà thật sự lực lượng song phương không cùng một đẳng cấp.
Bựt! Bựt..!
Những tiếng bùng bục thi nhau vang lên, kinh mạch trên người Biệt Hàn từng sợi từng sợi vỡ vụn, máu tươi từ miệng chảy ra ướt áo. Cơ thể nó run lẩy bẩy chực gục ngã đến nơi, không tài nào giữ vững được.
Đúng lúc cửu tử nhất sinh, tính mạng như chỉ mành treo chuông, Đạo Châu luôn được Biệt Hàn giữ trong người vụt lóe sáng, ánh sáng xanh lam đẹp đẽ bao phủ toàn thân nó. Một tia nhỏ xẹt vào trong cơ thể Biệt Hàn, chắn ngang thế tiến của luồng linh khí.
Lạ thay, như gặp khắc tinh, luồng linh khí đang dữ tợn tựa thác lũ bỗng an phận, hiền hòa dừng lại, không chút phản kháng.
Biệt Hàn mừng rỡ, không dám trễ nải, ra sức điều động linh khí đi theo đúng lộ tuyến.
Lần này kết quả thật mỹ mãn, chẳng chút khó khăn, luồng linh khí to lớn dưới ý niệm Biệt Hàn điều khiển chạy dọc cơ thể, một phần linh khí tách ra dung nhập vào cơ nhục, các kinh mạch đứt vỡ khi trước chậm rãi nối liền lại.
Ầm ầm!
Theo linh khí dung nhập cơ nhục ngày càng nhiều, Biệt Hàn mơ mơ hồ hồ tiến vào trạng thái chân không kỳ lạ. Âm thanh ầm ầm vang vọng, một nguồn lực lượng thoáng chốc chạy quanh người Biệt Hàn, vô cùng mạnh mẽ.
Cảm nhận trạng thái cơ thể đang nhẹ hẫng quá kỳ lạ, Biệt Hàn hành động không hề suy nghĩ, tìm tảng đá nặng hơn năm trăm cân, vận sức nâng lên.
Nhìn tảng đá to nhẹ nhàng nằm ngang ngực, Biệt Hàn ngơ ngẩn, đôi tay bất giác buông lỏng, tảng đá rơi xuống đập vào chân nó đau điếng.
"Ây da..!"
Biệt Hàn ôm chân nhảy lò cò, nội tâm lại mừng vui khôn xiết. Nó biết mình đã thành công rồi. Sau bao khổ nhọc cuối cùng nó đã tiến vào tầng một Cường Nhục kỳ. Dù chỉ tầng một nhưng đây chính là ranh giới giữa phàm nhân và tu tiên giả. Phàm nhân suốt đời không bao giờ có thể đi đến bước này, chỉ có tu tiên giả mới vượt qua được.
Phế linh căn, phế vật, thiên tài không thể tu luyện, tất cả đều đã nằm phía sau. Hiện giờ, Biệt Hàn đã bước vào con đường tu tiên, từng bước từng bước tiến lên trở thành cường giả. Tảng đá nặng trịch đè ép tâm lý lâu nay được gỡ xuống, Biệt Hàn vui sướng không thể dùng ngôn từ nào để tả, chỉ biết hiện giờ nó đang nhảy cẫng lên, chạy lòng vòng động phủ như kẻ điên, hò hét những tiếng vô nghĩa, hứng khởi tột độ.
Tu giả Cường Nhục kỳ tầng một lực lượng chỉ ở vào khoảng năm trăm cân, vừa rồi Biệt Hàn nâng tảng đá hơn năm trăm cân rất nhẹ nhàng, chứng tỏ lực lượng nó hiện tại vượt qua mức này không ít. Chắc chắn đây đều nhờ công dụng cường hãn của Cuồng Ma Trọng Thể. Biệt Hàn đang đi đúng hướng.
Ăn mừng quên đi thời gian, không rõ mất bao lâu Biệt Hàn mới xoa dịu được cảm xúc. Nhìn lại cơ thể, các vết thương lớn nhỏ vẫn chưa khôi phục được phân nửa, Biệt Hàn hít một hơi dài, tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Một giờ trôi qua, trạng thái kỳ lạ khi nãy lại xuất hiện, Biệt Hàn khấp khởi mừng thầm.
Ầm ì!
