Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bộ tham mưu quân Viễn Đông tại Wallen.
- Xuyên Tú, cậu có hiểu được ý nghĩa việc lần này Dương Minh Hoa cố ý đề bạt cậu vượt cấp đảm nhiệm chức phó thống lĩnh không?
La Ba sắc mặt trầm trọng, không một chút biểu hiện vì thuộc hạ được đề bạt mà vui sướng.
- Hồi bẩm La đại nhân, hạ quan hiểu.
- A?
Tử Xuyên Tú vẻ mặt cũng trang trọng không kém:
- Điều này có nghĩa: hạ quan về sau cũng cũng được như đại nhân có thể tuyển mỹ nữ làm thư ký cho bổ mắt, giấu rượu ở văn phòng mà không còn phải sợ viện Kiểm Sát hạnh họe!
- Láo toét, ngươi không có óc sao, công lệnh ghi rõ ràng: Là tổng thống lĩnh Dương Minh phát ra đấy!
- Như vậy..
- Cái đồ chết bầm nhà y thế nào, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ta chứ?
Tử Xuyên Tú ngâm nga trôi chảy:
- Tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa tôn kính của chúng ta có trí tuệ trời sinh để làm việc, chỉ huy phán đoán sáng suốt, anh minh hơn người, nhìn xa trông rộng, đạo đức cá nhân cao cao vượt trội, nhân phẩm tin cậy, đối đãi thuộc hạ thân thiết hòa ái, nghiêm với mình, khoan dung với người ngoài, phụng dưỡng tổng trưởng đại nhân trung thành trước sau như một, hơn nữa lại chưa từng có tư tâm tạp niệm hiếm có, toàn tâm toàn ý vì đại cục của gia tộc mà suy nghĩ, nhận được sự kính yêu chân thành của tướng sĩ toàn quân. Vô luận là nhân - trí – dũng, bất kỳ mặt nào cũng đều là hình mẫu để quân nhân gia tộc học tập, hạ quan vô cùng kính ngưỡng! Với vĩ nhân trời ban cho gia tộc chúng ta như vậy, nguyện thần ban cho ngài sống mãi, đó là đối với trên dưới toàn tộc cực đại..
La Ba cắt ngang:
- Đủ, chỗ ta ở đây không có ‘tai’, cậu có thể yên tâm.
Tử Xuyên Tú lại lộ ra cái nụ cười cực kỳ hồn nhiên:
- La Ba đại nhân nói gì vậy? Toàn bộ những lời vừa rồi của hạ quan đều là lời tâm huyết, xin ngài tin tưởng rằng hạ quan đối với tổng thống lĩnh một dạ chân thành kính yêu..
La Ba nhìn chằm chằm vào gã, tựa như muốn trong vẻ tươi cười kia đào ra một điểm giả dối. “Nụ cười Tử Xuyên Tú” ở đời sau đã trở thành một điển tích dân gian được sử dụng rất rộng rãi. Nó thông thường được dùng để dùng với những loại người như buôn bán hàng giả, bán bảo hiểm, người đại diện.. giống như những lần trước, La Ba không thu hoạch được gì.
- Chuyện bảy năm trước, ngươi đã quên rồi sao?
o0o
Tháng ba năm 771 lịch đế quốc, gia tộc Lưu Phong phát động tấn công quy mô lớn nhằm vào gia tộc Tử Xuyên. Đội quân thâu tập của gia tộc Lưu Phong theo đường mòn tiến vào quấy nhiễu phòng tuyến của quân đội biên phòng, rồi bỗng nhiên xuất hiện ở ngoại thành của đế đô. Tổng trưởng Tử Xuyên Viễn Tinh đời trước của gia tộc Tử Xuyên cho rằng quân Lưu Phong đơn thế xâm nhập tất binh lực không mạnh, không đợi viện quân đến đã lập tức điều động quân Trung Ương cùng quân Cấm Vệ trong thành phát động tiến công. Kết quả lọt vào mai phục, quân Trung Ương, quân Cấm Vệ gần như toàn quân bị diệt, hy sinh tới hơn tám vạn người, Tử Xuyên Viễn Tinh cũng bị trọng thương. Đến lúc này gia tộc Tử Xuyên mới biết, quân đánh lén được dẫn dắt bởi ứng viên lớn nhất trong việc thừa kế gia tộc Lưu Phong, là Lưu Phong Tây Sơn giảo hoạt đa mưu lắm kế, binh lực đông đảo có tới mười ba vạn quân!
