Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước chân vào phòng, vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt Kiyoko lập tức biến mất, cô nhìn vào Yuki, tựa như hiểu được cô đang muốn làm gì Yuki đột nhiên biến mất, phải, là biến mất. Cánh cửa đột nhiên đóng lại dù chẳng ai chạm vào nó
Phòng của Kiyoko vốn là phòng dành cho khách quý nên các vật dụng đều thể hiện nét vẻ quý giá, từ chiếc giường màu tím đến sàn nhà, không đâu không được làm một cách tinh xảo
Mỉm cười đến giữa căn phòng, đứng yên ở nơi đó, miệng Kiyoko mấp máy nói một tràng dài bằng Minh ngữ, dùng giọng đặc trưng mà chỉ những người vốn sống ở Minh giới mới nói được
"Hỡi Đấng Sáng Tạo tối cao, theo sự chấp thuận của Ngài, giờ đây con ở đây, lấy danh nghĩa là một trong những con cưng của Ngài, xin Ngài hãy cho con biết mọi điều ở nơi tương lai xa xăm"
Giọng nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm, cao quý tựa như một Nữ Hoàng cai quản tất cả, thân thể Kiyoko sáng lên, kì lạ là không có bất kì ma lực dao động nào. Ánh sáng xung quanh Kiyoko bắt đầu tập hợp ở phía trước cô, hình thành một chiếc gương trong suốt, trong gương là hình ảnh một cô gái có mái tóc màu xanh lục, khuôn mặt hoàn mỹ vốn rất xinh đẹp nhưng đã bị máu lấp đi, toàn thân huyết tinh đầy vết thương, kể cả bộ quần áo cũng đầy vết rách, không được trọn vẹn như đã trải qua một trận chiến kinh khủng, hơi thở yếu ớt dường như sắp tắt
Ayumi vốn còn ở trong phòng nhìn vào người trên gương, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, chẳng trách dạo này cô thấy sợ hãi thì ra là như vậy sao, vì đóng "cánh cửa" cho nên cô không thể nào nhận ra tình trạng của họ được mà họ cũng không thể nhận ra cô
"Envy"
Giọng nói âm vang khắp cả phòng xuất phát từ Kiyoko, cô nhìn về phía Ayumi
"Bảo Yuki đi cùng cậu mà cứu em ấy"
Nghe thấy lời của Kiyoko, Ayumi lập tức đi ra khỏi phòng, dù Kiyo không bảo cô cũng sẽ làm như thế
Thấy Ayumi đi rồi, Kiyoko hít một hơi thật sâu, chiếc gương được tạo thành bởi ánh sáng kia từ từ tan biến, kèm theo đó là dòng chữ
"Hãy nghe theo lòng mình
Khi những kẻ quên lãng kia nhớ lại
Cũng là lúc điều nguyện ước sẽ được thực hiện
Và mọi thứ sẽ quay trở về lúc ban đầu"
Dòng chữ màu vàng lơ lửng trên không trung từ từ mờ dần rồi biến mất để lại sự nghi hoặc của Kiyoko......hãy nghe theo lòng mình sao?
Chưa kịp suy nghĩ câu đó mang ý nghĩa gì thì cơn buồn ngủ cùng với sự mệt mỏi đã ập đến, thực hiện "tiên tri" mà không có một chút ma lực nào làm trụ cột thì sẽ như vậy đấy, may mà sức phục hồi của cô rất tốt nên chỉ cần ngủ khoảng 1 ngày sẽ ổn chứ để người bình thường thì chắc sẽ hơn một tuần mất.....
Mong là Ayu sẽ xin nghỉ học ngày mai giúp cô.....
ˋ 3ˊ ˋε ˊ ˋ 3ˊ ˋε ˊ ˋ 3ˊ ˋε ˊ ˋ 3ˊ
Đôi mắt nặng trĩu dường như muốn nhắm lại nhưng Envy biết nếu nhắm lại thì nó sẽ nhắm mãi mãi, một chút nữa thôi, cô đã báo với họ rồi, chỉ cần thêm chút nữa
"Envy"
Là ai? Là ai đang gọi cô? Giọng nói này không giống bất kì ai trong số họ cả nhưng cũng không phải là người trong gia tộc Hakune vì chúng không hề biết cô là ai? Thế thì là ai đã gọi cô?
Giọng nói dù đã được chủ nhân biến đổi nhưng trong nó có một nét gì đó quen thuộc, cô đã từng nghe ở đâu rồi nhỉ?
Cố gắng mở to mắt nhìn về phía người trước mặt, tuy người đó thật xấu xí, nhất là vết bớt trên mặt kia nhưng nhìn vào người đó cô càng cảm thấy quen thuộc hơn, trái tim bỗng dưng nhói đau
"Envy"
Không hiểu sao khi một lần nữa nghe giọng nói này, cô thật yên tâm mà nhắm mắt lại, cảm giác an toàn này....tựa như người ấy
Nhìn vào cô gái trước mặt, nét vẻ đau đớn trên khuôn mặt Ayumi càng sâu đậm hơn, là ai đã làm....
