Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở Đế Đô, nếu luận về mức độ bảo vệ an toàn nghiêm mật, phủ tổng trưởng tính là số một, số hai phải nói đến Đế Lâm. Chuyện này cũng khó trách, ai bảo cừu gia của y nhiều đến mức ngay cả chính gã cũng đếm không xuể chứ?
Đêm. Khi Tử Xuyên Tú đến bái phỏng Kiểm Sát trưởng Đế Lâm, chỉ riêng việc gã hết phải trình ra giấy chứng nhận phó thống lĩnh, lại đến đội hiến binh tận tụy với công tác soát đi soát lại, đã thấy được nghiêm mật đến mức nào. Tử Xuyên Tú tức giận bất bình nói kháy:
- Các ngươi muốn kiểm tra cả quần lót không?
Đối phương rất hài hước trả lời:
- Không cần, chúng ta không mang mặt nạ phòng độc.
o0o
Là Lâm Tú Giai mở cửa, nàng vui mừng kinh ngạc nói:
- Xuyên Tú! Là cậu!
Tử Xuyên Tú ngây ngốc nhìn dung nhan như hoa của nàng, vẻ thanh lệ thời thiếu nữ trên khuôn mặt giờ đã thêm vẻ mặn nồng của thiếu phụ, tiếp theo gã chuyển ánh mắt xuống dưới phát hiện bụng của nàng đã hơi nhu nhú, nàng đã có bầu.
Trong lúc nhất thời, trong lòng dâng lên cảm giác như thật như ảo, như mơ như tỉnh.
Hắn vội ho một tiếng:
- Khụ! Tẩu tẩu.
Cảm giác phức tạp thật khó có thể hình dung.
o0o
Đối với việc gã đến thăm như mọi người, Lâm Tú Giai có vẻ cao hứng từ đáy lòng, vừa dẫn gã vào nhà vừa nói:
- Đại ca của cậu vừa mới không biết đi đâu, cậu trước vào thư phòng ngồi đợi huynh ấy đi. Huynh ấy sẽ trở lại nhanh thôi!
Tử Xuyên Tú khách khí nói:
- Không cần, đệ ở phòng khách chờ cũng được rồi.
Lâm Tú Giai lắc lắc đầu, hướng chỗ phòng khách bĩu bĩu môi, lộ ra cái vẻ xinh xắn và nghịch ngợm. Tử Xuyên Tú nhìn theo, thấy bên trong phòng khách có rất nhiều người đang ngồi, trên vai chế phục tinh quang sáng lóe, xem ra đều là quan viên gia tộc có phẩm tước không nhỏ, nhưng gã không nhận ra một ai.
Tử Xuyên Tú cười khổ nói:
- Được rồi.
Hướng về mọi người trong phòng khách lịch sự gật đầu ra hiệu, rồi theo Lâm Tú Giai đi vào thư phòng của Đế Lâm, không phát hiện ra ở sau lưng mọi người lộ ra vẻ bất bình căm giận: thằng ranh này chui ra từ đâu chứ, chúng ta đợi lâu như vậy, ngay cả chén nước trà cũng không có, vậy mà nó lại nghênh ngang vào thư phòng!
o0o
Trong thư phòng, Lâm Tú Giai vừa mời Tử Xuyên Tú ngồi, vừa tự tay rót nước trà cho gã. Thông thường những việc loại này đều là do người hầu làm cả.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nói:
- Thật là nhiều khách, bình thường đều như vậy sao?
Trong ấn tượng của gã, việc này không phù hợp với tính cách cao ngạo thanh cao của Đế Lâm.
Lâm Tú Giai cười nói:
- Bình thường còn nhiều hơn! Đêm nay là đại ca của cậu đã tiễn một đám rồi đấy. Chỉ là vừa rồi viện Kiểm Sát nói có chuyện gấp, thúc giục đại ca của cậu quay lại xử lý gấp, nên bọn họ mới chờ ở đây!
- A, bọn họ đến tìm đại ca để làm gì chứ?
Lâm Tú Giai bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường:
- Ai mà biết được? Còn không phải là đi cửa sau tạo quan hệ sao? Từ khi huynh ấy làm cái chức Kiểm Sát trưởng vớ vẩn này, không có được một ngày an nhàn, người kéo tới ùn ùn không hết!