Lưu Phong Tây Sơn cho rằng đại cục đã định, cũng không nóng lòng công kích thành đô có công sự mạnh mẽ phòng ngự nên đã chia năm vạn trở về giáp công với quân Biên Phòng, để lại năm vạn bộ binh công hãm đế đô. Lúc này quân Viễn Đông của gia tộc đang cùng Ma tộc khai chiến đến thời điểm khẩn yếu, quân đội Biên Phòng, quân Cờ Đen đều bị quân đội của gia tộc Lưu Phong kiềm chế không thể nhúc nhích. Trong Thành Đô gần như không còn lính có thể dùng, không chỉ huy, bên ngoài không tiếp viện, lòng người hoảng sợ, ai nấy đều cho rằng thời khắc gia tộc diệt vong cũng chỉ là sớm tối!
Lúc này còn đang là học sinh của trường quân giáo Viễn Đông, được thống lĩnh quân Viễn Đông Ca Ứng Tinh (Ông cũng là hiệu trưởng trường quân giáo Viễn Đông) ngầm đồng ý, Tử Xuyên Tú lấy cớ ‘Huấn luyện dã ngoại’ dẫn theo một đội 800 kỵ binh học viên chạy về đế đô, chỉ kịp gặp được nghĩa phụ Tử Xuyên Viễn Tinh của gã lần cuối.
Sau khi Tử Xuyên Viễn Tinh chết, nội bộ gia tộc như rắn mất đầu, hội Nguyên Lão, phủ Tổng Trưởng, tòa Thống Lĩnh các thế lực năm quyền quân sự tranh cãi ầm ĩ, không ngớt chỉ trích lẫn nhau, trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại đều nói chỉ có mình mới có thể cứu gia tộc khỏi họa diệt vong. Kết quả là các sự vụ lớn nhỏ gì cũng không thực hiện, chỉ lo họp, thảo luận, tuyển cử, bầu phiếu, mà không ai biết phải ứng phó với đám năm vạn đại quân Lưu Phong đang giương mắt như hổ ở ngoài thành thế nào. Tử Xuyên Tú dưới cơn giận dữ dùng 800 kỵ binh vừa mới mang về phát động binh biến, khống chế phủ Tổng Trưởng, tòa Thống Lĩnh, các loại trọng địa quân sự, cướp lấy quyền điều binh. Gã lúc này hướng các lộ quân, quân phòng vệ địa phương tuyên bố cần vương, lệnh cho bọn họ trong vòng một tháng phải tới đế đô tụ tập. Việc này đương nhiên là không có khả năng, nếu bọn họ thật sự có đến, dọc đường bị truy kích chắc chắn sẽ tổn thương thảm trọng, hơn nữa làm thế cũng là hút quân Lưu Phong ở những nơi khác về đế đô.
Gia tộc Lưu Phong trên dưới đều cười ha hả, tất cả đều nói đầu mục mười một tuổi mới lên của gia tộc Tử Xuyên bị điên nên mới tụ tập toàn bộ binh lực của gia tộc Tử Xuyên ở đế đô mà lóe sáng một lần. Bọn họ cười tận cho đến ác mộng lúc nửa đêm: Ngay tại buổi tối ngày phát lệnh, 800 quân kỵ binh tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của Tử Xuyên Tú mặc chế phục của gia tộc Lưu Phong xâm nhập vào đại doanh nhà Lưu Phong, vừa giết người phóng hỏa, vừa tung tin đồn: “Không ổn, quân chủ lực Viễn Đông đã chém giết đến đây rồi! Quân đội cần vương của gia tộc Tử Xuyên toàn bộ đã tụ tập đến đông đủ, tổng binh lực vượt qua một trăm vạn người!”
