Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ hôm nay trở đi, tất cả học sinh trong trường cấp ba Xích Tiêu bắt đầu truyền tai nhau một tin tức vô cùng khủng bố.
“Này! Mấy bà nghe nói “việc kia” chưa?”
“Đương nhiên nghe rồi nha! Thật sự quá đáng sợ! Quá khủng bố! Quá tàn bạo!”
Giữa trưa, trong căn tin trường, vài học sinh nữ chụm đầu thì thầm với nhau. Trong lòng họ còn đang sợ hãi.
“Mấy bà đang nói chuyện gì vậy? Làm gì mà cả đám đều sợ tới mức run bần bật luôn vậy?” Một học sinh nữ hơi không nhạy bén hỏi.
Một học sinh nữa mặt đầy tàn nhang lấm lét nhìn ngó xung quanh, hạ thấp giọng xuống rồi dùng giọng điệu vô cùng thần bí, nói: “Bà chưa nghe nói gì sao? Trong lớp 12 bình dân có một thằng quỷ xui xẻo tên là Lý Diệu. Không biết nó làm gì khiến cho Hách Liên Liệt mích lòng, còn đánh gục một thủ hạ của Hách Liên Liệt nên làm cho hắn giận tím mặt. Kết quả là bị Hách Liên Liệt tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ!”
“Trời ạ! Hách Liên Liệt! Nam thần của tui đó! Rốt cuộc là đã tra tấn thằng quỷ xui xẻo kia như thế nào?” Người nữ sinh không nhạy bén lắm la lên.
Nữ sinh có vết tàn nhang trên mặt vội vàng bịt miệng người nữ sinh kia lại, nói: “Bà nói nhỏ thôi! Sao mà có thể la to lên đối với loại chuyện như thế này chứ hả? Cụ thể là tra tấn như thế nào thì sao mà bọn tui tận mắt nhìn thấy được. Nhưng chỉ cần bà liếc mắt nhìn thằng Lý Diệu một cái thì liền sẽ biết được gây mích lòng Hách Liên Liệt sẽ nhận lấy hậu quả thê thảm cỡ nào!”
“Không sai! Nghe nói Lý Diệu bị Hách Liên Liệt nhốt trong kho hàng hậu cần rồi tra tấn ngày đêm luôn. Có một lần, tui đi ngang qua cái hẻm nhỏ đằng sau cái kho hàng hậu cần ấy thì nghe được từ trong kho hàng truyền ra tiếng kêu la thảm thiết liên hồi. Tiếng la kia thật sự nghe như từ âm tào địa phủ truyền lại vậy, khủng bố không có từ nào có thể miêu tả được luôn! Làm tui sợ tới mức hồn vía bay mất, giày cũng bị rớt mất một chiếc mà vẫn không dám quay lại nhặt đây này!” Một học sinh nữ bụ bẫm lên tiếng chứng thực.
“Thật sự khủng bố như mấy bà nói luôn ấy hả?” Nữ sinh không nhạy bén lắm nghi ngờ.
Đúng lúc này, một học sinh nam mặt mũi bầm dập, tiều tụy, cơ thể kiệt sức run lẩy bẩy lết từng bước tập tễnh đi ngang qua họ từ phía sau rồi ngồi xuống cái ghế cách đó không xa. Vừa ngồi xuống, cả người cậu nam sinh kia liền gục trên bàn như một đám bùn nhão.
“Nhìn kìa! Đó chính là Lý Diệu!” Mắt của nữ sinh có tàn nhang sáng rực lên, nhanh tay thọc vào người của cô nữ sinh không nhạy bén lắm kia.
Cô nữ sinh không nhạy bén lắm vừa quay đầu lại nhìn liền không khỏi cảm thán trong kinh ngạc: “Trời ạ! Quả thật còn khủng bố hơn những gì mấy bà đã nói! Cả khuôn mặt đều sưng thành đầu heo! Mau nhìn kìa, toàn thân của thằng ấy đang run rẩy không ngừng, hai tay cũng tràn đầy vết bong da còn đang rướm máu! Trông khủng bố quá!”