Khẩu khí của Lâm Tú Giai tuy là oán giận, nhưng vẻ mặt lại rất thỏa mãn: vợ kén chồng sang, có người vợ nào mà không hy vọng trượng phu của mình nắm quyền, được người tôn trọng đâu?
Tử Xuyên Tú lại đỏ mặt một trận, cho dù gã biết rõ Lâm Tú Giai vốn không phải nói gã, nhưng gã đến đúng là vì “đi cửa sau tạo quan hệ”!
Lâm Tú Giai không một chút phát hiện Tử Xuyên Tú xấu hổ:
- Nói thật, đám quan viên xấu xa này đuổi cũng không đi, thật là phiền. Cậu là bạn cũ của chúng tôi, vậy mà chẳng tới thăm chúng tôi gì cả! Ngay cả Sterling cũng đến đây mấy lần, còn cậu thì một lần cũng chả tới. Giờ đã không như trước nữa rồi, khỏi cần lo Dương Minh Hoa biết nữa.
Tử Xuyên Tú không biết nói lại thế nào, Lâm Tú Giai hiển nhiên còn không biết chuyện gã xung đột với Đế Lâm trong đêm Đế Đô đẫm máu. Gã cười cười nói:
- Công việc bề bộn, bây giờ chẳng phải đã đến đây rồi sao?
- Thôi được, không nói chuyện này nữa. Xuyên Tú, cậu cũng đã lớn không còn nhỏ nữa rồi, sắp hai mươi ấy nhỉ? Nghe Đế Lâm nói, cậu còn vẫn chưa có bạn gái? Chuyện này cũng không tốt, cậu muốn tìm hình mẫu thế nào, nói cho tẩu tẩu một tiếng, để chị giới thiệu giúp cậu.
Tử Xuyên Tú rất muốn nói: “Muốn tìm người như nàng!”, nhưng lời ra khỏi miệng lập tức biến thành:
- Đệ còn chưa quyết định, tẩu tẩu chị không cần phải lo!
Lâm Tú Giai nhìn chằm chặp vào gã, cái vẻ giảo hoạt này thật giống y như thời còn con gái, làm cho Tử Xuyên Tú nhìn mà phát đau trong lòng.
- Chị biết, trong lòng cậu đã có khuôn mẫu, tiêu chuẩn cao, chưa vừa ý một ai.
Rồi hạ giọng hỏi gã:
- Có phải là tiểu cô nương Xuyên Ninh con gái tổng trưởng đời trước không? Cậu nếu ngại mở lời, để chị ra mặt giúp cậu nha!
Miếng nước trà uống dở phun ra toàn bộ, ho khan liên tục, Tử Xuyên Tú cuống quít xua tay:
- Ngàn vạn lần không được, hảo ý này xin được tâm lĩnh!
Đúng lúc này người hầu tiến vào nhỏ giọng ghé vào bên tai Lâm Tú Giai nói chuyện gì đó, Lâm Tú Giai nhíu mày. Tử Xuyên Tú nhân cơ hội nói:
- Tẩu tẩu, chị nếu có chuyện vậy cứ đi làm trước đi, đệ ở đây chờ là được.
Lâm Tú Giai do dự, nói:
- Được rồi, vậy cậu cứ tự nhiên! Cậu có thể tùy tiện xem cái này cái khác, chị đi chút rồi quay lại. Nhưng xem chừng đại ca của cậu cũng sắp trở lại.
o0o
Lâm Tú Giai ra khỏi thư phòng, thuận tay đóng cửa lại, có vẻ nàng đối với Tử Xuyên Tú cực kỳ tín nhiệm.
Tử Xuyên Tú nhìn theo bóng dáng biến mất của nàng, lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung. Gã quay đầu trở lại đánh giá thư phòng của Đế Lâm, đến chỗ bàn viết ngồi xuống, ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn có một bức ảnh: là ảnh Đế Lâm, Sterling cùng gã ba người ở chụp chung ở trường quân giáo Viễn Đông. Ba người thân thiết cuốn lấy nhau. Tử Xuyên Tú bên trái vẻ cợt nhả; Đế Lâm ở bên giữa, lộ ra vẻ rất cool rất nổi bật; Sterling ở bên phải, cười ôn hòa. Dường như cái thứ tự đó như dự báo một ngày lịch sử tàn khốc nào đó.