Bừng tỉnh trong lúc lơ mơ ngủ, quân đội nhà Lưu Phong đối mặt với bóng tối, lửa thiêu, đao thương.. căn bản là không có cách nào kháng cự hữu hiệu. Lại nói, bọn họ cũng không biết chống cự ra sao, người người xung quanh đều mặc trang phục cùng dạng, tình huống thường gặp là có người kêu lớn: “Đừng đánh. Chúng ta là người một nhà, ở bên kia mới là quân địch!” thế rồi chém cho một đao.. Dưới tình huống địch ta khó phân thế này, lối thoát duy nhất là tiên hạ thủ vi cường. Dẫn đến kết quả là đêm đó gia tộc Lưu Phong hai vạn chiến sĩ bỏ mình, trong đó hơn một nửa là chết dưới tay người trong nhà.
Đến ngay cả bản thân Lưu Phong Tây Sơn cũng phải tìm đường sống trong chỗ chết. Đến rạng sáng gã mới tập kết được đám bại binh để phản kích. Nhưng gần như ngay khi đội quân của gã mới tập hợp thành hình, kỵ binh của Tử Xuyên Tú lại hiện ra, lại một trận chém giết nữa, đám bại binh kinh hồn chưa định một kích là tan. Đến khi trời chạng vạng, Lưu Phong Tây Sơn lại ý đồ một lần nữa khống chế đội ngũ, nhưng lại là khi người ngựa vừa tập kết, tiếng vó ngựa truy kích đã lập tức vang rền..
Quá trình như vậy cứ lặp đi lặp lại đến bảy lần!
Đến lần thứ tám, Lưu Phong Tây Sơn đã bị bại lui đến tận biên cảnh địa giới giữa hai gia tộc, phía trước là trận địa sẵn sàng của ba mươi vạn quân Biên Phòng nhà Tử Xuyên đang sốt ruột nổi giận đùng đùng muốn báo thù, mặt sau là Tử Xuyên Tú dẫn theo kỵ binh tinh nhuệ như lang như hổ đuổi giết. Gã thậm chí tình nguyện cử thương tự sát cũng không nguyện quay đầu trở lại cùng Tử Xuyên Tú giao chiến. Gã sở dĩ có thể đào thoát chính là bởi có con gái của y là Lưu Phong Sương tiếp ứng, lại thêm vào một chút may mắn nữa. Rất nhiều học giả lịch sử chiến tranh đời sau đều cho rằng, nếu Tử Xuyên Tú không bị gặp chuyện bất ngờ, vẫn còn có quyền chỉ huy toàn quân, thì cho dù có thiên tài Lưu Phong Sương tiếp ứng, Lưu Phong Tây Sơn cũng không thể trốn thoát, lại càng đừng nói đến chuyện trở về kế thừa vị trí gia chủ của gia tộc Lưu Phong.
Nhưng hai mươi vạn quân binh cùng đi với Lưu Phong Tây Sơn hiển nhiên là không có con gái giỏi giang cùng với may mắn như vậy, có thể sống trở về không đến một phần ba.
Ở phía gia tộc Tử Xuyên bên này, vận khí của người thắng so với kẻ bại trận còn kém hơn nhiều. Tử Xuyên Tú với một kỳ vọng đầy trong lòng là được mỹ nữ cầm hoa tươi ôm ôm hôn thắm thiết, nhưng nghênh đón cũng là: Trên đường truy kích, nửa đêm trong mộng bị đánh thức ở giữa quân doanh, toàn bộ đội cận vệ của mình bị tước vũ khí, xung quanh dầy đặc đều là hiến binh hành án trực thuộc viện Kiểm Sát của gia tộc với vũ trang hạng nặng, chỉ cần gã hơi có dị động, lập tức giết chết đương trường..
