Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa đông năm 340 sau Công nguyên, bờ bắc sông Hoàng Hà, ngoại thành phía đông huyện Tây Dương.
Bên trong giảng đường Hoàng Dung, một lão tiên sinh chân què đang giảng bài, bên dưới có hơn chục chỗ ngồi nhưng lại chỉ có đúng một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn nghe giảng, ngoài ra đều là chỗ trống.
Buổi chiều giờ Thân tuyết rơi dày, sắc trời dần tối. Lão tiên sinh cũng giảng bài xong, đặt sách xuống xua tay về phía thiếu niên, ý bảo tan học.
Dưới giảng đường là một thiếu niên tầm 16 17 tuổi, gương mặt thanh tú, thu thập sách bút xong liền đi lên phía trước cúi người nói với lão tiên sinh: "Học trò nghe tin chiến sự phía bắc căng thẳng, huyện Tây Dương sắp nguy đến nơi, không thể ở lâu nữa, tiên sinh có tính toán gì không?"
"Lão phu cũng gần đất xa trời rồi, không muốn rời xa quê nữa." Lão tiên sinh bình tĩnh lắc đầu.
"Tiên sinh, người Hồ tính tình hung tàn bạo ngược, lại ăn thịt người, người lưu lại nơi này lành ít dữ nhiều." Thiếu niên thấp giọng nói ra.
"Người Hồ nếu muốn giết ta thì cứ giết, muốn ăn thì cứ ăn, miễn là bọn chúng không chê lão phu gầy còm thịt dai." lão tiên sinh mỉm cười mở miệng.
"Học trò định sau khi lấy vợ liền đưa cả nhà xuôi Nam, thánh nhân nói ‘Quân tử bất lập nguy tường** ‘, kính mong tiên sinh cùng đi, đây cũng là ý muốn của cha học trò." Thiếu niên cúi người sát đất.
**(Quân tử bất lập nguy tường: lời của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải rời khỏi đúng lúc)
"Ý tốt của cha con ta xin ghi tạc trong lòng, nhờ con thay mặt lão già này cảm ơn, có điều lão phu không muốn rời bỏ quê hương, trời đã muộn rồi, con nên về sớm đi." Lão tiên sinh giơ tay tiễn khách.
Thiếu niên nghe vậy thở dài đành chịu, lấy trong ngực ra một gói nhỏ bằng nắm tay, hai tay đưa tới trước mặt lão tiên sinh nói:
"Tiên sinh, mười năm dạy dỗ, ân tình sâu nặng, chút ngân lượng này xin người nhận lấy, đề phòng bất trắc."
" Truyền đạo giải hoặc (ý nói dạy chữ) là bổn phận của ta, tiền bồi dưỡng hàng tháng nhà con cũng chưa từng thiếu, chỗ ngân lượng này lão phu không thể nhận." Lão tiên sinh liên tục xua tay.
"Tiên sinh ngàn vạn lần bảo trọng." Thiếu niên nói rồi nhét gói bạc vào trong ngực lão tiên sinh, xoay người bước nhanh ra ngoài.
"Mạc Vấn, cái này không thể được." Lão tiên sinh kinh ngạc.
Thiếu niên nghe tiếng cũng không quay đầu lại, bạc nhất định phải để lại, nếu không lão tiên sinh sau này lấy gì sống qua ngày?
"Con đã đọc đủ sách Thánh Hiền, khắc sâu tác phong quân tử, nhưng mà đạo quân tử không thích hợp thời loạn thế, sau này làm việc cần phân rõ thiện ác mà xử trí."
Lão tiên sinh cà nhắc, không tiện đuổi theo, chỉ có thể hô lớn dặn dò.
Thiếu niên nghe thế lại xoay người lạy tạ lần nữa rồi mới quay bước ra cửa. Bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, người hầu đứng chờ lâu dưới tuyết chân tay đã tê rần, thấy thiếu niên bước ra, lập tức mang áo choàng tới khoác thêm cho hắn đồng thời nhận lấy giấy, bút, nghiên mực trong tay thiếu niên.
Thiếu niên tên là Mạc Vấn, năm nay 17, cha làm chủ tiệm thuốc lớn nhất trong huyện, hắn là con trai độc nhất trong nhà. Người làm mặc áo gai bên cạnh hắn nhỏ hơn một tuổi, cả nhà nhiều đời làm công cho Mạc gia, vốn họ Ngô, nhưng Ngô cùng Vô đọc gần giống nhau, thương gia không thích nên ở Mạc gia mọi người đều gọi hắn là Tiểu Ngũ.