Bối cảnh phía sau là một rừng đào, đúng là trong tiết mùa xuân, đầy trời những cánh hồng chầm chậm rơi xuống. Tử Xuyên Tú nhớ ra rồi, đúng là tại cái ngày xuân ấy, bọn họ cùng nhau gặp Lâm Tú Giai.
Mặt sau của bức ảnh là thơ do Sterling viết: “Hoa chính đang xuân, nhân thời niên thiếu!” Chữ viết cứng cáp, phía dưới là Tử Xuyên Tú, Sterling, Đế Lâm ba người kí tên.
Bức ảnh này Tử Xuyên Tú cùng Sterling cũng mỗi người có một tấm. Tử Xuyên Tú không ngờ Đế Lâm lại quý trọng tấm ảnh này đến thế, đặt nó ở vị trí chính giữa trên bàn. Một cảm giác ấm áp chầm chậm tan ra trong lòng gã.
o0o
Tử Xuyên Tú cũng không đọc đống giấy tờ văn kiện trên bàn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, vén bức màn, định thưởng thức khung cảnh vườn của Đế Lâm.
Ánh đèn của thư phòng chiếu vào trong vườn hoa, Tử Xuyên Tú nhìn ra xa xa, thấy ở chỗ sâu bên trong vườn hoa có hai người đang nói chuyện. Một người là Đế Lâm, người còn lại khiến Tử Xuyên Tú hơi giật mình: Thống lĩnh quân Cờ Đen Phương Kính.
Hai người đều là cao thủ, đồng thời sinh ra cảm ứng quay đầu nhìn trở lại. Đế Lâm bình thản ung dung nhìn ánh đèn thư phòng, rồi quay đầu trở lại tiếp tục nói chuyện.
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng buông bức màn, nhưng trong nháy mắt này, vẻ hoảng loạn của Phương Kính đã khắc sâu trong đầu gã. Vì sao y lại ở đây? Không phải y nói là bị bệnh phải ở nhà tĩnh dưỡng sao?
o0o
Qua một hồi, Tử Xuyên Tú nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một trận tạp âm ồn ào, có rất nhiều cái cổ họng đang đồng thời nói:
- A, Kiểm Sát trưởng đại nhân đã trở lại! Làm thêm đến tận đêm khuya như vậy, đại nhân thật sự là vất vả!
“Đại nhân khỏe mạnh! Hạ quan là..
Đế Lâm mỉm cười nhất nhất đáp lại khách nhân trong nhà, Lâm Tú Giai tiến lên giúp gã cởi áo khoác quân đội, nói dỗi:
- Làm cái việc gì thế, muộn như vậy mới trở về! Không thấy bao người đang đợi huynh sao!
Rồi hạ giọng ghé sát vào tai gã nói:
- Khẩn trương tống cổ bọn họ đi, Xuyên Tú đang ở thư phòng chờ huynh.
Đế Lâm hơi ngẩng đầu, cao giọng nói với mọi người:
- Làm phiền các vị lão huynh đợi lâu, thật là thất lễ! Chỉ là đêm nay còn có sự vụ tổng trưởng đại nhân gửi xuống yêu cầu phải xử lý khẩn cấp..
Mọi người lập tức tỏ vẻ biết điều: Không sao không sao, chuyện của bọn họ một chút cũng không vội! Đương nhiên chuyện của tổng trưởng đại nhân là ưu tiên! Tất cả đều cáo từ mà đi.
o0o
Đế Lâm cười cười hối lỗi với Tử Xuyên Tú nói:
- Không có biện pháp.
Tử Xuyên Tú trêu ghẹo:
- Đúng rồi! Kiểm Sát trưởng đại nhân đảm nhận trọng trách quốc gia, cả ngày làm việc như cái máy!
Đế Lâm lắc đầu:
- Trước kia rất tốt, bây giờ bận việc vô cùng! Chủ yếu là từ đám dân quân mới triệu tập, kỷ luật quá kém, cả ngày say rượu, kết bè kéo lũ đánh nhau, thậm chí còn có ăn trộm, trêu chọc phụ nữ, làm náo loạn cả lên. Số vụ án của Đế Đô tháng này so với tháng trước tăng gấp năm lần. Đệ biết đấy, phàm là bản án có quân nhân phạm tội, trì bộ thiếu đều chuyển cho viện Kiểm Sát chúng ta xử lý!