Một sĩ quan hiến binh nho nhã lễ độ không phải là không có tiếc nuối thông báo cho y biết: “Căn cứ mệnh lệnh của tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa, các hạ bị tố cáo các tội ‘binh biến phi pháp’, ‘cấp dưới phạm thượng’, ‘tự tiện điều binh’, ‘chuyên quyền ương ngạnh’,.., phải tước quyền chỉ huy quân đội. Các hạ có quyền giữ im lặng, có thể đến trước hội nghị quân pháp trình bày lý do..” Mỗi một tội danh mà y bị tố cáo đều là tử tội.
Sau lại nhờ có con gái của Tử Xuyên Viễn Tinh là Tử Xuyên Ninh cực lực nghĩ cách cứu viện, thống lĩnh quân Viễn Đông Ca Ứng Tinh âm thầm giúp đỡ, tướng sĩ tiền tuyến mãnh liệt phẫn nộ kháng nghị, lại thêm bạn tốt của y, cũng là một trong Tử Xuyên tam kiệt Sterling trên hội nghị quân pháp khẳng khái điều trần: “Trung thành vô tội!” mới khiến cho Tử Xuyên Tú miễn khỏi xử phạt tử hình.
Dương Minh Hoa muốn giam gã chung thân nhưng thống lĩnh quân Viễn Đông Ca Ứng Tinh lại giành lấy thản nhiên nói trước:
- Phát vãng y tới khu Viễn Đông gian khổ nhất làm phục dịch không phải tốt hơn sao? Chúng ta ở đó cũng cần người.
Bởi vì Ca Ứng Tinh có uy vọng rất cao, quân Viễn Đông thực lực cường đại, nên Dương Minh Hoa cũng không dám trở mặt.. Cũng vì thế mà Tử Xuyên Tú tham gia quân Viễn Đông, bắt đầu từ một gã lao binh phục dịch, lập công thẳng lên tới võ sĩ, võ sĩ tiểu kì, tiểu kì áo đỏ, phó kì chủ, kì chủ..
o0o
Đến giờ Dương Minh Hoa lại đột nhiên tăng vượt cấp cho gã lên đảm nhiệm hàm phó thống lĩnh!
- Đại nhân, trí nhớ của tôi luôn luôn không được tốt, không biết ngài có thể chỉ cho tôi chuyện bảy năm trước được không? Có thể cho hạ quan một chút gợi ý được không?
La Ba:
- Xuyên Tú, cậu phải biết rằng, đối với những thứ nguy hiểm, mọi người luôn có thói quen đặt nó vào nơi bọn họ có thể trông chừng được. Tài năng cùng thực lực của cậu đối với một người nào đó mà nói là nguy hiểm. Nếu thành thật thăng cho cậu một bậc lên làm kì chủ áo đỏ, thống soái cả trăm ngàn quân Viễn Đông, ắt có người nào đó vì vậy mà đêm không ngủ được.
Tử Xuyên Tú:
- Nhưng hạ quan nếu thăng lên chức phó thống lĩnh, thì người nào đó chẳng phải là càng khó đi vào giấc ngủ hơn sao?
- Vấn đề là hiện tại quân Viễn Đông chỉ có ba biên chế ứng với ba phó thống lĩnh hiện có, chúng ta không có thừa biên chế để bố trí cho cậu, đã hiểu chưa?
- Hạ quan hai ngày trước có nghe nói Lôi phó thống lĩnh cùng thống lĩnh Ca Ứng Tinh xung đột ý kiến, nói muốn từ chức, vậy chẳng phải là có biên chế ư?
- Sáng nay bọn họ đã giảng hòa rồi, Lôi phó thống lĩnh đã thu hồi lại đơn xin từ chức rồi.
- Nghe nói phó thống lĩnh Lâm Băng của chúng ta sắp kết hôn, nghỉ ngơi ba tháng hưởng tuần trăng mật?
- Chú rể bỏ chạy ngay trước hôn lễ, chỉ để lại một tờ giấy nói: “Ta chịu không nổi!” Hiện tại lão xử nữ từ yêu chuyển thành hận đang bố trí một đội cảm tử truy sát..