Bình cảnh như lớp vải mỏng manh bị xé toang, Biệt Hàn thuận nước đẩy thuyền, nhanh chóng đột phá đến Cường Nhục kỳ tầng hai. Tuy vậy, thương thế vẫn chưa lành hẳn, nó ổn định tâm tình, chuyên tâm tu luyện.
Nếu Nhị trưởng lão có mặt ở đây lúc này chắc sẽ ngạc nhiên đến lọt tròng. Cảnh giới Cường Nhục kỳ nói khó không khó, nhưng nói dễ tuyệt chẳng ai đồng tình.
Cường Nhục kỳ là cảnh giới đầu tiên trên con đường tu tiên dài dằng dặc, bao gồm tám tầng. Đột phá tầng một, tu giả sẽ có được lực lượng năm trăm cân. Tầng hai khó khăn hơn gấp đôi, một nghìn năm trăm cân. Tầng ba là ba nghìn cân, tầng bốn năm nghìn, tầng năm bảy nghìn năm trăm, tầng sáu một vạn năm trăm, tầng bảy một vạn bốn nghìn, tầng tám một vạn tám.
Nói như thế để thấy tầng sau so với tầng trước sự khó khăn tăng lên rất nhiều. Hạ phẩm linh căn bình thường tu luyện hơn một tháng mới bước vào tầng một Cường Nhục kỳ. Muốn đột phá tầng hai cần thêm thời gian chí ít ba tháng. Tầng ba lại càng khó khăn hơn nhiều, cần thời gian không ít hơn nửa năm, càng về sau càng lâu. Đây chỉ là tính tương đối, trên thực tế khi tu luyện, tu giả sẽ gặp vô số vấn đề rắc rối không lường trước được. Vì thế thời gian đột phá có khi còn dài hơn gấp đôi so với lẽ thường.
Không nói đâu xa, như gã đê tiện Mông Cách. Mười hai tuổi tham gia khảo thí, phát hiện hạ phẩm linh căn, gia nhập đệ tử Thần Môn. Trải qua mười hai năm khắc khổ tu luyện, lòn cúi xin xỏ một số đan dược hỗ trợ, gian gian khổ khổ mới đột phá đến tầng tám Cường Nhục kỳ. Những khó khăn hắn phải trải qua để có được tu vi này kể ra không biết bao nhiêu cho hết.
Riêng nữ lang Hoa Hoa, tư chất trung phẩm linh căn, tốc độ tu luyện tuyệt đối gấp hai lần Mông Cách, lại được sư phụ là đệ nhất luyện dược sư trong môn phái thương yêu, ban cho rất nhiều đan dược hỗ trợ tu luyện. Cố gắng đến nay sau ba năm nhập môn nàng mới đạt đến tầng sáu Cường Nhục kỳ.
Nói thì thấy nhanh, nhưng thực ra thời gian đầu tu luyện, nàng cũng mất tròm trèm hai tháng mới đột phá tầng hai.
Đó là dưới điều kiện có trung phẩm linh căn, cùng vô số đan dược hỗ trợ còn khó khăn như vậy. Trong khi Biệt Hàn phế linh căn, hoàn toàn không có tư chất, trong thời gian chưa đến hai giờ, đột phá tầng hai Cường Nhục kỳ, lúc này lại đang dũng mãnh tiến về bình chướng tầng ba. Tốc độ tu luyện chỉ có thể dùng hai từ "khủng bố" để hình dung. Cho dù cực phẩm linh căn, thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một cũng không thể nào đạt tới trình độ này, kém không phải chỉ một lần.
Biệt Hàn mở mắt ra, chép miệng tiếc nuối. Tu luyện chừng vài canh giờ nữa, chắc hẳn nó có thể đột phá tầng ba Cường Nhục kỳ. Hiện giờ thương tích hoàn toàn khôi phục, nó không còn cảm ngộ được linh khí.
Muốn tu luyện tiếp, Biệt Hàn phải tự hành xác, nhưng vậy chưa đủ, còn phải bôi cái thứ linh dịch quái quỷ kia lên người nếu nó không muốn tu vi tăng tiến chậm như rùa bò.
Nhớ lại tình cảnh chết đi sống lại khi nãy, bất giác Biệt Hàn thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đau đớn nó không sợ, cắn răng chịu được, nhưng còn những ý niệm tà ác xúi giục điều khiển Biệt Hàn tự kết liễu sinh mạng, nó không chắc có thể may mắn vượt qua nữa không hay sẽ thành thi thể mục ruỗng, chết chẳng ai hay.
