Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La Minh Hải dùng ánh mắt rất kỳ quái liếc nhìn Tử Xuyên Tú một cái, tựa như y muốn xuyên thủng Tử Xuyên Tú vậy. Y rất cẩn thận luôn giữ khoảng cách năm thước với Tử Xuyên Tú, đây đúng là khoảng cách mà Tử Xuyên Tú nắm chắc nhất để xuất thủ.
- Là ai phụ trách phòng vệ cổng thành?
Hắn lạnh lùng hỏi đám sĩ quan quân Trung Ương đang đứng ở một bên. La Minh Hải tuy rằng là quan văn, nhưng hàn khí đặc hữu của y vẫn khiến cho đám sĩ quan thêm phần kính sợ, chính xác hơn phải nói là thêm phần sợ hãi.
Một kì chủ áo đỏ căng thẳng lo sợ bước ra:
- Là hạ quan. Hạ quan là chỉ huy bảo vệ cổng thành Lí..
- Lập tức mở cổng thành!
Gã kì chủ áo đỏ ngẩn ngơ:
- Nhưng mà, phải có lệnh của..
“Hừm!” La Minh Hải hừ một tiếng với vẻ tức giận.
- Dạ, dạ, hạ quan lập tức chấp hành, lập tức chấp hành..
Gã kì chủ áo đỏ dường như đứng không vững vội vàng chạy ra ngoài, căn bản không để ý tới lệnh cấm ra khỏi phòng của Tử Xuyên Tú lúc trước. Có thể thấy được đám sĩ quan căn bản không dám nghĩ tới chuyện phản kháng trước uy thế của La Minh Hải.
Lúc này Tử Xuyên Tú đang ngây dại: La Minh Hải muốn làm gì? Thả cho đại quân của Đế Lâm vào thành sao? Nhưng Dương Minh Hoa đã lệnh cho Đế Lâm phải truy sát Ca Ứng Tinh, y đáng phải không biết chuyện quân của Đế Lâm còn đang ở ngoài thành. Hay là Dương Minh Hoa còn phục binh khác ở ngoài thành?.. Tử Xuyên Tú nhớ tới đánh giá của Đế Lâm về La Minh Hải: “Sâu không lường được!”
La Minh Hải đi tới trước Tử Xuyên Tú, bàn tay thò vào túi.
Tử Xuyên Tú đề cao cảnh giác, đề phòng bị hắn đột nhiên gây chuyện.
La Minh Hải rút tay ra, lại không có vũ khí, mà là cầm một phong thư đưa cho Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú chần chờ tiếp nhận, lui ra phía sau vài bước mới mở ra đọc.
“Vì lợi ích của gia tộc, người nắm giữ văn kiện này, La Minh Hải các hạ, căn cứ mệnh lệnh của ta để làm nội ứng. Các nhân viên sĩ quan trên dưới trong gia tộc, cần phải phối hợp làm việc.
Tử Xuyên Tham Tinh
Năm 773 lịch đế quốc.”
Tử Xuyên Tham Tinh tự tay viết thủ lệnh, đóng dấu tổng trưởng.
Năm 773, là năm thứ hai kể từ ngày Tử Xuyên Tú đại phá quân Lưu Phong, cũng là năm thứ nhất Tử Xuyên Tham Tinh kế nhiệm chức tổng trưởng. Gã nằm vùng bên người Dương Minh Hoa so với Đế Lâm còn sớm hơn ba năm, Tử Xuyên Tham Tinh vừa mới lên làm tổng trưởng đã cài gián điệp ở bên người Dương Minh Hoa rồi!
Đáng thương cho Dương Minh Hoa tự xưng là kẻ thông minh, thế mà suốt 6 năm một chút cũng không biết: văn võ tâm phúc bên người hắn, gần như toàn bộ là do Tử Xuyên Tham Tinh phái đi.
Tử Xuyên Tú khó có thể giữ cho lòng không phát lạnh: lòng dạ cùng tâm kế của Tử Xuyên Tham Tinh thật đáng sợ! Xem ra chỉ có La Minh Hải mới đích thực là tâm phúc của lão, bản thân mình, Sterling hay Đế Lâm nói không quá cũng chỉ là con cờ trong tay lão mà thôi.
o0o
Ngoài thành, nơi quân Viễn Đông của Đế Lâm đóng.
- Đế Lâm đại nhân, cửa thành đã mở!
- Đại nhân, đầu tường có bốn ngọn đèn đỏ sáng lên!
Thân vệ đội trưởng Ca Phổ Lạp bất an nói với Đế Lâm:
- Đại nhân, so với ám hiệu ước định không phù hợp, phải là ba ngọn đèn chứ, có thể là bẫy?
Đế Lâm cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn:
- Trên đời này trừ Tử Xuyên Tú ra, còn có ai lại ngốc đến nỗi ngay ám hiệu của chính mình định ra cũng nhớ lầm chứ?
o0o
Ca Phổ Lạp phát lệnh động viên tới quân Viễn Đông:
- Hỡi các anh em quân Viễn Đông, chỉ huy trưởng Đế Lâm phụng mật lệnh của tổng trưởng, thảo phạt phe phản loạn Dương Minh Hoa! Đại trượng phu dựng công lập nghiệp, để lại danh thơm cho ngàn đời, xả thân lập công cho gia tộc, vinh hoa phú quý, là giờ phút quyết định này..
Đế Lâm cắt ngang lời hiệu triệu của Ca Phổ Lạp, hét lớn:
- Nghe đây: Trên đường có người lập tức giết cho ta! Đánh cho sảng khoái, Đế lão tử ta đây sẽ thăng chức cho các ngươi! Giết sạch phản đảng, nữ nhân, tiền bạc của chúng là của các ngươi! Hãy rống thật to lên cho đám bất lực ở Đế Đô biết, quân Viễn Đông chúng ta là.. Sưưư tửửử!
Tiếng cổ động sát khí của Đế Lâm đã kích động đám binh lính rống ra tiếng hô xung trận “vạn tuế!”, vó ngựa rền vang như sấm, ầm ầm tiến vào thành Đế Đô không một chút phòng vệ..
o0o
Lúc này là 11 giờ đêm ngày 26 tháng Ba năm 779 lịch đế quốc.
Chuyện kế tiếp xảy ra đã đi vào sử sách, vĩnh viễn trở thành một phần của lịch sử..