Tử Xuyên Tú chính khí nghiêm nghị:
- Nên truy cứu trách nhiệm sĩ quan chỉ huy trưởng của bọn họ! Cầm binh mà như thế à!
Đế Lâm mặt không đổi sắc nói:
- Nói cho cùng, phạm án nhiều nhất là cái bọn kêu là “Tú quân đoàn”, có một nửa số vụ say rượu gây rối kéo bè kéo lũ đánh nhau đùa giỡn con gái đều là do bọn họ làm. Để mai đi làm ta tóm lấy chỉ huy trưởng của bọn họ hỏi cho rõ ràng!
Tử Xuyên Tú lập tức không dám ho he.
Lâm Tú Giai ở một bên nghe được cười đến gập bụng, Đế Lâm ôm nàng nhẹ nhàng hôn, Lâm Tú Giai ngượng ngùng đẩy ra:
- Đừng, Xuyên Tú đang còn ở đây!Huynh là đại ca mà nháo vậy thì làm gương xấu cho tiểu đệ!
- Sợ cái gì, Xuyên Tú cũng không phải là người ngoài! Huống chi gã có chuyện gì mà chưa thấy qua?
Tử Xuyên Tú ở bên kêu lên:
- Uy, ta chịu không nổi! Ta còn rất trong trắng, chưa trải qua trường hợp này bao giờ!
- Lăn mẹ ngươi đi, dám giả ngây thơ với ta! Mấy bộ hoàng kim bảo điển không phải đều là ngươi cho ta mượn sao?
Lâm Tú Giai ở bên nghe vậy vui rạo rực:
- Các huynh chậm rãi nói chuyện, để muội chuẩn bị cho các huynh một chút rượu cùng đồ ăn, Xuyên Tú ăn chưa?
Đế Lâm nói:
- Ăn rồi!
Tử Xuyên Tú:
- Chưa ăn!
Đế Lâm dặn dò:
- Nhớ kỹ, chỉ lấy một đôi đũa là đủ rồi!
Tử Xuyên Tú lập tức nói:
- Đúng rồi! Đệ có thói quen dùng thìa, dao, nĩa.
Rượu và thức ăn rất nhanh được dọn lên, Đế Lâm nói với Lâm Tú Giai:
- Tốt rồi, nàng nhanh đi xuống đi, không nên ở đây giúp bọn huynh,tránh cho người nào đó uống nửa chén bia đã gân cổ lên nói mình say, rồi nhân cơ hội chiếm tiện nghi lão bà của ta!
Tử Xuyên Tú kháng nghị:
- Chẳng lẽ huynh cứ không tin đệ như vậy!?
Đế Lâm không chút do dự:
- Đúng là không tin được!
Lâm Tú Giai nét mặt tươi như hoa:
- Đã lâu không thấy Đế Lâm cao hứng như vậy. Các huynh chậm rãi tán gẫu, có việc gọi muội.
o0o
Nhìn theo Lâm Tú Giai ra thư phòng, vẻ tươi cười trên mặt hai người đồng thời biến mất.
Đế Lâm chậm rãi nói:
- Ngươi đã nhìn thấy?
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Tử Xuyên Tú lại lập tức hiểu, gã là chỉ việc vừa rồi nói chuyện cùng Phương Kính ở trong vườn. Gã lắc lắc đầu:
- Không, ta cái gì cũng không thấy!
- Ngươi đã nhìn thấy.
Câu hỏi đã biến thành khẳng định.
Tử Xuyên Tú đành phải thừa nhận:
- Đúng vậy, ta nhìn thấy.
Rồi nhìn sang hai bên phải trái:
- Hẳn sẽ không là đã bố trí “ba trăm đao thủ mai phục sau tiệc rượu, chỉ chờ chủ nhân ném chén làm lệnh” chứ?
Đế Lâm cười “ha hả”, chiếc chén cầm trong tay rơi đánh “xoảng” một cái, mỉm cười nói:
- Lỗ tai của đao thủ không được thính. Xuyên Tú, ngươi có tâm sự, ta nhìn ra được.
Tử Xuyên Tú thành thật thừa nhận:
- Đúng vậy.
Đế Lâm dừng ở trên gã, nhẹ nhàng nói:
- La Ba?
Tử Xuyên Tú ngạc nhiên vì phán đoán nhạy cảm của Đế Lâm, gã hỏi lại:
- Ngươi biết?