"Cùng lắm thì chết, tiếp tục thôi!"
Một liều ba bảy cũng liều, đến nước này Biệt Hàn không thể dừng lại. Nó dứt khoát tư tưởng, quyết tâm chiến đấu đến cùng. Nghĩ xong, nắm tay Biệt Hàn giơ lên giáng ầm ầm vào vách động.
Theo lực lượng tăng lên, uy lực mỗi quyền của Biệt Hàn đã ở mức độ khác. Vách động ầm ầm vang dội, chỗ nó đấm vào đá vụn vỡ ra. Da thịt Biệt Hàn cũng cứng rắn hơn, để tạo ra thương tích như trước, nó cần thời gian lâu hơn nhiều. Không nghĩ mạnh mẽ cũng là một sự khó khăn. Biệt Hàn chẳng biết nên vui hay buồn.
Sau khi khổ sở gây ra một mớ thương tích đáng kể, Biệt Hàn lết xác lại gần chậu đựng linh dịch.
"Lần này ta nhất định phải tỉnh táo, không để ý niệm tà ác đó điều khiển."
Biệt Hàn lấy hết can đảm bôi Trọng Thể Linh Dịch lên người. Sau đó phập phồng chờ cơn đau ập tới.
Rất nhanh, sự đau đớn không gì sánh được bao trùm lấy Biệt Hàn. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nó vẫn không kìm được ngã lăn ra, miệng gầm lên dữ tợn.
"Chết đi! Khặc khặc... Vô dụng như ngươi sống làm gì? Chết đi... chết đi..!"
Ý niệm tà ác xuất hiện, quấy nhiễu thần trí Biệt Hàn.
Vẫn cố gắng bảo trì tỉnh táo, gương mặt Biệt Hàn méo mó rống lớn: "Ta không vô dụng! Ta không phải là phế vật, ta tu luyện được.."
"Khặc khặc... Tu luyện được đã sao? Không phải chỉ là tiểu bối Cường Nhục kỳ nhỏ bé như con kiến? Vô dụng, bất tài, phế vật... chết đi... chết đi!"
Mặc cho Biệt Hàn phản đối, ý niệm tà ác vẫn không ngừng đả kích nó, muốn làm nó tức giận mất đi sự tỉnh táo, dễ dàng bị lâm vào trạng thái điên cuồng tự hại bản thân.
"Cút đi! Ngươi cút đi cho ta!"
Hai tay Biệt Hàn ôm đầu, quằn quại lăn lê trên mặt đất, miệng gào liên tục. Nó đang cố gắng trấn áp ý niệm tà ác, chỉ có vậy mới mong tiếp tục tu luyện.
Nỗi thống khổ khi bị dằn xé tâm trí còn gấp nhiều lần cơn đau thể xác. Mấy lần Biệt Hàn muốn buông bỏ, mặc kệ mọi chuyện ra sao thì ra. Nó mệt mỏi đến mức không còn chống đỡ được.
Mỗi lần như vậy, hình ảnh mẫu thân lại hiện ra, u oán nhìn nó, khích lệ nó phải tiếp tục sống, phải tiếp tục chiến đấu, không được đầu hàng.
Không thể không nói chấp niệm trong đầu Biệt Hàn cũng rất mạnh, thúc giục nó đương đầu với ý niệm tà ác, truyền cho nó khát vọng sinh tồn mãnh liệt. Đổi lại kẻ khác, có lẽ đã thành cái xác không hồn, tùy ý tà ác ý niệm kia điều khiển.
"Khặc khặc..! Phế vật... vô dụng... chết đi... chết đi...!!"
"Cút đi, cút đi! Ta phải sống... phải sống...! Aaaaaaa..!!"
Sau tiếng gầm lớn, Biệt Hàn lấy được quyền làm chủ, mắt ánh lên sự điên cuồng, chồm dậy hấp nạp linh khí.
Ào ào..!!
Hai luồng linh khí như thủy triều tuôn vào, lấp đầy kinh mạch Biệt Hàn. Tình trạng lúc trước tiếp diễn, nó thật sự bất lực trước con ngựa bất kham này, chỉ biết trơ mắt nhìn luồng linh khí tàn phá cơ thể. Máu tươi lại tràn ra miệng.
