Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư
  3. Chương 23 : Tâm hữu linh tê (Ý hợp tâm đầu)
Trước /63 Sau

[Dịch]Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 23 : Tâm hữu linh tê (Ý hợp tâm đầu)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Vậy anh đã tìm được phương án giải quyết vấn đề à?”

Khi nhân viên phục vụ đem lên một phần súp hải sâm lớn đặt trên bàn ăn, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đã tính tiền và rời khỏi nhà hàng. Hiển nhiên Âu Dương Lục Sắc sắc hơi tiếc phần súp hải sâm giá hơn một trăm đồng mà lại chưa được nếm miếng nào. Vì vậy, khi hai người ra khỏi nhà hàng, vừa đi đến đường phố rực rỡ ánh đèn, nàng liền vội vàng hỏi.

"Cũng gần như thế." Mộc Tử vừa đi vừa nói. Giọng điệu của hắn lúc này rất chân thành, lời nói cũng rất nhanh, dường như mấy hôm trước suy nghĩ thấu đáo là để hôm nay nói ra tất cả những điều nghĩ sẵn trong đầu. “Tình huống rất rõ ràng rồi, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là vào được phòng tắm.”

“Đúng vậy, bởi vì địa điểm duy nhất không nằm trong tầm mắt của nữ vệ sĩ kia chính là phòng tắm… Vấn đề là ngay cả biệt thự chúng ta cũng chưa hề bước vào, càng hoàn toàn không biết gì về căn phòng tắm gần như khép kín kia!” Âu Dương Lục Sắc khẽ cau mày nói.

“Vì vậy, điều đầu tiên chúng ta phải làm là tìm cơ hội tiến vào căn phòng tắm kia. Mà cơ hội này nhất định phải đồng thời thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là tại thời điểm nữ vệ sĩ không có mặt trong biệt thự, thứ hai là phải có một lý do hợp lý để tiến vào phòng tắm, hơn nữa có thể nán lại bên trong ít nhất hai phút mà không làm cho Hà Lệ có bất cứ nghi ngờ nào.” Mộc Tử tiếp tục nói nhanh.

“Về điều kiện thứ nhất, hiện tại chúng ta đã nắm chắc, cứ chạng vạng mỗi tối cuối tuần, nữ vệ sĩ đều đi uống rượu một mình, ít nhất sau một giờ mới trở về biệt thự. Chí ít thì trong thời gian ba tuần quan sát, chúng ta không thấy có trường hợp ngoại lệ nào.” Âu Dương Lục Sắc bắt đầu suy nghĩ, bám theo mạch suy nghĩ của Mộc Tử, vừa nói. “Còn về phần điều kiện thứ hai, chúng ta nhất định phải tự tạo ra. Em cho rằng điều này cũng không khó khăn lắm, ví dụ như chúng ta có thể động tay động chân lên đường ống thoát nước bên ngoài phòng tắm của Hà Lệ, sau đó cải trang thành nhân viên bảo trì đường ống là có thể công khai đi vào gian phòng tắm thần bí kia.” Âu Dương Lục Sắc nói ra toàn bộ suy nghĩ của nàng trong mấy ngày qua. Sau khi nói xong, nàng không khỏi thở dài một tiếng, bồi thêm một câu: “Em tin rằng trong mấy ngày vắt óc suy nghĩ vừa qua, anh đã nghĩ đến loại biện pháp này từ lâu rồi.”

“Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã nghĩ đến điều này.” Mộc Tử nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện, nói ra, “Nhưng có một vấn đề em vẫn chưa chú ý đến, đó chính là vấn đề sau khi đi vào phòng tắm.”

“Sau khi đi vào phòng tắm?” Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc.

“Đúng. Chúng ta muốn gây ra một tai nạn trong phòng tắm, trên cơ bản chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là lợi dụng sự liên hệ giữa bên ngoài và bên trong phòng tắm, lợi dụng cơ hội tiến vào phòng tắm để thăm dò tình huống, sau đó có thể gây ra tai nạn từ bên ngoài phòng tắm. Ví dụ như có thể thông qua đường ống nước hoặc ống thoát khí của phòng tắm để hạ độc, bơm khí độc, thậm chí còn có thể bố trí một con rắn độc chui vào phòng tắm, vân vân. Nhưng sau khi cân nhắc tỉ mỉ, trên cơ bản anh đều bác bỏ những khả năng này. Đầu tiên, những thủ đoạn này để lại dấu vết quá mức rõ ràng, không thể thoát khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát. Tiếp theo, phòng tắm nằm ở lầu hai của biệt thự, mà trước, sau lầu đều lắp đặt rất nhiều camera, chúng ta không có cơ hội để ra tay.”