Trên đường về nhà Mạc Vấn dừng lại ở một hàng ăn tại ngã ba mua một cái bánh bao, tới chỗ không người đưa cho Tiểu Ngũ.
"Cảm ơn thiếu gia" Tiểu Ngũ cảm ơn nhận lấy.
Mạc Vấn khẽ gật đầu tiếp tục đi tới trước, bởi vì nhiều năm liền liên tục thiên tai cùng chiến loạn, lương thực hết sức thiếu thốn, chỉ có lão gia cùng công tử nhà giàu mới có thể một ngày ba bữa, còn người buôn bán nhỏ chỉ có thể là hai bữa ăn, còn là cháo loãng.
"Ngày mai người sẽ phải thành thân rồi, cũng không biết nhị tiểu thư Lâm gia nhìn có đẹp hay không?" Tiểu Ngũ đi theo sau Mạc Vấn hỏi.
“Nữ tử phải lấy bồi dưỡng đạo đức làm trọng, hình dáng chỉ là thứ yếu.” Mạc Vấn nói ra, việc hôn nhân của hắn là do cha mẹ quyết định, nhà gái tên là Lâm Nhược Trần, là con gái thứ của Lâm Tường ở Trù Đoạn Trang (nhà bán tơ lụa). Lâm gia cũng là gia đình thương nhân, nữ nhi được dạy bảo lễ nghi nghiêm khắc, không bước ra khỏi nhà nửa bước, người ngoài đương nhiên không thể nào biết rõ khuôn mặt.
"Nói như vậy, nếu Nhị tiểu thư Lâm gia lớn lên giống cái bánh bao, người còn muốn không?" Tiểu Ngũ giơ cái bánh bao chưa ăn lên, hỏi.
"Nói nhăng nói cuội." Mạc Vấn cười nhấc chân lên định đá, Tiểu Ngũ cũng cười tránh ra.
Huyện thành cũng không lớn, giảng đường cách tiệm thuốc Mạc gia chưa tới năm dặm, chốc lát sau hai người trở về tiệm thuốc, trong tiệm thuốc mọi người đang bận rộn đem dược liệu trong tủ thuốc bó lại chất lên xe.Tiểu Ngũ đem giấy bút trả lại Mạc Vấn xong chạy qua đi hỗ trợ, Mạc Vấn một mình băng qua khu nhà ngoài tiến vào nội viện (nhà trong).
Trong nội viện phụ nữ Mạc gia đang giăng đèn kết hoa, bố trí phòng tân hôn. Mặc dù đang làm hỉ sự,vẻ mặt mọi người lại hiện rõ lo âu cùng bất an, nguyên nhân rất đơn giản, nước Triệu ở phía bắc sắp đánh tới, Mạc gia muốn Mạc Vấn cùng Lâm Nhược Trần thành hôn trước khi xuôi Nam.
Nước Triệu là quốc gia do người Hồ thành lập, Hoàng Đế hiện tại Thạch Hổ là người tộc Yết , hung tàn hiếu sát, thích ăn tim người, hầu hết khu vực phía bắc đều do hắn thống trị. Nước Tấn do người Hán thành lập hiện đã lui về phía nam sông Hoàng Hà, huyện Tây Dương là một trong số ít châu huyện còn lại của nước Tấn ở bờ bắc. Trước mắt quân Triệu đánh xuống phía Nam, biên giới chiến sự căng thẳng, dân trong huyện đều đã chuẩn bị xong hành lý chạy nạn , chỉ cần đợi sông Hoàng Hà đóng băng liền đạp băng xuôi nam.
Sau khi gặp qua cha mẹ, Mạc Vấn cùng cha mang theo đồ cúng đến Từ đường Mạc gia. Đàn ông trước khi cưới phải tế trời báo tổ, đây là quy củ.
Từ đường Mạc gia cách tiệm thuốc không xa về phía bắc, hai cha con tiến vào Từ đường trước tiên là tế bái tổ tiên. Sau khi lễ xong cha Mạc Vấn cũng không rời đi ngay, ông lấy ra tám bánh vàng ở đáy hộp cơm rồi chôn sâu dưới đất tại góc tây bắc Từ đường. Mạc Vấn ra tay giúp đỡ cũng không hỏi nhiều, hắn hiểu được việc làm này của cha là để lại đường lui cho người nhà, xuôi nam lánh nạn chỉ là hành động bất đắc dĩ, sau khi chấm dứt chiến sự thì sẽ trở lại quê hương.
