Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Truyền Thuyết Minh Giới
  3. Chương 6 : Âm giới
Trước /36 Sau

[Dịch]Truyền Thuyết Minh Giới

Chương 6 : Âm giới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tồn tại song song nhau, đó là lục giới:

Thiên giới nằm ở trên cùng, xinh đẹp và yên bình, còn có tên gọi khác là vùng đất của Ánh Sáng.

Tiếp theo là Minh Giới, huyền ảo và bí ẩn, nơi mọi loài sống cùng nhau, con người cũng có thể dùng ma thuật và bất tử tuổi thọ như yêu quái, họ là loài người thông minh nhất, 1 tuổi của họ là 7 tuổi của Nhân giới.

Ở dưới Minh giới là Nhân giới, là thế giới đầu tiên tồn tại cũng chính là thế giới duy nhất được đấng Sáng Tạo tự chính tay mình làm ra.....

_________________________________________

Tại một nơi âm u, không bao giờ có ánh mặt trời soi sáng, ở một lâu đài rộng lớn nằm giữa Hồ quốc, trong một căn phòng nọ có một chàng trai đang ngủ say, gương mặt khổ sở như đang gặp ác mộng

"Tại sao lại như thế chứ, tình yêu có phải là dùng "Mị hoặc" hay không, anh biết mà?

"Tại sao anh cũng nghe theo bọn họ, chẳng lẽ tình yêu này rẻ mạt đến thế sao......"

"Michio, hãy nhớ lấy, em sẽ chẳng bao giờ quên được mối hận này đâu, sẽ không bao giờ quên, nhớ lấy Michio, hãy nhớ lấy"

Cô gái mang mái tóc tím nhạt đang hỗn độn bay trong trong gió, đôi mắt đen nhánh như pha lê, bây giờ chỉ còn lại đau thương và phẫn nộ, những giọt nước mắt chảy xuống như pha lê màu đỏ, vì bởi lẽ nó chẳng phải là nước mắt mà bây giờ, nó là MÁU.

Thân hình cô bị cột trên cây thánh giá, ngọn lửa đã được châm lên lúc bấy giờ đã khiến cho đôi chân xinh đẹp của cô hiện lên vết bỏng, nhìn trông rất ghê rợn nhưng nhìn vào khuôn mặt cô dường như chẳng có gì gọi là đau đớn cả

"Cháy lên đi, ngọn lửa này, ta biết sớm muộn gì nó cũng sẽ cháy mà, các ngươi, đừng bao giờ quên rằng ngọn lửa chiến tranh là các ngươi thắp lên trước"

Cô cười, một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng không hề hợp với hoàn cảnh bấy giờ

Rồi sau đó.... ....

"Anh, dậy đi, chị Ami sắp đến rồi đó"

Một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu nói, tay thì đang đẩy người đang nằm trên giường.

"Rồi, rồi, em gái thân yêu của anh, anh dậy rồi này" Michio từ từ mở mắt ra, khóe mắt ươn ướt, anh giật mình đưa tay lên má

"Anh, có chuyện gì vậy"

"Không có gì đâu, Izumi" Vì danh dự người làm anh, không thể nói là anh khóc chỉ vì một giấc mơ được

"Anh nhanh lên đi, "người tình yêu dấu" của anh đang đợi kìa" Giọng của Izumi đầy mỉa mai khi nói "người tình yêu dấu", phải thôi, cô căn bản không ưa gì cô ta cả, dù cô ta chẳng làm gì đụng chạm đến cô.....

"Thôi đi, Izumi, nếu em dám nói như vậy nữa thì đừng có trách anh không nể tình anh em đó"

"Em biết rồi, hứ" Thấy chưa, chỉ vì cô ta mà anh ấy dám nói với em gái như vậy đấy, thật buồn mà, cái đồ mê gái bỏ em

"Được rồi, Izumi, em ra ngoài nói với Ami rằng đợi anh một chút"

"Rồi rồi, em gái là người hầu của anh trai mà"

Izumi mang theo một bộ dạng uể oải bước ra khỏi phòng, thầm tự nhủ

"Đợi xem đi, em sẽ báo thù (Π_Π)

_____________________________

"Ami, em đợi anh lâu chưa" Michio cười nhẹ nhàng và ôn nhu

"Em cũng chỉ vừa mới đến thôi nên anh không cần mang vẻ mặt áy náy đó đâu"

Một giọng nói vang lên từ người con gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế, mái tóc nàng mang một màu vàng óng ánh, đôi mắt màu đen trong suốt và đôi môi hồng, nhìn nàng trông như là một viên ngọc thuần khiết, tựa như một lọ hoa thủy tinh dễ vỡ

"Michio à, Ami đã phải đợi rất lâu rồi đó, em ấy nói vậy để em đỡ ngại thôi"

Ngồi đối diện nàng là Toshiro, bây giờ trông anh như một hoàng tử cao quý, ngồi phía trên mà cười nhạo chúng sinh.