Âu Dương Lục Sắc suy nghĩ nhanh như chớp, đến khi Một Tử vừa nói xong, nàng lập tức nói tiếp: “Theo những gì anh nói thì phải sử dụng khả năng thứ hai – gây ra tai nạn ngay trong phòng tắm rồi. Em nghĩ điều này rất khó.”

“Điều này quả thực rất khó!” Mộc Tử gật đầu nhẹ, “Đầu tiên là thời gian, nhất định phải hoàn thành việc bố trí vụ tai nạn trong khoảng thời gian trước khi nữ vệ sĩ trở lại biệt thự, hơn nữa không được làm cho Hà Lệ nghi ngờ. Với độ khó của cái này chỉ sợ chỉ có lão thần chết tự mình ra mặt mới có thể làm được. Đáng tiếc chúng ta chỉ là người trần mắt thịt, trong thời gian ngắn như vậy, muốn vừa quan sát và quen thuộc một căn phòng tắm xa hoa, vừa suy nghĩ và bố trí một tai nạn, thật sự là bất khả thi. Thứ hai là dụng cụ, cho dù ngay lúc vào được phòng tắm, tư duy của chúng ta bộc phát, liền lập tức nảy ra ý tưởng về vụ tai nạn, vậy bước tiếp theo để bố trí hiện trường là gì? Bố trí hiện trường tai nạn khác nhau thông thường yêu cầu những phương tiện khác nhau, ví dụ như muốn động tay chân trên thiết bị điện thì phải dùng đến tu vít hoặc kìm, muốn động tay chân trên van ống nước phải dùng đến cờ lê, búa. Mà trước khi vào được phòng tắm, chúng ta căn bản không biết phải dùng những phương tiện gì, chúng ta cũng không thể lái nguyên một chiếc xe tải để vận chuyển tất cả những công cụ có thể nghĩ đến, sau đó mới gõ cửa nhà Hà Lệ đúng không?

Mặc dù luận điệu rất bi quan, nhưng từ miệng Mộc Tử nói ra lại có vẻ rất nhẹ nhàng, vì vậy tâm tình của Âu Dương Lục Sắc cũng tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười nói: “Có điều thấy anh hôm nay ăn thỏa thuê như hổ đói, không có bộ dạng của một người vướng phải vấn đề, vậy nhất định là anh đã nghĩ ra phương pháp giải quyết rồi hả?”

Mộc Tử cười cười không tỏ rõ ý kiến, tiếp tục nói: “Thật không dám dấu, khi suy luận của anh phát triển đến điểm này, quả thật kẹt cứng ngắc. Sau đó anh lập tức nhớ đến một việc đã xảy ra trước kia, chuyện đó đã dạy cho anh một bài học, hoặc có thể nói là một phương pháp, cách thức giải quyết sự việc, đó chính là không được phép để tâm vào chuyện vụn vặt, khi lâm vào cảnh tuyệt vọng, trên thực tế luôn có một con đường tắt khác! Lại nói tiếp, chuyện đó có liên quan đến em đấy!” Mộc Tử nói đến đây liền ra vẻ thần bí nghiêng đầu sang chỗ khác, đối với Âu Dương Lục Sắc đang trừng mắt nhìn, hắn siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng một cái thật mạnh.

“Chuyện có liên quan đến em?”

“Đúng, chính là chuyện con Neapolitan đen kia.” Mộc Tử chậm rãi bước đi, dừng lại ngoài cửa sổ của một nhà hàng ven đường. “Thời tiết khi ấy hô khanh, trong lòng anh rất bực dọc vì mãi vẫn không tìm được biện pháp giải quyết Mina. Mà mối thù sâu tận xương tủy kia làm cho anh không thể buông tha một cách dễ dàng, hai loại mâu thuẫn cứ quấn vào một chỗ khiến anh suýt tí nữa phát điên lên. Sau đó anh quyết định tạm thời ném tất cả những phiền não này sang một bên, trước tiên tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh một chút để thư giãn. Vì vậy anh đi thẳng xuống dưới lầu, tìm được một nhà hàng như vậy để ngồi xuống.” Mộc Tử thu hồi ánh mắt mơ màng, nhìn chăm chú Âu Dương Lục Sắc một cách nồng nàn, “Về sau, anh liền gặp được em trong một cơn mưa, sau đó, sự việc nhanh chóng có bước ngoặt mới…”