Trên đường trở về sắc trời càng âm u, đến chạng vạng tối gió bắt đầu thổi, nhiệt độ lại hạ xuống. Mặc dù trời đông giá rét, mặc áo gai vẫn rét run song dân huyện lại cực kỳ vui mừng, bởi vì trời càng lạnh mặt sông kết băng càng dày, mọi người càng có thể nhanh chóng rời khỏi mảnh đất hiểm nguy này.
Mặc dù đám cưới tổ chức vội vàng, quy củ vẫn phải tuân thủ như cũ. Sau bữa cơm tối một người chị dâu của Mạc Vẫn ôm đứa con trai mới bảy tuổi sang làm ấm giường cho hắn, nam tử vào đêm trước khi thành thân cần phải có cha mẹ khoẻ mạnh bế con trai ngủ cùng, ngụ ý sau này có nhiều con.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn thay bộ đồ mới, tạm biệt cha mẹ, cưỡi ngựa mang theo kiệu đi đến đón dâu.
"Tiểu Ngũ, sao người ngươi toàn mồ hôi vậy?”
Mạc Vấn ôm đồng nhạn ngồi ở trên ngựa hỏi.
"Lão gia sai ta đến bờ sông nhìn xem tình hình."
Tiểu Ngũ đang dẫn ngựa quay đầu trả lời.
"Mặt sông đóng băng có dày không?" Mạc Vấn hỏi.
"Không có, người đi qua được, nhưng đi xe không được, phải đến ngày mai mới có thể qua. Thiếu gia, xem ra tối hôm qua người ngủ không ngon nha." Tiểu Ngũ thấy Mạc Vấn vẻ mặt bơ phờ liền ân cần hỏi han.
"Đừng nói nữa, hài tử làm ấm giường nửa đêm đái dầm ." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu.
" Nước tiểu trẻ con còn có tên là Hoàng Kim Thủy, chẳng những trừ thấp hạ hoả** mà còn có thể phụ giúp trừ tà, đại cát đại lợi nha." Tiểu Ngũ quay đầu hả hê cười trộm.
**trừ thấp, hạ hoả: thuật ngữ Đông Y. Phương thuốc trừ thấp là những bài thuốc dùng để chữa các chứng ngoại thấp do cảm nhiễm thấp tà ở biểu ( phát tán phong thấp ) hoặc các chứng nội thấp (cái này copy trên mạng chứ mình chịu @@)
Mạc Vấn liếc Tiểu Ngũ một cái, cũng không tiếp lời, hai người dù trên danh nghĩa là chủ tớ, thực chất lại là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, lúc nói chuyện tương đối thoải mái. Khác biệt chính là Mạc Vấn đọc nhiều thi thư, trọng lễ ít nói. Mà Tiểu Ngũ quanh năm làm việc tại tiệm thuốc, là người khôn khéo, nói cũng khá nhiều.
Tiệm thuốc cách Trù Đoạn Trang chỉ vài dặm, chẳng bao lâu sau liền đến Lâm gia, xung quanh Lâm gia tụ tập rất đông dân huyện, nhìn thấy đội ngũ đón dâu lập tức ồn ào tiến đến chặn đường.
Mạc Vấn hiểu được quy củ, nhà giàu lúc cưới vợ nhất định phải rải tiền mừng, còn có tên là tiền mở đường, vì vậy không cần bà mai nhắc nhở liền từ trên yên ngựa đem ra một bao túi đưa cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ móc ra đồng tiền vung ra xung quanh, dân huyện ào tới cướp nhặt, nhường ra con đường.
Con rể lúc đến đón dâu là khách quý, nhạc phụ nhạc mẫu nhất định cần phải đích thân nghênh đón, lúc thấy nhạc phụ nhạc mẫu Mạc Vấn bắt đầu khẩn trương, theo bà mai chỉ đạo trở mình xuống ngựa, đem đồng nhạn đã ôm từ trước hai tay dâng tặng cho nhạc phụ, nhạc phụ mỉm cười tiếp nhận đưa cho phu nhân, sau đó đi về phía trước dẫn đường.
Chính phòng bầy đặt rất nhiều rương hòm, toàn bộ để mở, Lâm gia cũng là thương nhân nhà giàu, các loại của hồi môn rất phong phú, đệm chăn, bàn ghế, thậm chí đồ dùng nhà bếp cũng đều chuẩn bị .Tại chính giữa đám của hồi môn là hai chén rượu hình Kim Đồng Ngọc Nữ dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, một lớn một nhỏ làm bằng vàng, ánh sáng chói mắt. Ngoại trừ những thứ này dụng cụ, của hồi môn Lâm gia còn có một nha hoàn rất là ưa nhìn, của hồi môn nha hoàn còn gọi bồi thê, là người cực kỳ thân cận với tiểu thư, sau khi cưới chịu trách nhiệm tiếp tục chăm sóc tiểu thư, cũng tại lúc tiểu thư không tiện hầu hạ cô gia (chồng của tiểu thư).