Trong khi cô nữ sinh kia đang nói thì cơ thể Lý Diệu bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, ngay cả đầu cũng lắc lư ngả nghiêng.
“Thấy không! Đây chính là bị đánh đến mức động kinh đó!” Cô học trò có tàn nhang trên mặt nói nhỏ.
Ngồi đối diện với Lý Diệu là người anh em chí cốt Mạnh Giang bưng tới cơm trưa cho hắn, nói: “Tổng cộng là mười cây lạp xưởng to bằng cánh tay, 20 viên chả cá bọc trứng cút, một thùng cơm to, mười miếng lương khô chuẩn quân dụng được sản xuất trong xưởng công nghiệp quân sự.”
“Tiểu Yêu! Mày đừng gạt tao. Có thật là mày đang được lão Tôn đặc huấn chứ không phải bị Hách Liên Liệt cho người đánh chứ hả?” Mạnh Giang hỏi lại thêm một lần nữa, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Diệu nhếch mép lên cười. Nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc, ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức để nói.
“Nếu biết trước như vậy thì thà để cho Hách Liên Liệt đánh một trận còn hơn nha!” Mạnh Giang thở dài một hơi, cảm thán.
Cách đó không xa, nhóm nữ sinh kia tiếp tục chụm đầu thì thầm.
“Sao thằng ấy lại ăn nhiều dữ vậy! Quả thật là một con quái vật!” Nữ sinh không nhạy bén lắm kinh ngạc, nói.
“Cái này tui biết!”
Cô nữ sinh bụ bẫm hơi ngại ngùng lên tiếng: “Nếu xét trên phương diện của tâm lý học thì khi một người có áp lực tinh thần quá lớn, họ sẽ không kiểm soát được mà ăn nhiều hơn. Họ dùng cách này để giảm bớt căng thẳng. Tui cũng vì ba mẹ thường xuyên cãi nhau dẫn tới bị hậm hực nên mới không kiểm soát được càng ngày càng ăn nhiều. Nhưng...”
Học sinh nữ liếc nhanh qua hai cây lạp xưởng, ba viên chả cá bọc trứng cút và một chén cơm lớn rồi nhìn một núi thịt heo trước mặt Lý Diệu, kết luận: “Nhìn cách ăn của thằng kia, chắc hẳn hắn đã tới thời kỳ cuối, tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ rồi!”
“Thật đáng thương!” Nữ sinh không nhạy bén lắm nhìn cơ thể thỉnh thoảng run rẩy của Lý Diệu, trong mắt tràn đầy thương hại.
“Cho nên, trong ngôi trường này, chọc ai cũng có thể nhưng không thể trêu vào Hách Liên Liệt nha! Cho dù lỡ chọc phải Hách Liên Liệt thì cũng phải lập tức xin lỗi chứ đừng bao giờ phản kháng. Nếu không... kết cục sẽ như thằng quỷ xui xẻo kia!” Nữ sinh có tàn nhang trên mặt nói nghiêm túc.
Đây chính là kết luận của toàn thể học sinh trong trường Xích Tiêu sau khi nhìn thấy “cảnh ngộ bi thảm” của Lý Diệu.
Nhưng, trong những tin nhắn linh hạc qua lại giữa Bành Hải và Tôn Bưu thì Lý Diệu lại được miêu tả theo một hình tượng hoàn toàn trái ngược.
Đặc huấn ngày thứ 7 - Lịch sử trò chuyện của Tôn Bưu và Bành Hải:
Tôn Bưu: “Không phải người! Nhóc con này khẳng định không phải là người! Chẳng qua mới bắt đầu đặc huấn được bảy ngày thôi mà nó liền tăng trọng lực của “từ bỏ” từ 300kg lên thành 400kg mà vẫn có thể hoàn thành bộ huấn luyện! Cho dù lão tăng thêm 20% trên mọi nội dung huấn luyện thì cũng không thể làm khó nó được! Cậu thì sao? A Hải, tình hình chỗ cậu thế nào?”