Khuôn mặt Âu Dương Lục Sắc không nhịn được đỏ lên một chút, nàng cũng nắm chặt bàn tay của Mộc Tử lại một cái, sau đó lập tức nói một cách nghiêm túc: “Tốt rồi, trở lại câu chuyện đi. Anh tìm được phương án giải quyết sau cùng rồi hả? Dựa theo lời anh vừa nói, muốn gây ra một tai nạn trong phòng tắm, nhất định phải vượt qua hai vấn đề - thời gian và phương tiện. Anh đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”

Mộc Tử gật đầu nhẹ, tiếp tục nói: “Thời gian và phương tiện, hai vấn đề này thật ra có quan hệ nhân quả đấy. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta khắc phục được vấn đề thời gian, vấn đề phương tiện tự nhiên được giải quyết.”

Âu Dương Lục Sắc suy tư thêm một lát, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Đúng vậy, chỉ cần có đủ thời gian, vấn đề phương tiện đương nhiên sẽ được giải quyết. Ví dụ như dưới nguyên tắc không làm cho Hà Lệ nghi ngờ, ngay tại chỗ lấy tài liệu trong biệt thự, thậm chí còn có thể khiến Hà Lệ giúp đỡ việc tìm kiếm phương tiện thích hợp, hoặc có thể lấy lý do cần phải bảo trì để đi ra ngoài biệt thự lấy công cụ rồi sau đó quay lại… Những điều này đòi hỏi phải được hình thành trên cơ sở có đầy đủ thời gian, vừa… vừa hoàn thành trước khi nữ bảo vệ trở về biệt thự!”

“Rõ ràng là càng ngày chúng ta càng ăn ý với nhau.” Mộc Tử mỉm cười lắc lắc cánh tay của Âu Dương Lục Sắc, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ có điều như lời em nói, thời gian vẫn không đủ, bởi vì điều chúng ta muốn là cả một kế hoạch giết người phải hoàn thành toàn bộ trước khi nữ vệ sĩ quay trở lại biệt thự!”

Âu Dương Lục Sắc trầm xuống một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng vậy! Nữ vệ sĩ không giống với người bình thường, nếu nàng trở về ngay khi bố trí xong vụ tai nạn, rất có thể sẽ khiến nàng hoài nghi. Hơn nữa, khi Hà Lệ gặp nguy hiểm, nàng còn có thể cứu cô ta, dễ dàng hóa giải tai nạn mà chúng ta đã bố trí!”

“Đúng vậy!” Mộc Tử nghiêm túc nói, “Do đó, chúng ta phải cam đoan một điều, đó là khi trở về biệt thự, thứ nữ vệ sĩ nhìn thấy không phải là Hà Lệ mà là một cái xác chết!”

Sau khi Mộc Tử nói xong những lời này, hai người bỗng nhiên trầm xuống. Mộc Tử vân vê tóc trên trán, im lặng nhìn chăm chú Âu Dương Lục Sắc trước mặt, không biết câu nói sau cùng của mình quá lạnh lùng hay tại những cơn gió lạnh trong đêm cuối thu, nàng rút tay mình khỏi tay hắn, không nhịn được ôm lấy hai cánh tay. Ánh mắt của nàng dừng lại trên đám người đang hối hả dùng cơm trong cửa sổ của nhà hàng sau lưng Mộc Tử, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì đó.

Năng lực suy luận của nàng càng ngày càng tốt rồi, phối hợp với mình cũng càng ngày càng ăn ý. Mộc Tử lặng lẽ nghĩ đến, chỉ là vấn đề về chết chóc, nàng vẫn có chút không thích ứng với từ ngữ như vậy.

Sau một lát trầm mặc, Mộc Tử giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút.

Vừa thấy động tác này của hắn, Âu Dương Lục Sắc liền hờ hững hỏi: “Nói đi, em cần phải làm gì?”

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Khấu Thiên Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net