"... ...." Không cần anh nói em cũng biết

Ami cười nhẹ, một nụ cười tràn ngập ánh sáng thật sự không hề hợp với nơi này "Đừng có nói vậy chứ, anh Toshiro"

Phải, nơi này chính là "Âm giới', chính là một vương quốc chỉ dành cho yêu quái, âm u và lạnh lẽo.

"Âm giới" có hai đại vương quốc và rất nhiều tiểu quốc

Hai đại vương quốc phân chia là Hồ quốc và Xà quốc, như cái tên, Hồ quốc là vương quốc của Hồ Ly còn Xà quốc là vương quốc của Rắn

Toshiro và Michio phân biệt là Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử của Hồ quốc.

Còn Ami......

"Em có việc gì mà phải đến nơi này vậy Ami"

"Em phải có lí do mới được đến nơi này sao"

"Không, ý anh là...."

"Thôi được rồi, em đến đây là để nói với anh về lời tiên tri, chắc hẳn anh cũng đã biết rồi mà đúng chứ" Gương mặt Ami bỗng dưng trở nên nghiêm túc

"Ừ, anh chỉ mới biết thôi"

Vào mấy tuần trước, nhà tiên tri đệ thập bỗng dưng thốt lên những lời kì quái

"Sắp rồi, bọn họ sắp quay về rồi, hahahaha"

Nói đến đó thì nàng bỗng nhiên ngất xỉu thậm chí là đến bây giờ vẫn chưa tỉnh

"Bên em cũng như thế, sau khi nói xong thì bà bỗng nhiên bất tỉnh"

Toshiro đến bây giờ mới nói "Bà D nói như thế nào"

"Vào khoảng khắc sự thật được sáng tỏ, sự thật khác, thứ tưởng chừng như đã được xem là "đương nhiên" sẽ biến đổi. Bà ấy nói như vậy rồi sau đó thì bà cũng ngã xuống bất tỉnh"

"Có lẽ là chuyện gì đó sắp xảy ra rồi" Michio nói

"Chẳng lẽ những thiên sứ được phái xuống Nhân giới để ám sát mình mấy ngày trước cũng liên quan đến việc này sao" Toshiro thầm nghĩ

Bỗng nhiên, anh nhớ đến cô gái mà anh gặp trong nhà thờ tại Nhân giới, tuy không đẹp thậm chí là có phần xấu xí nhưng anh lại có cảm giác rất quen thuộc với cô ấy, vào tối hôm qua anh liên tục nhớ về cô ấy, anh dám chắc là chưa bao giờ gặp cô trước đây, thật kì lạ!

"Với lại còn có một chuyện" Ami ngập ngừng nói

"Chuyện gì cơ?"

"Dạo này em hay mơ một giấc mơ rất kì quái, bản năng bảo em rằng đó chính là Nhân giới"

"Vậy em mơ thấy gì" Toshiro bỗng nhiên cảm thấy thật bất an

"Em thấy......thấy" Ami ấp úng, người hơi run run lên, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói "Người đó....."

"Gì cơ?" Cả hai người đồng thanh kêu lên

Bọn họ biết người đó trong miệng Ami không phải là kẻ nào khác mà chính là "Ám Hoàng" người đã gây ra biết bao nhiêu tội ác cho Ngũ Giới

"Đúng vậy, anh biết không, em có cảm giác là cô ấy còn sống, trong giấc mơ, cô ấy đã đứng trước mặt em và mỉm cười, rồi sau đó..... cô ta chạy đi mất và em tỉnh giấc"

Giọng của Ami buồn buồn, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu sao đối với người gây ra biết bao nhiêu tội ác đó, nàng vẫn có cảm giác gì đó rất kì lạ, không thể nói ra

"Có lẽ đó đơn thuần chỉ là một giấc mơ thôi Ami ạ" Không có khả năng cô ta còn sống, chính Thần Thời Gian đã hi sinh thân mình giết chết ả, anh không tin là ả có thể sống sót được trước sức mạnh tối cao của Thần Thời Gian

"Có lẽ là thế" Ami thất vọng nói

"Em về đây, còn nhiều việc em phải làm ở Minh giới lắm"

"Ừ, em nhớ giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức đấy" Michio cười nói

Trước mặt người ngoài họ thân mật như thế nhưng chỉ có họ mới biết thực sự là như thế nào......

Thoáng một cái Ami đã biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện

Ở một nơi nào đó, hình bóng của người con gái kia xuất hiện, cầm trong tay là cây quyền trượng hình mặt trời, ở dưới có khắc hình hoa hồng trông rất xinh đẹp

"Rốt cuộc cô là ai? Tại sao mỗi khi tôi nhớ đến cô, tôi lại cảm thấy đau lòng, thương tâm, thậm chí là muốn khóc. Đến cuối cùng, ai mới là kẻ đã lừa dối tôi, là cô hay là......."

Ami nhìn lên bầu trời, ánh mắt trống rỗng, nhìn vào tựa như con búp bê xinh đẹp. Một giọt lệ từ khuôn mặt chảy xuống, trong suốt tựa như pha lê

Quảng cáo
Trước /36 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Copyright © 2022 - MTruyện.net