Đế Lâm cười cười:
- Sao lại không biết! Lệnh bắt hắn là ta ký, Lâm Băng bà nương kia còn quấy quả ta hơn mười lần, nhưng ta không để ý đến nàng.
Tử Xuyên Tú hỏi gọn gàng dứt khoát:
- Có cứu được không?
Đế Lâm trầm tư một lúc lâu mới chậm rãi nhả ra vài tiếng:
- Ta sẽ làm hết sức.
Tử Xuyên Tú nhịn không được hỏi:
- Thật?
Lời vừa ra khỏi miệng, gã lập tức hối hận.
Quả nhiên Đế Lâm liền cười lạnh:
- Làm người đúng là phải thành thực a! Ta chỉ nói dối ngươi có một lần, xem ra cả đời này ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ta.
Tử Xuyên Tú trầm mặc, gã hiểu được ý của Đế Lâm: trải qua chuyện đêm Đế Đô đẫm máu đã khiến cho tình hữu nghị vốn không gì phá nổi của bọn họ đã có vết rạn nứt. Vừa rồi tất cả mọi người luôn cố ý như vô tình mà lảng tránh vết nứt này, cố gắng cứu chữa tình hữu nghị, nhưng cuối cùng vẫn không thể không trần trụi mà đối diện với màn hồi ức thảm liệt đau đớn đó.
Loại chuyện này cũng không có cách nào giải thích. Gã chỉ có thể giơ cái chén lên, hướng Đế Lâm kính rượu, hai người chạm cốc, rồi một hơi uống cạn.
Đế Lâm phun ra giọng đầy mùi rượu:
- Trên thế giới này, nếu không có thực lực, ngay cả cắt cỏ cũng không thành! Lại càng đừng nói đến chuyện sống sót!
Y nhìn sang Tử Xuyên Tú:
- Thực lực của ta là ở chỗ: ta rất ngoan độc!
Tử Xuyên Tú lẳng lặng nghe, gã biết những lời này của Đế Lâm không chỉ dành riêng cho gã nghe, mà còn nói cho chính y nghe nữa.
- Sở dĩ ta có địa vị cao như hôm nay, là do thi thể của hơn mười vạn binh lính gia tộc cùng mấy trăm vạn thi thể của Ma tộc làm đệm cho ta bước! Ở Viễn Đông, nhắc tới tên Tu La vương Đế Lâm của ta, ngay cả trẻ con cũng không dám khóc thành tiếng!
- Ta biết, ngươi cùng Sterling là chính nhân quân tử, là chí sĩ chính nghĩa, tận trung với gia tộc, nhưng lại có ưu việt gì chứ? Ví dụ trước mắt là Viễn Đông Ca Ứng Tinh, có đủ trung không? Nhưng ngươi xem cái lão hồ li Tử Xuyên Tham Tinh kia hồi báo ông ta như thế nào!? Tiến vào điện Thánh Linh, ta khinh! Chính lão sao mà không tự vào đi chứ?
Đế Lâm vừa nói, vừa mạnh mẽ uống rượu, xem ra những lời này đã nghẹn trong lòng gã rất lâu:
- Thấy Phương Kính ở cùng một chỗ với ta, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?
Tử Xuyên Tú gật đầu:
- Đúng vậy.
Nhưng lại không hỏi “vì sao.”
Ánh mắt Đế Lâm trở nên giảo hoạt:
- Đố ngươi một vấn đề: Gần đây có một chuyện đáng lẽ không xảy ra mà lại xảy ra, ngươi đoán xem đó là chuyện gì? Nói đi, là đại sự!
Tử Xuyên Tú không chút do dự trả lời:
- Thất bại của Dương Minh Hoa. Nếu ông ta đã dám công khai thị uy, vậy đáng lẽ phải không suy sụp dễ như thế!
Đế Lâm vỗ bàn:
- Chính xác! Còn nhớ lần ta nói với ngươi ở tòa Thống Lĩnh không? Dương Minh Hoa công khai tạo phản phải thỏa mãn hai điều kiện: Một: phân hóa quân Viễn Đông từ bên trong. Hai: mua chuộc, mượn được sức của một trong hai người Minh Huy hoặc là Phương Kính. Bây giờ nhìn lại, chuyện Lôi Hồng làm phản thỏa mãn cái điều kiện thứ nhất.
Tử Xuyên Tú mí mắt giật giật:
- Bị mua chuộc là?