Bựt... bựt!
Kinh mạch đứt vỡ khiến Biệt Hàn đau đớn không thôi, gân xanh nổi đầy trán, mồ hồi đổ như tắm. Nó gắng chịu đựng, chờ đợi một phép lạ mà nó tin sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, không sớm không muộn, đúng vào lúc Biệt Hàn nguy cấp nhất, Đạo Châu lại lóe sáng, trấn áp luồng linh khí.
Mọi thứ liền đi vào quỹ đạo. Luồng linh khí như đứa trẻ ngoan, mặc cho Biệt Hàn nhào nặn, dẫn đi đâu thì đi, chậm rãi giúp nó tu bổ cơ thể. Một vòng tiếp nối một vòng, linh khí biến mất đã có luồng khác theo huyệt Dũng Tuyền đi vào thay thế, liên miên không dứt.
Trải qua vài giờ, Biệt Hàn thu công, hơi lắc đầu: "Vẫn chưa thể đột phá, chỉ còn thiếu chút nữa. Tiếc thật!"
Tầng ba Cường Nhục kỳ cần lượng linh khí to lớn ngoài sự tưởng tượng Biệt Hàn. Cứ tưởng vừa rồi sẽ thuận lợi đột phá tầng ba, nào ngờ vẫn chưa đủ. Mà lúc này, vết thương đã lại lành lặn như trước, Biệt Hàn không tu luyện được nữa.
"Tiếp tục thôi."
Mắt Biệt Hàn ánh lên sự cố chấp không thể ngăn cản.
Ầm ầm!
Lại hành xác và bôi linh dịch...
"Aaa...!!"
Lần này khá hơn, Biệt Hàn quỳ rạp xuống, không đến mức lăn lộn nhưng cơn đau vẫn khiến nó ăn không tiêu, cơ mặt co giật, lồng ngực phập phồng nhấp nhô liên tục.
"Khặc khặc... tiểu tử..."
"Khặc con mẹ ngươi! Cút..!!"
Tiên hạ thủ vi cường, ý niệm tà ác vừa xuất hiện, chưa kịp lảm nhảm đã bị Biệt Hàn tập trung ý chí từ trước, một cước đá văng khỏi đầu.
Khuôn mặt dữ tợn vì đau mỉm cười hài lòng, Biệt Hàn gắng gượng xếp bằng hấp nạp linh khí.
Luồng linh khí hung tợn đã có Đạo Châu trấn áp, chưa một lần sai hẹn. Biệt Hàn vô cùng an tâm. Công việc của nó bây giờ chỉ có cố gắng, cố gắng tập trung tu luyện.
Ầm ầm!!
Tích tiểu thành đại, Biệt Hàn cuối cùng cũng thuận lợi bước vào tầng ba Cường Nhục kỳ, lực lượng tăng lên một mảng lớn, cơ nhục càng thêm cứng rắn.
Tiếp tục tu luyện đến khi không thể, Biệt Hàn đứng lên, tay phải dồn lực đấm mạnh vào vách động.
Rầm!
Rào... rào!
Vách đá rung chuyển, nắm tay Biệt Hàn lún sâu hơn chục phân. Khi rút tay ra, nhìn quyền đầu, nó ngẩn người. Tay nó chẳng hề hấn gì cả, chỉ lưu lại vết trắng nhàn nhạt.
Cuồng Ma Trọng Thể quả uy lực vô song, so với người cùng cảnh giới, cơ thể Biệt Hàn cường hãn hơn rất nhiều. Nó nhận ra lực lượng đang sở hữu hoàn toàn không thuộc về tầng ba mà đã xấp xỉ tầng bốn. Tuy nhiên cảnh giới thực sự của Biệt Hàn vẫn chỉ tầng ba.
"Tốc độ tu luyện cực nhanh, nhục thể cường hãn, linh lực cuồn cuộn, vượt xa đồng cấp. Quả không nói ngoa!"
Nhớ lại ghi chú, Biệt Hàn mỉm cười. Đồng thời, nó cũng đau đầu không thôi. Vách đá đã vô dụng, sắp tới nó phải tìm phương pháp khác để tự ngược. Đây cũng là một vấn đề khó nghĩ.