Tử Xuyên Tú thở dài một hơi:
- Hiện tại ta chỉ còn một hy vọng: Đại nhân, vết loét dạ dày của ngài sắp tới có khả năng ác hóa hay không..
La Ba:
-...
- Cho nên mới nói sau khi thăng chức lên làm phó thống lĩnh, cậu cũng chỉ còn nước trở lại Đế Đô tham gia nhóm sĩ quan quân dự bị. Nhưng thống lĩnh Ca Ứng Tinh cho rằng như vậy cũng tốt, tiểu thư Tử Xuyên Ninh đã sắp đến tuổi mười sáu, là tuổi pháp định nhận quyền kế thừa, khó dám chắc có người không bởi vậy mà nổi sát khí, cậu trở về có thể bảo hộ bên cạnh tiểu thư.
- Nhưng là hạ quan đánh nhau thực sự kém..
- Ngươi nên bớt giả ngu trước mặt ta đi. Ngươi giữ cái bộ dáng đó mà đi gạt cái đám đầu đất La Kiệt kia ấy! Kẻ ở Hằng Xuyên ám sát sĩ quan chỉ huy Ma tộc là ngươi phỏng? Ta biết, cậu không muốn để cho “người nào đó” phát hiện tài năng cùng võ nghệ của cậu, nhưng cậu tưởng có thể lừa được cả ta sao?
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn lão:
- Ông..
La Ba lộ ra một nụ cười giả dối:
- Ta là gia thần của gia tộc Tử Xuyên, không phải là gia thần của Dương Minh Hoa. Đối tượng mà ta tuyên thệ nguyện trung thành là họ Tử Xuyên!
- Dương Minh Hoa là thủ trưởng của ông mà..
- Ta là phó thống lĩnh quân Viễn Đông, chịu sự chỉ đạo trực tiếp của thủ trưởng là thống lĩnh Ca Ứng Tinh.
La Ba hiền hoà nói:
- Ca thống lĩnh vẫn bảo ta chiếu cố cho cậu.
Tử Xuyên Tú nhớ lại sáu năm qua La Ba cẩn thận che chở cùng quan tâm đến mình như thế nào, trong lòng nổi lên một cỗ sóng nhiệt, đôi mắt nhìn lão nhân trước mặt thật sâu khom người vái:
- Tử Xuyên Tú thân phận nhỏ bé lại được thống lĩnh Ca Ứng Tinh cùng đại nhân ngài chiếu cố như thế.. Ân tình này kiếp này nan báo! Đại nhân nếu có việc gì, Tử Xuyên Tú sẵn lòng tận tâm tận lực, không ngại xả thân!
La Ba giọng uy nghiêm:
- Trước mắt, tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa ngang tàng bạo ngược, không người quản chế nổi, đã có dấu hiệu bất trung. Tử Xuyên Tú phó thống lĩnh, ta lấy thân phận tiền bối gia tộc lệnh cho cậu: dùng hết mọi biện pháp để bảo hộ cho tiểu thư Tử Xuyên Ninh! Tiểu thư là cốt nhục duy nhất mà đại nhân Viễn Tinh lưu lại.
Lão hướng Tử Xuyên Tú vái một vái:
- Xuyên Tú, kính nhờ!
Tử Xuyên Tú ngẩng đầu trả lời:
- Tuân lệnh! Tử Xuyên Tú dù chỉ còn một hơi thở, cũng quyết không để tiểu thư chịu thương tổn! Xin đại nhân yên tâm!
Gã khom người thật sâu đáp lễ, cảm thấy khí thế hào hùng kích động trong lồng ngực.
- A, còn một chuyện nữa đây: Cậu không phải mới vừa mới nói dùng sinh mệnh báo đáp ta sao? Vậy rượu cậu lấy của ta..
Tử Xuyên Tú kiên quyết:
- Không có cửa đâu! Tôi cũng chỉ là nói nói vậy thôi.. ba bình rượu nho trăm năm, một chai rượu brandy hoàng gia đáng giá hơn mạng của tôi nhiều. Giết tôi cũng không được!