Trong lòng gã nổi lên dự cảm xấu.
Đế Lâm bình tĩnh nói:
- Khi tra xét nhà của Dương Minh Hoa, ta phát hiện tờ hiệu trung của Phương Kính viết cho Dương Minh Hoa.
Tử Xuyên Tú kêu to:
- Không có khả năng!
- Tại đêm đó, Phương Kính còn dẫn theo hơn một vạn quân Cờ Đen mai phục ở ngoài thành, nhưng khi quân của ta giành vào thành trước, y không có biện pháp, đành ngấm ngầm bỏ chạy.
Tử Xuyên Tú vẫn lắc đầu, không dám hoặc là không muốn tin, tiền bối sư trưởng chính mình tôn kính từ nhỏ, đối với chính mình lại mười phần yêu thương, mãnh tướng Phương Kính dũng cảm hào sảng ai ngờ lại là tay sai của Dương Minh Hoa. Theo tình cảm mà nói, gã nguyện ý tin tưởng kẻ bị mua chuộc là Minh Huy hơn nhiều.
- Đáng ra từ chuyện trong hội nghị chúng ta đã phải nhìn ra được: chết mất hai sĩ quan cao cấp của quân Cờ Đen, Phương Kính nóng tính thế mà lại không trở mặt đương trường cùng Dương Minh Hoa, lại còn dựa vào Ca Ứng Tinh quân Viễn Đông xuất đầu vì bọn họ. Việc này quá khác thường, chỉ là lúc ấy tất cả mọi người rất kích động nên không phát hiện.
Nhớ lại biểu hiện của Phương Kính ngày đó, Tử Xuyên Tú kỳ thật đã muốn tin lời của Đế Lâm:
- Ngươi vì đâu mà không tố giác hắn?
- Chuyện này cực kỳ cơ mật, ngay cả La Minh Hải cũng không biết. Ta vì cái gì mà phải tố giác hắn? Tử Xuyên Tham Tinh đối với những kẻ cấu kết cùng Dương Minh Hoa quyết không lưu tình. Chuyện này nói ra, khẳng định có một số lớn người bay đầu, giữ cho đầu những kẻ này ở lại chỗ cũ mà làm việc cho ta không phải tốt hơn rất nhiều sao?
Tử Xuyên Tú mở to hai mắt nhìn Đế Lâm:
- Ngươi áp chế hắn? Hắn đồng ý?
“Hắn không có còn đường khác để đi.” Đế Lâm thông cảm nói:
- Ta biết, ngươi thực sự tôn kính Phương Kính, nhưng đây là tự hắn làm sai, không trách được ai. Thế giới không phải là trò chơi, không có hai chữ “trùng lai”, vô luận ai cũng như vậy thôi!
Có vẻ như trong lời nói của Đế Lâm còn có ẩn ý, Tử Xuyên Tú truy vấn:
- Vô luận ai cũng như vậy?
Đế Lâm không trả lời trực tiếp, gã đứng ở trước cửa sổ nói:
- Có một số việc ta cũng chỉ sau khi lên đến vị trí Kiểm Sát trưởng mới mơ hồ biết được. Cho tới nay, viện Kiểm Sát cũng bí mật thiết lập phòng Bảy, phân nhánh bí mật này chuyên giám sát các tướng lĩnh trọng thần nắm giữ thực quyền. Gần như ở bên mỗi một kẻ mà bọn họ cảm thấy phải coi trọng, bọn họ đều gài người vào. Trước kia Dương Minh Hoa thông qua phòng Bảy của Tiêu Long để thu hoạch thông tin tình báo, khống chế các cấp của gia tộc. Tương tự, Tử Xuyên Tham Tinh cũng có một hệ thống tình báo riêng của lão, cũng đồng dạng gài do thám vào bên cạnh quan chức các cấp của gia tộc. Ngươi cũng bao gồm trong đó: trong số bộ hạ thân tín của ngươi cũng có người của hai bên bọn họ. Tên của bọn chúng là..
Tử Xuyên Tú lập tức cắt đứt câu chuyện của Đế Lâm:
- Món trứng gà rán này không tệ, ngươi thử xem.
Đế Lâm nhìn Tử Xuyên Tú:
- Ngươi đã biết?
- Canh này nấu bị mặn rồi. Từ khi về với ngươi, Lâm Tú Giai tay nghề đã cùn đi mất rồi!