Bành Hải: “Đừng nói nữa! Tối hôm qua tôi đánh với nó tầm 10 phút, có nhiều lần suýt nữa tôi bị nó đánh trúng. Tuy tôi chỉ phát huy có 3% thực lực nhưng loại cảm giác này thật sự cũng quá... khó chịu! Nhưng dưới uy hiếp của nhóc ấy thì khả năng khống chế sức mạnh của tôi cũng đã tăng mạnh!”
.........
Đặc huấn ngày thứ 13 - Lịch sử trò chuyện của Tôn Bưu và Bành Hải.
Tôn Bưu: “Hôm nay, thằng nhóc này khiêng cái tạ 500kg hoàn thành nội dung huấn luyện của hai ngày. À đúng rồi! Độ khai phá linh căn của nó đã tăng lên 4%, đạt đến mức 62% chỉ trong vòng 13 ngày ngắn ngủi! Này mà vẫn là người sao? Này! A Hải! Lên tiếng nha! Sao cậu lại im ru không nói lời nào!”
Bành Hải: Tối hôm qua tôi bị nó đánh trúng một quyền, ngay bụng dưới.”
Tôn Bưu: “...”
Bành Hải: “...”
“Tôn Bưu: Ha ha ha ha ha ha ha ha! Lão là kẻ vô sỉ của giới tu chân, còn cậu thật sự là sỉ nhục của giới tu chân nha! Đường đường là tu chân giả mà lại bị một người bình thường đánh trúng!”
Bành Hải: “Tôi chỉ phát huy có 3% thực lực! Không phải 3% sức mạnh mà là thính giác, thị giá, khứu giác, tốc tộc,... tất cả đều chỉ phát huy có 3% thôi! Thành ra bị nhóc con đánh bậy đánh bạ trúng cũng là chuyện bình thường thôi mà! Không được! Tối nay tôi phải dùng 4% để đánh nó!”
Tôn Bưu: “Vậy còn vụ tu luyện khống chế sức mạnh của cậu thì sao?”
Bành Hải: “Kệ con mẹ nó tu luyện khống chế sức mạnh, bố muốn sướng trước đã!”
.........
Đặc huấn ngày thứ 25 - Lịch sử trò chuyện của Tôn Bưu và Bành Hải.
Tôn Bưu: “Lão kích phát “từ bỏ” đến mức cực hạn rồi. Trên cơ bản thì độ khó bằng với đợt huấn luyện của cậu năm ấy, nhưng thằng nhóc này vẫn có thể cắn răng chịu đựng, thật sự quá đáng sợ! Khi nó nghiến năng nghiến lợi chịu đựng, ngay cả lão đều hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nó, cậu xem... lão có nên rút ít máu của nó đi xét nghiệm không?”
Bành Hải: “Xét nghiệm? Tại sao cơ?”
Tôn Bưu: “Thằng nhóc này tuyệt đối có huyết thống của yêu thú. Nó rõ ràng là một con mãnh thú nha!”
.........
Đặc huấn ngày cuối cùng - Lịch sử trò chuyện của Tôn Bưu và Bành Hải.
Bành Hải: “Ngày cuối cùng rồi đúng không? Mấy tiếng nữa chính là “thời khắc chiến đấu kịch liệt” rồi. Hơn một ngàn học sinh lớp 12 tranh giành mười phiếu tham gia dự thi. Thế nào? Trạng thái của nhóc con thế nào rồi?”
Tôn Bưu: “Khó mà nói được. Lão hơi không dám thả nó ra ngoài.”
Bành Hải: “Tại sao cơ?”
Tôn Bưu: “Lão sợ con mãnh thú này vừa thoát khỏi lồng liền làm cho cả ngôi trường này nổ tung nha!”