Của hồi môn có danh sách, nhạc phụ đem danh sách đưa cho Mạc Vấn, Mạc Vấn tuân theo quy củ mở ra danh sách kiểm tra của hồi môn. Kỳ thực đây chỉ là hình thức, lực chú ý của Mạc Vấn lúc này nằm ở hậu viện, lúc này nha hoàn Lâm gia đều đang bận rộn ở hậu viện , chính phòng trong hậu viện chính là vợ sắp cưới của hắn, Lâm gia Nhị tiểu thư Lâm Nhược Trần.
Bà mai là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, đã tác hợp vô số cặp vợ chồng, đối với việc hôn nhân cực kỳ quen thuộc. Sau điển lễ, đồng hỉ, thỉnh môn, khóc biệt, khấu tạ các loại nghi thức, tân nương lên kiệu, đội ngũ đón dâu trở về.
Cho tới bây giờ Mạc Vấn vẫn cứ không biết mặt mũi vợ mình thế nào, chỉ biết là cô dâu tư thái thướt tha, thanh âm nhẹ nhàng, dáng dấp nhẹ nhàng như mây, mềm mại tựa liễu chắc hẳn không phải là dung mạo xấu xí hãi tục.
"Thiếu gia." Tiểu Ngũ đem tiền mừng còn thừa đưa cho Mạc Vấn.
"Thưởng cho ngươi." lúc này Mạc Vấn tâm trạng vô cùng tốt.
"Chúng ta là hạ nhân, không thể tiêu tiền." Tiểu Ngũ nói rồi đem túi tiền treo lên yên ngựa.
"Ngươi năm nay mới mười sáu, phùng song bất thú**, không thể thành hôn được, đợi sang năm ta sẽ cưới vợ cho ngươi, đem nha hoàn của thiếu phu nhân gả cho ngươi."
Mạc Vấn nhẹ gật đầu tán dương Tiểu Ngũ, hắn sở dĩ cùng Tiểu Ngũ cảm tình sâu nặng không đơn giản vì Tiểu Ngũ lớn lên cùng hắn, chủ yếu là hắn quý trọng Tiểu Ngũ bẩm sinh trung thành, trung thành là đức tính tốt cha truyền con nối đấy. Ngô gia ai cũng có phẩm chất này.
** phùng song bất thú: ý nói đàn ông không nên kết hôn năm tuổi đôi (đôi tám-16, đôi chín-18, đôi mươi-20), sẽ mang lại vận xui
"Cảm tạ thiếu gia." Tiểu Ngũ kích động run nhè nhẹ, nhà bọn họ cùng tổ tiên Mạc gia ngày trước có ký khế ước bán thân, chủ tớ danh phận đã định ra từ nhiều thế hệ rồi đấy, chủ nhân nếu không cho phép, người hầu cả đời không được kết hôn.
Lúc trở về Mạc gia là buổi sáng giờ Tỵ, dựa theo lễ nghi, hôn lễ phải cử hành lúc hoàng hôn, nhưng lúc này chiến sự khẩn cấp, dân trong huyện đã có người đạp băng xuôi nam, trong thành không khí hoảng sợ kinh hoàng bao trùm. Vì an toàn, hết thảy mọi việc đều phải làm nhanh, bái qua liệt tổ song thân (cha mẹ) ở Từ Đường xong, chính đường lại tạ ơn bà mai mai mối, tân lang tân nương liền vào động phòng, lúc này mới là buổi chiều giờ Mùi.
Mới vào động phòng cũng không phải là hai vợ chồng, bà mai cũng ở đó, chịu trách nhiệm dạy bảo lễ nghi sau cùng, lấy một quả bầu còn xanh chia làm hai, bầu xanh cực đắng, sau khi rót rượu vào mùi vị càng đắng, trao đổi rượu bầu xong phu thê đối ẩm, tên là hợp cẩn, ngụ ý đồng cam cộng khổ. Lại lấy trên đầu một đám tóc, cắt bỏ tết lại với nhau, tên là kết tóc, ngụ ý đến chết cũng không đổi. Đến đây, lễ thành thân mới chính thức hoàn thành, bà mai đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Lúc này Mạc Vấn lại bắt đầu thấy khẩn trương, bởi vì kế tiếp sẽ phải vén khăn cô dâu lên rồi, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn vẫn chỉ có hình ảnh cái bánh bao Tiểu Ngũ hôm qua cầm ở trong tay…