Bàn tay trống không bỗng nhiên xuất hiện một viên thuốc hình tròn thơm ngát, bỏ vào trong miệng Envy, tay kia thì cầm lấy một cánh tay của cô mà xem mạch
Thấy tình hình đã được ổn định, Ayumi thở phào nhẹ nhõm, dùng hai tay nhẹ nhàng bế Envy lên
Yuki vốn đang im lặng ở kế bên tiến lại gần Ayumi, đặt một tay lên người cô, bỗng chốc hai người biến mất như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một đống máu tươi như để đánh dấu là đã từng có người bị thương nằm ở đây
Sau khi Yuki và Ayumi đi không được bao lâu, bỗng dưng có một cô gái tóc đỏ dài đến thắt lưng xuất hiện, ngũ quan tuyệt mĩ thêm vào đôi mắt màu đỏ càng tôn lên vẻ đẹp của cô, chỉ là bây giờ đôi mắt đó hiện lên vẻ giận dữ khôn cùng, cố gắng đè ép sát khí, đôi mắt xinh đẹp khẽ lướt qua xung quanh, rồi nhìn vào vũng máu trên đất kia, là ai......là ai đã đưa chị ấy đi?
Chẳng lẽ là gia tộc Hakune sao, rất có khả năng là chúng.....
Ami Hakune, nếu không phải vì chủ nhân đã cảnh cáo, ta chắc chắn là bây giờ ngươi chẳng còn ở đây mà trở thành gia chủ nữa đâu, nếu ngươi làm gì chị ấy, ta thề, dù không thể giết ngươi, ta cũng phải khiến ngươi sống không bằng chết, kẻ vô ơn....
Phải quay trở về báo tin cho chị Pride, nghĩ vậy cô gái tóc đỏ biến mất, trước khi đi còn không quên dọn dẹp vũng máu kia, nơi đây...không có tư cách có được máu của chị Envy...
●▽● ●▽● ●▽● ●▽● ●▽● ●▽● ●▽●
Envy mở mắt ra, khung cảnh xung quanh từ từ hiện lên trong đôi mắt màu xanh lục của cô, nơi đây là đâu?
Đột nhiên trước mắt cô hiện lên một người con gái, mái tóc màu hồng được cột lên hai bên, con mắt bên trái được che lại bởi chiếc băng mắt hình hoa hồng màu đỏ như máu, nàng nở một nụ cười tuyệt mĩ, đôi mắt màu hồng híp lại tạo nên một vẻ quyến rũ làm người say đắm
"Chủ nhân"
Miệng Envy bất chợt thốt lên, giọng nói có phần run rẩy, từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế mà rơi xuống gò má của cô
"Tại sao, người....lại bỏ rơi chúng em?"
Nhìn người mà mình tôn kính nhất ở ngay trước mặt, Envy lau nước mắt mà nói ra câu hỏi đã đọng trong lòng cô và bọn họ lâu nay
Khuôn mặt của người trước mắt hiện lên nét ngạc nhiên rồi trở nên dịu dàng, nàng nhìn thẳng vào mắt Envy, miệng mấp máy muốn nói nhưng rồi lại thôi, nàng quay người rồi từ từ tan biến mất.....
"Chủ nhân!!"
Envy la lên, đưa tay ra như muốn bắt lấy nàng nhưng thứ cô chạm được chỉ là không khí
Ayumi vốn đang ở bên giường chăm sóc cô giật mình, nhìn vào cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất
"........."
Envy nhìn xung quanh, đây là đâu? Không phải cô đang ở với chủ nhân sao? Khuôn mặt Envy hiện lên vẻ buồn bã mà thu lại cánh tay đang đưa ra, chủ nhân làm sao có thể xuất hiện được cơ chứ? Chỉ là giấc mơ mà thôi...
Nhìn vào vẻ buồn bã trên khuôn mặt Envy cộng thêm hai tiếng "chủ nhân" khi nãy, Ayumi ngay lập tức đã hiểu ra cô đã mơ thấy gì, vậy là trong kí ức đã thay đổi của Envy thì Ám Hoàng vẫn là chủ nhân mà em ấy thề trung thành sao? Thật kì lạ...
Như đã hoàn toàn tỉnh giấc khỏi mộng ảo ấy, Envy lại một lần nữa nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ngay chỗ Ayumi, đây là người đã cứu cô sao, nhìn bộ dáng như thế này chắc chắn không phải người Minh giới, càng không phải là người ở gia tộc Hakune, chỉ có thể là một trong ba người Nhân giới mà cô ta đã đem về thôi, nghĩ đến đây Envy mỉm cười mỉa mai, đem người Nhân giới về mà không nói lí do, còn nói là khách quý, không phải là đem chúng đứng ở tầm ngắm hay sao? Hay là cô ta quá tin tưởng vào gia tộc của mình đây?
"Cảm ơn"
Envy nhìn vào Ayumi mà nói, dù sao thì người trước mặt cũng đã cứu mạng cô, mai mốt cô sẽ tha cho cô ta một mạng vậy