- Ngươi làm sao mà biết?
Tử Xuyên Tú đành phải thở dài:
- Nàng vừa không là đại tướng có công trạng gì, cũng không phải xuất thân quý tộc, sao có chuyện còn trẻ như vậy đã lên đến phó kì chủ, mà lại tấu xảo được phái đến nhậm chức dưới quyền ta chứ? Còn gã mặt trắng kia vốn chưa từng kinh qua chiến trường, đến rắm cũng không hiểu sao lại có thể đảm nhiệm chức vụ phụ tá được? Vừa thấy là biết chắc chắn có người ở phía sau an bài.
Đế Lâm cười cười:
- Ta đúng là thật sự vẫn xem thường ngươi, nguyên lai trong lòng ngươi đã sớm biết. Có muốn ta xử lý giúp ngươi không, cam đoan gọn gàng không để lại dấu vết.
Khi nói đến hai chữ “xử lý”, gã lộ ra răng nanh trắng ởn, trong vẻ tươi cười mang theo sát khí.
Tử Xuyên Tú một bộ khờ khạo hỏi:
- Xử lý? Xử lý cái gì?
Đế Lâm:
- Thiếu chút nữa là quên ngươi không thích giết người. Còn có biện pháp khác đây, để ta đi lột trần thân phận của bọn họ, nói bọn họ là tàn đảng của Dương Minh Hoa, rồi ngươi tới bảo vệ bọn họ. Cam đoan là từ đó về sau bọn họ sẽ đối với ngươi trung thành cẩn cẩn.
Tử Xuyên Tú lắc đầu:
- Vô luận hai người bọn họ trước kia là cái gì, chuyện cũng đã chấm hết. Bọn họ đã dùng hành động thực tế quyết liệt cùng Dương Minh Hoa chuộc tội. Nếu lột trần thân phận, cho dù ta không ngại, nhưng bọn họ cũng không thể thản nhiên làm bộ hạ cho ta nữa. Ta đây sẽ mất đi những bộ hạ ưu tú.
- Bây giờ bọn họ chỉ có một thân phận, đó là bộ hạ dưới quyền trực tiếp của Tử Xuyên Tú ta.
Gã tạm dừng, nhìn chằm chằm thằng vào mắt Đế Lâm nói:
- Bộ hạ trung thành nhất.
Điều này chắc chắn là một lời cảnh cáo, cảnh cáo Đế Lâm không được đi quấy rối.
Đế Lâm cũng trầm mặc rất lâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Ta không bằng ngươi, Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú chân thành nói:
- Đại ca, đệ cả đời đều vì huynh mà tự hào!
Đế Lâm cười sảng khoái:
- Được đệ gọi ta là đại ca trở lại, là chuyện mà ta cao hứng nhất!
Gã ngồi trở lại:
- La Minh Hải toàn tâm toàn ý muốn mạng của ta, ta nhất định phải bồi dưỡng thực lực của chính mình để tự bảo, cho dù có dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Tuy ta có niềm tin sẽ không thua hắn, nhưng là thế sự khó liệu, ai dám nói chắc được đâu? Nếu thực sự một ngày như thế, Lâm Tú Giai cùng đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ phải nhờ đến đệ.
Tử Xuyên Tú cảm động, Đế Lâm biết tính của gã không thích chuyện đấu tranh chính trị, cũng không dùng tình hữu nghị nhiều năm để ép gã gia nhập. Cho dù y có đối với người khác tàn nhẫn vô tình, nhưng phần tình cảm dành cho chính mình này cũng là mười phần chân thực.
Tử Xuyên Tú một hơi uống cạn rượu trong chén, hứa một lời đáng giá ngàn vàng:
- Đệ hứa với huynh, đại ca. Chỉ cần đệ không chết, quyết không để cho Lâm Tú Giai cùng đứa nhỏ của nàng chịu một xíu thương tổn.
Đế Lâm cảm kích vươn tay ra trước, hai người dùng sức nắm chặt, ánh mắt cùng nhìn lên bức ảnh ba người chụp chung để trên bàn, chỉ thấy trên nền hoa rơi đầy trời nổi lên ba người bạn sinh tử ôm nhau thật chặt. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều nghĩ về cái thời còn ở trong trường quân giáo Viễn Đông, tràn đầy tinh thần phấn chấn và hy vọng..